Nhân Sinh Nếu Chỉ Như Lần Đầu Gặp Gỡ

Chương 33

Biết rõ là vực sâu.

Biết rõ là dụ hoặc nói dối.

Nhưng thân thể một lần lại một lần nhịn không được sa vào.

Cánh tay Nguyễn Y Hàm dùng sức vịn vào thùng gỗ bên cạnh, không khí càng ngày càng loãng, móng tay ấn chặt trở nên trắng bệch.

Thong thả, dồn dập, theo dòng nước, một lần lại một lần.

Tất cả đều là ôn nhu của Tần Hải Dao.

Rất lâu sau đó, "Rầm" một tiếng, Tần Hải Dao giống như con cá phá dòng nước chui lên tới, nàng từng ngụm từng ngụm hô hấp, trên mặt một mảnh đỏ thẳm.

Thân mình Nguyễn Y Hàm lại là một mảnh mồ hôi ướŧ áŧ, tim đập lợi hại, cô không cho Tần Hải Dao cơ hội hòa hoãn, duỗi tay kéo lấy cổ nàng, đem người túm lại đây, tiếp tục hít thở không thông sa vào trầm luân.

Hai người đã từng yêu nhau ngọt ngào như vậy.

Chỉ cần nghĩ đến nàng, Nguyễn Y Hàm bất luận ở đâu, làm cái gì đều sẽ vô cùng hạnh phúc, nàng vốn nên trong trẻo thuần khiết nhất, lại bị lừa gạt nói dối tầng tầng bao điệp.

Nguyễn Y Hàm túm Tần Hải Dao xuống nước, cho dù khó có thể hô hấp, cho dù thống khổ bất kham, cô cũng không buông nàng ra.

Cô muốn dùng dòng nước ấm áp này tẩy đi hết thảy dơ bẩn đã từng.

Tần Hải Dao nhìn cô, đôi mắt phiếm hồng, nàng không phải vì bản thân, mà là vì Nguyễn Y Hàm.

Tuy rằng Tần Hải Dao bề ngoài ôn hòa, nhưng nàng cũng không phải là dạng để mặc người bài bố, đơn giản đối phương là Nguyễn Y Hàm, nàng hiểu cô, cho nên mới lần nữa phóng túng.

Nàng biết tâm cô có bao nhiêu đau đớn, nhưng nàng lại không có biện pháp giống như trước kia, đem cô ôm vào trong ngực cẩn thận che chở.

Khi đó, thời điểm tâm tình cô không tốt, chỉ cần Tần Hải Dao ôm cô một cái, hôn trán cô một cái, Nguyễn Y Hàm liền sẽ cảm thấy thế giới đều bừng sáng.

Nhưng hiện tại...... Hít thở không thông đến lòng người đều đau nhức khó nhịn, cô cuối cùng dùng lực độ vô tận đè ép nàng, Tần Hải Dao bị bắt tiếp nhận, trong miệng là âm thanh nức nở, nàng lui về phía sau...... dựa vào, cuối cùng đυ.ng phải vách thùng không còn chỗ để trốn.

Đều là nàng.

Đều là nàng hủy diệt hết thảy.

Tội không thể tha.

......

Trong mắt Nguyễn Y Hàm ánh lên ngọn lửa, cô cũng không hề ôn nhu, hết sức châm ngòi, chính là muốn xem Tần Hải Dao mất khống chế.

Rốt cuộc không có hoàn toàn muốn nàng.

Nhưng Tần Hải Dao như cũ phóng túng muốn hỏng mất, dùng sức ôm chặt Nguyễn Y Hàm.

A Hàm......

Đôi mắt Nguyễn Y Hàm đỏ rực nhìn Tần Hải Dao, cảm thụ chỗ sâu nhất trong nàng chấn động, phảng phất có thể nhìn thấu linh hồn bên trong: "Tôi sẽ không lại yêu em, vĩnh viễn đều sẽ không."

Thân thể nở rộ cùng tâm điêu tàn ở trong nháy mắt.

Thiên đường đến địa ngục, bất quá là một câu.

Thân mình Tần Hải Dao run rẩy, nước mắt theo gương mặt chảy xuống, nàng nhịn không được nhẹ giọng nức nở, Nguyễn Y Hàm lại tàn nhẫn đứng lên, một câu đều không nói, chân dài bước đi ra ngoài, trên người rơi xuống từng vệt nước lưu lại một đạo thật dài trên sàn nhà, cô phủ thêm áo tắm, liếc mắt một cái nhìn Tần Hải Dao còn đang chật vật, cái gì cũng không nói liền như vậy rời đi.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua......

