Em Trai Tôi Là Kẻ Tâm Thần

Chương 10

"Nếu em biết cách xây dựng tình cảm với chị thì chị tự nguyện sẽ là người của em, điều đó không phải tốt hơn sao?"

".....!!"

Leo đã có chút bất động sau câu nói đó, khỏi phải nói trong lòng Chloé đang thầm khóc rồi. Ban nãy rối răm quá hỏi đại một câu, nào ngờ nó tác động đến cậu thực sự. Nếu đã vậy thì cứ thuận nước đẩy thuyền thôi, vì con người máu lạnh này cô phải tìm cách khiến cảm xúc của cậu phải trở về trạng thái ban đầu.

"Đúng vậy, chị thừa nhận chị đã nói dối em nhưng không có ý định trêu đùa tình cảm của em. Chị chỉ muốn có thêm thời gian tìm hiểu và chấp nhận em mà thôi..."

"..." Leo im lặng nhìn cô

"Hãy cho chị thêm thời gian, chắc chắn đến lúc đấy chị sẽ trở thành người của em, không hề có ý nghĩ chạy trốn khỏi em, như thế sẽ dễ dàng hơn cho cả hai chúng ta."

Như hầu hết mọi người biết rằng, chứng rối loạn thần kinh đều cực kỳ nhạy cảm. Phần lớn là do tác động từ môi trường xung quanh, phần nho nhỏ còn lại là vì yếu tố di truyền từ cha mẹ. Người có triệu chứng rối loạn tâm lý lâu năm thì chắc chắn họ cực kì dễ bị trầm cảm, chỉ cần tác động nhỏ thôi sẽ khiến tâm lí của họ bị rối loạn và kích động.

Leo là một trong những người có tâm lý cực kì bất ổn, thế nên ắt hẳn cậu đã bị kích động bởi những hành động bất cẩn của cô. Nguy hiểm hơn, cậu đã trong tình trạng này những 13 năm không ai quan tâm, ắt hẳn cậu đã chịu nhiều thiệt thòi và trở thành kẻ khát máu như ngày hôm nay.

"Tình yêu xuất phát từ trái tim, nó cần thời gian để tiếp nhận tình cảm và phát triển nó. Tình yêu là đôi bên cùng tình nguyện ở bên nhau không có sự ép buộc. Vậy nên...chị cần thời gian để yêu em...và Leo...em cần phải cho chị thấy được tình cảm của em nhiều như thế nào để trinh phục được chị..."

Chloé đưa ánh mắt khẩn cầu trong nỗi run sợ, lần này cô đã không nói dối, thế nhưng Leo vẫn không hề thay đổi sắc mặt. Không lẽ cậu vẫn còn nghi hoặc cô? Nói những lời này ra chứng tỏ Chloé đã chấp nhận sự thật, điều đó có nghĩa dù mai sau có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, cô vẫn sẽ mãi mãi ở cạnh cậu không thể rời xa. Sống trong sự giám sát của cậu, trở thành người phụ nữ của cậu...cô chấp nhận.

"Vậy sao...? Sao chị không nói sớm hơn chứ?"

Leo sau một hồi im lặng cũng trở lại bình thường, cậu bỏ con dao sang một bên và ngồi vào lòng cô. Tình hình đã ổn hơn, Chloé đã có thể thở thành hơi một chút rồi.

"Em xin lỗi vì đã chĩa dao về chị, lần sau em không làm vậy nữa." Leo vừa nói vừa vùi mặt vào người cô, cử chỉ hết sức nhẹ nhàng nhưng có chút đáng yêu khiến nỗi lo sợ của cô đã giảm đi nhiều phần. "Thế...nếu như em có thể khiến chị yêu em, chị sẽ ở bên em đúng chứ?"

Chloé gật đầu, thuận tay vỗ vô tấm lưng: "Chị sẽ không bao giờ rời xa Leo, vốn dĩ chị đã là người ở Leo từ lâu rồi mà, có chạy cũng không được..."

Nghe thấy vậy mắt cậu liền sáng lên rồi mỉm cười híp mắt, đã đẹp sẵn còn cười nữa thì ai mà không siêu lòng. Nói thế nào đi nữa, vẫn cần phải có sự cảnh giác nhất định.

"Nhưng mà trước tiên để chắc chắn rằng chị sẽ chỉ chú ý đến một mình em và không để tâm đến ai khác thì..."

Leo rời vòng tay của cô và chạy lên tầng, một lát sau đi xuống với một tờ giấy trắng và một chiếc bút. Chloé khó hiểu nghiêng đầu.

"Đợi em chút." Cậu đặt xuống nền nhà, hí hoáy viết viết thứ gì đó, thi thoảng ngẩng đầu lên nhìn cô. Xong xuôi, cậu cầm hài tay đưa đến trước mặt cô "Chị đọc đi, nhớ phải ghi nhớ hết đó."

