Tiếng Vọng Bên Tai

Chương 13: Anh có thể trở về không?

Đan Thác trở lại Trình gia, Trình Tây ngồi hút thuốc bên cạnh thi thể của Trình Ngạn. Gã giống như một tên lính cô độc quét mìn trên bãi đất trống, hai tay cầm máy dò làm việc bình tĩnh mà nhãn nhã, tùy ý sợ hãi trong lòng từng bước phá hủy gã từ trong ra ngoài.

Trình tiểu thiếu gia phủi phủi bụi thuốc trên quần, chỉ vào người làm vườn cách đó không xa ý bảo Đan Thác dọn dẹp sạch sẽ.

“Tôi mới gửi một bảng danh sách vào di động của cậu, xử lý toàn bộ, sau đó lập tức trở về Miến Điện, vé tiền giấy tờ đều đã chuẩn bị xong, không bảo cậu quay lại thì không cần quay lại, tôi sẽ liên lạc với cậu thông qua phương thức khác.”

“Bên cạnh cậu khả năng không an toàn.”

Đan Thác mở danh sách, Trình Tây muốn gϊếŧ những người biết rõ về Khang Khang, để tránh bọn họ tiết lộ bí mật, bị bên ngoài biết được chuyện nhận con thừa tự. Phần lớn những người này đều rất thân cận với Trình Tây, cách làm qua cầu rút ván khẳng định sẽ khiến cho lòng người bàng hoàng. Nếu có người quyết định dùng phương thức cực đoan để bảo vệ tính mạng của mình, rất khó bảo đảm an toàn của Trình Tây.

Nhìn từ kinh nghiệm đã qua của Đan Thác, có đôi khi đối phó khó nhất không phải kẻ địch, tỷ lệ thua người trong tay mình ngược lại càng lớn. Trình Tây đã đi ra bước đầu tiên, kế tiếp mới thật sự là chiến tranh.

Trình Tây rít một hơi thuốc: “Cho nên cậu phải mang theo cả bảo bảo đi cùng, nếu như tôi không sống được, hai người liền vĩnh viễn không cần về.”

Đan Thác dọn sạch vết máu dưới đất, bỏ thi thể của người làm vườn vào túi rác cỡ lớn giấu vào cốp xe chuẩn bị hỏa táng. Cuối cùng hắn mới xử lý đến thi thể của Trình Ngạn, đầu tiên xé nát tấm rèm, rồi mới tạo ra dấu vết giãy giụa cùng đánh nhau ở bệ cửa sổ. Chờ sau khi pháp y cùng cảnh sát tới đây, nguyên nhân cái chết của Trình Ngạn sẽ được xác định là mưu sát, tiêu đề vị Chủ tịch tuổi trẻ của Trình gia bị kẻ thù thuê người làm hại sẽ xuất hiện ở mặt báo ngày mai. Sát thủ kia giảo hoạt hung ác, kinh nghiệm phong phú, có được năng lực phản trinh sát* xuất sắc, chỉ dựa vào cảnh sát truy bắt tội phạm là không thực tế. Người của Trình gia cũng sẽ việc xấu truyền ra ngoài, cuối cùng e rằng chỉ có thể không giải quyết được gì.

(*反侦察 đại loại như c hống đc vi ệc gi ám sá t, th oát k hỏi c ảnh s át.)

Sau khi quét dọn xong hiện trường, Trình Tây gọi điện thoại kêu bác sĩ cùng nhân viên cấp cứu tới, liên hệ cảnh sát gửi chứng nhận tử vong. Vệ sĩ tạm thời phong tỏa toàn bộ sân, thư ký cùng luật sư của Trình Tây có mặt xử lý thủ tục pháp lý. Khu nhà vốn quạnh quẽ lại trở nên náo nhiệt, nhân viên chen chúc bận rộn, có rất ít người chú ý tới Đan Thác rời đi từ cửa sau.

Một vệ sĩ của Trình gia cản lại xe của sát thủ.

Bảo tiêu nói: “Trước khi báo cáo kiểm tra di thể của Trình tiên sinh ra tới không ai có thể ra ngoài, mong phối hợp, cảm ơn.”