Chỉ còn một người trong phòng tắm, còn tàn lưu hương vị ám muội vừa mới vui thích.

Thân thể sóng nhiệt bị dòng nước lạnh lẽo bao trùm, Tần Hải Dao hít một hơi thật sâu, nàng ngửa đầu nhìn sương mù mênh mông, nỉ non: "Có thể, mình có thể......"

Nàng ở trên đời này, đã không còn bất luận cái gì để dựa vào.

Trừ bỏ tự mình thôi miên, Tần Hải Dao không biết nên chống đỡ bản thân để không suy sụp thế nào.

Nguyễn Y Hàm hận nàng, nhưng ít nhất còn pha chút tình yêu không phải sao?

Đó là dưỡng khí duy nhất của nàng.

Nàng muốn chặt chẽ nắm lấy, vô luận cô có bao nhiêu kháng cự, không muốn cỡ nào.

Sắc trời tối đen, sương mù mênh mông như muốn trời mưa.

Trong sân rộng rãi hoang sơ, trong viện hoàn cảnh phong bế mà yên tĩnh, thích hợp để thả lỏng.

Nguyễn Y Hàm nhàn nhã nằm ở trên ghế mây, bên cạnh là ly nước ép hoa quả, cô ngửa đầu nhìn bầu trời đen nhánh căn bản không có ngôi sao, trong lòng một mảnh trống trải, cô không biết đó là tư vị gì, tóm lại không phải vui vẻ.

Sau trọng sinh, cô dự đoán đến rất nhiều chuyện nhưng cũng không có mang theo kỳ vọng gì.

Giống như bà nội đã nói, Tần Hải Dao là có biến hóa.

Rốt cuộc đã từng là người đầu gối tay ấp, hai người vượt qua mấy năm yêu nhau, cô hiểu biết Tần Hải Dao.

Cô biết nàng nhất định đã biết phát sinh chuyện gì.

Rất nhiều lần, thời điểm tầng giấy kia sắp bị chọc thủng, Nguyễn Y Hàm liền co rúm lui đi, cô không dám đi hỏi, cũng không dám nhìn tới chân tướng sau lưng kia rốt cuộc ẩn chứa điều gì, cô sợ nhìn đến chân tướng cuối cùng lại biến thành lời nói dối đem cô cắn nuốt.

Hận nàng, lại càng khinh thường bản thân, cho nên mới một lần lại một lần gia tăng thương tổn. Nguyễn Y Hàm hiểu Tần Hải Dao, nhìn đến trong mắt nàng một mảnh rách nát kia, Nguyễn Y Hàm liền biết, cô đã thành công.

Ngửa đầu, cô uống một ngụm rượu, nghĩ đến hình ảnh hôm nay, khóe mắt có một hàng nước chảy xuống.

Coi như một lần cuối cùng đi.

Cô cho rằng thương tổn nàng, chính mình sẽ vui sướиɠ.

Cho rằng bẻ gãy đôi cánh nàng, nhục nhã vô tận, cô sẽ vui vẻ, sẽ có kɧoáı ©ảʍ trả thù.

Chính là cũng không có......

Thương tổn nàng, nhìn nàng rơi lệ, không phải trong tưởng tượng sẽ khoái trí hưởng thụ, mà tương phản chính là bản thân muốn bị cảm giác này bức tới nổi điên.

Còn nhớ rõ, cũng là cái dạng này ngày mưa, sự tình sắp bại lộ trước màn đêm yên lặng.

Một ngày trước khi cao ốc tập đoàn Nguyễn thị sụp đổ, cô cái gì cũng không biết còn ôm Tiểu Hải triền miên dựa sát vào nhau nhìn xem trời mưa.

Cô thực thích ngửi mùi hương trên người Tần Hải Dao.

Yêu một người, yêu đến khắc cốt, thật sự chỉ cần một nụ cười, một ánh mắt, thậm chí một sợi tóc, đều sẽ làm người trầm luân.

Nguyễn Y Hàm đem đầu vùi ở cổ Tần Hải Dao, nàng rúc thành một đoàn dựa vào cô, nỉ non: "Thật muốn vẫn luôn như vậy đi xuống."

