Về Bên Em Khi Đêm Đã Tận

Chương 41: Chương 41

Editor: Mộ

Hội sở An Hoà, địa chỉ ở số 162, đường Thất Ninh

Ông chủ không phải ai khác mà chính là Văn Sâm.

Khi Tô Ly nhìn thấy tin tức này, cô đang gặp một khách hàng ở bên ngoài.

Đối phương đang thương lượng với cô nhưng thấy cô im lặng.

Người đó cứ tưởng có chuyện không hay bèn gọi cô mấy lần: “Tô tiểu thư?”

Tô Ly mất hồn mất vía ngẩng đầu lên, sau đó cô cất điện thoại, tiếp tục nói về chủ đề vừa rồi.

Sau khi họ nói chuyện xong, cô nhanh chóng lên xe của mình và kiểm tra lại điện thoại di động.

Bây giờ đã hơn mười phút kể từ khi tin tức đó bùng nổ.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, số lượng bình luận dưới bài đăng đã tăng hơn 3.000 lượt.

Vì nam diễn viên đó là một ngôi sao đình đám nên anh ta có di chuyển một cách cẩn thận cũng rất khó thoát khỏi sự chú ý của công chúng.

Anh ta bị phát hiện và tố cáo đã dùng chất ma túy trong Hội sở An Hoà.

Sau đó cảnh sát lập tức đến hiện trường để bắt anh ta và khống chế những người còn lại.

Đôi mắt của Tô Ly cứ giật liên hồi.

Cô vừa lo lắng vừa bất an.

Cô thầm nghĩ hôm nay là ngày họ thực hiện nhiệm vụ nếu đột nhiên xảy ra sự cố như thế thì mọi chuyện phía sau sẽ càng phức tạp.

Cô sốt ruột không thể ngồi yên một chỗ thế là dứt khoát khởi động xe chạy lên đường lớn.

Khi đến gần ngã tư phía trước, cô chỉ cần quẹo cua sẽ sang đường Thất Ninh.

Tô siết chặt vô lăng, cô luôn cảm thấy không thoải mái.

Cô nhìn những chiếc xe vượt qua xe mình rồi dứt khoát chuyển làn và quay xe đi theo con đường vòng ở phía Tây.

Suốt quãng đường không hề xảy ra bất cứ chuyện gì.

Chẳng bao lâu sau cô đã đến vị trí cách hội sở khoảng năm mươi mét.

Tô Ly đỗ xe trước một khách sạn, sau đó cô xuống xe và đi bộ.

Đồng thời, cô gọi điện cho các đồng nghiệp cũ trong ngành để hỏi những tin tức có liên quan.

Đối phương đang rất bận nhưng vẫn trả lời cô.

Anh ta bảo mình đang thu thập chứng cứ, bởi vì tin tức sốt dẻo nên có rất nhiều cơ sở truyền thông đang liên hệ với đồn cảnh sát và những người trong cuộc để tiến hành phỏng vấn.

Tô Ly cúp máy.

Cô lại lục tung số điện thoại của đội phòng chống ma túy, định dò

hỏi tình hình mới nhất.

Trước khi cô tìm thấy số của họ, cô nghe thấy ai đó gọi tên mình từ phía sau.

“Tô Ly!”

Một giọng nói quen thuộc vang lên khiến Tô Ly phải quay đầu nhìn lại, hoá ra là Tưởng Uý.

“Đúng là em rồi!” Tưởng Uý đi vài bước đến chỗ cô, anh ta nhìn cô từ trên xuống dưới và hỏi: “Sao em lại ở đây?

Tô Ly nhìn một vài đồng nghiệp phía sau anh ta, cũng đoán được là chuyện gì.

Cô hỏi thẳng: “Các anh phụ trách cả chuyện của hội sở đó sao?”

Tưởng Uý không khỏi kinh ngạc, anh ta gật đầu: “Chắc em cũng biết việc này chưa xử lý được.

Vì sức ảnh hưởng của dư luận quá lớn nên bọn anh phải áp giải họ về tổng cục.

Những chuyện còn lại nội bộ sẽ điều tra.”

Tô Ly chỉ ồ một tiếng.

Cô nghĩ đến chuyện của Lăng Diệu nên cúi đầu không nói gì cả.

Tầm mắt của Tưởng Uý dừng lại trên người cô, anh ta nói: “Vừa rồi anh nhìn thấy cậu ấy ở bên trong.”

Tô Ly đột nhiên ngẩng đầu: “Anh ấy…”

Tưởng Uý gật đầu.

