Mùa xuân Nguyên Xương năm thứ 5.
Tiết trời dần ấm, nhưng trong đô thành cái lạnh lẽo vẫn không giảm bớt, bên trong cung cấm gạch xanh ngói đỏ, khí lạnh vẫn xuyên thấu cổ áo, lạnh tới tận sống lưng.
Lý Đàn bước ta ngoài điện nhẹ nhàng hà ra một hơi, trong không khí loáng thoáng còn có thể nhìn thấy một chút sương trắng, nhưng còn không kịp nhìn rõ đã tan theo gió bấc.
“Vẫn lạnh như vậy?” Nàng thuận miệng hỏi.
“Hồi Thái Hậu, hiện giờ vừa mới lập xuân, hôm nay còn lạnh, ngài xem băng trên mái chẳng những không tan mà còn càng ngày càng rắn chắc.” Nguyệt Yến tuy biết Lý Đàn chỉ là nói vu vơ một mình, nhưng bọn họ làm người hầu lại không thể để nàng độc thoại cho nên vẫn cẩn thận mà đáp lời nàng.
Lý Đàn tựa hồ cũng không nghe, qua một hồi lâu, mới chậm rãi đáp, “Đúng là còn lạnh.”
Nguyệt Yến không hiểu vì sao Lý Đàn lại đột nhiên quan tâm tới thời tiết như vậy, nhưng nàng biết nên nói thế nào để Lý Đàn hài lòng.
Mấy ngày nay Thái Hậu luôn có chút mệt mỏi, nàng tính tình vốn lười nhác, nhưng ngày xưa vẫn luôn tìm vài trò tiêu khiển gϊếŧ thời gian, vừa vào phòng là có thể cả ngày không ra, mà gần nhất bất luận là trò chơi mới lạ nào đều không làm Thái Hậu hài lòng.
Nhưng mọi việc luôn có ngoại lệ, mà người đó là vĩnh viễn là ngoại lệ, vô luận Lý Đàn có bao nhiêu lười biếng lạnh nhạt, lại luôn không bỏ xuống được người nọ, quan tâm người nọ.
Rốt cuộc, dưới hiệu Nguyên Xương này, bọn họ chính là một đôi mẫu tử tôn quý nhất lại vui buồn tương liên.
“Thời tiết này lặp lại, rất dễ dàng sinh bệnh, gần đây quốc sự rối ren, bên Khánh Nguyên Điện báo, Hoàng Thượng đã liên tục liên tục thức trắng mấy ngày, đều dựa vào trà đậm để tỉnh táo, cứ như vậy thân thể sợ là chịu không nổi, hay là Thái Hậu qua xem một chút?”
Lý Đàn nghe xong lời này có chút suy tư, một lát sau nhẹ nhàng nói, “Bãi giá Khánh Nguyên Điện.”
“Dạ”. Nguyệt Yến đứng bên cạng Lý Đàn lui xuống ba bước, âm thầm cười đáp lại.
Lý Đàn đã bao lâu chưa từng đặt chân tới Khánh Nguyên Điện, trước đây nàng gần như là một nửa thời gian đều ở đây, đặc biệt là khi hoàng đế mới đăng cơ, còn chưa thích ứng được những lời nói lắt léo tiếu lý tàng đao trên triều, đãi ngộ đột nhiên như xoay chuyển trời đất cho đến quốc sự, lúc đó hắn còn quá nhỏ nên cũng lực bất tòng tâm.
Đặc biệt là khi hắn vừa mới từ cái thiên điện chật hẹp quanh năm u ám ẩm ướt kia chuyển tới Khánh Nguyên Điện cao quý mà trống trải, những người trước kia chưa bao giờ thèm nhìn đến hắn nay đều tha thiết ân cần hỏi thăm như là người vốn trung thành với hắn từ trước đến nay sẵn sàng vì hắn mà hi sinh tính mạng.
Lúc ấy hắn chỉ là tiểu hoàng đế mười ba tuổi, chán ghét những gương mặt giả giả tạo đó những cũng không trốn thoát.
Hắn chán ghét những người ngoài mặt tươi cười những thực chất chỉ muốn đem hắn như con trẻ đùa bỡn thao túng, chỉ có Lý Đàn là người duy nhất vì hắn ra mặt.
