Hằng Đêm Thâu Hương

Chương 8

Còn chưa kịp chuẩn bị, Lâm Thiên Tùng bị bất ngờ đến thét lên một tiếng, cả người run rẩy. Căn cự vật của nam nhân phía trên cứ ra ra vào vào, hoàn toàn không biết kỹ thuật gì, chỉ biết mỗi rút ra cắm vào! Không một chút kỹ xảo, chỉ đơn thuần là du͙© vọиɠ lại mang đến sự thỏa mãn cho người bên dưới.

Tuy nói đã bị một lần rồi, nhưng lần trước cũng không hẳn là kɧoáı ©ảʍ gì, hơn nữa trước giờ hắn cũng không biết đến việc nam nam này, cho nên Lâm Thiên Tùng thực chất cũng không phải là quá hiểu biết. Tô Hàng Phong lúc này lại làm hắn sướиɠ như điên, vì vậy giờ hắn đã quên mất địa vị của mình, quên cả liêm sỉ, cũng không biết nên làm thế nào, cứ mặc sức rên là, móng tay còn cắm lên bả vai của người phía trên.

Tiếng da thịt va chạm vào nhau là tiếng động tuyệt vời nhất, Tô Hàng Phong thu hết tất cả hiểu cảm của ân công vào đáy mắt, bên tai lại truyền đến âm thanh của ân công, mỗi một biểu cảm đều mạnh mẽ mà rung động tâm hồn hắn. Tô Hàng Phong có được kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt nhất….không biết phải diễn tả thế nào, giống như là cảm giác chinh phục được người khác, có thể làm đối phương vì mình mà thần hồn điên đảo.

“Ah...nhẹ một chút….ngươi không nghe….ta nói hả”

Lâm Thiên Tùng đến một câu hoàn chỉnh cũng không nói nổi, đứt đoạn trong các âm thanh “ư..a.. ư...a”. Lúc này, hắn đâu còn là một vị Vương gia uy nghiêm nữa, cái thần thái cao quý ngày thường đã bay mất sạch, lúc này hai đùi mở to, mặc thanh niên phía trên ra sức đưa đẩy.

Hai người quấn lấy nhau, Lâm Thiên Tùng bị động nhận lấy, cũng không biết phải làm chỉ, chỉ nằm đó hưởng thụ. Tô Hàng Phong thì ra sức điên cuồng mà ra vào, người dưới thân hưng phấn, bản thân cũng hưng phấn, cũng không biết cái huyệt nhỏ của nam nhân làm sao có thể mềm mại, lại làm cho người ta sung sướиɠ đến như vậy.

“Ahh...ô….nhẹ thôi…..”

Mỗi một lần cắm vào như muốn dùng hết công lực vậy, như sợ nếu mình không dùng hết sức, Lâm Thiên Tùng sẽ không được sung sướиɠ. Nhìn thấy vẻ mặt sung sướиɠ của Lâm Thiên Tùng còn kích động hơn cả mấy liều xuân dược, quả thực là thực sự muốn nuốt người bên dưới vào bụng luôn vậy. Lại qua một hồi, Lâm Thiên Tùng vẫn chỉ có thể rêи ɾỉ, một chút cũng nói không nên lời, thân thể hoàn toàn mất lực, chỉ có thể nằm dính trên giường rồi run lên mỗi khi người trên cắm vào, Lâm Thiên Tùng cảm thấy mình sắp đến cao trào nữa rồi, ép đến nổi Tô Hàng Phong cũng đầu hàng, nhịn không được gầm một tiếng, lại nước rút ra ra vào vào mấy chục lần nữa. Lâm Thiên Tùng thét lên, bắn ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính hết lên bụng. Tô Hàng Phong cũng lập tức theo đó mà bắn vào, tϊиɧ ɖϊ©h͙ một giọt cũng không rớt ra ngoài, bắn toàn bộ vào bên trong Lâm Thiên Tùng.

Quá sung sướиɠ, Tô Hàng Phong thở dốc, buông chân Lâm Thiên Tùng ra, xoay lại ôm lấy người. Lâm Thiên Tùng cũng là lần đầu tiên cảm nhận được điều này, qua một lúc, Lâm Thiên Tùng nói - “Đem cái đồ vật xấu xí của ngươi rút ra ngay” - Hắn quả thật muốn nạt nộ nhưng bằng cái giọng vẫn còn khàn khàn vì mới cao trào thì nghe vào tai Tô Hàng Phong lại có ý nghĩa khác.