Nàng biết, ôn tồn như vậy không còn được bao lâu, Nguyễn Y Hàm chính là rất yêu nàng, nhưng đến khi hết thảy phía sau lộ ra cũng sẽ không còn lưu lại nửa phần tình cảm cho nàng.

Nguyễn Y Hàm thương tiếc cúi đầu hôn hôn cái trán của nàng: "Làm sao vậy? Có phải gần đây công tác bận rộn? Áp lực quá lớn không?"

Trong mắt Tần Hải Dao hiện lên một tầng hơi nước, nàng đột nhiên xoay người, hai tay bám lấy cổ Nguyễn Y Hàm, dùng sức hôn cô.

Hết thảy thực dùng sức, thậm chí đều không cho Nguyễn Y Hàm khe hở hô hấp, thật giống như là tận thế.

Nguyễn Y Hàm biết gần đây chuyện trong trường học tương đối nhiều, trên cơ bản mỗi ngày nàng đều phải tăng ca đến khuya, vừa mới bắt đầu kinh ngạc đến sau lại thương tiếc, cô dung túng cho Tần Hải Dao, cho nàng ở giữa môi phóng thích cảm xúc.

Tới cuối cùng hai người đều hô hấp không thông, Nguyễn Y Hàm nhìn Tần Hải Dao, môi bị nàng cắn trở nên đỏ tươi: "Dễ chịu không?"

"Thực xin lỗi......" Tần Hải Dao rúc vào trong lòng ngực Nguyễn Y Hàm, ôm eo cô có chút nghẹn ngào, Nguyễn Y Hàm đau lòng cực kỳ: "Nếu thật sự quá mệt mỏi, chúng ta liền nghỉ ngơi một chút, được không?"

Tần Hải Dao khắc chế cảm xúc: "Nghỉ ngơi? Như vậy sao được, em còn muốn kiếm tiền. Bằng không, chị nuôi em sao?"

"Nuôi." Nguyễn Y Hàm nhìn chằm chằm đôi mắt nàng tràn đầy nghiêm túc, chỉ cần Tần Hải Dao mở miệng, cô sẽ đem hết thảy những thứ tốt nhất của mình đều cho nàng, đây là cô đối với nàng hứa hẹn, cho tới nay chưa bao giờ bởi vì thời gian trôi qua mà biến mất, ngược lại tình yêu càng sâu.

Tần Hải Dao nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, lại có nước mắt dâng lên, "A Hàm, không cần đối với em tốt như vậy."

Nguyễn Y Hàm cười: "Chị không đối với em tốt, chẳng lẽ phải đối với nữ nhân bên ngoài tốt?"

Thân mình Tần Hải Dao run rẩy một chút, nàng ôm chặt Nguyễn Y Hàm: "A Hàm, chị sẽ yêu người khác sao?"

"Nói chuyện ma quỷ gì vậy?" Nguyễn Y Hàm ở bên tai nàng nỉ non: "Chị đã sớm bị nữ nhân hư hỏng như em hạ độc, rốt cuộc vô pháp rời đi, trừ bỏ em, Tiểu Hải, chị còn có thể đi yêu ai?"

Tình yêu như vậy, khắc cốt ghi tâm, cả đời chỉ có một lần.

Nguyễn Y Hàm hưởng thụ hạnh phúc, dùng hết thảy để che chở, Tần Hải Dao đem đầu dựa vào cổ cô, đôi mắt ướŧ áŧ: "Đúng vậy, trừ bỏ chị, em còn có thể đi yêu ai?"

Các nàng vì lẫn nhau đã sớm đào rỗng hết thảy tình yêu.

Đắm chìm bên trong tình yêu ngọt ngào, Nguyễn Y Hàm tin tưởng nàng như vậy, chưa bao giờ nghĩ nhiều đến ý tứ trong lời nói của nàng.

Nguyên lai, nguyên lai......

Thời điểm Tần Hải Dao mặc áo tắm từ trong phòng đi ra, liền thấy Nguyễn Y Hàm một người ngồi ở trên ghế dài, thường xuyên uống một ngụm rượu, mặt cực kỳ bi ai.

Nàng biết, cô lại nghĩ về hồi ức quá khứ.

Cô thiện lương như vậy...... Vốn nên có được nhân sinh hoàn mỹ......

Là nàng lần lượt lợi dụng giẫm đạp.

Không nghĩ thương tổn, nhưng một lần lại một lần thương tổn.