Sau khi Tô Ly hiểu rõ, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô không biết phải giải thích với anh ta như thế nào: “Tưởng Uý, thật ra thì…”

“Cậu ấy đã nói hết với anh rồi.” Tưởng  ngắt lời, anh ta không còn dáng vẻ do dự khi họ tách ra lần trước, thay vào đó anh ta cười tủm tỉm với cô và nói: “Lúc còn học đại học, anh biết cậu ấy có người mình thích nhưng anh không biết đó là em.”

Tô Ly cũng mỉm cười: “Trước kia có rất nhiều chuyện em cũng không rõ lắm.”

Tưởng Uý gật đầu: “Mấy năm gần đây anh không biết gì về cậu ấy, không ngờ …”

Mặc dù anh ta không nói hết câu nhưng cả hai người đều ngầm hiểu rõ.

Hai người chưa nói chuyện được bao lâu, Tưởng Uý đã chuyển chủ đề: “Em định đi tìm cậu ấy à?”

Tô Ly không biết mình định làm gì, cô nói: “Em không yên tâm nên em đến đây.”

Tưởng Uý gật đầu, anh ta còn muốn nói gì đó nhưng một đồng nghiệp ở phía sau gọi anh ta lại, anh ta đành quay đầu ra hiệu cho họ.

Tô Ly nói: “Anh cứ làm việc của mình đi.”

Tưởng Uý xoay người chuẩn bị rời đi, trước khi đi anh ta còn dặn dò: “Em đừng vào.

Bên trong lộn xộn lắm.”

Tô Ly nghe lời anh ta nhưng cô không muốn rời đi.

Cô tìm một quán cà phê bên cạnh hội quán và ngồi xuống bên cạnh cửa sổ trên tầng hai.



Khi đó, Lăng Diệu đang ở kho chứa đồ của hội sở, anh và đám người anh Mã tụ tập một chỗ đứng chờ trong góc và hút thuốc.

Tất cả mọi người đều không nói gì, từng người một đều im lặng.

Ở bên ngoài hành lang, cảnh sát lần lượt ra vào từng phòng và cẩn thận kiểm tra mọi ngóc ngách của hội sở.

Họ dùng ánh mắt sắc bén quét qua đám người, cuối cùng bắt những người quản lý hội sở đi.

Sau khi sóng gió đi qua, một nửa số khách còn lại đã vô cùng sợ hãi.

Ngay khi cảnh sát vừa đi khỏi, ai đó đã đóng sầm cửa lại và nói: “Mau lên! Gọi cho anh Sâm và hỏi xem chúng ta phải làm gì?”

Anh Mã là người đầu tiên gọi điện, những người còn lại thì nín thở để lắng nghe.

Bây giờ Văn Sâm không ở nơi nào khác mà ở ngay căn phòng trên lầu.

Một số anh em dưới quyền của anh ta đều biết có một căn phòng bí mật trong văn phòng của Văn Sâm.

Lúc đầu, hắn tìm người đặc biệt tạo ra một bức tường giả, trông nó không có gì khác lạ nhưng sau khi gạt bỏ vẻ ngoài giả mạo đó, họ có thể phát hiện những kẽ hở nhỏ ở góc tường có chất liệu không giống nhau.

Sau khi dỡ bỏ bức tường, họ có thể thấy những thứ đặc biệt bị giấu ở bên trong.

Do không gian hẹp nên sự tương phản giữa bên trong và bên ngoài không có nhiều điểm khác biệt.

Đây cũng là tin tức mà Lăng Diệu nhận được từ sự thiếu sót trong công tác bảo mật của họ.

Hôm nay là ngày nhận hàng vô cùng quan trọng, đột nhiên có một cuộc kiểm tra như thế, tất cả mọi người đều hoảng oạn và luống cuống, trong chốc lát không tránh khỏi nghi hoặc bèn run rẩy nói ra.

Một người cho biết: “Cũng may là tôi kịp thời gọi điện cho anh Sâm để đóng kín cửa mật thất lại, không thì giờ này anh ấy cũng bị cảnh sát dẫn đi rồi.”

Một người khác nói: “Bên ngoài vẫn có người đang canh chừng.

Có lẽ họ không tin chúng ta đâu, phải tranh thủ thời gian bảo anh Sâm lên tầng thượng tránh bão.”

Lăng Diệu cắt ngang: “Điều quan trọng nhất bây giờ là phải làm gì với lô hàng mới.

