Hôm sau tôi phụ má đem trái cây ra chợ bán, tôi lủi thủi ngồi nhìn dòng người vô tình sải bước đi qua, đây là công việc hàng ngày của ba má tôi những lúc trước tôi đã từng theo ba má bán vài lần những lúc tôi còn học thì hiếm khi đi bán lắm vì ba má muốn tôi không bị sao nhãn mà cố gắng tập trung cho việc học, nhưng lúc nào rảnh tôi sẽ đi theo phụ có khi trời mưa tôi nhất quyết đi cho bằng được và thế chỗ của má với ba, lúc này cô Tám đi tới gọi tôi.
“Út Mai lấy Tám kí xoài đi!”
“Dạ Tám lựa đi!”
“Ngọt hông mậy, thầy cu ở nhà đòi ăn quá trời dặn phải đi mau cho bằng được nè.”
“Ngọt lắm á Tám nãy ở nhà con mới ăn thử bao ngọt.”
Tôi lấy dao gọt thử một trái xoài cho cô Tám thử, cô Tám liền tấm tắt khen ngon, đợt này trái cây về tươi với ngon lắm luôn, được người ta khen trong lòng vui lắm. Chuyện buôn bán cũng không phải dễ ngồi từ sáng đến chiều có khi không có ai mua lát đát vài người ghé lựa là may lắm rồi, dưới cái ánh nắng gay gắt trưa hè này khiến tôi đổ mồ hôi ướt cả áo, nhữn cô chú xung quanh cũng vậy, người bán thì nhiều mà người mua thì ít, tôi ngồi ở đây cũng được nữa ngày rồi bán được 1kg xoài chắc má vui lắm, nay tôi xung phong đi bán để ba với má ở nhà thảnh thơi.
Tôi nhớ lại chuyện ngày hôm qua, lúc tối ba dắt tôi ra ngoài sân sau đó tâm sự cho tôi nghe, sau khi đưa anh Dương đến nhà ba tôi chưa đi được bao xa thì nghe tiếng quát lớn trong nhà của anh Dương vang lên, ông cũng hơi tò mò nên đứng lại lén nghe chuyện bên trong nhưng không nghe rõ chỉ nghe mắng anh rất nhiều, lúc đó tôi cảm thấy có lỗi vô cùng vì đã rủ rê anh ra ngoài chơi để anh bị mắc mưa như vậy, ba tôi xoa đầu tôi nhẹ nhàng an ủi, bên gia đình của anh ở ngoài thì tỏ ra thân thiện nhớ tình làng nghĩa xóm nhưng thật ra họ không hề xem gia đình tôi có trong mắt, bởi vậy những gì má nói và khuyên tôi cũng đúng, dù gì chỉ là tình cảm nhất thời thoáng qua thôi nên tôi cũng không buồn lắm chỉ là cái cảm giác hạnh phúc đó tôi đã được trải nghiệm rồi.Lúc này dì Năm bán thịt heo ngồi kế bên để ý không thấy ba má tôi liền hỏi.
“Ủa ba má mày đâu mà nay ngồi đây bán vậy?”
“Ba má ở nhà á dì, nay con muốn đi bán nên để ba má nghỉ ngơi.”
“Thương ba má dữ he, phải con Út Lài nhà tao được một phần như mày thì tốt quá, nó tối ngày đi với tụi xóm trên đi chơi về rồi ngủ bởi có đứa con gái buồn dễ sợ.”
Tôi chỉ cười cười cho qua chuyện, tôi vốn là hình mẫu con gái nhà người ta của mấy cô hàng xóm, lúc nào cũng đem tôi ra cả để nói khi họ mắng con của họ nhiều lúc đi ngoài đường bị mấy người đó lườm với nữa con mắt mà trong khi đó không hiểu mình đã gây ra chuyện gì nữa, nói ra cũng khổ tâm lắm chứ, ánh nắng ngày càng gay gắt nếu có cơn mưa xuống cho tươi tỉnh lại thì tốt quá, tôi lấy điện thoại ra ngắm nhìn dòng tin nhắn ngày hôm trước của tôi và anh những hình ảnh tươi vui hôm qua cứ dần xuất hiện mặc dù tôi cố gắng loại nó ra khỏi tâm trí của mình.
