Mục tiêu của buổi chiều ngày hôm nay là phải mua hết đồ đạc cho Leo.
Chloé canh đúng đến 3 giờ bắt đầu khởi hành, thay vì bắt taxi đi như mọi lần, lần này có vị khách đặc biệt đi cùng nên cô đặc cách sẽ đi bộ một hôm. Với lại có 22,000€ để chi tiêu thì cô chẳng cần phải lo sợ không đủ tiền trả. Cảm giác trong mình có nhiều tiền thật khiến con người ta thấy thoải mái mà. Thế nhưng bản tính tiết kiệm vẫn còn đó, cô lại dắt cậu rẽ qua khu giảm giá mua đồ và chọn mấy cái rẻ tiền.
Leo, người mới ngồi gần tám tiếng đồng hồ trên máy bay, ăn uống nghỉ ngơi chưa được lâu đã lại bị kéo đi giữa trung tâm thương mại rộng lớn để mua đồ. Mặt cứng đơ không chút cảm xúc, miệng vẫn nhoẻn cười, cả người bị lôi đi không thương tiếc trên lề đường.
Kế hoạch định sẵn là chỉ cần mua đồ dùng cá nhân và chút quần áo cho Leo thế thôi, nhưng cậu lại thấy cả hai đang là đi mua đồ cho cô thì đúng hơn. Người đề nghị mua mấy đồ ăn vặt rồi quần áo cho cô là cô, người trả lời các đề nghị ấy cũng là cô, cậu chỉ có việc đi theo đằng sau và bất lực. Con gái mà, hễ mà đi mua sắm thế này ai chả thích.
"Leo, cái này ngon lắm nè, em muốn mua về ăn thử không?"
"Em kh..."
"Thích thì chiều! Ah, còn cái này nữa, cho thêm chút phô mai nóng chảy ăn kèm thôi là ngon tuyệt cú mèo luôn."
"...chị"
"Khu gian hàng bên kia toàn mấy đồ đắt đỏ thôi, mua về dùng chưa được bao lâu thì không xài được nữa. Đã đắt còn kém chất lượng. Em muốn mua gì thì chọn chỗ nào cũng được trừ chỗ kia ra, rõ chưa? Giờ thì qua bên này..."
Chloé vừa đi vừa chỉ tay vào từng gian hàng mà cả hai đi qua rồi cảm thán, Leo đi ở đằng sau chỉ biết gật đầu đồng ý. Thế là tốn mất khá nhiều thời gian lòng vòng quanh trung tâm thương mại mà cậu chưa mua được tí đồ nào, thôi thì đợi cho người ta chọn xong trước rồi mình tìm đồ sau cũng được.
"Ồ! Bộ đồ kia trông đẹp quá chừng!"
Chloé mắt sáng lên khi đi qua khu quần áo, ở đây họ mới nhập hàng mới về nên toàn quần áo chất lượng, đặc biệt còn có bộ đồ đang bùng nổ trên thị trường gần đây khiến nhiều người thích thú. Chỉ tiếc là cô chưa mua được nó thôi, nay có hàng thì tội gì không xem thử chứ.
"Chị ơi cho em thử bộ này với!"
"Vâng, xin quý khách đi đằng này."
Chloé hớn hở xem quần áo cùng với chị nhân viên, còn Leo ngồi im ở hàng ghế chờ.
"Pftss....ê nhóc con."
Một giọng nói khàn đυ.c của một người đàn ông vang lên khe khẽ, cậu như nhận ra được giọng nói đó và quay đầu lại. Hắn tựa lưng vào bức tường hướng từ cửa ra vào có thể nhìn thấy, bộ đồ đen từ đầu tới chân, hắn kéo chiếc khẩu trang xuống để lộ một khuôn mặt trông khá già dặn. Hắn cười đểu, móc trong túi áo ra máy điện tử rồi nói:
"Nhóc muốn cái này không? Đi với ta, đảm bảo nhóc sẽ có thể chơi game thoả thích."
Nếu nói rằng tự dưng giữa trung tâm thương mại đông người thế này chuyện trẻ con dễ bị lạc và bắt cóc vẫn cực kỳ có khả năng. Thế nhưng vài năm trở lại đây, bảo vệ đã quản lý chặt chẽ hơn nên chưa xảy ra trường hợp bắt cóc nào. Cơ mà đối với một cậu bé 13 tuổi như Leo thì việc dụ dỗ như thế này đã là chuyện dễ dàng nhận ra, nhưng tên này chỉ nhìn dáng vẻ hơi nhỏ bé của cậu mà cho rằng cậu mới cấp 1 thì có lẽ nhầm thật rồi.