Sắp đến giờ rồi, cảnh sát còn đang giám sát chúng ta.”

Đối phương thận trọng gật đầu: “Hàng hoá lần này vô cùng quan trọng.

Anh Sâm là người liên lạc với họ nên phải để anh ấy sắp xếp.”

Mọi người thì thầm vài ba câu còn anh Mã đang im lặng nghe điện thoại cũng vội vàng cúp máy.

Mọi người lo lắng hỏi: “Thế nào?”

Anh Mã tỏ vẻ nghiêm túc.

Trước khi nói chuyện gã liếc Lăng Diệu một cái, anh bỗng nhiên có một dự cảm chẳng lành.

Quả nhiên, anh Mã vừa nói một câu đã chỉ đích danh anh: “Yêu Tử, lát nữa mày lên văn phòng của anh Sâm.”

Lăng Diệu giả vờ không hiểu: “Em không phải lấy hàng à?”

Anh Mã không quay lại, anh ta hất cằm dặn dò những người khác: “Chúng mày đi lấy hàng.”

Mấy người còn lại trợn mắt nhìn nhau, họ hiểu đây là ý của Anh Sâm nên không ai phản đối.

Ngay sau đó, anh Mã đưa thông tin liên lạc của người họ sắp gặp và địa điểm vừa được thay đổi, đó là ở một nhà kho khác ở ngoại ô thành phố.

Địa chỉ kho hàng được gửi trên điện thoại di động nên Lăng Diệu không nghe thấy họ nói gì cả.

Lúc những người đó vội vàng ra ngoài trong kho chứa đồ chỉ còn lại hai người.

Anh Mã quay đầu gọi Lăng Diệu, hai người từ từ tiến lại gần.

Đầu tiên gã đưa cho anh một điếu thuốc, Lăng Diệu cầm nó trong tay và nghe theo sự sắp xếp.

Sau đó, anh Mã vỗ vai anh, giao phó một nhiệm vụ vô cùng quan trọng: “Mày lên đó bảo vệ anh Sâm đi trước.”

Lăng Diệu tỏ vẻ khó hiểu, anh liếc mắt nhìn gã: “Bây giờ đi đến đó sao?”

Gã chỉ nói: “Mày lên đó rồi biết.”

Lăng Diệu không hỏi thêm, anh gật đầu rồi đi ra ngoài.

Hội sở vẫn đang kinh doanh, điểm khác biệt là bầu không khí náo nhiệt và sôi động lúc trước đã biến mất thay vào đó là một làn khói tĩnh lặng sau cơn bão quét.

Anh ra khỏi phòng chứa đồ, đi vòng qua hành lang dài mà không liếc mắt lung tung.

Khi anh đến một khúc cua để lên tầng anh có thể nghe thấy vài người đang bàn luận về sự kiện trọng đại vừa rồi ở phía sau.

Anh mò tay vào túi, anh ấn nhẹ đầu ngón tay để gửi vị trí hiện tại của mình cho đồng đội.

Văn phòng của Văn Sâm ở trong góc tầng hai.

Nó có diện tích rất nhỏ để che giấu một không gian biệt lập bí mật.

Khu đất bên cạnh tầng hai không phải của hội sở mà là một quán cà phê trang nhã.

Hai bên chỉ được ngăn cách bằng một bức tường mỏng.

Lăng Diệu đến văn phòng Văn Sâm và gõ cửa hai lần, không có bất kỳ phản hồi nào.

Một lúc sau, anh vặn nắm cửa và mở nó ra.

Bên trong tối đen như mực, anh vươn tay chạm vào tường, vừa định mở công tắc đèn thì một bàn tay đã siết chặt cổ tay anh.

“Đừng bật đèn.” Có người lên tiếng trong bóng tối.

Lăng Diệu hạ tay xuống “Anh Sâm?”

Văn Sâm đứng sau cánh cửa và để lộ một bàn tay.

Hắn ta lặp lại: “Nếu mày bật đèn lên, người bên ngoài có thể nhìn thấy chúng ta.”

Lăng Diệu gật đầu: “Là em sơ suất.”

Văn Sâm không nói nhiều: “Vào đi.”

Lăng Diệu vừa tiến vào phòng, đập vào mắt anh là một không gian xa lạ, cửa sổ căn phòng trong ấn tượng của anh lúc này đã bị rèm cửa đóng kín, tia sáng cuối cùng chiếu vào từ hành lang cũng bị cánh cửa phía sau chặn lại.

Tầm nhìn phía trước tối sầm lại, đi nửa bước cũng thật khó khăn.

