Thâu Hương Thiết Ngọc

Chương 3: Ngươi thật ghê tởm

Hoàng đế ẩn mình trong hơi nước tự an ủi chính mình, nửa quỳ bên cạnh ao.

Kia nhiệt khí như có hình dáng, giống một đôi tay ngọc nhẹ nhàng lướt qua gò má hắn, đầu ngón tay vuốt nhẹ yết hầu hắn.

Cảm giác ngứa ngáy khiến hắn giật giật yết hầu, thở mạnh che dấu sự thất thố của bản thân.

Hầu kết vừa động, đôi tay kia giống như bị kinh sợ biến mất, hoá ra là hắn thở mạnh làm hơi nước tan biến.

Nó giống như không cam lòng, ngay sau đó lại tiếp tục dây dưa, theo cổ áo lỏng lẻo, lẻn vào trong trung ý bạch mật Tùng Giang, ngưng tụ thành một vệt nước ái muội.

Thân là hoàng đế cửu ngũ chí tôn, quần áo bên người hắn lại cực kì đơn giản, gần như đều làm từ vải Tùng Giang bạch miên, không có hoa văn phức tạp, cũng không có thêu thùa hoa lệ, bởi vì đây là do Lý Đàn làm.

Nàng từ trước đến nay không không biết thêu thùa may vá, có thể đem vải bông may thành hình dáng hoàn chỉnh đã là phí không ít tâm sức.

Khi hắn vẫn còn là hài tử, chủ yếu đều mặc quần áo do nàng làm, cũng không phải do yêu thích, mà là Điện Trung Tỉnh nâng cao đạp thấp, luôn cắt xén phân lệ của hắn, tuy có một số người không nỡ, nhưng ngại uy thế của quý phi, cũng không dám tạo quá nhiều thuận lợi.

Khi đó Lý Đàn cũng không phải người mạnh mẽ gì, liền mang theo hắn ở ẩn trong thâm cung, tận lực không xuất hiện, tuy không có ân sủng, nhưng cũng có thể né tránh mũi nhọn phía quý phi.

Nhưng chỉ là sự tình trước khi hắn đăng cơ, sau khi hắn đăng cơ, nàng buông rèm chấp chính, công việc bề bộn, càng ít khi làm quần áo cho hắn, mà cũng từ khi hắn mười sáu tuổi, Thái Hậu vẫn như cũ, chỉ là càng ngày càng lạnh nhạt.

Hoàng đế bị sự xa cách tra tấn, lại không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Rốt cuộc hắn đã không còn nhiều tự chủ, có thể mỗi lần đều có thể để nàng rời đi như hôm nay.

Những lễ giáo nhân nghĩa đó đã không thể trói buộc được hắn.

Nhìn đến đôi môi nở nang không ngừng đóng mở

Nhìn nàng bị men say nhiễm hồng khóe mắt hiện ra ý cười

Nhìn đôi hoa tai ở sườn mặt va chạm phát ra âm thanh nhỏ vụn, xuyên qua lỗ tai, khiến vành tai nhìn vừa đáng thương lại đáng yêu.

Tất cả những gì thuộc về nàng đều khiến hắn điên cuồng.

Hắn chỉ muốn kéo xuống đai lưng của Lý Đàn, bên trên đai lưng thêu hình tiên hạc tượng trưng cho thân phận Thái Hậu, hắn muốn dùng nó trói lấy đôi tay mảnh mai của nàng.

Khiến cho nàng không thể dãy dụa được, cũng không thể chạy thoát, chỉ có thể bị vây trong l*иg ngực hắn.

Lại dùng môi ngậm lấy vành tai nàng, dùng đầu lưỡi liếʍ láp lỗ tai, mυ'ŧ vào, khẽ cắn, lại đâm vào bên trong khám phá.

Lại thô bạo lột ra lễ phục dày nặng vốn có của thái hậu, khiến nàng nửa kín nửa hở.

Lại kéo xuống áσ ɭóŧ nàng, để bầu ngực của nàng bại lộ giữa ban ngày ban mặt, bại lộ ở trong mắt hắn, dùng một quốc gia thiên tử -- nhi tử trên danh nghĩa của nàng vuốt ve nàng, nhục nhã nàng.

Đến khi nàng nôn nóng bất an hai mắt ửng hồng, chảy nước mắt, muốn giãy giụa mà lại không thể, hắn sẽ dùng ánh mắt thưởng thức mỗi ngóc ngách trên thân thể nàng, trêu chọc đầṳ ѵú, kɧıêυ ҡɧí©ɧ thân thể, làm thân thể nàng trống rỗng hư không, bức điên nàng.

Sau đó, hắn mới có thể nhân từ liếʍ mυ'ŧ mỗi tấc da thịt trên người Lý Đàn, làm nàng giống như cá thiếu nước mà quay cuồng trong tay hắn.

Hắn muốn bắt lấy tay nàng, che mắt nàng, lại lấp kín môi nàng, làm nàng không thể khóc, không thể mắng mắng, càng không thể rời đi.

Như vậy, hắn mới có thể lừa gạt chính mình, răng nàng cũng nguyện ý.

Nàng cũng khát vọng chính mình.

Hắn vọng tưởng thiên biến một vạn biến, liền nốt ruồi nhỏ phía sau cổ nàng, đều hiện rõ trong đầu hắn.

Hắn giống như càng ngày càng giống dã thú, muốn cắn lấy cổ nàng, dùng đầu lưỡi một lần lại một lần đánh dấu từng dấu hôn ngân đỏ thắm trên cổ nàng, làm nàng không thể đấu tranh, chỉ có thể trở thành vật sở hữu của hắn.

Cho đến khi nàng thuần phục dưới thân hắn, hắn mới đại phát từ bi, cho nàng rêи ɾỉ ra tiếng, để nàng nỉ non tên của mình.

Độc Ngọc.

Độc Ngọc.

Ngoài trừ khi tế tổ, tất cả mọi người chỉ có thể gọi hắn là bệ hạ.

Trên ngọc điệp hoàng gia, chỉ ghi tên huý của hắn, cái tên mà tất cả mọi người trong thiên hạ đều kiêng dè.

Mà chỉ có nàng, có thể gọi tên tự của hắn.

Tên tự của hắn, chỉ có thể từ miệng nàng nói ra.

Thân thể hắn đong đưa, bàn tay dưới hạ thân không ngừng sờ soạng, lòng bàn tay càng ngày càng nóng, lực đạo nắm lấy hanh thân cũng càng lúc càng lớn.

Tiếng thở dốc của hắn ngày càng nặng nề, giống như đang giãy giụa thống khổ, khẩu hình miệng lẩm bẩm, lại vẫn không phát ra thanh âm gì, chỉ nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi thưởng thức cái tên đó.

Cái tên đó dù khắc sâu trong linh hồn hắn nhưng hắn không dám nói ra ngoài miệng.

Qua hồi lâu, một ít dịch thể trắng tinh rơi xuống mặt nước, bị hơi nước bao vây, chậm rãi chìm xuống, cùng nước ấm trong suốt tạo thành hình ảnh đối lập.

Trong phòng phảng phất một mùi xạ hương nam tính, cùng với ấm hương còn lưu lại, quấn lấy nhau càng thêm vẻ ái muội.

Hoàng đế đứng dậy, nhìn thứ dịch thể tanh đυ.c chìm dưới nước, sau một lúc lâu, hắn vô cảm nói với chính mình, “Ngươi thật ghê tởm”.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~