Phụ Thân Chết Trận Đã Trở Lại

Chương 28: Người bạn lợi hại nhất trên con đường này!

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệu Diệu đã chuẩn bị xong mọi thứ, phòng bếp cũng đã làm xong điểm tâm, phụ thân để lại mấy người bảo vệ an toàn của bọn họ, lão tướng quân trước đó cũng giúp cô tắm cho Đại Hoàng, kì cọ đến lông vàng óng mượt, mà lão phu nhân còn may cho cô một cái hà bao để có thể mang theo khi đi dạo với thái tử.

Nhưng vừa nhìn thấy Ôn Ninh công chúa thì đã quên hết mấy cái đó rồi.

Ôn Ninh công chúa xông vào Nguyên phủ, Diệu Diệu chỉ đành chạy sau dắt Đại Hoàng vào, Ôn Ninh công chúa đi rất nhanh, mãi mới đuổi kịp được, Diệu Diệu muốn ngăn nàng ta nhưng lại không dám tới gần, chỉ có thể nhỏ giọng giải thích: "Phụ thân cháu đi ra ngoài rồi."

"Huynh ấy đi thế nào?"

"Cháu không biết..."

Ôn Ninh công chúa dừng bước, quay đầu lại hỏi: "Trước khi đi ra ngoài không nói gì sao?"

Tuyên Trác tiến lên một bước, chắn trước người Diệu Diệu: "Nguyên tướng quân là quan viên trong triều, có lẽ là có công vụ. Cô cô, nếu Nguyên tướng quân không có ở nhà, hay cô cô cứ hồi cung đi."

"Huynh ấy rồi sẽ về nhà, ta ở đây chờ." Ôn Ninh công chúa hất cằm, tìm một chỗ ngồi xuống, còn ra lệnh với hạ nhân Nguyên phủ: "Còn đứng ngây đó làm gì? Không mau dâng trà cho bản cung?"

Người lớn trong nhà đều không ở đây, Diệu Diệu nhìn tới nhìn lui, đành phải tự mình đi tiếp khách.

Không ai giúp, chỉ có thể cố gắng bò lên trên ghế. Vóc người Diệu Diệu nhỏ bé, sau khi ngồi xuống cũng hoang mang rối loạn, giống như đang tung bay giữa không trung.

Ôn Ninh công chúa ngồi ở chủ vị, cứ như nàng ta mới là chủ nhân trong phủ. Diệu Diệu quay đầu, thấy thái tử ca ca ngồi bên cạnh mình, lại cúi đầu nhìn, Đại Hoàng cũng dịu dàng ngoan ngoãn dựa vào chân, lúc này mới yên tâm không ít.

Diệu Diệu nắm lấy góc áo của mình, khẩn trương hô: "Điện hạ..."

Ôn Ninh công chúa nghe thấy tiếng, lập tức nhìn xuống, Diệu Diệu lùi về. Cô có hơi sợ công chúa, không dám nói tiếp.

Ngược lại Ôn Ninh công chúa mở miệng trước: "Nhóc con, ngươi là nữ nhi của Nguyên tướng quân?"

"Đúng... Đúng vậy."

"Ruột thịt?"

"Đúng vậy!"

Ôn Ninh công chúa nhíu mày: "Không có khả năng, ngươi sao có thể là nữ nhi ruột của Nguyên tướng quân?"

Diệu Diệu lần đầu bị hỏi như vậy, ngây ngốc: "Cháu, cháu không phải sao?"

"Nguyên tướng quân đánh trận ở biên quan sáu năm, ngươi xuất hiện ở đâu được chứ? Nương ngươi tên là gì? Lúc trước ngươi đến từ nhà nào?"

Diệu Diệu đáp lại: "Nương cháu là Trương Tú Nương, chúng ta trước đó ở thôn Tiểu Khê..."

Ôn Ninh công chúa lập tức chặn lời: "Thôn Tiểu Khê? Đó là cái nơi quái nào?"

"Cô cô." Tuyên Trác hoà giải: "Muội muội còn nhỏ, nhiều chuyện không thể nói rõ. Nhưng chuyện lớn như vậy, Nguyên phủ khẳng định đã cẩn thận kiểm chứng, sẽ không tính sai."

