Tắt điện thoại.
Biểu tình Nguyễn Y Hàm bình tĩnh đi vào phòng khách, cô ngồi trên sô pha ăn mấy viên anh đào.
Bộ dáng A Ly như cũ thẩn thờ, giống như khúc gỗ đứng ở một góc trong phòng khách.
Nguyễn Y Hàm ngẩng đầu nhìn nhìn nàng: "Ngày mai nếu dì Tần hỏi tới chuyện bạn gái của tôi, em liền nói đã chia tay."
Trong mắt A Ly đều là nghi hoặc.
Nguyễn Y Hàm có bạn gái? Nàng là cận vệ của cô, cơ hồ 24 giờ đều đi theo cô.
Tiểu thư nhà nàng có thói quen sạch sẽ đến lợi hại, tuy rằng như lão phu nhân nói, bên người toàn là đám bằng hữu phú nhị đại(*) không ra gì, nhưng cô lại cực kỳ bắt bẻ, không để người nào ở trong mắt.
(*) phú nhị đại: nghĩa là thế hệ giàu có đời thứ 2, được sử dụng để chỉ những cậu ấm cô chiêu.
Nguyễn Y Hàm mặt vô biểu tình nhìn A Ly liếc mắt một cái.
A Ly gật đầu: "Vâng."
Trong lòng nàng chợt lạnh, luôn cảm giác Nguyễn Y Hàm nơi nào đó không giống lúc trước.
Tuổi tác Nguyễn nãi nãi đã lớn, tuy rằng tinh thần trạng thái không tệ, nhưng thời gian đi ngủ đều rất sớm.
Thời điểm Nguyễn Y Hàm đi đến, bà đang ở kia chuẩn bị nước ngâm chân, trong nhà người hầu không ít, chính là nãi nãi chuyện gì có thể đều tự tay làm lấy, bà đã từng nói với Nguyễn Y Hàm, chính mình ngày trước trải qua không ít gian khổ, có thể tự mình động thủ thì không cần sai bảo người khác. Trong nhà cũng không nên xem thường người hầu, chỉ là công việc bất đồng, người sinh ra đều bình đẳng, sống ở trên đời này đều không dễ dàng, ai cũng muốn nhận được sự tôn trọng.
Lúc ấy Nguyễn Y Hàm căn bản không để ở trong lòng, chỉ là cười bà nội cổ hủ.
Hiện giờ, cô lại đi qua, đoạt lấy ấm nước trong tay bà nội: "Để con giúp người."
Nguyễn nãi nãi bị đẩy ngồi ở trên giường, bà ngồi ở kia, chần chờ nhìn chằm chằm Nguyễn Y Hàm đến nửa ngày.
Bà luôn là sợ cháu gái gây ra chuyện lớn.
Nguyễn Y Hàm cúi đầu, giúp bà nội điều chỉnh nhiệt độ nước: "Bà nội, con nằm mơ, mơ thấy ba mẹ."
Tâm Nguyễn nãi nãi run lên, mũi có chút chua xót.
Nguyễn Y Hàm đem vớ của bà nội đang mang cởi ra, xoa bóp chân cho bà: "Ba mẹ nói con không có chăm sóc người tốt, làm người chịu khổ."
Nguyễn nãi nãi đỏ mắt, lời nói ẩn nhẫn: "Con biết là tốt."
Nguyễn Y Hàm "Vâng" một tiếng, cô từng chút từng chút xoa nắn chân bà nội, cô không thể ở trước mặt bà nội thay đổi quá mức rõ ràng, bà nội nếu biết cũng không có việc gì, nhưng nếu để Tần Thấm phát hiện nổi lên lòng nghi ngờ liền sẽ phiền toái.
"Bà nội, con đã an bài bác sĩ Lilo, về sau định kỳ mỗi tháng sẽ kiểm tra não cho người một chút."
Nguyễn nãi nãi chân được ngâm thực thoải mái, âm thanh cũng mềm xuống: "Như thế nào không tìm Tiểu Sở đến xem?"
Bác sĩ Sở vẫn luôn phục vụ Nguyễn gia, bà như thói quen đều sẽ gọi đến.
Tay Nguyễn Y Hàm dừng một chút, "Bác sĩ Sở am hiểu chính là ngoại khoa, người già đều phải chú ý thêm vấn đề xuất huyết não không phải sao? Gia gia của bằng hữu con hai ngày trước đã ngất đi, thiếu chút nữa không tỉnh lại được, nên cẩn thận kiểm tra não vẫn tốt hơn."
Nguyễn nãi nãi không hề nhiều lời.
Căn nhà lớn như vậy, bà cùng cháu gái sống nương tựa lẫn nhau.
Bà sống hơn nửa đời người, sống cũng đủ lâu rồi, không sợ chết.
