Tân Giới Danh Viện, Tổng Giám Đốc Yêu Vợ Bậc Nhất

Chương 28: Tôi phụ trách an toàn của cô

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Hơi ngập ngừng, cô gạt tay anh ra sau đó tìm danh thϊếp trong túi xách.

Nhưng sau đó lại sửng sốt, nhớ tới hôm nay cô vội vàng ra ngoài nên chỉ thay mỗi quần áo rồi cầm túi xách đi…

Mặt ngày càng đỏ, thậm chí cô còn luống cuống tay chân sau đó cầm tờ giấy trên bàn nhanh chóng viết số điện thoại của mình, cuối cùng còn chẳng buồn chào tạm biệt liền nhanh chóng rời đi.

Nhìn bộ dạng chật vật của cô, anh không nhịn được bật cười.

…..

Chờ đến khi leo lên xe, sắc mặt cô mới từ từ dịu xuống.

Mối tình đầu của cô đến quá muộn lại kết hôn quá sớm cho nên không được trải qua nhiều việc tiếp xúc nam nữ nhưng vừa khẩn trương vừa thất thố như vậy thì đúng là lần đầu tiên.

Chờ bình tĩnh lại, cô bắt đầu khởi động xe.

Nhưng không chờ cô rời đi, ngoài cửa xe truyền đến âm thanh.

Cô ngước mắt lên nhìn, vừa nhấn cửa kính xuống, cô ngạc nhiên nói: “Phong tiên sinh?”

Phong Thành Cẩn ra hiệu cho cô mở khóa xe.

Cố Tử Toàn nghi hoặc nhưng vẫn mở khóa xe, không chờ cô lên tiếng, anh liền mở cửa xe sau đó chỉ chỉ vào ghế phụ bên cạnh: “Qua bên kia ngồi đi, tôi đưa cô về.”

Cố Tử Toàn ngẩn người, vừa quay đầu lại mới phát hiện không biết từ lúc nào tài xế của Phong Thành Cẩn đã lái xe tới sau xe cô.

Lại nhìn ngọn đèn đường sáng ngời bên ngoài biệt thự, Cố Tử Toàn lắc đầu: “Không cần đâu, tôi có thể tự trở về.”

Phong Thành Cẩn vừa cười vừa chống tay ngoài cửa xe, đầu ngón tay chỉ chỉ mặt đồng hồ trên tay mình: “Cố tiểu thư, nơi này là ven Bình Hồ, hiện tại đã 11h đêm, mặc dù cô không sợ ra đường vào ban đêm nhưng dù sao cô cũng đi ra từ chỗ này, tôi phải phụ trách an toàn của cô.”

“…” Cố Tử Toàn không biết phải nói gì.

...

Trên đường, Cố Tử Toàn nhìn người đàn ông đang ngồi bên ghế điều khiển vẫn cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Chiếc sơ mi trắng sạch sẽ trên người càng khiến cho khuôn mặt anh thêm đẹp dẽ, ánh mắt anh lại sâu thẳm khó dò.

Nhưng đôi mắt màu đồng đó ngẩu nhiên cũng sẽ lộ ra sự dịu dàng và bình tĩnh.

Giống như lúc làm việc và trong cuộc sống hàng ngày, anh là con người hoàn toàn khác biệt.

Anh lại một lòng nghiên cứu xe của cô, sau vài lần tăng giảm tốc độ, anh hỏi: “Tính năng của chiếc xe này chắc là dòng Z4, mã lực không đủ, tăng tốc yếu, tuy đã tăng áp tuabi nhưng chậm hơn các dòng xe hơi khác, hẳn là Hách tiên sinh không thiếu gì tiền, sao cô không đổi một chiếc khác?”

Trái tim Cố Tử Toàn tê rần, cô chỉ có thể quay mặt đi chỗ khác.

Thấy cô không nói gì, Phong Thành Cẩn đánh giá cô nhưng cũng không nói gì nữa.

Rất lâu sau, không khí trong xe chìm vào tĩnh lặng, xe sắp tới Hách gia.

Cố Tử Toàn mới từ từ nói: “Vừa nãy ngại quá.”

Phong Thành Cẩn cũng không để ý: “Không có gì.”

Lái xe, Phong Thành Cẩn lại nói: “Nhưng mà sau khi kết hôn, tài sản là của chung vợ chồng, cô không cần cảm thấy phải là anh ta đưa cho cô mới là anh ta muốn tặng cô, nếu anh ta giao thẻ của anh ta cho cô cất giữ thì đấy mới là chuyện phải làm.”

Lời nói của anh khiến Cố Tử Toàn kinh ngạc, cô ngước mắt lên nhìn anh.

“Sao... anh lại biết chuyện này.”

Phong Thành Cẩn sửng sốt, vừa nghiêng đầu liền thấy sắc mặt hoảng sợ của cô liền cười thành tiếng: “Khó đoán lắm sao? Hách tiên sinh có thể bàn chuyện công ty với cô đương nhiên chuyện tài chính sẽ không giấu cô, cô không chịu đổi xe ngoại trừ tính cách quật cường và trong lòng để ý ra thì còn nguyên nhân gì nữa?”