“Xấu xí hả?” - Tô Hàng Phong vẫn không nhúc nhích, cười nói - “Thiên Tùng vừa mới bị cái vật xấu xí này làm đến sướиɠ điên đó”

Dù sao thì cũng không phải là một tên sỏi đời gì, nên vùa nói xong, Tô Hàng Phong cũng cảm thấy quá xấu hổ rồi. Cũng may lúc này hai thân thể vẫn còn chút nóng nên gương mặt hơi đỏ cũng không có gì quá khác thường.

“Im lặng, ai cho người gọi thẳng tên ta chứ” - Lâm Thiên Tùng nghiêm khắc nói - “Ta là Đức Vương đó, là đứa con thứ 8 của đương kim hoàng thượng, Bát Vương gia. Người đã là chuyện này với ta, xem ta có trảm đầu nhà người không”

“Con của Hoàng Thượng?” Tô Hàng Phong sừng sốt - “Ta chỉ biết ân công là người phú quý, thật không ngờ lại còn là vương gia” - Hắn cao hứng, cọ cọ lấy gương mặt của Lâm Thiên Tùng.

“Đây là phản ứng của người sao? Biết ta là Vương gia còn không quỳ xuống?” - Lâm Thiên Tùng nói - “Sư phụ người dạy ngươi cái gì vậy không biết?”

“Võ công”

“Ngu ngốc”

Tô Hàng Phong cười cười - “Ta biết là nếu gặp Vương gia là phải quỳ, nhưng hiện tại đang trên giường, trên giường chắc không cần đúng không”

“Đương nhiên cần” - Bị nam nhân làm đến cao trào, Lâm Thiên Tùng tất nhiên là vẫn ghim trong lòng, tuy rằng đúng là mình thích như vậy nhưng là Vương gia, hắn đương nhiên không muốn bị khinh thường - “Đem vật kia của ngươi ra” - Lâm Thiên Tùng chợt nhớ Tô Hàng Phong còn bắn vào bên trong mình nên nhất thời xấu hổ - “Ngươi lại còn dám đem uế vật của mình bắn vào trong cơ thể ta”

“Lúc đó cũng chỉ có thể bắn vào thôi” - Vương gia đúng là tính khí không tốt, lúc nãy còn ôm hắn kêu thoải mái, xong liền trở mặt ngay.

“Nhanh đem ra”

“Được rồi” - Tô Hàng Phong rút cự vật ra. Tô Hàng Phong lại từ từ đưa một ngón tay vào tiểu huyệt bên dưới.

Lâm Thiên Tùng hơi nhíu mày, Tô Hàng Phong ngừng thở, cảm giác được vách tường thịt bên trong gắt gao mà bao lấy ngon tay mình. Ngón tay vừa vào liền rút ra, thay vào đó là cái cự vật đã cương cứng đẩy vào.

“Ah…” - Cái thằng nhãi ranh này……

Lại tiếp tục ra vào, vừa mới hưởng qua ngon ngọt, người trẻ tuổi lại thêm mười phần nhiệt huyết. Lâm Thiên Tùng lúc đầu còn điên tiết, ngay sau đó cũng bắt đầu hưởng thụ.

Một chút lại một chút, cứ hung hăng mà đâm vào chổ sâu nhất bên trong, làm Lâm Thiên Tùng cũng bị sung sướиɠ mà rên lên. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ lúc nãy vẫn còn bên trong cơ thể, vì động tác ra vào mà tràn ra ngoài, bên dưới lúc này vô cùng ướŧ áŧ. Tiếng da thịt va chạm, tiếng nước cứ hòa vào nhau.

Trong gian phòng vẫn còn đốt hương liệu, như thôi thúc hai người hơn, Tô Hàng Phong lại lần nữa sa ngã, tiếp tục rong rủi trên người Lâm Thiên Tùng. Trong lúc điên cuồng còn kèm không được mà cắn lên bả vai Lâm Thiên Tùng. Bị đau mà thân thể lại vô tình gắt gao kẹp chắt hơn, làm địa phương bên dưới Tô Hàng Phong trướng thêm 1 vòng, cũng càng ra sức cắm vào.

Biết được mánh khóe, Tô Hàng Phong tiếp tục cắn một ngụm nữa lên chỗ khác. Cắn đến lần thứ 3 thì Tô Hàng Phong ăn ngay 1 cái tát làm ngơ ngác cả người, động tác cũng dừng lại