Chẳng bao lâu sau, một vòng tròn ánh sáng đã xuất hiện trên mặt đất.

Đó là ánh sáng phát ra từ chiếc đèn pin mà Văn Sâm cầm trên tay.

“Đi theo tao.” Văn Sâm vừa nói vừa đến góc bàn.

Lăng Diệu nhân cơ hội nhìn xung quanh, rồi lại nhìn ánh sáng phản chiếu trên mặt đất.

Góc trước cửa sổ đáng lẽ là một bức tường nhưng lúc ánh đèn soi sáng nó lại trống rỗng, sau khi anh nhìn thật kỹ thì phát hiện đó là một cánh cửa.

Ngoại trừ Văn Sâm và đàn em của hắn, không có nhiều người biết về chỗ này.

“Anh vừa ở đây sao?” Lăng Diệu hỏi.

Văn Sâm cúi xuống, chui vào cánh cửa chỉ cao nửa mét rồi nhích sang một bên.

Sau đó hắn quay lại và ra hiệu với Lăng Diệu: “Mày vào đây xem là biết ngay mà.”

Lăng Diệu chế nhạo: “Anh Sâm, anh không sợ em lấy hết đồ dự trữ của anh sao?”

Văn Sâm không quan tâm: “Tao không còn bao nhiêu hàng dự trữ.

Mày cứ vào trước đi.

Chỉ cần mày giúp tao, còn bao nhiêu tao cho mày hết.”

Lăng Diệu tò mò: “Em giúp thế nào?”

Văn Sâm nói: “Giúp tao ra khỏi đây.”

Lăng Diệu thắc mắc: “Làm sao để trốn khỏi đây?”

Văn Sâm bỗng nhiên nở nụ cười: “Không vào thì làm sao biết được.”

Lăng Diệu đột nhiên có một linh cảm không rõ ràng.

Anh không biết phía trước sẽ xảy ra chuyện gì vì tình thế hôm nay hoàn toàn không nằm trong kế hoạch.

Nếu anh tiến thêm một bước, anh không biết mình có cơ hội ra ngoài hay không.

Nhưng… anh không có thời gian để do dự, anh khom người và chui vào cánh cửa.

Văn Sâm theo sau và đóng cánh cửa bí mật được giấu kín.

Bên ngoài được khôi phục lại trạng thái bình thường.

Không gian xung quanh trở nên chật chội, gần như họ không có chỗ để quay đầu.

Sau đó, ánh sáng của đèn pin chiếu sáng không gian nhỏ.

Lăng Diệu nhìn xuống mặt đất và tìm thấy một chiếc hộp nhỏ có vài túi díp bị lộ ra ngoài.

Anh không cần mở nó ra cũng biết trong đó chứa cái gì.

Thấy anh bị hấp dẫn bởi nó, Văn Sâm cười và nói: “Lấy một ít đi.”

Lăng Diệu không khách sáo, anh lấy hai túi rồi nhét vào túi quần.

Một giây sau, ánh đèn của Văn Sâm quay lại và hướng lên trên, ở đó không có gì ngoài một cái thang xương cá.

Và phía trên cái thang xương cá…

Lăng Diệu không khỏi nhìn thoáng qua lỗ hổng, có một trần nhà khép kín và một cửa thông gió hình vuông có thể tháo rời.

Trông anh có vẻ bất thường nên Văn Sâm nghiêng đầu hỏi: “Bây giờ cậu biết phải làm sao để ra ngoài rồi chứ?

Lăng Diệu chậm rãi gật đầu: “Ý anh là đi qua toà nhà bên cạnh?”

Văn Sâm mỉm cười: “Cậu có leo sang được không?”

Lăng Diệu không nói gì, anh vén ống tay áo và giẫm lên bậc thang xương cá.

Sau đó anh nâng cánh tay lên một cách khó khăn để mở cánh cửa thông gió.

Tấm ván cửa lập tức bị đẩy ra.

Anh giữ tấm ván nằm nghiêng, dùng hai tay đỡ phần còn lại của tấm ván và hơi nhích lên.

Ngay lập tức anh đã chui được một nửa vào vào ống thông gió.

Anh vừa ngó lên trên đã lập tức co chân và hoàn toàn chui vào ống thông gió.

Sau đó Văn Sâm cũng lên thang một cách vô cùng thành tạo.

Hắn chỉ duỗi chân vài cái đã song song với Lăng Diệu.