Tần Hải Dao hít sâu một hơi, nàng đi đến bên người Nguyễn Y Hàm, đem đầu dựa vào trên vai cô.

Đồng dạng một mảnh sao trời, bên cạnh vẫn đồng dạng một người, đồng dạng hương vị, nhưng tình yêu của hai người đã không còn nữa.

Qua rất lâu sau đó.

Tần Hải Dao lấy đi chai rượu trong tay cô, nhìn đôi mắt cô nói: "Nguyễn tổng, chúng ta chơi một trò chơi đi."

Trò chơi?

Nguyễn Y Hàm cho rằng vẫn là những cái nàng hay làm gọi là trò chơi đó, không nghĩ có chút phiền chán, thời điểm khi thấy Tần Hải Dao cầm xúc xắc cùng mấy chai rượu tới đây, ánh mắt cô ngơ ngẩn.

Dưới ánh trăng, Tần Hải Dao chỉ mặc áo ngủ tơ tằm, gió thổi qua, hết thảy đều như ẩn như hiện, ánh mắt nhu hòa, da thịt tinh tế, thật giống như tiên nữ nhân gian hoàn mỹ không tỳ vết.

Nàng thấy Nguyễn Y Hàm nhìn chính mình, cười cười: "Nếu Nguyễn tổng thích, em có thể đem sườn xám mặc vào."

Nguyễn Y Hàm đông cứng, không có bị nàng trêu chọc, "Chơi cái gì?"

Tần Hải Dao đem xúc xắc cùng rượu chuẩn bị tốt, nàng nghiêng nghiêng đầu, nghiêm túc nghĩ nghĩ, cười nói: "Liền chơi trò nói thật hay mạo hiểm đi." Trong mắt nàng có một tia bướng bỉnh: "Chúng ta so lớn nhỏ, ai thua phải trả lời cho người kia một câu hỏi, không thể lừa gạt, nếu không muốn trả lời, liền uống rượu, được chứ?"

Nàng không có cách nào lý giải tâm tình Nguyễn Y Hàm hiện tại, chỉ có thể sử dụng phương thức như vậy.

Nàng biết, Nguyễn Y Hàm cũng có rất nhiều lời muốn hỏi nàng.

Vậy thừa dịp dưới ánh trăng lấy rượu phóng túng một hồi đi.

Bắt đầu rồi.

Nguyễn Y Hàm đối với chơi bài hay xúc xắc loại này, vẫn luôn cùng bằng hữu chơi liền không có thua qua.

Cho nên, tâm tình của cô thực thả lỏng, nhưng ai ngờ mới ván đầu, cô liền thua, cô có chút kinh ngạc nhìn Tần Hải Dao, nàng nhướng mày, câu hỏi đầu tiên thường quan trọng nhất, sẽ quyết định hướng đi của trò chơi này.

Nàng nghĩ nghĩ hỏi: "Em nghe...... Nghe nói, chị luôn ngủ không được yên, đúng chứ?"

Đây là điều làm nàng đau lòng nhất.

Nàng muốn đi thay đổi, nhưng Nguyễn Y Hàm không cho nàng cơ hội này.

Nguyễn Y Hàm quá tiều tụy, thậm chí, Tần Hải Dao có thể cảm nhận hiện tại hết thảy cô đều dựa vào một cổ thù hận kia để chống đỡ.

Vấn đề này nhìn thì đơn giản, nhưng lại làm trong lòng Nguyễn Y Hàm khó chịu, cô nhìn nhìn Tần Hải Dao, nhàn nhạt "Ừm".

Cô không để nàng tốt quá.

Chính mình cũng không tốt quá.

Có lẽ, thế giới này, thương tổn cùng bị thương tổn vẫn luôn lẫn nhau như thế này đi.

Lại là một phen.

Lần này Nguyễn tổng nghiêm túc, cô thu liễm cảm xúc, nhìn chằm chằm xúc xắc, Tần Hải Dao thấy cô bộ dáng nghiêm túc, đôi mắt lưu chuyển ý cười.

Một phen này, Nguyễn tổng thắng.

Nguyễn Y Hàm nhìn đôi mắt Tần Hải Dao, hỏi: "Trong lòng em, ngoại trừ lừa gạt, rốt cuộc có tình yêu hay không?"

Đối diện lẫn nhau, đôi mắt Tần Hải Dao ướŧ áŧ, nàng gật gật đầu: "Có."

Lại một lần thắng.