“Út Mai!”
Thằng Tí chạy tới ngồi cạnh tôi.
“Sao thế?”
“Út Mai thất hứa không đi thả diều với bọn thằng Khoa nên tụi nó giận rồi kìa, mà anh trai hôm qua đâu rồi?”
“Người ta có nhà thì người ta về rồi.”
“Bộ ảnh là chồng chị hả?”
Tôi vừa mới nâng ly nước lên uống thì nghe câu hỏi ngây thơ của nó làm tôi xém sặc nước, tôi ôm lấy miệng ho khan, thằng nhóc liền vỗ vỗ lưng cho tôi.
“Bậy bạ đâu ra chứ.”
“Má chị đỏ quá kìa, có sao không?”
Tôi đưa tay lên che lấy hai bên má của mình, cảm giác nóng hổi bên má, thằng nhóc này đúng là biết lựa câu hỏi ghê, phải hỏi bạn trai tôi không nói đằng này nó lên tới chồng luôn rồi tôi cưới chồng hồi nào chứ ngay cả bạn trai còn chưa có đâu ra tới chồng con gì tầm này, đúng là mấy đứa nhóc nhiều chuyện. Tôi từ giải thích cho thằng Tí hiểu nó gật gù nhưng không biết có hiểu thật hay không, mà hỗm tôi hứa làm diều cho thằng Khoa mà tôi quên bén mất chắc do hôm qua tắm mưa xong cái bị nước mưa làm úng não rồi nên không nhớ gì về cả đêm nóng hổi má cứ tưởng tôi sốt, uống viên thuốc vô cũng đỡ hơn nay mới có sức đi bán.
“Không sao, về đi chiều đi thả diều bù.”
“Dạ vậy em về đây.”
Tôi vẫn tiếp tục ngồi bán nhưng đã gần chiều rồi lúc này má tôi đem cơm ra cho tôi ăn, hai mẹ con tôi ngồi ở chỗ bán một lúc thấy trời cũng chiều mà khách thì không có ai nên quyết định dọn về, tôi ở phía sau phụ má đẩy xe về đến cổng thì ba tôi ở trong nhà chạy ra phụ hai mẹ con một tay, tôi đưa tay lau mồ hôi trên trán thở phào nhẹ nhõm, má tôi đưa tay sờ trán tôi thử.
“Còn mệt không? hôm qua tắm mưa cho dữ rồi sáng còn sung đi bán nữa chứ.”
“Con không sao mà má yên tâm, thôi con đi chơi nha.”
Tôi liền vẫy tay chào má rồi chạy đi tìm tụi thằng Tí, quả như dự đoán tụi nó đang ở bờ kinh chuẩn bị những con diều sẵn sàng, nhỏ Hoa với thằng Khoa thấy tôi liền bĩu môi quay mặt đi hướng khác vừa nhìn đã biết hai ông bà cụ non này giận tôi vì chuyện hôm qua thất hứa rồi, nên đi tới vỗ vai tunhfw đữa sau đó đưa con hai con diều siêu cấp ra cho bọn nó, bởi ta nói con nít dễ giận cũng dễ quên vừa nhìn thấy đô chơi là liền quên hết mọi chuyện, chúng giành lấy con dieuef rồi ôm lấy tôi.
“Cám ơn Út Mai, mình đi thả diều thôi nào!”
Những cánh diều bay trong gió tạo nên khung cảnh bình yên đến lạ, tôi ước mình là con diều ấy có thể bao tự do trên trời để có thể ngắm nhìn làng quê thân yêu của mình ở bên dưới, và có thể nhìn thấy anh Dương, tôi rất buồn vì chúng tôi chỉ mới gặp nhau có mấy lần cũng dần quen với nhau chưa gì mà đã có chuyện rồi, nhưng toi không thể không nghe lời má căn dặn tôi sợ bản thân mình đi quá đà tôi sợ mình không kiềm chế được mà phải lòng anh tôi sợ như những gì má nói.
“Út Mai, anh trai hôm qua đâu rồi, có phải bạn trai của chị không?”