"Chính là như vậy mới kỳ quái, Nguyên tướng quân sao có thể giấu diếm ta mà có một đứa bé?" Ôn Ninh công chúa quan sát xung quanh Diệu Diệu, nàng ta lúc trước đã nhìn thấy tiểu cô nương, khi đó trong mắt chỉ có Nguyên tướng quân nên không nhớ lắm, nay cẩn thận nhìn lại, vóc dáng tiểu cô nương này quả nhiên có mấy phần giống Nguyên tướng quân. Chỉ là cứ nghĩ đến việc Nguyên tướng quân có con với người khác là cực kỳ mất hứng.

Ngữ khí Ôn Ninh công chúa hung hăng: "Nương ngươi lừa Nguyên tướng quân như thế nào?"

Diệu Diệu càng ngốc, ngơ ngác nhìn nàng ta.

Tuyên Trác không đồng ý: "Cô cô, Nguyên tướng quân chưa từng đón dâu, trong lòng có người khác cũng là bình thường. Ngài không thể giận chó đánh mèo muội muội, muội muội cái gì cũng không biết."

"Thái tử, ngươi sao lúc nào cũng nói giúp người khác thế hả?" Ôn Ninh công chúa không vui nói: "Ta hỏi hai câu cũng không được sao?"

"Cô đang nói sự thật."

Ôn Ninh công chúa không muốn tranh luận với cậu nữa, lại nhìn về phía Diệu Diệu: "Nhóc con, ngươi cứ nói đi?"

Diệu Diệu cuối cùng cũng lấy lại tinh thần.

Cô suy nghĩ lại những câu Ôn Ninh công chúa nói, trong đầu cảm thấy có cái gì không đúng. Cũng có lẽ là cô cảm thấy đối phương có ý không tốt nên mới thấy thế sao?

Diệu Diệu xoắn ngón tay, cẩn thận hỏi: "Ngài... Ngài là bạn của phụ thân

sao?"

"Bạn? Dĩ nhiên không phải." Ôn Ninh công chúa hất cằm, kiêu căng nói: "Nguyên tướng quân về sau sẽ phò mã của bản cung."

"Phò mã?" Diệu Diệu chần chừ hỏi: "Phò mã là cái gì?"

Tuyên Trác giật mình, vội vàng nói: "Cô cô, Nguyên tướng quân chưa từng đồng ý, lời này không thể nói lung tung."

"Thái tử, ngươi..."

"Cô cô!" Tuyên Trác tăng âm lượng, nhắc nhở: "Ngài xuất cung là tới tìm Nguyên tướng quân, Nguyên tướng quân không ở nhà, cũng không biết khi nào sẽ trở về, ngài trước cứ hồi cung đi."

Cậu mặc dù tuổi nhỏ nhưng sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn đầy uy thế, Ôn Ninh công chúa thân làm trưởng bối, ngày bình thường đều thấy thái tử kính cẩn hiếu thuận, lần đầu thấy cậu nghiêm túc với mình như vậy, như thoáng nghĩ đến hoàng đế. Cố che đi thần sắc trên mặt, lại nhìn tiểu cô nương ngây ngốc bên cạnh, nghĩ có hỏi cũng không moi được gì, bèn dứt khoát đứng lên.

"Bản cung đi trước, nếu thái tử nhìn thấy Nguyên tướng quân, nhớ phải nói tốt thay bản cung vài lời đấy." Nàng ta lại nhìn Diệu Diệu một cái, ánh mắt giống như một đồ vật, không đáng để trong lòng, không nói gì, rất nhanh rời đi.

Ánh mắt Diệu Diệu nhìn theo thân ảnh của nàng ta, thấy biến mất ở ngoài cửa mới thu hồi ánh mắt, quản gia tới nói: "Tiểu thư, đại công chúa điện hạ đã rời đi rồi." Diệu Diệu mới hồi phục tinh thần lại.

Tuyên Trác lo lắng nhìn cô, con mắt Đại Hoàng ươn ướt, nó cọ cọ cái mũi ướt vào lòng bàn tay của cô. Diệu Diệu ngẩng đầu lên nhìn quản gia, hỏi lại: "Bá bá có biết phò mã là cái gì không?"

Mặt quản gia không đổi sắc, hiền lành nói: "Là để chỉ bạn tốt. Công chúa điện hạ là muốn mình được giống tiểu thư cùng thái tử điện hạ, làm bạn tốt nhất của tướng quân."

"Thật ạ?" Diệu Diệu cứ cảm thấy có chỗ là lạ.

"Lão nô không dám lừa tiểu thư."