Nguyễn Y Hàm: "Nghĩ tới muốn đem hết thảy nói cho tôi sao?"

Âm thanh Tần Hải Dao nghẹn ngào: "Ừm."

Nàng sẽ.

Chỉ cần A Hàm muốn nghe, chỉ cần thời cơ chín muồi, lúc này đây, nàng sẽ đem hết thảy đều nói cho cô.

Đã là cuối cùng...... Chẳng lẽ còn muốn mang theo tiếc nuối cùng lừa gạt che giấu rời đi sao?

A Hàm có thể hỏi ra mấy vấn đề này, nhất định trong nội tâm đã vô số lần nghĩ tới, nghĩ tới nàng lúc trước lừa gạt cùng lợi dụng có phải bất đắc dĩ hay không......

Trong không khí hơi nước tụ tập dần dần ngưng kết, mưa phùn giống như kéo tơ rơi xuống.

Tần Hải Dao không biết khi nào đã ngồi xuống trên người Nguyễn Y Hàm, nàng lấy miệng độ rượu, cô một ngụm, chính mình một ngụm, sớm phân không rõ ai thắng ai thua.

"Chị thật sự thích cô gái kia sao?"

"Không."

"Tần Hải Dao, thấy Trịnh Nghị cùng Vương Địch vào phòng, em thật sự một chút đều không khổ sở?"

"Thật sự."

"Nếu cho chị cơ hội một lần nữa lựa chọn, chị còn muốn gặp được em không?"

......

Tần Hải Dao vừa hỏi vấn đề này ra, Nguyễn Y Hàm liền trầm mặc, hai người đều uống không ít rượu, thân thể cùng lý trí đều bị cồn thiêu cháy không còn tỉnh táo.

Tần Hải Dao nhìn Nguyễn Y Hàm, cố chấp nhìn cô, tâm nàng nhảy bang bang, Nguyễn Y Hàm đối diện với đôi mắt nàng, cầm lấy ly rượu bên cạnh, lựa chọn uống.

Cô không có trả lời......

Không biết nên vui vẻ hay vẫn là thống khổ.

Nguyễn Y Hàm đè nặng eo Tần Hải Dao: "Tôi đối với em như vậy, em thống khổ sao?"

Tần Hải Dao: "Đau."

Nàng hôn môi Nguyễn Y Hàm, "Nếu em nói tim em vẫn luôn hướng về chị, chị sẽ tin sao?"

"Không tin."

......

Trầm mặc, tâm hỗn loạn rách nát, lừa gạt nhiều thứ như vậy, Tần Hải Dao thế nào còn muốn yêu cầu Nguyễn Y Hàm lại lần nữa tin nàng.

Nước mưa làm ướt thân mình hai người, uống đến cuối cùng trong mắt cả hai đều là nhiệt lệ doanh doanh, Nguyễn Y Hàm ôm chặt Tần Hải Dao, nhìn đôi mắt nàng hỏi: "Em yêu tôi sao? Em từng yêu tôi sao?"

Âm thanh cô run rẩy, ánh mắt cũng tụ đầy bi thương, cùng lời nói, cô đang hỏi Tần Hải Dao hiện tại, không bằng nói là đang hỏi nàng kiếp trước.

Nàng từng yêu cô sao?

Cho dù là một khắc thật lòng, đã từng thề non hẹn biển, đầu ngón tay lưu luyến, ân ái vô tận, chẳng lẽ thật sự là giả sao?

Cô không tin.

Những cái hô hấp đó, những cái run rẩy đó, ngày đêm thân thể cùng linh hồn giao thoa, một lần lại một lần hỏng mất, một lần lại một lần thút thít, thật sự tất cả đều là giả sao? Một chút ít cũng không có thật sự?

Tần Hải Dao ôm cổ Nguyễn Y Hàm, ở bên tai cô nỉ non: "Em yêu chị, vẫn luôn yêu chị."

Yêu......

Nàng muốn yêu.

Ở trường hợp như vậy dùng phương thức như vậy nói ra, vành mắt Nguyễn Y Hàm phiếm hồng, Tần Hải Dao cũng rơi xuống nước mắt, thân mình nàng hơi nghiêng về phía trước, dùng hết toàn bộ tình yêu hôn đi những giọt nước mắt đó.

Nguyễn Y Hàm từng đối với nàng nói qua.

—— Làm sủng vật của tôi.

Không cần cảm động quá nhanh, bằng không tôi sẽ ném cô đi.