Chính là bà sợ khi rời đi rồi, cháu gái sẽ sợ hãi.
"Đừng lo lắng cho ta, nhìn xem con cũng già đầu rồi, tìm được người mình thích đi rồi đến nói chuyện với ta."Bà nội lại bắt đầu dong dài, bà biết cháu gái thích nữ nhân: "Vô luận là nam nhân hay nữ nhân đều tốt, con nên tìm một người thật lòng yêu thương chăm sóc con, bà nội tuổi đã cao, sợ nhìn không tới một ngày kia."
Nguyễn Y Hàm trầm mặc trong chốc lát, gật gật đầu: "Vâng."
Từ trong phòng bà nội đi ra.
Nguyễn Y Hàm cũng đi tắm rửa một cái.
Tắm rửa xong, cô nhìn chính mình trong gương, duỗi tay, trực tiếp tự tát vào mặt hai cái, âm thanh vang lên, "bốp bốp".
Dùng toàn lực.
Sau một lát, gương mặt trắng nõn liền sưng lên, mấy cái dấu tay kia phi thường rõ ràng.
Giờ khắc này, Nguyễn Y Hàm càng là hận bản thân mình.
Vừa rồi bà nội nói muốn cô tìm một người thật lòng yêu cô, chăm sóc cô, trong đầu cô cư nhiên hiện lên gương mặt Tần Hải Dao.
Nguyễn Y Hàm, mày thật đúng là ngu ngốc!
Mày chẳng lẽ đã quên nàng đối với mày lừa gạt ra sao, quên Tần gia đối với mày làm hết thảy chuyện gì rồi sao?!
Sáng sớm hôm sau.
Tần Thấm liền tới đây, bà ta cùng lão thái thái dùng bữa sáng, thời điểm cơm nước, bà ta nhìn nhìn báo chí, giương mắt hỏi A Ly đang đứng ở một bên: "Bạn gái cũ của A Hàm cô có biết không?"
Bạn gái cũ?
Nguyễn nãi nãi buông xuống muỗng cháo, nhìn chằm chằm A Ly.
Thật may ngày hôm qua Nguyễn Y Hàm đã dặn dò, A Ly cúi đầu: "Đã chia tay rồi ạ."
Chia tay?
Trong mắt Nguyễn nãi nãi vừa mới thấp thoáng kinh hỷ liền nhịn không được oán giận: "Đứa nhỏ này, chuyện khi nào sao chưa từng nghe nói qua."
Tay Tần Thấm cầm tờ báo run run, bà ta cười tủm tỉm nhìn Nguyễn nãi nãi: "Hài tử đã lớn, không nói với người cũng không phải chuyện lạ."
Nguyễn Y Hàm từ bên ngoài chạy bộ về tới, cô thấy bà nội cùng Tần Thấm đang ở cùng nhau uống trà nói chuyện phiếm, cũng giống như trước kia cô mệt mỏi phất phất tay: "Dì Tần đã đến."
Tần Thấm nhìn cô cười cười.
Nguyễn Y Hàm xoay người làm bộ đổi giày, cô cúi đầu gắt gao cắn môi.
Cô thậm chí có thể nghe thấy tim mình đập dồn dập cỡ nào, toàn thân Nguyễn Y Hàm dùng hết sức lực mới có thể khắc chế xúc động muốn xông lên trước xé nát gương mặt Tần Thấm.
Nguyễn nãi nãi nhìn cô một cái hừ lạnh: "Ngày mai là sinh nhật con, không cho phép con ra ngoài lêu lổng, liền ở nhà cho ta."
"Ai nha, không chậm trễ chuyện này là được."
Theo thói quen lười nhác trước kia, Nguyễn Y Hàm thích nhất chính là hướng bên ngoài chạy đi cùng các bằng hữu, đua xe, cưỡi ngựa, chơi golf...... Chưa từng có trò nào không chơi qua.
Tần Thấm vẫn luôn thực sủng cô, bà ta nhìn Nguyễn nãi nãi: "Hài tử còn nhỏ, cũng đừng cho A Hàm áp lực quá lớn, quay đầu lại tìm người giúp đỡ."
Nguyễn nãi nãi hận rèn sắt không thành: "Còn nhỏ đâu? Đều đã 25 tuổi rồi!"
Nguyễn Y Hàm cợt nhả đi qua dùng bữa sáng.
Nếu là trước kia, cô sẽ thật sự cho rằng Tần Thấm cưng chiều cô, che chở cô, không cho cô có áp lực quá lớn.
Hiện tại cô mới biết được, Tần Thấm đã sớm tại bên người cô bố trí quân cờ của mình, dần dần đào rỗng Nguyễn gia.
Buổi chiều.