Đan Thác nói: “Là Trình Tây để cho tôi đi.”

Vệ sĩ nói: “Nơi này không phải nhà riêng của Trình Tây, đây là nhà chính của Trình gia, tôi chỉ nghe theo lệnh của phu nhân.”

Đan Thác đành phải xuống xe, hắn nhìn đồng hồ đeo tay: “Tôi đang vội đi đón người, chỉ có mười phút. Chúng ta cố gắng giải quyết mau một chút.”

《 Tâm hồn cao thượng 》 có hơn ba trăm trang, Bùi Nguyên chỉ đọc một nửa. Đan Thác bưng cà phê nóng đi tới.

Bùi Nguyên thấy được góc áo rách tươm cùng vết thương thật nhỏ trên cánh tay hắn: “Làm sao vậy?”

Đan Thác lắc đầu: “Đi tính tiền thôi.”

Đến chỗ hỏa táng Bùi Nguyên mới biết được cốp sau chứa thi thể. Sau chuyện của Hứa Nam Triết, cậu giống như sinh ra miễn dịch đối với thi thể, ngược lại là cậu càng có nhiều cảm xúc đối với ống khói lò hỏa táng hơn. Ống khói vừa cao vừa to, đỉnh lò có thể nuốt một người, khói bay nghiêng nghiêng, giống như tóc dài của bà lão. Bùi Nguyên phải ngửa cổ để nhìn, nhìn đến thật tốn sức, cổ cũng mỏi. Cậu thổn thức, xã hội công nghiệp vẫn là lợi hại, một người cao to như vậy đi vào chưa đến một phút đồng hồ liền thành tro rồi.

Thậm chí cậu không biết thi thể này là của người nào, có thể là người lương thiện, cũng có thể là tội phạm. Cho dù là tên côn đồ tội ác tày trời, bay ra từ ống khói đáng sợ như vậy, cũng đều là cảnh buồn bã thê lương. Bùi Nguyên nghĩ, tử vong thật sự là bình đẳng.

Đan Thác lái xe, đột nhiên nói: “Tuần sau tôi trở về Miến Điện.”

Bùi Nguyên nói: “Ừm, khi nào về?”

Đan Thác không lập tức nói tiếp. Bé trai ngửi ra được khác thường trong trầm mặc, chợt nghĩ liền nhận ra được một đáp án đáng sợ, cậu đột nhiên cảm thấy bực bội, không ngừng dùng tay moi bìa hai quyển sách mới, mọi gáy sách đến gồ ghề lồi lõm, móng tay nhét đầy vụn giấy. Bất ngờ ăn đau, đầu ngón tay bị mép giấy cắt một đường, giọt máu ngâm mình trong vết thương dài hẹp, cũng không chảy ra bên ngoài, cũng không rút vào trong.

Bùi Nguyên nhét ngón tay vào trong miệng, liếʍ sạch mùi máu tanh, cắn mạnh xuống vết thương, máu bắn ra cả một miệng cậu.

“Làm gì vậy?” Đan Thác nhíu mày.

Bùi Nguyên gần như dùng giọng điệu cầu xin để nói: “Anh có thể về không?”

Sát thủ nói: “Tôi gϊếŧ rất nhiều người, kế tiếp còn phải gϊếŧ rất nhiều người. Tôi không thể ở mãi chỗ này.”

Bùi Nguyên ném sách xuống chân, thét lên: “Tôi mặc kệ! Anh trở về? Tôi mặc kệ! Bằng không anh gϊếŧ tôi đi, hiện tại liền gϊếŧ tôi, ném thi thể tôi vào lò hỏa táng đi!” Cậu gào thét cuồng loạn, sát thủ chưa từng thấy cậu tùy hứng như vậy.

Đan Thác dừng xe ở ven đường, bé trai hùng hổ trừng mắt hắn, trừng một hồi vành mắt liền đỏ, nước mắt chảy như suối.

Sách dưới chân được nhặt lên, Đan Thác phủi bụi trên bìa, đặt lại vào tay bé trai: “Nếu tôi không trở lại, cậu có thể tiếp tục đi học, thi đại học, đi làm kiếm tiền, Trình Tây có thể giúp cậu.”