Hiện tại nàng đối với cô nói lời yêu, lại sợ hãi mất đi cô, sợ hãi không còn cơ hội.

Mưa, càng lúc càng lớn.

Trong không khí, đều là mùi hương của hai người, dung hợp cùng nhau, ái muội lại dụ hoặc.

Thân mình hai người đều ướt đẫm, dựa sát vào nhau đi vào phòng.

Ở giữa đại sảnh, có một cây dương cầm màu đen, Nguyễn Y Hàm thấy được, cô chậm rãi đi qua ngồi xuống, nhắm mắt lại, đầu ngón tay bấm phím đàn, phát ra âm thanh Tần Hải Dao đặc biệt thích 《 Khúc dương cầm trong đêm 》.

Đêm mưa, hiu quạnh như vậy, hết thảy đều giống như cảnh đẹp, giống như trong mộng mới có thể xuất hiện hình ảnh này.

Tần Hải Dao ở bên cạnh si ngốc nhìn một lát, nàng đi qua, ngồi ở bên cạnh Nguyễn Y Hàm.

Hai đôi tay mảnh khảnh, đầu ngón tay trên dưới bấm đàn, các nàng phối hợp thiên y vô phùng, hoàn mỹ như thế.

Căn bản không giống như lần đầu tiên hợp tấu, vô tận ăn ý nhạc phổ phi dương.

Tài tử giai nhân, tiện sát người khác.

Sự ăn ý này vẫn luôn làm Nguyễn Y Hàm đã từng si mê nhất.

Cô luôn luôn kiêu ngạo, còn nhớ rõ lần đầu tiên đối với Tần Hải Dao đánh đàn, nàng cong môi nhìn cô, đi qua, cũng giống như bây giờ, không cần ngôn ngữ, cùng cô hợp tấu một bài.

Các nàng lần đầu tiên hoàn mỹ như thế, thiên y vô phùng.

Một khắc kia, Nguyễn Y Hàm đã từng nghĩ, tâm linh tương thông ăn ý như vậy, là mệnh trung chú định, giống như hai người kiếp trước đã từng gặp gỡ.

Hiện giờ, đã từng gặp gỡ thì sao.

Triền miên lâm li lại thê lương âm phù tới cuối cùng, đột nhiên im bặt.

Nguyễn Y Hàm đứng dậy muốn đi ra ngoài, cô không thể lưu lại đây, Tần Hải Dao từ phía sau dùng sức ôm lấy cô: "Lưu lại đi, liền lúc này đây, một lần thôi......"

Thân mình Nguyễn Y Hàm cứng đờ, không nhúc nhích.

Tần Hải Dao rơi lệ xuống cổ cô: "Em cái gì đều sẽ không làm, chị muốn biết cái gì, em đều nói cho chị, đều nói cho chị, được không?"

Nàng muốn bồi cô một lần, cho dù là một lần cũng tốt.

Nước mắt nàng ào ạt chảy vào cổ Nguyễn Y Hàm, cô nghẹn ngào quay đầu nhìn nàng: "Cái gì cũng đều nói cho tôi?"

Tần Hải Dao gật đầu, có nước mắt rơi xuống, "Cái gì cũng đều nói cho chị."

Nguyễn Y Hàm gắt gao nhìn nàng: "Không hề lừa gạt."

Tần Hải Dao nhìn đôi mắt cô: "Không hề lừa gạt."

......

Mưa, càng lớn hơn nữa.

Sau khi hai người thay quần áo, Tần Hải Dao quỳ gối trên giường, giúp Nguyễn Y Hàm thổi tóc.

Tay nàng thực ôn nhu, ánh mắt cũng lưu luyến làm người không đành lòng.

Điểm tích hạnh phúc như vậy, toàn bộ ôn nhu giúp nàng chống đỡ một đêm thống khổ.

Nguyễn Y Hàm nhìn nàng, thân mình thả lỏng, đôi mắt hơi rũ.

Hôm nay, Tần Hải Dao nói nàng yêu cô.

Cô từng bước tính kế, chung quy cũng sắp đạt được.

Trong đầu cô, chính là lời nói của Tần Thấm.

—— làm nàng yêu con, ở thời điểm nàng trầm mê si cuồng, nói cho nàng biết con không yêu nàng, bất quá chỉ là chơi đùa.

