Đi tới quán cà phê cùng anh thực tập sinh Masao , tôi nhìn lên bảng đồ uống thì có chút do dự nên chọn gì không ?
" Uống gì ?" anh chàng Masao quay đầu qua tôi hỏi
Bị hỏi bất ngờ như vậy thì đành nói cho có lệ là sữa vani lắc rồi thôi . Cả hai cầm đồ uống rồi kém một chỗ ngồi nhìn có vẻ hợp ý .
" À ừm an..." tôi chưa kịp nói xong thì liền anh ta chặng họng
" Nhóc khỏi nói , tôi không có hứng làm quen với đứa học sinh trung học còn hôi sữa đâu " Masao cầm ly cà phê rồi nói
Nghe mắc ȶᏂασ quá ....ai thèm quen anh ?
" À vậy ư ? Em cũng vậy ạ " tôi cũng không thèm so đo với anh chàng thực tập này chút nào .
Masao vừa uống cà phê vừa nhìn đánh giá cô bé đối diện mình . Nếu không phải muốn tạo ấn tượng tốt với bác sĩ thì anh còn lâu mới chịu quen nhỏ này hừ .
Nhưng nhìn kĩ thì con nhóc này đẹp thật đấy bảo sao anh nhìn hồ sơ bệnh nhân của nó lại là bị hãʍ Ꮒϊếp . Đẹp quá cũng là một cái tội nhỉ ?
" Nói chung thì tôi cũng định có ý làm quen với em đâu nên đừng tưởng bở vì để không làm mất hình ảnh tốt của mình nên mới đồng ý thôi " anh cười kinh nhìn Tô Linh
Mấy cô em nữ sinh kiểu này thường vậy lắm , rất dễ xa vào tình yêu . Có lẽ con nhóc này do yêu đương với thằng nào đó rồi dẫn đến chuyện bị hϊếp da^ʍ cũng không xa lạ gì cho cam .
" Nói chuyện nghe mắc ȶᏂασ quá ..." tôi thật sự nhịn không nổi nữa rồi mà nói giạt mẹ ra luôn
" Hả ?" bỗng dưng nghe một câu chửi thề thô tục làm Masao ngẩn ngơ cả người ra chưa hiểu gì?
" Tôi nói anh đấy ! Nghĩ bản thân đẹp trai lắm hả ? Xin lỗi chứ bà mày có bạn trai đẹp giàu hơn chú rồi nên miễn làm quen " tôi cau mày kinh bỉ nhìn anh ta , con người gì đâu phải biết tém tém lại không người ta đánh giá đó ba .
Bỗng dưng đang định chửi thằng cha thực tập sinh lần nữa thì điện thoại tôi reo lên , bực mình mở máy thì thấy bạn trai Ran gọi điện !
" Alo em nghe ?" tôi hồi hợp bấm nghe máy
" Em yêu đang ở đâu vậy ? Tôi muốn đi chơi với em lâu rồi hai ta không ôm hôn nhau nhỉ ?" Ran cười cười nói chuyện qua điện thoại
" À...em đang ở bệnh viện Tokyo ạ "
" Tốt ! Tôi qua đón em đợi tí nhé em yêu ~" Ran nói xong không đợi Tô Linh kịp phản hồi thì liền tắt máy đi.
Tôi thở dài nhìn điện thoại đã ngắt kết nối với Ran . Rồi nhìn qua anh Masao đang bị ngơ trước lời nói thẳng thừng của mình kia.
" Này Tô Linh , em không biết phép lịch sự với người lớn tuổi hơn mình sao ?" thật sự là quá xấu hổ rồi ! Anh bị một đứa 16 tuổi chửi nhục ư ?
" Rồi sao ? Tin tôi múc anh ba má nhìn đéo ra không ? Xin lỗi chứ tôi không được ba má dạy phép lịch sự với người không tôn trọng mình nhé !" tôi chỉ thẳng vào mặt Mấp
" Xấu trai mà cứ nghĩ mình thượng đẳng lắm ý hứ !"
__end chương 53
Tô Linh không hiền lành gì đâu :))