"Được rồi, xem nào....Điều 1, không được để ý đến ai khác ngoài Leo. Điều 2, không được quan tâm bất cứ người nào khác, đặc biệt là con trai....Điều 25, chỉ được phép ở bên cạnh Leo 24/7, rời một bước sẽ mất một ngón chân...Điều 40, không có sự cho phép của Leo thì không được đi đâu hay làm gì...Điều 59..." Chloé đọc một tràng dài đến nỗi mỏi cả mắt nhìn, công nhận chữ đẹp thì đẹp thật nhưng những điều này nếu nói thẳng ra thì chẳng phải quá gò bó sao? Nhưng thôi, có còn hơn không, sai một li đi một đời người.

"Chị sẽ ghi nhớ, đổi lại Leo phải nghe lời chị bảo, ngoan ngoãn vâng lời nghe chưa?"

"Vâng, em biết rồi."

"Thế thì tốt....ơ...Hắt Xì!!"

Chloé sụt sịt mũi, cả cô và cậu đã ở dưới trời mưa khá lâu, về đến nhà còn chưa thay đồ nữa chắc chắn sẽ dễ cảm lạnh cho mà xem. Leo vội vã vớ lấy chiếc khăn giấy lau cho cô cẩn thận và nhẹ nhàng.

"Ấy chết, chị bị cúm rồi sao? Em xin lỗi vì đã không đưa chị về nhà sớm hơn được, chưa thay đồ cho chị nữa...là tại em không tốt, hay em đưa chị lên phòng thay đồ rồi nghỉ ngơi trước ha? Em sẽ sấy tóc giúp chị, ủ ấm cho chị và pha cho chị một cốc trà nóng. Chị ốm em xót lắm."

Nói rồi Leo đứng dậy cẩn thận dìu cô lên tầng, mặc dù Chloé có bảo rằng mình có thể tự đi những Leo nằng nặc đòi phải tự mình đưa cô mới chịu. Cậu bảo rằng vì cô đã dầm mưa lâu, thế nên nếu không kịp thời làm ấm sẽ dễ bị cảm lạnh. Xem kìa, chính trẻ con mới là người dễ ốm hơn mới đúng chứ, nhưng ý cậu đã vậy cô sẽ không cản nữa. Dẫu sao trong người đã cảm thấy hơi mệt mỏi, thôi thì cứ để cậu làm vậy.

Cả hai nhanh chóng thay một bộ quần áo khác ấm hơn sau đó Chloé ngồi trên giường, quấn quanh người bằng chiếc chăn. Leo cẩn thận lau tóc cho cô, động tác cực kì ôn nhu và dịu dàng, tránh không để làm đau cô. Kế tiếp cậu lấy trong ngăn kéo máy sấy tóc và sấy giúp cô một cách thành thạo. Chloé như phần nào đã cảm thấy dễ chịu hơn, đã được cậu sấy tóc lại còn được ủ ấm cơ thể thế này, chưa kể ly trà còn đang nóng nữa chứ...sự chăm sóc đặc biệt này thật khác xa so với tính tình điên loạn khát máu như vừa rồi mà.

"Tóc chị mượt thật đấy." Cậu từ từ chải tóc cho cô rồi hôn lên "Em yêu chúng, có thể được chăm sóc cho chị mỗi ngày thật hạnh phúc biết bao."

"Em không ngồi với chị sao?"

"Không cần đâu, em khoẻ lắm, em không dễ bị ốm đâu." Leo lắc đầu

"Không sao đâu mà, cứ vào đây."

Chưa để cậu nói gì thêm, Chloé kéo tay cậu khiến cậu mất đà ngã vào lòng cô. Chloé chùm chăn lại và cứ thế giữ chặt cậu, dù sao cậu cũng là người bị ướt nhẹp như cô. Nói thế nào cô cũng không thể để cậu bị cảm lạnh chỉ vì chăm cho cô được, như thế cô sẽ ăn năn lắm. Leo mở to mắt, chơm chớp nhìn cô mà đỏ cả hai bên gò má. Biểu cảm này cưng quá trời ơi.

"Leo cũng không nên để bản thân bị lạnh chứ... Cứ ngồi yên như vậy và ủ ấm cùng chị đi."

Leo ngoan ngoãn gật đầu, vòng tay ôm chặt lấy cô, Chloé cũng không phản kháng, nhẹ nhàng đưa tay xoa mái tóc cậu. Chẳng mấy chốc cả hai chìm đắm vào sự ấm áp mà đã ngủ thϊếp đi từ lúc nào không hay.

Ngoài khung cửa sổ, bầu trời sau cơn mưa cũng đã trong xanh trở lại. Một khung cảnh thật bình yên, may quá, cậu bé kia đã dịu đi rồi...