Ánhi mắt Bùi Nguyên ngoan cố bắt lấy Đan Thác không tha. Cậu muốn một câu trả lời, muốn nói thật. Cậu không thể yếu thế, cho dù những người khác nói dối tôi, anh không cần nói dối tôi, anh nói cho tôi biết, anh không quan tâm tôi, tôi không phải là nghĩa vụ của anh, anh đã làm những thứ có thể làm, về sau sẽ có người khác lo. Cậu biết Đan Thác có thể hiểu, đây là một lời chất vấn.

Sát thủ trầm mặc một lúc, trả lời: “Tôi phải lập tức làm xong những việc đã đáp ứng Trình Tây, nhưng tôi không muốn gϊếŧ cậu.”

Bùi Nguyên giống như nghe được một chuyện cười: “Anh chưa từng có ý định gϊếŧ tôi, đúng không?”

“Ừ. Tôi sẽ không gϊếŧ cậu.”

“Sát thủ hẳn là có khế ước tinh thần.”

“Chúng ta không có khế ước. Tôi không thu tiền của cậu.”

“Tại sao phải gạt tôi.”

Tại sao phải gạt cậu? Lòng Đan Thác không có đáp án. Lúc ấy hắn thật sự không nghĩ nhiều, hắn nhìn đứa bé này, chỉ thấy được những người lính trẻ không thể sống sót trên chiến trường, chỉ nhớ tới anh em bạn bè bị bom nổ tử vong trong chiến tranh. Lúc hắn vừa mới tới Trung Quốc cảm thấy trẻ em nơi đây hạnh phúc hơn trẻ em Miến Điện, về sau hắn phát hiện thì ra mỗi quốc gia đều không sai biệt lắm, đến đâu đều là linh hồn bị vứt bỏ, đều là bị bất hạnh cùng tử vong uy hϊếp sinh mệnh.

Bùi Nguyên không tính là bất hạnh nhất, cậu còn có rất nhiều thứ đáng giá hâm mộ, ví dụ như thân thể khỏe mạnh, có cơ hội đến trường đọc sách, có bạn bè tốt… nhưng Đan Thác không cách nào bỏ qua, cho dù chỉ là chút ít bất hạnh cũng là bất hạnh, cho dù chỉ là khóc nức nở cũng là đang khóc, cũng không bởi vì không gào khóc kêu lên đau đớn, liền không đáng làm cho người ta chú ý. Bùi Nguyên có được cơ hội hạnh phúc, tỷ lệ đạt được hạnh phúc của cậu nhiều hơn trẻ em Miến Điện. Có một ngày cậu sẽ hiểu, chỉ cần cậu cố gắng, cậu cũng sẽ có hạnh phúc. Thứ cậu cần chỉ là thời gian.

Sát thủ cũng không phải cố tình gạt người, hắn rất ít gạt người: “Thật xin lỗi.”

Bùi Nguyên tuyệt vọng. “Thật xin lỗi” là một ngõ cụt, nói đến đây liền không thể nói thêm gì nữa, phía trước là đường chết, đi tiếp chỉ có thể đâm tường chảy máu, cuối cùng bị thương chính là bản thân cậu. Trên thế giới này có người đυ.ng tường nam cũng không quay đầu lại*, có người thấy quan tài không rơi lệ, nhưng Bùi Nguyên không làm được, trong lòng cậu còn có tình yêu đối với người này, cậu không muốn nhìn thấy đổ máu bị thương, không muốn bé xé ra to**, nếu như Đan Thác bởi vậy mà chán ghét cậu, sao có thể dùng một câu “thật xin lỗi” để vãn hồi?

(*上南墙 也不回头: Nguy ên vă n là 不撞南墙不 回头 (k hông đυ.ng tường nam không quay đầu; chỉ người cố chấp, không nghe lời người khác ; giố ng nh ư khô ng th ấy qu an tà i khô ng đổ lệ; tường nam là tư ờng ở phía nam, ở đâ y là chỉ b ức tư ờng b ình p hong ((gọi là ả nh bí ch/ c hiếu bích) ) ch ắn tr ước c ửa hậ u viê n/nhà tron g của các nhà c ó thế lực, địa vị th eo ki ến tr úc xư a của ngườ i TQ, ai q uan t âm có thể tìm h iểu.)