Đường ống thông gió vừa hẹp vừa thấp, thậm chí còn không có chỗ để duỗi người ra, bọn họ chỉ có thể lần lượt di chuyển.

Lúc đầu Lăng Diệu bò phía trước nhưng anh linh hoạt né sang một bên khiến Văn Sâm vượt lên trên và đảo ngược vị trí của họ.

Bây giờ Văn Sâm trở thành người đi trước.

Không đợi đối phương lên tiếng, Lăng Diệu đã nói trước: “Anh Sâm, anh biết đường, anh đi trước đi.”

Văn Sâm không quay lại, hắn cầm đèn pin nằm sấp về phía trước còn Lăng Diệu theo sát phía sau.

Kết cấu của ống thông gió rất phức tạp, nhưng ánh đèn vẫn hướng thẳng về phía trước.

Rõ đang đây không phải lần đầu tiên Văn Sâm đi qua đây.

Hắn ta cũng đã sửa sang lại con đường thông qua cửa hàng bên cạnh.

Khi họ di chuyển, anh ngửi thấy mùi hôi hám và thối rữa.

Lăng Diệu áp tay lên bề mặt ống thông gió, thỉnh thoảng bắt gặp vài thứ lông lá, anh mới biết chúng là cái gì.

Văn Sâm không quay đầu lại: “Ở đây có rất nhiều chuột.”

Lăng Diệu vểnh tai nghe ngóng, phía trước có tiếng quạt gió vang lên, anh hỏi: “Chúng ta xuống chỗ nào?”

Văn Sâm tiếp tục đi về phía trước: “Gần đến rồi.”

Lăng Diệu nhìn theo nhưng anh không thấy bất kỳ lỗ thông gió nào có thể nhảy xuống, chỉ có một luồng ánh sáng yếu ớt hắt ra từ những chiếc quạt thông gió và một hơi nóng ấm áp toả ra từ căn phòng bên dưới.

Anh cũng có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng nhạc phát ra từ đâu đó.

Quai hàm của anh siết chặt, anh quay đầu nhìn chằm chằm vào chân trái của Văn Sâm.

Một lát sau, Văn Sâm dừng lại gần một chiếc quạt thông gió.

Ở đây có vẻ là một khúc cua, lối đi cũng rộng hơn trước nên Lăng Diệu nhanh chóng bò lên để quan sát.

Văn Sâm định rút chân về thì gặp phải vật cản nên không thể nhúc nhích được.

Hắn co chân lên rồi khẽ quát: “Mày đến gần thế làm gì?”

Lăng Diệu cố tình không để ý, anh cúi đầu nhìn xung quanh: “Em thấy có ai đó ở dưới kia.”

Văn Sâm bị anh làm phân tâm, hắn cũng nhìn xuống quạt thông gió.

Chiếc quạt thông gió bị dỡ ra và được che lại bằng một tấm lưới.

Họ thấy những cái bàn san sát nhau và những cặp nam nữ ăn mặc đẹp đẽ, gọn gàng đang uống cà phê và nói chuyện.

Tiếng nhạc nhẹ nhàng khiến bầu không khí yên tĩnh và đẹp đẽ…

Nhưng không ai biết có hai người đang ở trên trần nhà nhìn chằm chằm bọn họ.

Từ góc độ của họ, họ có thể bao quát toàn bộ không gian căn phòng.

Họ có thể thấy những biểu cảm tinh tế trên khuôn mặt của những vị khách, thậm chí còn mơ hồ nghe thấy tiếng gọi của người phục vụ.

Lăng Diệu nhanh chóng quét mắt nhìn xung quanh rồi nghĩ đến kết cấu của quán cà phê và các tuyến đường họ có thể đi qua.

Lúc anh đang trầm tư suy nghĩ, ánh mắt Văn Sâm càng thêm sắc bén, hắn ta nhìn thấy một gương mặt đang ngồi cửa sổ, đột nhiên hắn nhíu mày.

“Thật trùng hợp, mày xem đó là ai?” Văn Sâm nói.

Lăng Diệu vừa đoán vừa nhìn theo phương hướng hắn chỉ.

Đó là góc khuất nên anh đã bỏ qua.

Giờ phút này anh thoáng nhìn thấy một người phụ nữ ngồi bên cạnh cửa sổ với vẻ mặt lo lắng.

Thỉnh thoảng cô ấy sẽ nhìn ra ngoài cửa sổ rồi lại nhìn điện thoại.

Lăng Diệu cảm thấy có một tảng đá đè nặng trên lưng nhưng anh nhanh chóng giấu đi cảm xúc của mình và tò mò hỏi: “Tại sao cô ta lại ở đây?”