Hắn thậm chí so với trước khi đăng cơ càng thêm dính nàng, mà Lý Đàn cũng gánh vác trọng trách của một Thái Hậu, kiên nhẫn làm bạn hắn, dạy dỗ hắn, có một đoạn thời gian hai người thậm chí đều nghỉ ở tại Khánh Nguyên Điện.
Cứ như vậy, đối với đôi mẫu tử nửa đường này lại thật sự sống nương tựa lẫn nhau, cùng nhau trải qua mấy năm trời, hiện giờ toàn bộ triều đình đều biết đây là đôi mẫu từ tử hiếu điển hình.
Mà hiện giờ, tiểu hoàng đế đã trưởng thành, cánh chim của hắn dần dần cứng cáp, bắt đầu lộ ra nanh vuốt sắc bén.
Không chỉ thu hồi quyền lực trên tay các trọng thần mà cùng vị Thái Hậu từng buông rèm nhϊếp chính kia tựa hồ cũng chỉ còn duy trì hoà bình ngoài mặt.
Sự chênh lệch này giống như sinh ra một vách ngăn, xấu hổ ngăn cách đôi mẫu tử từng vô cùng thân thiết đó, nó thấy được, sờ đến, lại tránh không thoát.
Hai người trong lòng hiểu rõ mà không nói ra chỉ lảng tránh lẫn nhau, tùy ý để vách ngăn kia như băng trong giá tuyết ngăn giữa hai người càng ngày càng dày cũng ngày càng lạnh lẽo.
Nguyệt Yến lại không nhìn thấu mạch nước ngầm này, nàng chỉ biết hai vị chủ tử này vốn vô cùng thân thiết, hiện giờ hai người náo loạn biệt nữu, làm cho bọn họ đều không dám thở lớn.
Chỉ hy vọng hai vị sớm trở về như cũ. Trở lại ngày lành ngày xưa, bọn họ làm nô tỳ cũng có thể có ngày tháng tốt đẹp.
Khi Lý Đàn đến Khánh Nguyên Điện, sắc trời đã sẩm tối, cho dù là ngày xuân, ngày vẫn quá ngắn.
Bất quá nàng không khỏi âm thầm may mắn khi trong điện chưa có ánh nến, gương mặt nghiêng nghiêng cao cao tại thượng kia lâm vào bóng tối phía sau ánh nắng hờ hững cuối ngày, làm nàng đỡ phải tốn tâm tư đi phỏng đoán tâm tư của tiểu hoàng đế.
Nghĩ đến ba chữ tiểu hoàng đế này, nàng chỉ có lại chút buồn cười, hiện giờ người ngồi trên vị trí kia đâu còn là hài tử nắm lấy góc áo nàng khăng khăng muốn kêu nàng là “Tỷ tỷ”, hiện giờ hắn, đến cả Lý Đàn cũng có chút không hiểu nổi.
“Mẫu hậu sao lại tới đây?”
Trong khi nàng xuất thần, hoàng đế đã bước xuống bậc thang tới đỡ nàng, Lý Đàn cũng lấy lại tinh thần, không hề trầm mê với trong quá khứ của đứa bé kia, chuyên tâm đối phó với vị hoàng đế nanh vuốt sắc bén này.
“Nhiều ngày không gặp, ai gia đến thăm bệ hạ.”
“Mẫu hậu từ ái, vừa lúc công vụ của trẫm hôm này vừa xong liền bồi mẫu hậu cùng dùng cơm.” Hoàng đế đỡ nàng ngồi xuống, liền trở lại trước bàn, thu thập sổ sách lại gọi người mang toàn bộ công văn ra ngoài.
Lý Đàn chỉ vờ như không nghe thấy, nhìn từng người bê thức ăn tiến vào, chuyên tâm hưởng thụ mỹ thực.
“Nghe nói hoàng thượng nhiều ngày nay chuyên tâm quốc sự, lại không nghỉ ngơi tốt?”
“Là những người lắm mồm nhiều miệng đó làm phiền mẫu hậu sao, trẫm không sao, vẫn xoay sở được, ngược lại là mẫu hậu gần đây tinh thần có chút không tốt lắm là có chỗ nào không khoẻ sao.”