Tuyên Trác vội vàng kéo lấy tay Diệu Diệu, nói: "Muội không phải muốn dẫn ta đi kinh thành chơi phải không? Ta khó khăn lắm mới xuất cung được, chúng ta mau đi ăn kẹo hồ lô đi?"

Diệu Diệu lập tức bị kẹo hồ lô kéo lại lực chú ý.

Khuôn mặt nhỏ cười tươi "Đúng thế! So muội lại quên mất cái này chứ?"

"Tiểu ca ca, chúng ta nhanh chút, đi trễ thì mứt quả sẽ bán hết đấy!" Diệu Diệu nhảy từ trên ghế xuống, hứng thú bừng bừng lôi kéo Tuyên Trác ra bên ngoài "Đại Hoàng, mau lên!"

Đại Hoàng gâu gâu một tiếng, vẫy vẫy cái đuôi đuổi theo.

Xe ngựa đưa thái tử xuất cung đã bị Ôn Ninh công chúa lấy đi nhưng quản gia đã sớm chuẩn bị xong xe ngựa chờ ở bên ngoài, Diệu Diệu được hắn ôm lên, Tuyên Trác đỡ lấy tay quản gia, sau đó Đại Hoàng cũng nhảy chui vào trong xe ngựa.

Hai đứa trẻ và một con chó cùng ngồi bên trong, Diệu Diệu vén màn xe, cao hứng nói với quản gia: "Bá bá, chúng ta đi chơi đây!"

Quản gia cười tủm tỉm "Tiểu thư nhớ phải về trước khi trời tối đấy."

"Cháu biết rồi!"

"Gâu gâu!"

Bánh xe chậm rãi quay vòng, dần dần rời phủ tướng quân, Diệu Diệu vui vẻ nói ra những nơi mình sắp đi

"Muội đến kinh thành chưa lâu, phụ thân lại không cho muội đi một mình nên mọi lần đều là phụ thân và gia gia đi cùng." Diệu Diệu thao thao bất tuyệt nói: "Phía thành Đông có một cửa hàng bán kẹo đường, đường ở đó có hương vị rất thơm, so với cái mà muội từng ăn ở Thanh Châu thì ngon hơn gấp mấy lần nhưng phụ thân không cho phép muội ăn nhiều. Còn có một tiệm bánh naan thịt dê(*), gia gia thích ăn nhất món này, chỉ là muội ăn không quen. Nhưng muội thích nhất món điểm tâm mè, hạnh nhân ở đó xốp giòn ăn rất ngon, mặc dù kém hơn trong cung nhưng thái tử ca ca huynh cũng nên ăn thử nha, còn có cái này..."

(*) Bánh naan thịt dê: là loại bánh bột mì có nhân thịt dê

Nghe thế, Tuyên Trác mới nói: "Diệu Diệu, xuất cung, muội không thể gọi ta là thái tử."

Diệu Diệu dừng lại, hoang mang hỏi: "Tại sao vậy?"

"Ta là cải trang xuất cung, không thể để những người khác biết thân phận của mình. Muội cứ coi như ta là ca ca, nhớ kỹ không được nhắc đến hoàng cung, cũng không được nhắc đến thân phận của ta."

Diệu Diệu ngoan ngoãn dạ một tiếng, lại thở dài một hơi.

Lúc trước không thể nói bọn họ gặp nhau ở trong mơ, hiện tại ngay cả hoàng cung cũng không thể nói ra, cái này không được, cái kia cũng không được, thần tiên hạ phàm phiền toái như vậy sao, làm cô kìm nén thật vất vả!

Chỉ là cũng không còn cách nào, ai bảo bọn họ là bạn bè chứ!

Xe ngựa đi vào đường phố tấp nập, tiếng ồn ào náo nhiệt bên ngoài truyền vào trong xe ngựa.

Tuyên Trác hiếu kì, vụиɠ ŧяộʍ vén màn xe nhìn ra ngoài, xe ngựa đi qua dòng người, cậu vô thức muốn buông tay, nhưng ánh mắt lại bị các cửa hàng hấp dẫn.

Xe ngựa ngừng lại.

Tuyên Trác còn đang nhìn ra phía ngoài, Diệu Diệu đã không chờ nổi chạy ra ngoài cùng Đại Hoàng

"Tiểu ca ca, mau nhanh lên!"

Tuyên Trác vội vàng đuổi theo, ra khỏi xe ngựa, có thể nhìn thấy rất nhiều thứ, cậu nhất thời đứng lại, tò mò nhìn cảnh quan bốn phía.