Văn Sâm dừng lại một lúc rồi trả lời: “Ai mà biết được.”

Hai người yên lặng quan sát một lúc.

Trong không gian nhỏ của ống thông gió phảng phất một cỗ không khí vô cùng trầm mặc.

Ngay sau đó,Văn Sâm di chuyển trước, hắn áp tay lên sàn rồi từ từ bò đi.

Lăng Diệu tụt lại phía sau nhưng lần này anh cẩn thận hơn trước cứ bám sát hắn mà không thèm chớp mắt.

Chẳng bao lâu họ đã rẽ vào một góc và đến vị trí phía bắc, phía dưới là một căn phòng khép kín.

Lăng Diệu lờ mờ thấy vài sợi cáp ở bên ngoài, đoán rằng đây là phòng điều khiển.

Quả nhiên,Văn Sâm đột ngột dừng lại ở đây.

Hắn nhấc cửa thông gió lên bằng tay không rồi nhìn xuống dưới để thăm dò.

Vì không bật đèn nên căn phòng tối đen như mực, chỉ có vài đốm sáng xanh đỏ mờ nhạt đang nhấp nháy liên tục.

Căn phòng vô cùng yên tĩnh, có lẽ trong chốc lát sẽ không có ai vào đây.

Đầu tiên Văn Sâm cầm đèn pin soi xuống dưới, sau đó hắn cúi người, cho hai chân xuống trước, đợi chui lọt được nửa người xuống hắn mới ra và lập tức từ trên trần nhà nhảy xuống phòng điều khiển.

Lăng Diệu đợi vài giây để hắn đi xuống rồi thò tay vào túi gửi định vị lần thứ hai.

Sau đó, anh cho chân xuống trước rồi tiếp đất an toàn.

Ngay khi anh vừa đứng vững, bên ngoài đã có tiếng còi xe cảnh sát, âm thanh càng lúc càng gần và cuối cùng dừng lại ở gần đây.

Cả hai người đều bị sốc đến choáng váng.

Văn Sâm lấy điện thoại di động ra và gọi cho anh Mã ngay lập tức.

Điện thoại đã được kết nối nhưng không có ai nói chuyện, chỉ có một bầu không khí nguy hiểm thấp thoáng.

Văn Sâm không dám lên tiếng trước, đợi mười giây đối phương vẫn chưa lên tiếng, có vẻ như đang cố tình giằng co với hắn.

Hắn cúp điện thoại và đập mạnh xuống đất rồi chửi thề: “Đ** Mẹ.”

Lăng Diệu đứng một bên nhìn hắn: “Anh Sâm…”

Văn Sâm không đáp lại.

L*иg ngực cứ liên tục phập phồng, ánh mắt ngưng đọng trên mặt đất vài giây, đột nhiên hắn cúi người sờ sờ hai chân, phía trên ẩn hiện có một cái gì đó phình ra.

Tuy nhiên, vào lúc đó phản ứng của Lăng Diệu cũng nhanh không kém, anh nhanh chóng khom nhào qua chân Văn Sâm, cả hai cùng nhau ngã xuống.

Văn Sâm không kịp chuẩn bị nhưng vào giây phút Lăng Diệu lao đến hắn đã nhận ra điều gì đó không ổn nên nhấc chân lên và đá vào người anh một cách tàn bạo

Lăng Diệu bám chặt lấy Văn Sâm không chịu buông, ngăn không cho hắn di chuyển.

Sau đó anh trở tay lại và nhanh chóng dùng lòng bàn tay siết chặt cổ tay hắn.

Nhưng anh vẫn chậm hơn một bước, Văn Sâm đã kịp thời tránh khỏi tay anh và dùng một bàn tay khác để sờ soạng.

Chỉ trong vài giây, Lăng Diệu đã cảm thấy có một họng súng dí chặt trên đầu mình.

Anh đột nhiên ngừng chuyển động, thả lỏng đôi tay và thở gấp.

Văn Sâm có được công cụ tự vệ, hắn chống tay lên sàn để đứng lên và nghiến răng nghiến lợi: “Mày thử nhúc nhích xem!”

Lăng Diệu ngước mắt lên trong bóng tối.

Anh ở yên tại chỗ và không dám nhúc nhích.

Văn Sâm lùi lại mấy bước đến gần cánh cửa nhưng vẫn chĩa sũng về phía Lăng Diệu.