(**大动 干戈 đại độn g càn qua: làm l ớn ch uyện. )

Đan Thác cởi dây an toàn của cậu, Bùi Nguyên nhào vào trong ngực sát thủ. Cậu không biết mình còn có thể làm gì, ngoại trừ ôm, thứ cậu cần gần như không có. Cậu nghĩ, tôi nên chết ở buổi tối bị chó cắn kia, hiện tại cũng kịp, lập tức xuống xe, đường đường chính chính, phất tay tạm biệt một cách sảng khoái, chờ xe rời đi, cậu có thể nằm giữa đường cái chờ một tài xế xe tải say rượu lái xe nào đó hỗ trợ nghiền một đường qua người cậu, liền xong việc. Chết một cách tôn nghiêm, uất ức đều để lại cho người xa lạ.

Cậu nghĩ, lúc này tôi có thể nói cho anh ấy biết, tôi thích anh ấy, tôi yêu anh ấy, anh ấy là mối tình đầu của tôi, là người đầu tiên tôi thích. Nếu không thì cũng không còn cơ hội nữa rồi. Tôi vốn dĩ không muốn nói, tôi không muốn anh ấy cảm thấy tôi rất kỳ quái, anh ấy sẽ chỉ cảm thấy tôi là một đứa nhỏ không hiểu tình cảm, anh ấy cũng sẽ không thích tôi, nhưng tình cảm của đứa nhỏ cũng là tình cảm, chẳng lẽ tôi không có tư cách yêu một người sao?

Bùi Nguyên vừa há miệng nước mắt nước mũi liền đầy miệng, vừa mặn vừa buồn nôn, cậu lướt qua bả vai của người đàn ông nhìn bộ dạng của mình phản chiếu trên cửa sổ xe, nước mắt nước mũi giàn giụa, mũi tẹt mắt sụp. Tôn nghiêm cái gì, sảng khoái cái gì, vô nghĩa, nói suông!

Cậu nhụt chí, lộ ra nụ cười trống rỗng đối với chính mình.

“Đừng khóc.” Đan Thác vỗ vỗ vai cậu: “Tôi thiếu nợ cậu một nhân tình.”

Bùi Nguyên ra vẻ thoải mái mà cười: “Được. Để cho tôi ngẫm lại tôi muốn cái gì.”

Cậu nắm tay Đan Thác, tựa vào l*иg ngực của Đan Thác, tiếng xe cộ chạy băng băng bên ngoài giống như đến từ phương xa, mà tim của Đan Thác trầm ổn lại có lực. Cậu đột nhiên ý thức được loại cảm giác thân mật này có bao nhiêu khó có được, Đan Thác không thích ôm, sát thủ có khoảng cách an toàn của sát thủ, vượt qua khoảng cách này rồi, Đan Thác sẽ khẩn trương, sẽ mất tự nhiên. Bùi Nguyên cũng rất khó gần gũi với người khác, bình thường cậu phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể tín nhiệm một người, kéo gần khoảng cách của nhau, nhưng cậu và Đan Thác quen biết chưa đến hai tháng. Có lẽ sau này cậu sẽ không bao giờ đạt được loại cảm giác thân mật này ở trên người của một người khác, Bùi Nguyên có một loại dự cảm: Không ai có thể tiếp cận tới chỗ sâu bên trong nội tâm tôi giống như anh ấy.

“Tôi không muốn cái gì, tôi chỉ muốn đưa chính mình cho anh.” Bùi Nguyên thấp giọng. Cậu không xác định Đan Thác có thể nghe được.

Sát thủ nghĩ một chút: “Tính mạng của cậu thuộc về tôi. Ngoại trừ tôi, không có ai kể cả bản thân cậu có thể động đến mạng của cậu.”

Khuôn mặt bị nước mắt đông lạnh trở nên ấm áp, khô nóng bốc lên ở bề mặt da lấp đầy ngực cậu. Miệng đột nhiên trở nên rất khô, trước khi lý trí hoàn toàn bị xói mòn, cậu nghe được bản thân mình nói: “Vì tôi, anh phải sống sót.”