Trên đường có đủ các loại bán hàng rong san sát nhau, cách đó không xa là một sạp hàng bán mì vằn thắn, hơi nước bốc nghi ngút như những làn sương mờ ảo, nước canh nóng hổi được múc ra bát sứ lớn, sau đó thả những sợi mì vằn thắn vào, Tuyên Trác ngửi được mùi thịt heo cùng với mùi hương của bánh bột, tuy không thơm bằng ngự thiện phòng nhưng lại khiến cậu bắt đầu có cảm giác đói bụng.

Cậu vừa định đi qua đã bị Diệu Diệu kéo lại. Tuyên Trác vội vàng thu tầm mắt, hai người một đường chạy chậm đến một quầy hàng rong.

Người bán hàng rong cầm trong tay một cây gậy gỗ thật dài, một đầu bọc bằng rơm rạ, từng viên kẹo màu đỏ cắm ở phía trên, chúng được bọc một lớp kẹo mạch nha ở bên ngoài, dưới ánh mặt trời toả ra màu sắc óng ánh mê người.

Diệu Diệu lấy cái hà bào mà nãi nãi chuẩn bị cho, còn đếm mấy đồng tiền trả lại "Tiểu ca ca, đây chính là kẹo hồ lô!"

Tuyên Trác tò mò cầm lấy.

Cậu trái xem phải nhìn, học theo Diệu Diệu, cắn lấy một viên quả mận. Quả mận tròn tròn lập tức chiếm cứ khoang miệng, vị ngọt ngào của kẹo mạch nha làm cậu sáng cả mắt lên đôi mắt, không nhịn được cắn một cái, thoáng chốc có vị chua chua tràn vào đầu lưỡi.

Còn không đợi cậu lấy lại tinh thần, Diệu Diệu lại kéo cậu sang chỗ khác.

Họ đi qua các quầy hàng bán bánh, đồ chơi, vải hoa, cũng không thèm chờ Tuyên Trác nhìn kỹ đã kéo nhanh lướt qua, Diệu Diệu dẫn cậu đến đến một sạp hàng bán tranh đường.

Ngoại trừ bọn họ thì còn có mấy tiểu hài tử vây quanh quầy hàng, Tuyên Trác vốn định tránh đi nhưng Diệu Diệu lại rất thuần thục kéo cậu chen vào.

"Tiểu ca ca, huynh muốn cái như thế nào?"

Tuyên Trác lần đầu nhìn thấy thứ như thế này, trước quan sát vật mà mấy đứa trẻ đứng bên cạnh cầm, tranh đường không phải dùng đường để nhào nặn thành người, mà là dùng đường để vẽ thành một bức họa, nước đường óng ánh tạo ra hình hài con vật, trên tay những đứa bé kia có gà trống, thỏ trắng, mãnh hổ, Tuyên Trác chậm rãi nhìn một vòng, lúc thu tầm mắt lại thì đã thấy trên tay Diệu Diệu có thêm một cây vẽ cá chép.

Cô tay trái cầm mứt quả, tay phải cầm tranh đường, không còn cầm tay cậu nữa.

Tuyên Trác nghĩ nghĩ, nói: "Ta không cần nữa đâu."

"Vậy muội chia con cá này cho huynh!"

Diệu Diệu vô cùng cao hứng chen khỏi dòng người, vừa định đi thì bỗng nhiên bị tóm lấy góc áo. Diệu Diệu quay đầu nghi hoặc hỏi: "Tiểu ca ca?"

Tuyên Trác cau mày, nói: "Có quá nhiều người, muội đừng đi nhanh."

Diệu Diệu "Nha" một tiếng, nghe lời đi bên cạnh cậu.

Diệu Diệu đến kinh thành không lâu nên nhìn thấy gì cũng thấy mới mẻ, nếu không phải muốn dẫn thái tử ca ca thấy chút việc đời thì sạp hàng nào cô cũng muốn dừng lại.

Mà bình thường thần tiên ca ca trong mộng không gì là không biết không gì làm được nay lại biến thành cái gì cũng không biết, nhìn thấy cái gì cũng muốn hỏi một chút, làm Diệu Diệu cảm giác chính mình bắt đầu trở nên lợi hại, đi hết nửa con phố, dưới lòng bàn chân như đạp lên những đám mây bồng bềnh, sắp mang cô bay lên trời xanh.

Cô cảm thấy mình đã trở thành người bạn lợi hại nhất trên con đường này!