"Chắc hẳn nhóc muốn cái này lắm nhưng chị nhóc không mua cho đúng không? Không sao, đi theo ta, ta mua cho nhóc, đi một lúc rồi về thì chị nhóc sẽ chả biết đâu"
Leo nhìn cái máy chơi game trên tay rồi nhìn hắn, cậu rời khỏi hàng ghế và đi lại chỗ Chloé. Tên bị mặt kia nhìn thấy hành động đó liền bị kích động và lẩn đi, nhưng ánh mắt vẫn theo dõi con mồi trước mặt. Chỉ cần cậu quay lại thôi, chắc chắn hắn sẽ tóm được.
"Chị ơi, chị, chị nghe em..."
Leo nắm lấy tay áo của cô rồi kéo lại, miệng không ngừng gọi cô thế nhưng Chloé lại chả hề để tâm. Cô vẫn mải trò chuyện vui vẻ cùng với nhân viên bán hàng kia mà không để ý đến cậu.
"Chị..."
Thấy biểu hiện của chị mình chả mấy quan tâm đến cậu em trai này ra sao khiến cậu có chút không vui. Cậu buông tay áo cô ra, liếc mắt ra người đàn ông đang vẫy tay gọi cậu ngoài cửa rồi bước lại chỗ hắn.
"Em đi vệ sinh một lát..."
-•X•-
"Cám ơn quý khách đã ủng hộ cho chúng tôi, chúc quý khách ngày tốt lành."
Chloé vui vẻ nhận túi quần áo từ quầy tính tiền rồi hớn hở chạy ra hàng ghế ngồi chờ tính khoe mình có chiến lợi phẩm mới, nào ngờ đâu trên ghế chả lấy một ai. Ánh mắt sững sờ rồi tìm kiếm xung quanh, xa xa đằng kia là nhân viên làm việc, còn cái cậu bé nãy giờ bám theo sau không còn. Chloé mới bắt đầu cảm thấy lo lắng, thầm tự trách bản thân quá sơ ý, quá mải mê mua sắm mà ngó lơ cậu, để rồi cậu đi đâu cô không thể biết.
"Chết tiệt! Ban nãy hình như thằng nhóc có nói gì đó mà mình chả nhớ nổi. Mới ở đây chưa nổi một hôm thì sao mà biết đường đi chứ? Nhỡ đâu bị lạc, rồi bị bắt cóc rồi...."
Cô lấy tay day trán, tự lẩm bẩm trách mình vô trách nhiệm, đã nhận lời sẽ trông người ta cẩn thận, đã bảo hôm nay đi mua đồ cho cậu nhưng rồi thì sao? Cô tự đi mua đồ mình muốn bằng một ít số tiền kia, mục đích cần làm thì chưa làm nổi, quan trọng nhất cái người cần chăm lại không chăm cẩn thận. Huống hồ nếu có mệnh hệ gì chắc chắn cô sẽ không thể tránh khỏi.
Tâm trí dần bị lo lắng xâm chiếm, Chloé nhanh chóng chạy vào giữa biển người tại trung tâm thương mại để tìm cậu.
"Leo! Em đang ở đâu vậy? Leo!!"
Chloé vừa hét lớn tên cậu vừa chạy đi tìm xung quanh, gào thét khàn cả cổ còn lòng vòng không biết bao nhiêu lần vẫn không tìm thấy cậu đâu, nhưng cô vẫn kiên trì chạy đi tìm. Vì là ngày nghỉ nên trung tâm thương mại đông người hơn thường ngày, chính vì thế càng khó tìm người hơn. Cô thở như sắp không ra hơi vì mệt, nhưng vẫn không dừng chạy cả khu trung tâm thương mại để tìm cậu.
Cạch...
Tiếng cửa phòng vệ sinh mở ra, Leo từ từ bước ra ngoài cùng chiếc khăn giấy lau bàn tay ướt sũng. Cậu vo nát khăn giấy rồi ném vào sọt rác bên cạnh, mặt không chút cảm xúc nào và thản nhiên bước đi.
"Leo! Em đang ở đâu vậy?!"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc vang vọng lên, Leo quay đầu về hướng phát ra tiếng gọi ấy. Quả nhiên đó là Chloé! Cô vừa thở dốc vừa không ngừng chạy đi tìm cậu.
"Ồ, đây là đang đi tìm tôi sao?" Cậu mấp máy đôi môi mỏng kia của mình, ánh mắt cậu nhìn cô lạnh nhạt như người lạ dửng dưng, cậu đã đoán được cô sẽ hành động như thế này nên chả lấy làm bất ngờ. Không phải là không muốn quay lại với cô, mà là vì cậu cảm thấy chưa cần xuất hiện vội làm gì. Cứ để cô lo sợ đi tìm cậu xem được bao lâu, ai bảo ban nãy cô chả để tâm đến cậu nổi một lần, có nói gì cũng không cần biết. Leo vắt tay ra sau lưng nắm lại, ung dung đi theo sau bóng dáng một cô gái đang chạy hết chỗ này sang chỗ khác hỏi han.