“Ài, thật buồn nôn.”

Nguyễn Ái nhả cây bút ngậm trong miệng ra. Cô vỗ vỗ da gà nổi trên cánh tay, không khí lạnh lẽo của thư viện khiến cho lông tơ người ta dựng đứng. Không khéo cô đã quên mang áo khoác ra, chỉ có thể rót nước ấm không ngừng, một tiếng đi toilet hai lần. Còn có càng không xong, chuyện xưa của Bùi Nguyên còn nghẹn tiểu* hơn nước nóng nhiều, cô hứng thú bừng bừng mà ôm ly giấy, lộ ra biểu tình khoa trương.

(*尿点 niệu điểm: lúc xem p him c ảm th ấy tì nh ti ết k đáng nghẹn nướ© ŧıểυ để x em, l à thờ i gia n có thể đ i toi let.)

“Anh ta không muốn cậu tự sát, hoặc là sẽ tìm người khác tới gϊếŧ cậu, thoạt nhìn anh ta vẫn là rất thích cậu, ít nhất không ghét cậu.”

Bùi Nguyên xấu hổ vò vò đầu: “Anh ấy nói xong câu kia, tớ liền xong rồi, hoàn toàn không xong.”

“Đáng tiếc cậu không mượn cơ hội này để thổ lộ.”

“Cho dù vậy, hiện tại cũng đủ rồi, anh ấy thích tớ, tuy rằng không phải loại thích này, nhưng có thể được đến thích của anh ấy cũng đủ khó rồi.”

“Nhưng sau khi anh ta đi cậu làm sao bây giờ? Quay về nhà chú sao?”

Bùi Nguyên cũng nghĩ đến vấn đề này: “Trình tiên sinh nói anh ta nguyện ý giúp tớ học hết đại học, chỉ cần tớ có thể thi đậu đại học. Công ty bọn họ vốn có dự án từ thiện giúp đỡ sinh viên nghèo, trước cấp ba tớ có thể tạm thời ở lại Trình gia, lên cấp ba liền ở ký túc.”

“Tớ cho điểm tối đa với lựa chọn* này.”

(*接盘 tiếp bàn.)

“Một câu của Đan Thác, tớ đều phải suy xét đến năm – sáu chục năm sau.”

“You play, you pay.”

“Chưa từng nghe qua.”

“Hannibal. Ngày mốt đưa tang Trình Ngạn, trên báo chí viết, người của Trình gia cũng không nghĩ tới sẽ phát sinh loại chuyện ngoài ý muốn này, hiện tại cục diện đang rung chuyển, giá cổ phiếu cũng sẽ không tốt, cậu ở nhà của bọn họ có thể bị nguy hiểm gì không?”

“Không liên quan gì đến tớ, tớ ở nhà riêng của Trình Tây.”

“Nhà bọn họ lớn không? Đẹp không?”

“Coi như cũng được, không tệ. Cậu chờ, một ngày nào đó tớ sẽ nói ra lời thoại cậu không biết.”

Lo lắng của Nguyễn Ái đến bên miệng nhưng vẫn là không nói ra. Bùi Nguyên cứ tiếp tục như vậy sẽ gặp chuyện không may, cô nghĩ.

Bùi Nguyên không xem nguy hiểm thành nguy hiểm bởi vì cậu cảm thấy mình không có gì để mất, nhưng Nguyễn Ái cảm thấy sợ hãi, Bùi Nguyên đã thoát khỏi quỹ đạo sinh hoạt của người bình thường, thực tế cậu sinh hoạt trong một hoàn cảnh máu tanh bạo lực, sóng ngầm mãnh liệt, mà thứ mang đến từ hoàn cảnh không khỏe mạnh nhất định là một nhân cách không khỏe mạnh, hiện tại Bùi Nguyên không cảm thấy, sau này cậu sẽ có hối hận hay không?

Có lẽ đứa nhỏ ngốc này chỉ đơn thuần đổ cho nó là di chứng từ sự thất bại của mối tình đầu.