Nguyễn Y Hàm để A Ly đi tìm một ít tài liệu cùng vài tin tức.
Cô lăn qua lộn lại trong thư phòng nhìn xem, cau mày, không nói một lời.
A Ly như pho tượng đứng bên cạnh, chỉ là trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
Một lát sau, Nguyễn Y Hàm nâng nâng mắt, tay tùy tiện cầm lấy tách cà phê trên bàn: "Muốn hỏi cái gì?"
A Ly môi mấp máy một chút: "Đại tiểu thư...... Người gần đây làm sao vậy?"
Dựa theo khoảng thời gian trước kia.
Thời điểm này, Nguyễn Y Hàm nên đi spa, sắp đến sinh nhật, cô khẳng định muốn bản thân càng thêm xinh đẹp, đi khắp nơi mua sắm.
Nguyễn Y Hàm nhìn chằm chằm A Ly một lát, quay đầu đi.
A Ly ngày thường không nhiều lời.
Nhưng nàng quá mức xúc động.
Lúc trước, nếu không phải nàng không nghe lời đi tìm Tần Hải Dao, sự tình về sau có lẽ cũng sẽ không diễn biến thành như vậy.
Cô có lẽ thật sự sẽ cùng bà nội rời đi.
Có rất nhiều chuyện, vẫn là nên để ở trong lòng.
Đồng hồ "Tích tắc", "Tích tắc" vang lên.
Mãi cho đến ban đêm.
Nguyễn Y Hàm đều ôm chăn nhìn chằm chằm trần nhà, như thế nào cũng ngủ không được.
Cô sợ hãi.
Sợ hãi một khi ngủ, cô lại về tới thế giới bên kia, hết thảy này đều là giấc mộng.
Trong đầu các loại ký ức xoay chuyển, trước kia, hiện tại, bà nội, Tần Thấm, Tần Hải Dao...... Luân phiên xoay tròn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến đầu cô sinh đau.
Mỗi lần nhớ lại, hận ý liền càng thêm khắc sâu vài phần.
Sáng sớm hôm sau.
Vành mắt Nguyễn Y Hàm đen thui ra khỏi phòng, bà nội nhìn tự nhiên là không hài lòng: "Xốc lại tinh thần con đi."
Bà phân phó A Ly: "Mau đưa nó đi, xem thành bộ dáng gì rồi."
Trên đường, Nguyễn Y Hàm ngủ trong chốc lát.
Cô nằm mơ.
Lại mơ thấy Tần Hải Dao.
Trong mộng, nàng ngồi xổm bên mép giường, thân mình cong lại ghé vào trên người chính mình khóc thút thít, "Tỉnh lại, chị tỉnh lại đi, em cầu xin chị... Cầu xin chị tỉnh lại......"
Đột nhiên lạnh run.
Nguyễn Y Hàm như điện giật ngồi thẳng thân mình, thợ trang điểm đang giúp cô tạo mẫu tóc cũng hoảng sợ: "Nguyễn...... Nguyễn tổng, làm sao vậy?"
Ngực Nguyễn Y Hàm phập phồng, cô quay đầu nhìn nhìn khắp nơi, xác định đang ở trên xe mới yên tâm.
Từ nhỏ đến lớn, Nguyễn Y Hàm đều là tự tin kiêu ngạo.
Chưa bao giờ có ai có thể làm cô sợ hãi, làm cô bất an, làm cô sợ đến ăn ngủ không yên.
Nhưng bởi vì Tần Hải Dao, cô cư nhiên trở nên nhát gan yếu đuối đến chính mình ghét bỏ.
Đốt một điếu thuốc, Nguyễn Y Hàm cắn ở bên miệng, con ngươi hẹp dài dần dần bốc lên ánh lửa.
Lần này Nguyễn gia tổ chức tiệc lớn.
Lục tục tới lui không ít khách quý.
Các trang phục váy dài, khí chất nổi bật, phi phú tức quý(*).
(*) phi phú tức quý: không giàu sang thì cũng có địa vị.
Luôn thích tiệc tùng đơn giản, Nguyễn nãi nãi thế nhưng lại trực tiếp đem cả hoa viên biến thành khung cảnh lộng lẫy.
Có thể chứa mấy ngàn người.
Khung cảnh lãng phí phô trương, hết sức xa hoa.
Nguyễn Y Hàm mệt mỏi ứng phó, đi theo bà nội đứng ở một bên như thú bông tiếp đãi khách quý, cô cười lạnh nhìn một đám người tiến đến lấy lòng chào hỏi cô: "Nguyễn tổng".
Bọn họ tôn kính chính là danh hiệu "Nguyễn tổng" của cô, này là phúc của thiên kim Nguyễn gia, cô vĩnh viễn không quên được, không có địa vị cùng thân phận này, những người đó lạnh nhạt vô tình cỡ nào.