—— làm nàng trơ mắt nhìn vị hôn phu của nàng cùng nữ nhân khác kết hôn sinh con, làm nàng đau đến chết.

—— sau đó bẻ gãy đôi cánh nàng tựa như chim hoàng yến giam cầm bên người, không yêu cũng không cho nàng rời khỏi.

......

Trong lòng Tần Hải Dao thực ấm áp, tuy rằng nàng biết ôn tồn này bất quá ngắn ngủi, nhưng nàng như cũ thỏa mãn.

Đã từng, mỗi lần tắm rửa xong, các nàng đều sẽ vì lẫn nhau thổi tóc.

Khi đó Nguyễn Y Hàm cũng ngẫu nhiên muốn hút thuốc, Tần Hải Dao đều sẽ lắc lư ngồi trên người cướp đi thuốc rồi hôn cô, như vậy một lần lại một lần chung quy cũng từ bỏ thuốc lá, nhưng lại làm cô nhiễm tật xấu khác.

Một cái không vui, Nguyễn Y Hàm liền sẽ làm nũng chu môi, chỉ một lóng tay vào miệng mình, trong mắt đều là chờ mong.

Tần Hải Dao không có biện pháp, chính mình dung túng thành quen, như thế nào cũng muốn thỏa mãn cô.

Các nàng đã từng thân mật như thế, không hề có khoảng cách.

Nhưng hiện giờ......

Các nàng từng người chiếm một bên giường.

Màn đêm yên tĩnh, làm tiếng tim đập cùng tiếng hít thở phá lệ rõ ràng.

Người xa lạ quen thuộc nhất, đại khái có thể hình dung quan hệ các nàng giờ phút này đi.

Tần Hải Dao trộm xoay người, nàng nhìn bóng dáng Nguyễn Y Hàm thật lâu, không có dũng khí ôm cô, nàng liền túm lấy một chút góc áo của cô, khóe miệng lơ đãng nhếch lên.

Cùng thời gian xoay người, Nguyễn Y Hàm nhìn mặt Tần Hải Dao, thật lâu không nói.

Mặt mày nàng......

Mắt mũi nàng......

Cô đã từng xem qua hôn qua vô số lần, hiện giờ, rốt cuộc cũng tới thời điểm ly biệt.

Vẫn luôn chờ đợi cô mở miệng dò hỏi, chính là Nguyễn Y Hàm lại thờ ơ, Tần Hải Dao ở trong mắt cô thấy được quyết tuyệt, lòng nàng có chút hoảng, đôi tay lạnh lẽo nhịn không được nắm lấy Nguyễn Y Hàm: "A Hàm, kỳ thật em cũng là......"

Tiếng chuông di động trong đêm đột ngột vang vọng.

Nguyễn Y Hàm tránh thoát Tần Hải Dao, sờ di động, cô nhìn nhìn tên người gọi đến, khóe miệng đột nhiên mang theo một mạt ý cười không rõ.

Trên người Tần Hải Dao phủ tấm chăn hơi mỏng, ngốc ngốc nhìn Nguyễn Y Hàm.

Nguyễn Y Hàm đứng dậy, cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện, trong mắt một mảnh rét lạnh.

Làm trò trước mặt nàng, Nguyễn Y Hàm tiếp nhận cuộc gọi, ấn loa.

Điện thoại bên kia, là Văn Liên gọi tới, cảm xúc đặc biệt kích động: "Chị, hôm nay là sinh nhật 24 tuổi của em! Em vốn dĩ không nghĩ sẽ quấy rầy chị, chính là buổi tối lão phu nhân đưa bánh kem chính mình làm tới, bà nói...... bà nói......"

Bởi vì quá mức kích động, bởi vì không thể tin được.

Giống như một giấc mộng, nàng ấy cũng không dám hỏi ra miệng.

Âm thanh Văn Liên run rẩy không ngừng, "Bà nói chị đáp ứng suy xét một chút, cùng em thử một lần đúng không?"

Đôi mắt Tần Hải Dao đột nhiên trợn to, nàng cắn môi nhìn Nguyễn Y Hàm, sắc mặt đều thay đổi.

Nguyễn Y Hàm trầm mặc trong chốc lát, cô nhìn chằm chằm đôi mắt Tần Hải Dao, đối với cô gái trong điện thoại ôn nhu trả lời: "Ừm, đúng vậy."

Văn Liên đối với bà nội tốt như vậy.

Nàng ấy ôn nhu đáng yêu như vậy, toàn tâm toàn ý đối với cô.