Nhỏ Hoa mắt sáng rỡ lên, anh Dương đúng là có sức hút ngay cả già trẻ bé lớn ai cũng thích bởi vậy cả tôi cũng không ngoại lệ.
“Không phải bạn trai chị, mà người ta về rồi có gì không?”
“Bữa nào rủ ảnh đi thả diều đi chị!”
“Được rồi rảnh ảnh sẽ qua.”
Tôi đã cố loại anh ra khỏi đầu của mình nhưng không hiểu sao cứ bị khơi gợi lại mãi, lúc này một bóng dáng từ xa đi đến khiến tôi và mọi người ngẩn ngơ ra, tôi cũng không nghĩ là có cơ hội gặp lại anh ấy một lần nữa, anh Dương đang đạp xe đạp còn vẫy tay với tôi, tôi đưa tay dụi mắt mấy lần nhưng thật sự không phải là ảo giác, là anh Dương chính là anh ấy, đám nhóc cũng tụ hội lại vây quanh tôi đưa tay vẫy vẫy chào đón anh.
“Mai!”
“Anh Dương.”
Anh Dương dừng xe lại sau đó liền đi tới xoa đầu của tôi, ngay lúc này tôi mới nhận ra rằng anh đang thực sự ở trước mắt của tôi, tôi nhẹ ngồi xuống đất ngắm nhìn những con diều bay trên bầu trời xanh thẳm, anh cũng nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh tôi cả hai im lặng không nói gì chỉ ngước mặt lên nhìn nhưng con diều ấy.
“A bạn trai Út Mai đây rồi, anh ơi anh tên gì vậy?”
Lũ trẻ liền vay quanh anh, nhưng anh Dương có vẻ không chán ghét hay giải thích sự hiểu lầm này mà tươi tỉnh trả lời.
“Anh tên Dương.”
“Út Mai vậy mà giấu bọn em nha, rõ ràng là bạn trai của Út Mai mà.”
Tôi ngẩn người ra nhìn anh, sao anh lại không nói hay giải thích ra mà để bọn trẻ hiểu lầm như vậy chứ.
“Kệ đi không có gì giải thích cả.”
Anh dường như hiểu ý tôi liền nói khẽ vào tai.
“Mà sao anh lại đến đây có công chuyện gì hả?”
“À đến trả bộ đồ cho ba em, mà Mai nè ngày mai anh sẽ đảm nhiệm dạy ở trường ở xóm em á nên sẽ có cơ hội gặp em nhiều hơn rồi.”
Nhìn anh Dương như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy không biết những lời ba nói với tôi có thật hay không, hay là anh giấu cảm xúc của mình nhỉ? Nếu là tôi mà bị mắng như vậy tôi cũng không dám đến đây thêm một lần nào nữa nhưng anh lại khác, tôi không dám hỏi anh về chuyện đó nhưng nếu anh có thể đến đây dạy thì xem ra gia đình anh cũng không có cấm cảng như lời ba tôi nói, tuy vậy tôi vẫn nên vâng lời má và không nên làm trái bởi vì tôi và anh là hai thế giới khác nhau mà.
“Anh nên lo dạy học nghiêm túc đừng lo chơi, thôi về đi kẻo ba má anh chông.”
Tôi đứng dậy giựt dây diều rồi dẫn lũ trẻ quay về, lũ trẻ cũng khá nuối tiếc nhưng bị tôi dê dọa là sẽ mách mẹ nên đành ngoan ngoãn theo tôi về, để lại anh Dương đứng đó thẩ thờ ra cứ nghĩ tôi sẽ vui lắm nhưng nào có ngờ, anh nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu bởi vì gặp tôi rất nhiều lần tôi chưa bao giờ đối xử lạnh nhạt hay nói những lời nói lạnh lùng như vậy, anh trầm mặt ngước nhìn lên bầu trời.
“Mai...”
Tôi lủi thũi đi về nhà, má với ba đang ngồi đợi tôi thấy vẻ mặt ủ rủ của tôi liền lo lắng.
“Sao vậy Mai?”
“Con không sao, con đi nghỉ ngơi một chút.”