Thị vệ bảo vệ bọn họ đi theo ở phía sau, trên tay cầm rất nhiều đồ. Đại Hoàng vẫy vẫy cái đuôi, chậm rãi đi bên cạnh hai người, thỉnh thoảng Diệu Diệu cho nó mấy miếng bánh, đoạn đường này đi hết, không những làm hai tiểu hài tử ăn no, nhìn đủ mà ngay cả bụng Đại Hoàng cũng tròn vo.

Đồ ăn ngon trong kinh thành có không ít, nhưng bụng hai người đã no căng, cuối cùng Diệu Diệu chỉ có thể đứng trước tiệm bán hạt dẻ nướng thơm lừng mà nặng nề thở dài một hơi.

"Tiểu ca ca, nếu huynh có thể ra ngoài nhiều lần thì thật tốt."

Tuyên Trác không đáp, chỉ vào một sạp hàng bên cạnh, hỏi: "Đây là cái gì?"

"Là tượng đất a."

Chủ quán tượng đất thoăn thoắt đôi tay khéo kéo, một khối bùn vừa bóp vừa nặn, rất nhanh đã thành hình người, lại cẩn thận tạo hình chi tiết, một tượng đất nhỏ rất sống động ra đời. Tuyên Trác thấy có đôi tượng mẹ con, vui vẻ bảo nặn cho mình một cái.

"Tiểu công tử muốn cái như thế nào?"

"Nặn cho cháu một cái giống muội ấy." Tuyên Trác chỉ vào Diệu Diệu nói.

Chủ quán nhìn Diệu Diệu một lúc rồi rất nhanh xoa xoa nặn nặn ra tứ chi, Diệu Diệu tò mò mở to hai mắt, thấy đầu tượng đất bắt đầu xuất hiện ngũ quan, ngay cả nếp nhăn cũng có. Động tác của chủ quán rất nhanh, không đầy một lát đã nặn ra hình hài một cô bé, Tuyên Trác cẩn thận cầm lấy nó trong tay.

"Cháu cũng muốn." Diệu Diệu chỉ vào Tuyên Trác nói: "Cháu muốn một cái là tiểu ca ca."

Tuyên Trác không nhịn được nhếch khóe môi, cậu yêu thích không buông tượng đất nhỏ trong tay, giống như đang nâng niu Diệu Diệu trong vậy.

Diệu Diệu cầm lấy tượng đất mới nhớ tới lời quản gia bá bá căn dặn.

Sắc trời dần tối, ánh ráng chiều đỏ trải rộng bầu trời, người đi trên đường dần ít đi, đèn l*иg ở các lầu tửu, quán rượu bắt đầu được thắp sáng, có lẽ đã đến lúc về nhà.

Cô luyến tiếc nói: "Chúng ta còn chưa đi được nhiều mà."

"Không sao, hôm nay đi được như vậy đã rất đủ rồi." Tuyên Trác ôn hòa nói: "Cám ơn Diệu Diệu, ta hôm nay rất vui."

"Vậy... Vậy lần sau, muội sẽ bảo phụ thân đưa muội đi trước, sau đó sẽ..." Diệu Diệu ra hiệu bảo tiểu ca ca cúi thấp, trốn ra sau lưng thị vệ, hạ giọng thần thần bí bí nói: "... Sẽ mang vào trong mộng cho huynh."

Tuyên Trác cao hứng đồng ý, còn ngoắc tay với cô.

Thị vệ trước đưa Diệu Diệu và Đại Hoàng về nhà, sau đó mới hộ tống Tuyên Trác về hoàng cung.

Tuyên Trác ôm tượng đất, ngồi lung la lung lay trong xe ngựa, cậu không nhịn được vén màn xe quay đầu nhìn thoáng qua. Cổng chính phủ tướng quân đầy uy nghiêm, có một tiểu cô nương rướn người phất phất tay, cách rất xa mà vẫn như nghe được giọng cô vang vọng.

Cậu bật cười thành tiếng, trước lúc thân ảnh Diệu Diệu biến mất, chủ động buông màn xe xuống.

Khuôn mặt tượng đất cười tươi, ngọt ngào tựa như tiểu cô nương vậy, cậu trân quý vuốt ve nó, lại sợ bản thân làm móp méo, cẩn thận lấy khăn gói kỹ, giấu vào trong ngực mình.

Rất nhanh sẽ có thể gặp nhau trong mộng!

...

Nguyên Định Dã đến quân doanh trong kinh thành mãi đến trời tối mới khoan thai về nhà.