“Nhọc lòng hoàng thượng lo lắng, quốc sự quan trọng, ai gia có chỗ nào không tốt đâu chỉ là tuổi lớn, có chút thương xuân bi thu vậy thôi.”
“Mẫu hậu nào có thể gọi là lớn tuổi, chỉ là trước đây làm lụng vất vả, hao tổn tinh thần, hiện giờ vừa lúc mẫu hậu có thể an tâm tĩnh dưỡng.”
“An tâm tĩnh dưỡng?”
“Đúng vậy, gần đây cảnh xuân tươi đẹp, hay là mẫu hậu tới Sướиɠ Xuân Viên du ngoạn một phen, ở đó chơi đùa tận hứng, trẫm sẽ dặn dò bọn họ tới hầu hạ.”
Ngày xuân tươi đẹp?
Bản lĩnh nói dối không chớp mắt của Hoàng đế đúng là càng ngày càng mạnh, băng trên mái nhà còn chưa có tan đâu, Sướиɠ Xuân Viên ở đâu có cảnh xuân.
Thái Hậu thân thể có bệnh nhẹ, thích hợp tới Sướиɠ Xuân Viên tĩnh dưỡng, chỉ là nghỉ ngơi bao lâu, lúc ấm lúc lạnh, rất khó điều dưỡng, nếu không khéo còn khiến từ bệnh nhẹ thành bệnh nặng, phải ở trong vườn tĩnh dưỡng thêm vài năm, cũng là do thuộc hạ hầu hạ không tốt đi.
Còn hoàng đế đều cố ý đem hành cung của mình nhường cho Thái Hậu nghỉ ngơi, tự nhiên không phải do hắn hiếu tâm không đủ.
Lý Đàn không biết có nên cảm tạ hoàng đế vì nàng tìm một lý do hoàn hảo như thế.
Đứa bé này lời nói càng ngày càng sắc bén, làm việc là càng ngày càng thoả đáng.
Lý Đàn có chút buồn cười, vì một màn mẫu từ tử hiếu trước mắt.
Nàng mấy năm nay ở trước mặt hoàng đế lấn áp, nghĩ cái gì đều lộ rõ trên mặt, nghĩ đến thật muốn cười liền nghiêng người về sau một chút.
Không khéo chính là, vừa vặn lúc này trên bàn có một chén canh, bị nàng đυ.ng phải liền rơi xuống đất vỡ tan, nước canh hắt ướt tau áo của Lý Đàn.
Nô tì phụ trách chia canh sợ tới mức không quan tâm trên mặt đất đầy đất mảnh sứ, quỳ sụp xuống run lên bần bật không dám xin tha.
Lý Đàn nhìn cánh tay trắng nõn của hài tử kia nhỏ như càng củi, trên trán còn chưa hêta lông tơ, lông mày lộ vẻ non nớt đáng yêu, đôi mắt hạnh to tròn linh động giờ tràn đầy tuyệt vọng, còn cố nén nước mắt không dám khóc.
Hoàng đế lập tức trầm mặt, đang định mở miệng, Lý Đàn liền nói, “Hoàng thượng không cần sinh khí, là ai gia đυ.ng phải nàng, vừa qua năm mới, cũng không nên thấy máu, liền phạt chút tiền tiêu hàng tháng là được, nhìn nàng đáng thương, ai gia cũng đau lòng.”
Hoàng đế biết nàng đối với mấy việc nhỏ này đều dễ mềm lòng, cũng không muốn trái nàng ý, chỉ nói “Chính mình đi xuống lãnh phạt”, cũng không nghe ra hỉ nộ trong đó.
Ống tay áo đã ướt sũng cũng không thể tiếp tục dùng cơm, tuy Khôn Linh Cung không xa, nhưng hiện tại đã vào đêm, để áo ướt đi về sợ là sẽ bị gió lạnh thổi.
Nguyệt Yến liền cho người chuẩn bị, định để Lý Đàn ở đây rửa mặt chải đầu thay quần áo, rồi bãi giá trở về.
Ở Khánh Nguyên Điện rửa mặt chải đầu, khó tránh khỏi có chút khác người, nếu đổi lại là người khác, dù bị hắt cả người ướt đẫm cũng chỉ có thể tự mình trở về.
Nhưng đây là Lý Đàn, người đã từng đem một nửa Khánh Nguyên Điện thành phòng của mình Lý Đàn.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~