"Bác ơi cho cháu hỏi, bác có thấy một cậu bé nào thấp từng này và đeo một cái khăn quàng cổ màu đỏ đi ngang qua đây không ạ?" Chloé vừa ngập ngừng nói vừa vung tay miêu tả
"Không thấy!"
Người đàn bà kia lắc đầu rồi quay đi, để lại một mình cô bơ vơ giữa biển người không ai quan tâm. Chloé ngồi thụp xuống nền thở dốc, trong đầu cô hiện giờ rất rối loạn, mất gần nửa tiếng lục tung cả khu trung tâm thương mại lên vẫn không nhìn thấy người cần tìm đâu. Chết rồi, biết ăn nói với người ta như thế nào đây? Mới gặp được cậu chưa được bao lâu thế này lại để lạc mất cậu thì sao cô có thể không lo lắng được đây.
"Xin lỗi, xin lỗi, chị biết lỗi rồi. Lần sau chị sẽ không lơ em nữa, sẽ không bỏ em nữa..."
Chloé siết chặt bàn tay lại, giọt mồ hôi cứ thế lăn dài trên má vì mệt mỏi lo toan, miệng không ngừng lặp lại câu xin lỗi.
Khuôn mặt hối hận đó, lo sợ đó, biểu cảm đó, lời nói đó...tất cả đều được thu lại dưới ánh mặt của một cậu bé đứng cách cô không xa. Khoé miệng bỗng nhếch lên cười một cách ấm áp, cậu dùng tay chỉnh lại tóc mái rồi phủi quần áo mới đi đến đứng trước mặt cô.
"Chị ơi."
Chloé nghe thấy có người gọi mình liền ngẩng phắt đầu dậy, Leo chơm chớp mắt khó hiểu nhìn khuôn mặt ngỡ ngàng của cô.
"Sao chị lại ngồi đây? Trông chị như vừa trải qua chuyện gì đó kinh khủng thế?" Leo lấy ra một chiếc khăn tay trong túi áo và lau đi những giọt mồ hôi cho cô. "Chắc chị mệt lắm rồi, hôm nay đi đến đây thôi ha, mai chúng ta đi tiếp nhé?"
Chloé như vừa hoàn hồn vòng tay ôm lấy cậu, Leo có chút bất ngờ rồi trở nên ngại ngùng khó xử, nhưng cậu vẫn dịu dàng vỗ lưng an ủi cô.
"Lần sau đừng đi như vậy...chị lo lắm đấy...." Chloé khe khẽ nói
"Em biết rồi thưa chị." Cậu mỉm cười
Trấn an được bản thân, Chloé vui vẻ đứng dậy, nắm tay cậu và tiếp tục đi mua đồ. Thay vì tự hỏi tự mua như ban nãy, lần này cô để cậu tự chọn những gì cậu muốn rồi cùng nhau xách đồ đi về khi trời chiều muộn.
Đến nơi thì trời đã sẩm tối, Chloé đành phải mua đồ ăn sẵn ở ngoài rồi mới mang về nhà ăn. Đồ ăn lần này cũng là do Leo chọn, cậu hào hứng ăn nó vào bảo rằng chưa từng ăn những thứ như thế này khi còn ở nhà vì đã có người tự làm cho.
Ăn uống no say, Chloé nghỉ một lúc rồi lấy quần áo đi tắm. Còn Leo, cậu ngồi xem tivi trên phòng khách và dọn dẹp đống vỏ, hộp trên bàn. Cậu bỏ chúng vào một cái túi khác, mở cửa rồi vứt vào thùng rác trước cổng. Thế nhưng trước khi cậu kịp đi hẳn vào trong nhà thì có một bàn tay to lớn nắm lấy bả vai cậu. Leo đứng yên tại chỗ, không hề quay đầu lại, cậu vẫn có thể cảm thấy rằng đứng ngay sau lưng mình không chỉ có một mình kẻ đó.
Hắn hút thuốc rồi phả hơi vào khoảng không, bàn tay to lớn kia siết chặt bả vai cậu khiến nó dần đỏ lên. Cậu nhìn xuống hình bóng dưới chân, gã to béo kia đi cùng với hai tên cao lớn đang cầm hai cây gậy cười đắc ý. Hắn giễu cợt chỉ vào cậu và nói:
"Xem tao bắt được con chuột chũi vàng to chưa này."