Quản gia chờ đã lâu, vừa thấy hắn đã chạy lên bẩm báo việc về Ôn Ninh công chúa.

Sắc mặt Nguyên Định Dã lập tức khẩn trương lên: "Diệu Diệu đã biết cái gì?"

"Đại công chúa điện hạ rất nhanh đã bỏ đi, có thái tử điện hạ ở bên cạnh che giấu nên tiểu thư Diệu Diệu cái gì cũng chưa biết." Quản gia thở dài, nói: "Tướng quân, đại công chúa điện hạ nếu lại đến thì tiểu thư sớm hay muộn cũng sẽ biết thôi."

Nguyên Định Dã nhíu mày, nhớ tới Ôn Ninh công chúa, sắc mặt lộ ra sự mất kiên nhẫn cùng phiền chán.

Hắn trở lại trong viện, trước đi đến chỗ Diệu Diệu.

Tiểu cô nương đã sớm rửa mặt xong, lúc này đang nằm lỳ trên giường, chăm chú ngắm nghía mặt tượng đất, bàn chân nhỏ quậy ra quậy lại, không để ý đυ.ng phải người Đại Hoàng. Nó tiến tới cọ xát vào lòng bàn chân cô, Diệu Diệu lập tức ngứa cười khanh khách quay ra trêu đùa nó.

Diệu Diệu nhìn thấy Nguyên Định Dã đi tới.

"Phụ thân!" Tiểu cô nương vội vàng bò lên, giơ tượng đất: "Phụ thân nhìn đi, đây là tiểu ca ca!"

Diệu Diệu còn có một đôi tượng từ hồi còn ở Thanh Châu, là phụ thân cùng mẫu thân, lúc này có nhiều thêm một tiểu ca ca, cô đem ra khoe phụ thân sau đó trân quý cất vào một cái hòm. Đồ bên trong đều là bảo bối của cô.

Nguyên Định Dã thấy cô cất giấu kỹ càng, mở rộng vòng tay, vững vàng ôm lấy tiểu cô nương đang bồ nhào vào người mình.

Tiểu cô nương ngồi vào lòng hắn, bắt đầu cất giọng nói non nớt trẻ con kể lại chuyện ngày hôm nay, cô kể cực kỳ chi tiết, ăn cái gì, chơi cái gì, chỉ sợ bỏ qua mất chỗ nào.

Nói xong, đôi mắt Diệu Diệu bắt đầu díu lại.

Nguyên Định Dã đặt cô xuống rồi đắp chăn lên.

Diệu Diệu kéo tay áo phụ thân: "Phụ thân, con vẫn muốn được chơi với tiểu ca ca."

Nguyên Định Dã không trả lời.

Trước giờ chuyện gì phụ thân cũng nhu hoà trả lời lại, đây là lần đầu tiên hắn giữ im lặng. Nhưng Diệu Diệu lúc này đã quá buồn ngủ nên không phát hiện ra.

Dù buồn ngủ nhưng vẫn cố nói: "Phụ thân, Diệu Diệu có bạn, không phải Đại Hoàng, là bạn bằng con người!"

Cô bắt đầu nói liên miên lải nhải về thôn Tiểu Khê, nói trẻ con ở thôn Tiểu Khê không thích chơi với cô, còn nhắc đến tiểu thái tử trong hoàng cung, lần đầu tiên tiểu thần tiên xuất hiện trong mộng đã rất ôn hoà dạy cô đọc sách, viết chữ. Dần dần âm thanh bắt đầu nhỏ đi, cuối cùng ngừng lại.

Nguyên Định Dã đắp kín mền, rón rén đi ra ngoài.

"Phụ thân, con muốn tiểu ca ca làm phò mã của mình..."

Con ngươi Nguyên Định Dã rung mạnh, cả người cứng đơ tại chỗ, hắn lập tức xoay người sang chỗ khác: "Con vừa nói cái gì? !"

Nhưng tiểu cô nương đã nhắm mắt lại, chìm vào trong giấc ngủ. Gương mặt của cô đỏ bừng, còn mang theo nụ cười chưa tiêu tán, thân thể theo hô hấp nhu hòa mà nâng lên hạ xuống, tư thế ngủ nhu thuận, yên tĩnh đáng yêu.

Đã bắt đầu tiến vào mộng đẹp!

Nguyên Định Dã: "..."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Thái tử: Nguyên tướng quân đã ba ngày không đánh ta QAQ