Ba tôi đứa mắt nhìn má tôi sau đó nhìn lại bộ quần áo trên bàn, lúc nãy anh Dương đến trả đồ sẵn tiện hỏi thăm về tôi nhưng ba má giấu nói tôi đi chơi rồi không biết đi đâu, hai người nhìn nhau rồi thở dài một hơi.
“Ông có nghĩ con bé với thằng Dương có tình ý với nhau không?”
“Tôi không nghĩ như vậy, con Mai nó khù khờ gần chết nó đâu có biết yêu đương.”
“Khù khờ mới dễ tin người đó, bị người ta dụ dỗ thì sao?”
“Mà thằng Dương tôi thấy nó hiền mà cũng đâu đến nổi xấu.”
Hai người bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ, còn tôi thì nằm một góc mở điện thoại lên, không biết là mấy câu đó có làm anh giận hay không nữa, tôi đã cố gắng dùng những giọng điệu mà tôi hay dùng với người lạ giọng nói ấy có vẻ khinh thường lạnh nhạt đó mới chính là tôi, nhưng sao tôi lại thấy lo đến như vậy sợ anh ấy sẽ giận tôi.
“Mai, ngủ rồi à?”
Má đẩy cửa đi vào thì thấy tôi quay lưng vào trong hơi thở vẫn đều đều.
“Nếu có chuyện gì nói với má nhé đừng ôm trong lòng, má biết bây giờ con đang buồn vì chuyện của thằng Dương đúng không?”
“Không có đâu má, con chỉ buồn ngủ thôi má... cũng nghỉ ngơi sớm đi nhé.”
Tôi kéo chăn lên phũ kín đầu, tôi nói như vậy nhưng má tôi vẫn là người hiểu tôi nhất, tiếng cửa đóng lại tôi quay đầu nhìn ra ngoài tôi biết má lo cho tôi nhưng tôi không thể làm chủ được bản thân mình, trái tim tôi dường như không còn nghe lời mình nữa, và tôi đã nhận ra mình đã biết yêu biết rung động đầu đời, tình yêu đơn phương ở tuổi 20.
Tôi muốn đắm chìm trong cái tình yêu ấy dù kết quả có ra sao, nhưng tôi không dám cãi lời má, tôi đang đứng ở ngã ba đường một là nghe theo trái tim hai là nghe theo lý trí, nhưng chọn con tim hay nghe lý trí đây, tôi rất khó xử, nhưng không thể để vì một người con trai lần đầu gặp gỡ mà cãi lại lời má được, tôi xoa xoa hai bên thái dương cố chìm vào giấc ngủ tôi muốn quên đi hình bóng đó và trở lại là tôi của ngày xưa vô tư vô lo không tình yêu chỉ có gia đình mà thôi, tôi nghĩ có lẽ sau lần nói chuyện lúc nãy có lẽ là lần cuối cùng tôi và anh gặp nhau và cũng là lần cuối cùng tôi và anh nói chuyện với nhau.
Ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài không mộng mị, tôi ngồi bật dậy đi vệ sinh cá nhân sau đó quay lại phụ má dọn trái cây lên xe chuẩn bị đẩy đi ra chợ bán, sau đêm qua tôi dường như đã trở lại như ngày thường rồi, má thấy sắc mặt tôi tốt hơn nên cũng yên tâm, tôi vẫn như thường lệ đẩy xe từ từ ra phía chợ, trên đường ra chợ tôi đi ngang lớp học của tụi thằng Tí nghe giọng nói quen thuộc và chiếc xe đạp đậu ở hàng ba tôi liền tò mò đưa mắc liếc vào bên trong, tôi tá hỏa khi thấy anh Dương đang ngồi ở bàn giáo viên anh đang soạn gì đó, lũ trẻ đã vào đông đủ ngồi ngay ngắn nhìn anh.
“Chào các em, thầy tên Lê Hoàng Dương, thầy sẽ đảm nhiện giáo viên dạy cho cá em ở đây, sau này có gì thắc mắc cứ hỏi thầy nhé.”
Giọng nói trầm ấm của vang lên khiến tôi muốn được hiện diện ở trong lớp đó để có thể nghe anh giảng bài.