Hôm nay Nguyễn nãi nãi thực vui vẻ, bà phô trương như vậy tự nhiên là vì cháu gái, khách khứa lui tới vô số kể, bà nhìn cháu gái đã lớn, mãn nhãn vui mừng.
Tuy rằng bướng bỉnh một chút.
Nhưng hài tử non nớt năm đó đã trưởng thành.
Bà cũng hi vọng ba mẹ Nguyễn Y Hàm trên trời có linh thiêng, phù hộ cô bình an.
Kế tiếp đều là quá trình xã giao.
Nguyễn nãi nãi đứng ở trên đài cảm tạ khách quý đường xa mà đến, sau lại hàn huyên một ít sự tình, đến cuối cùng, hàng vạn ánh mắt đều dừng lại trên người Nguyễn Y Hàm.
Nguyễn Y Hàm hôm nay mặc một chiếc váy dài đỏ rực như lửa, gương mặt xinh đẹp quyến rũ, thân cao 1m76 đứng ở kia, tất cả ánh đèn đều dừng lại đây, cô nâng lên ly rượu, môi đỏ nhẹ câu, khí tràng lạnh lùng cao quý.
Mọi người vỗ tay một mảnh, trong mắt tràn đầy cung kính cùng ngưỡng mộ.
Nguyễn Y Hàm uống một ngụm rượu, nhợt nhạt cười.
Đây là thời khắc huy hoàng nhất trong cuộc đời của cô.
Hiện tại cô có quyền lực, mà cách đó không xa, chỉ có thể đứng ở thảm đỏ liên tiếp bồi khách, Tần Thấm nhìn Nguyễn Y Hàm trên đài, đôi mắt sâu kín.
Quá ba vòng rượu.
Khách nhân từng người rời đi, chỉ để lại Nguyễn Y Hàm cùng đám bằng hữu của cô.
Dù sao cũng là sinh nhật.
Nguyễn nãi nãi cũng cho cô mặt mũi, tiếp đón người, cũng để lại địa phương cho cô hồ nháo.
Dẫn đầu đám người Cindy cùng bằng hữu bắt đầu nhún nhảy, đều là người trẻ tuổi, không khí lập tức liền náo nhiệt lên.
Nhìn đám người ở trung tâm.
Nguyễn Y Hàm ngồi trên sô pha, cô lười biếng lắc lư ly rượu, bất động thanh sắc nhìn một màn này.
Cindy ngồi xuống cạnh cô, nàng hưng phấn kêu: "Đang làm gì vậy? Y Hàm, mọi người đều đang vui vẻ, như thế nào vừa tiếp nhận Nguyễn thị, thân phận bất đồng đã chướng mắt đám bằng hữu bọn tôi?"
Mọi người đều cười theo.
Nguyễn Y Hàm liền cũng cười một cái, ánh mắt cô lăng lăng nhìn chằm chằm thảm đỏ cách đó không xa, tựa hồ là đang chờ đợi điều gì.
Lại qua hơn mười phút.
Mọi người bắt đầu điên cuồng ca múa, hội trường âm nhạc inh ỏi, có vài người đã nhảy tới bể bơi nhiệt tình hoan lạc.
Liền ngay lúc này.
Cách đó không xa, bác sĩ Sở mang theo một người hướng về phía Nguyễn Y Hàm đi tới.
Vẫn luôn không rời đi, Tần Thấm cùng Nguyễn nãi nãi đưa tiễn khách nhân, ánh mắt cũng làm như lơ đãng liếc qua.
Khóe môi Nguyễn Y Hàm hơi hơi giơ lên, con ngươi hẹp dài híp lại, đáy mắt thành một mảnh sương lạnh.
Nàng đã tới.
Những trường hợp như vậy, không thiếu tuấn nam mỹ nữ.
Nhưng Tần Hải Dao đứng ở kia, nàng mặc một bộ váy dài ôm lấy eo màu trắng, đôi chân thon dài thẳng tắp, ánh đèn dừng ở trên người nàng, đôi mắt xa cách lạnh nhạt kia hoàn toàn không phù hợp ở nơi xa hoa này.
Bác sĩ Sở không ngừng cùng nàng trò chuyện, tai Tần Hải Dao nghe nhưng ánh mắt lại ở hội trường tìm kiếm, sau một lát, nàng thấy được Nguyễn Y Hàm.
Ánh mắt hai người đối diện.
Thân mình Tần Hải Dao cứng lại, hơi hơi mím môi, mà Nguyễn Y Hàm nhìn nàng, trong mắt ý cười nghiền ngẫm, ly rượu nắm trong tay cơ hồ muốn bị bóp nát.