Đầu tiên hắn cười lạnh một cái rồi mới nói tiếp: “Thật không ngờ… đáng lẽ tao nên xử mày ở trên đó.”

Lăng Diệu biết rõ đây là kế hoạch ban đầu của Văn Sâm.

Nếu hắn muốn bỏ trốn, hắn sẽ không gọi anh theo.

Hắn chỉ muốn dụ anh lên ống thông gió sau đó trừ khử anh ở đó.

Cho dù vài năm trôi qua cũng không ai phát hiện ra.

Nhưng hắn nổi lên ý tốt nên nhất thời đổi ý.

Lăng Diệu biết rằng sự tin tưởng của hắn đối với anh đã biến mất, vì vậy anh không giả vờ nữa mà bình tĩnh hỏi một câu: “Mày định thoát ra thế nào? Bây giờ cảnh sát đang ở ngay bên ngoài.”

“Tao có thể ra ngoài”Văn Sâm lạnh lùng nói: “Trước khi tao đi, những kẻ phản bội tao đều phải chết!”

Lăng Diệu vẫn không cử động.

Hai người đối mặt nhau trong bóng tối một lát.

Có người ngang qua hành lang vừa cười vừa nói chuyện, không hề biết tình hình bên trong.

Đột nhiên, Lăng Diệu khẽ gầm lên: “Có người!”

Văn Sâm vểnh tai lắng nghe một chút.

Hắn chỉ lơ đễnh vài giây, người kia đã đột ngột bật dậy khoá chặt tay hắn, chĩa họng súng ra bên ngoài.

Văn Sâm siết chặt khẩu súng bằng cả hai tay nên nó không hề có dấu hiệu bị buông lỏng.

Lăng Diệu cũng không thể bẻ gãy tay hắn, vì vậy anh chỉ có thể đè cổ tay hắn xuống.

Hai người đàn ông đánh nhau tay đôi từ cửa cho đến giữa phòng, sau đó chuyển sang hộp điện, cánh cửa sắt không khóa được mở ra và đóng lại một cách nhẹ nhàng.

Lăng Diệu cắn chặt môi, liều mạng đẩy Văn Sâm vào tường cho đến khi họ đến một góc nào đó.

Anh cố gắng tạo ra một khoảng trống để giải thoát cho một bàn tay và nhanh chóng kéo công tắc cầu dao xuống.

Ban đầu Văn Sâm không biết anh đang làm gì bởi vì căn phòng tối om nên hắn không thể nhìn thấy gì cả.

Nhưng cùng lúc đó, cánh cửa bên dưới cũng bật mở.

Quán cà phê vốn đang yên tĩnh và hài hòa đột nhiên phát ra những tiếng động ồn ào và huyên náo.

Sau đó có người va chạm vào nhau và hét thất thanh, còn có người lớn tiếng hỏi tình hình.

Vào giờ khắc này còn có vô số tiếng bước chân đang vội vã chạy đến đây, những âm thanh càng lúc càng gần …

Văn Sâm ngay lập tức phản ứng, hắn vừa lo lắng vừa giận dữ gào lên: “Mày muốn tìm chết đấy à!!”

Lúc Lăng Diệu kéo công tắc, anh phải lùi lại vài bước nên tình thế bị đảo ngược.

Văn Sâm nhân cơ hội phản công áp anh vào tường.

May mắn thay, họng súng trong tay hắn vẫn hướng ra bên ngoài cánh cửa.

Đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng bước chân đến gần, có người từ bên ngoài mở ra, một ánh đèn pin đồng thời chiếu vào.

Những ngón tay của Văn Sâm chuyển động, đột nhiên có một tiếng “nổ” vang lên.

Tất cả mọi người có mặt tại đây đều sửng sốt.

Bầu không khí im lặng trong giây lát, sau đó là những tiếng kêu thảm thiết, đám người đứng ở cửa bỏ chạy tán loạn.

Viên đạn không trúng ai, nó chỉ xuyên qua cánh cửa, nhưng âm thanh vang vọng đã phá vỡ sự yên tĩnh của quán cà phê.

Tất cả mọi người náo loạn gào thét, từng trận hỗn loạn và thi nhao lao ra ngoài.

Sau khi Văn Sâm nổ súng, hắn biết mình không thể khống chế tình hình được nữa nhưng vẫn cố chấp chĩa súng vào ngực Lăng Diệu.

Kể từ khi họ đối đầu với nhau đến bây giờ đã trôi qua được năm phút.