Cô vì cái gì muốn lựa chọn tràn đầy lừa gạt cùng vô tận thống khổ mà Tần Hải Dao mang đến, lại buông ra cô gái mỹ lệ thiện lương này đây?

Đã một lần, Tần Hải Dao, nàng cho rằng chính mình còn sẽ nguyện ý đi nghe nàng nói dối cùng lừa gạt sao?

Nếu mỗi lần thương tổn, trong lòng cũng không thống khoái, Nguyễn Y Hàm nghĩ vậy dùng một lần kết thúc đi, kết thúc hết thảy, để cô thật sự một lần nữa bắt đầu.

Đêm tối tràn ngập.

Âm thanh tan nát cõi lòng rất rõ ràng.

Nguyễn Y Hàm nhìn Tần Hải Dao không biết khi nào lệ đã rơi đầy mặt, nhàn nhạt nói: "Cô cho rằng tôi thật sự sẽ yêu cô sao? Giả, đều là giả, cô bất quá chỉ là sủng vật, chơi đùa mà thôi. Biết tôi vì cái gì không cần tấm màng kia của cô không? Bởi vì tôi ghê tởm, tôi sợ phiền toái, sợ cô sẽ quấn lấy tôi không buông."

Tần Hải Dao gắt gao cắn môi, không dám tin nhìn Nguyễn Y Hàm.

Nguyễn Y Hàm lạnh nhạt so với đêm càng sâu, cô bật lửa hút một điếu, đôi mắt mang theo trào phúng cùng khinh thường: "Cô khóc cái gì?"

Thân mình Tần Hải Dao rét run cả người, cô là lừa nàng đi, nhất định là vậy......

Nàng liều mạng muốn ở trong ánh mắt Nguyễn Y Hàm tìm ra dấu vết nói dối, chính là chỉ thấy được một mảnh lạnh lẽo.

Nguyễn Y Hàm: "Bà nội vẫn luôn nhọc lòng hôn sự của tôi, tôi cũng tới cái tuổi này rồi, Văn Liên là một cô gái tốt, em ấy sẽ không lừa gạt tôi, cũng sẽ không quỷ kế đa đoan, sẽ không giấu giếm cái gì, hơn nữa chúng tôi môn đăng hộ đối, tôi sẽ đối với em ấy thật tốt." Cô nghĩ nghĩ, đi tới mép giường, hai tay đột nhiên bám trụ môi Tần Hải Dao, dùng sức hôn nàng.

Nếu đã là một lần cuối cùng, cô muốn cho Tần Hải Dao cảm thụ một chút, ở thời điểm yêu nhất bị lừa gạt, ở thời điểm thân mật nhất bị lừa gạt, rốt cuộc là cảm thụ như thế nào.

Tần Hải Dao duỗi tay đẩy cô, nước mắt giàn giụa, lúc này đây, nàng thật sự không muốn, nhưng Nguyễn Y Hàm lại không buông nàng ra, mãi cho đến khi hương vị máu tươi tràn ngập khoang miệng, cô mới buông ra, Nguyễn Y Hàm nâng lên một bàn tay, xoa xoa vết máu bên miệng, câu khóe môi cười hỏi: "Tôi ngẫm nghĩ, hoàn cảnh này tôi nên nói cái gì? Có lẽ, không lâu sau, cô Tần có thể tới hôn lễ của chúng tôi làm phù dâu cũng không chừng, cô nói đúng không?"

Tay Tần Hải Dao che lại ngực, trái tim đau đớn giống như dao cắt khiến nàng không thể hô hấp, nước mắt từng giọt chảy xuống, thân mình nàng run rẩy, tích cóp chút sức lực cuối cùng, nhìn Nguyễn Y Hàm: "A Hàm, A Hàm, A Hàm......"

Nguyễn Y Hàm nhìn nàng, cười đến chảy ra nước mắt: "Tần Hải Dao, không cần lại đến đây tìm tôi, không cần lại câu dẫn tôi, tôi không nghĩ muốn vợ tương lai biết sẽ không vui." Cô nhìn đôi mắt Tần Hải Dao, gϊếŧ người tru tâm: "Từ nay về sau, tôi phải đối xử với em ấy thật tốt." Nguyễn Y Hàm hít sâu một hơi, như nói với Tần Hải Dao cũng như nói với chính mình: "Tôi nhất định sẽ làm bản thân yêu em ấy."