“Thầy ơi cho em hỏi.”
Thằng Tí dơ tay phát biểu.
“Em hỏi đi!”
“Thầy là bạn trai của Út Mai hả?”
Lại là câu hỏi đó, cái thằng nhóc này sao lại nhiều chuyện như vậy lại còn hỏi một câu hỏi đi hỏi lại mãi, tôi giật bắn cả người lên nhưng vẫn chờ đợi nghe câu trả lời từ anh, anh im lặng một lúc sau đó liền trả lời.
“Cái này không có trong bài học thầy không thể trả lời, sau này đừng phát biểu linh tinh nhé.”
Tôi thật sự muốn lấy cái quần đội lên hết sức, thằng nhóc này tôi đâu có mượn nó đâu chứ, nhưng nhìn vẻ mặt trầm lặng của anh có vẻ có một nỗi uất ức gì đó không thể nói ra, sau đó anh đứng dậy lau bảng rồi viết vài dòng chữ nắn nót một cách nhẹ nhàng, nhìn chữ của anh sau đó so với chữ của tôi ôi thôi bỏ đi, chữ tôi chẳng khác gì vẽ bùa cả, đúng là người đẹp đến nét chũ cũng đẹp, anh đúng là mẫu người mà cô gái nào cũng ao ước.
“Tiếc nuối gì chứ, mình làm gì xứng với người ta.”
Tôi nhẹ đẩy xe rồi rời đi, anh Dương liếc mắc nhìn qua khung cửa sổ tiếc là anh đã chậm mất một giây rồi, nếu anh nhìn thấy tôi liệu anh sẽ nghĩ gì nhỉ? Tôi ngồi đấy như một bức tượng bằng đá vậy, hôm nay thật sự quá ế ẩm không có một bóng người cái chợ này sao dần giống chợ ma thế nhỉ? Tôi ngồi ngáp dài một hơi cảm giác buồn tẻ hiu quạnh bao trùm lấy tôi, những người khác cũng không kém tôi là mấy than ngắn lại thở dài.
Việc buôn bán đâu phải dễ dàng gì, bởi mới nói những ước mơ mà tôi mong muốn là thoát khỏi kiếp nghèo này tôi muốn được tung cánh bay xa để có thể đạt được sự thành công và giúp cho ba má tôi đỡ khổ, tôi không muốn ba má tuổi già sức yếu mà cứ đi dầm mưa dãi nắng phơi sương phơi gió ngoài chợ, tôi đang trầm ngâm suy tư thì có một người đi tới hỏi.
“Xoài này nhiêu kí vậy em?”
Tôi ngơ ngác nhìn người con gái xinh đẹp ấy, tôi như bị hớp hồn bởi vẻ ngoài của chị,nhìn chị cũng không phải người ở xóm này với lại cách ăn mặc của chị rất giống người thành phố, tôi trầm tư một lát nhẹ trả lời.
“20 ngàn một kí nha chị.”
“Vậy lấy chị 1 kí đi! À tiện cho chị hỏi chỗ dạy của thầy Lê Hoàng Dương em có biết không? thầy ấy mới về đây dạy.”
Tôi sựng người lại khi nghe câu hỏi của chị ấy, nhưng ngay sau đó liền chỉ điểm cho chị, chị gật gù rồi quay lưng rời đi, mùi thơm từ mái tóc của chị ấy vẫn còn phản phất, đúng là người con gái xinh đẹp khiến tôi là con gái còn phải mê, chị ấy biết anh Dương còn nói chuyện dịu dàng ngọt ngào như vậy, người như vậy mới xứng đáng ở bên cạnh ấy chứ, còn tôi chỉ là một đứa tầm thường nhan sắc lẫn sự nghiệp không có thì mơ mộng làm gì, tôi vẫn nên tiếp tục công việc của mình thì hơn, tôi dường như cố loại bỏ suy nghĩ về họ ở trong đầu nhưng không thể, cảm giác dần khó chiu đây là ghen sao? Tôi làm gì có quyền ghen chứ, chúng tôi đã là gì của nhau đâu.