Lăng Diệu cố chấp dùng chút sức lực cuối cùng để đẩy Văn Sâm ra, hai người không vững mà ngã ngửa ra sàn ở giữa căn phòng.

Họ lăn nửa vòng rồi đập mạnh vào cánh cửa tủ, Văn Sâm đang ở bên ngoài hắn đạp Lăng Diệu và đẩy anh vào góc khuất.

Trong thời gian ngắn, hắn lại chiếm được thế thượng phong, dễ dàng khống chế một tay của Lăng Diệu và giẫm thẳng lên đó.

Tay phải của Lăng Diệu bị Văn Sâm khống chế nên anh không thể cử động, tay trái thì phải giữ chặt họng súng để tự vệ.

Nếu anh buông tay, hậu quả sẽ khó lường trước được.

Nhưng nếu họ có thể giằng co thêm một phút nữa, có lẽ đồng nghiệp của anh sẽ đến kịp.

Bờ môi của anh đã bị cắn đến tê dại, như thể nó sắp rách ra nhưng anh nghĩ nếu mình cố chịu đựng thêm một lúc nữa thì sẽ tốt thôi.

Lúc anh sắp ngất đi, anh đột nhiên nghe thấy tiếng còi vang lên ở ngoài hành lang.

Anh lắc đầu nguầy nguậy.

Một tiếng…

Hai tiếng…

Cùng với hàng loạt bước chân vội vã từ phía xa đang đến gần.

Tiếng còi trong veo và vang dội, giống như âm thanh của thiên đường khiến trái tim anh đập loạn, một lúc lâu sau cũng không thể bình thường trở lại.

Cho đến khoảnh khắc, anh thấy l*иg ngực của mình nổ tung, đồng thời có người mở cửa xông vào, tiếng còi ngay sát bên tai.

Trước khi nhắm mắt, anh ngửi thấy mùi máu tanh tưởi của chính mình.



Hồi cuối

Ba ngày sau.

Ở nghĩa trang ngoại ô phía Bắc của thành phố, vừa mới qua tết nên có rất nhiều người đến đây tảo mộ.

Đâu đó ở dãy mộ phía tây, có một cô gái trẻ đứng trước bia mộ.

Cô ấy mặc bộ quần áo màu đen, nâng ly và vẩy rượu xung quanh đó.

Sau khi cô lau rượu khắp bia mộ, cô nhìn tấm ảnh được khắc trên đó rất lâu, cuối cùng cô đứng dậy và bình tĩnh nói: “Hẹn gặp lại lần sau.”

Cô xoay người ra khỏi đó, vừa bước xuống bậc thềm chiếc điện thoại trong túi áo đột ngột đổ chuông.

Tô Ly cúi đầu, đó là một dãy số lạ.

Cô do dự rồi nhấc máy: “Alo?”

Thứ đáp lại cô không phải giọng của một ai đó mà là tiếng còi đứt quãng.

Thổi một lúc rồi lại dừng.

Tô Ly sững sờ mất hai giây, nước mắt bắt đầu trào ra.

Cô nâng chiếc còi trên ngực và thổi lại cho người ở đầu dây bên kia nghe.

Hai người họ cứ anh thổi một hơi, em thổi một hơi.

Dần dần, họ không thổi nữa mà có người nói chuyện: “Em ở đâu thế, anh nhớ em rồi.”

Cô buông còi, chạy xuống những bậc thềm thật cao và nói: “Chờ em nhé, em về ngay đây.”

Đối phương bật cười: “Chậm thôi.”

Trong lúc cô chạy thật nhanh, Tô Ly ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong vắt, có một đàn chim bay vụt vào mây xanh, không để lại chút dấu vết nào.

Cô đột nhiên lại nghĩ đến anh, nghĩ đến đêm hôm đó khi cô lao vào phòng, nhìn thấy cử chỉ giữ chặt họng súng trước khi anh hôn mê.

Mặc dù vậy, cô vẫn không hề phàn nàn mà chỉ nói với anh:

Anh cứ đi theo con đường của anh, đừng chần chừ cũng đừng ngoảnh đầu lại, em sẽ đợi anh ở ngã ba đường.

Từ giờ cho đến cuối cuộc đời, mỗi khi đêm tàn sẽ có mặt trời mọc.

Pass phiên ngoại: 11 chữ cái, viết liền, không dấu, không cách, không viết hoa.

Gợi ý: Biệt danh Tô Lâm Kiệm gọi Tô Ly + Biệt danh Văn Sâm gọi Lăng Diệu.

– HOÀN CHÍNH VĂN –.