Tại nhà họ Vương, Tiêu Chiến lúc này cùng Vương Hiền từ công ty trở về,cả ngày hôm nay phải liên tục nói ríu rít cổ họng anh đã khan đến muốn chết rồi, mấy vị đối tác đó cũng thật lạ, rõ ràng chị Châu Sinh khả năng tốt như vậy, hết lần này đến lần khác cứ muốn mình thảo luận hợp đồng là sao, thật là muốn lấy mạng người a~.
Vương Hiền xoa đầu Tiêu Chiến, nhìn ra vẻ mệt mỏi của cậu, liền nói: “ Tiểu Tán vất vả rồi, thật ra con cũng không cần phải tiếp hết bọn họ đâu”
Tiêu Chiến cười ngọt ngào đáp: “ Bác Vương, không sao, Nhất Bác đều mỗi ngày cố gắng, Tiểu Tán cũng sẽ mỗi ngày cố gắng”
Vương Hiền nhìn thấy đứa nhỏ ở với mình 7 năm nay, trong lòng có một chút hãnh diện, chính mình có thể sinh ra đứa con xuất sắc như tiểu Bác, lại có thể nuôi ra đứa con ngoan ngoãn như tiểu Tán, cuộc đời làm cha của ông coi như cũng viên mãn rồi. Nhà họ Vương tương lai giao lại cho bọn chúng, cũng không có gì quá đáng lo.
Tiêu Chiến lại lần nữa nhìn đồng hồ điện thoại, đến giờ sao Nhất Bác vẫn chưa về, có phải ở trường đã xảy ra chuyện gì rồi không? Anh liền nhắn tin:
“ Nhất Bác, Tán Tán đói bụng rồi, sao vẫn chưa về nhà ăn cơm?”
Vương Nhất Bác đang cùng mọi người ở bữa tiệc sinh nhật, liền nhận được tin nhắn của Tiêu Chiến, Diệp Danh thấy người kia đọc tin nhắn mà ánh mắt không giấu nổi sự ôn nhu, liền đưa mắt nhìn sang liền thấy cái tên Tán Tán. Lại thấy Vương Nhất Bác vậy mà nhắn lại vài chữ, đại loại là:
“ Tán Tán ngoan, ăn cơm trước” – Thiên a~, ai đó chọc mù mắt cậu đi, Diệp Danh cũng không dám tin vào mắt mình, rồi đau khổ nhớ lại bao nhiêu năm qua, Vương thiếu gia này đối xử thế nào với hai đứa bạn là cậu và Khả Phàm.
*Thời gian trước:
- Nhất Bác, cùng đi ăn đi
Nhất Bác: Hôm nay có hẹn đột xuất
- Nhưng rất lâu rồi 3 đứa không có đi chung nha
Nhất Bác: cầm lấy thẻ rồi tự đi ăn, thật phiền…
Diệp Danh liền gào thét trong cõi lòng đang tổn thương sâu sắc,,,đúng là .không so sánh sẽ không có đau thương mà.
Vương Nhất Bác thấy đồng hồ đã 5h45 phút, bây giờ Tán Tán cũng đi làm về rồi, chắc đã tắm xong. Cậu liền đi đến chào tạm biệt bố mẹ Diệp Danh, nói lời chúc mừng sinh nhật đến Diệp Thanh, sau đó lại vội vã ra xe đi về.
Mộ Khả Phàm bát quái nhìn Diệp Thanh: “ Lúc nãy cậu nhìn thấy gì?”
“ Cậu đoán xem, là ai tên Tán Tán”
Mộ Khả Phàm ngẫm nghĩ một hồi, cái tên ấu trĩ như vậy, ai sẽ sử dụng chứ?
“Vương Nhất Bác còn dỗ người đó ăn cơm”
“CÁI GÌ???” –Giọng Mộ Khả Phàm không nhỏ, liền thấy vài người xung quanh nhìn mình, cười ái ngại.
Ánh mắt Diệp Thanh nhìn cậu ta “ Cậu không nghe lầm,, chính là cái loại dỗ dành ăn cơm đó”
Hai người bắt đầu sợ hãi nhìn lẫn nhau: “ Không phải thanh niên kia có bạn gái chứ?”
Nếu các nữ sinh trong tường biết chuyện, còn không biết xảy ra bao nhiêu chuyện gió tanh mưa máu đâu nha.
Tiếng xe quen thuộc dừng trước nhà, Tiêu Chiến vui mừng chạy từ trên lầu xuống đón, vội vã đến mức hai gò má cũng hồng hồng.
“Tán Tán, nói em biết, anh đã ăn cơm chưa?”
Tiêu Chiến kéo cánh tay cậu đến chiếc bàn ngoài sân, trên bàn là ngồi một nổi lẩu đang sôi sùng sục,
“ Vẫn đợi Nhất Bác về ăn cơm”
Vương Nhất Bác xoa đầu anh, sủng nịnh nói:
“ Tán Tán thật biết quan tâm người khác”
Cả hai vui vẻ ngồi vào bàn, nhìn nồi lẩu sắc đỏ trước mặt, Vương Nhất Bác nuốt ực một tiếng, cái mùi vị này, cậu ăn vào có hay không vị cay sẽ xộc lên đến não đây? Nhìn thấy sự vui vẻ trong mắt Tiêu Chiến, cậu lại bấm bụng làm liều:
“ Một lần này nữa thôi, sẽ không sao đâu”
Vốn dĩ từ trước đến nay, cậu không ăn được cay cũng không thích ăn cay, nhưng ba ngày hai bữa người kia nằng nặc đòi ăn lẩu, hết cách, liền ép bản thân thử một chút hương vị này. Rõ ràng là cay đến chảy nước mắt, vẫn bắt mình mỉm cười mà nói nó rất ngon.