Tiếp theo là đem quần áo của Lâm Thiên Tùng cởi bỏ, nhìn thấy thân thể trần trụi của đối phương, Tô Hàng Phong cảm thấy đầu óc loạn càng thêm loại, chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất - Muốn. Hắn cúi xuống, hôn lên môi Lâm Thiên Tùng, tay lại đặt trên ngực mà nặng nhẹ xoa nắn lấy điểm nho nhỏ màu hồng trên ngực Lâm Thiên Tùng.
Lâm Thiên Tùng cũng không còn biết nói gì nữa, híp mắt, lẳng lặng mà hưởng thụ. Lâm Thiên Tùng sinh ra trên vị trí cao hơn người, từ nhỏ đã quen được người hầu hạ, nên hiện tại cảm thấy vô cùng tốt. Cái tay cứ dao động trên thân thể hắn, đi đến đâu lại nóng bỏng đến đó.
Tô Hàng Phong di miệng xuống, lướt qua xương quai xanh, dừng lại trước hạt đậu vừa mới bị cái tay đùa giỡn, há miệng mà ngậm lấy. Cũng không có kinh nghiệm gì, chỉ biết dùng sức cắn, làm đau Lâm Thiên Tùng - “Ah…” - chỉ la lên một tiếng, cũng không phải phản ứng gì lớn. Tô Hàng Phong liền bớt lực lại, nhẹ nhàng mà mυ'ŧ, lại dùng đầu lưỡi mà trêu chọc lấy.
Một lúc sau, Tô Hàng Phong ngẩng đầu, nhìn Lâm Thiên Tùng một cách buồn rầu.
“Sao….làm như thế nào….” - Tô Hàng Phong gian nan hỏi, địa phương dưới của hắn đã cứng rắn hết rồi, vẫn phải nhẫn nhịn.
Lâm Thiên Tùng đột nhiên nhớ đến 2 tháng cùng hắn ở chung, lại nhớ tới tình huống đau đớn lúc trước, hắn có chút tỉnh táo. Hít một hơi mà hỏi - “Như thế nào? Thực sự muốn thượng ta?”
Tô Hàng Phong đỏ bừng, cũng không biết là do nhẫn nhịn hay do xấu hổ.
“Ngươi có biết ta có thân phận gì không?” - Lâm Thiên Tùng nói - “Ngươi là một tên thường dân, còn dám có suy nghĩ này với ta?”
“Này….” - Tô Hàng Phong rêи ɾỉ.
“Không nghe thấy ta nói hả”
Tô Hàng Phong cái gì cũng không suy nghĩ được, đưa tay bắt lấy địa phương cũng đang cứng rắn bên dưới của Lâm Thiên Tùng, người bên dưới không chuẩn bị, liền rên lên một tiếng. Tô Hàng Phong tay lung tung mà cọ xát cái vật kìa, lại một tay nâng chân của Lâm Thiên Tùng lên, làm hắn có thể nhìn thấy rõ đến tiểu huyệt phía sau. Hẳn là nơi này đi….trừ bỏ chổ này và miệng, trên thân thể nam nhân cũng không còn nơi nào có thể dùng được.
“Ngươi…..” - Lâm Thiên Tùng hé miệng muốn quát lớn, nhưng kɧoáı ©ảʍ từ nơi đó cứ từng cơn mà xông lên.
Tô Hàng Phong nhắm ngay tiểu huyệt kia mà đỉnh lên, rồi dùng sức muốn đi vào. Lâm Thiên Tùng bị đau liền la lên.
“To gan” - Hắn gầm lên.
Tô Hàng Phong tiếp tục mở rộng hai chân người phía dưới, lại tiếp tục dùng sức nhưng còn chưa vào được phân nửa, Lâm Thiên Tùng khó chịu làm Tô Hàng Phong cũng khó chịu, không biết làm thế nào mới có thể đi vào tiếp được. Hắn cũng chỉ có thể làm theo bản năng, cầm lấy đùi của Lâm Thiên Tùng, sửa lại tư thế rồi tiếp tục an ủi tính khí của Lâm Thiên Tùng, tay kia đi lên trêu chọc phía trên ngực hắn.
Rồi bắt đầu đâm chọc, cũng không có kỹ thuật gì cả, chỉ đơn thuần là đâm vào rút ra, ban đầu vẫn đau đớn, nhưng dần dần đau đớn nhạt bớt, lại thêm Tô Hàng Phong trêu chọc, Lâm Thiên Tùng đã dần thả lỏng và thoải mái hơn.
Tô Hàng Phong lại không cảm thấy thoải mái như vậy, hắn cứ lung tung mà đâm chọc vào, du͙© vọиɠ không được giải tỏa mà ngày càng thêm nóng sốt, cơ khát.
“Bộ dạng ngu ngốc như vậy” - Lâm Thiên Tùng nhíu này - “Đừng nhúc nhích nữa, rút ra đi”
Tô Hàng Phong ngoan ngoãn dừng động tác, nhưng lại đau khổ không muốn rút ra.
“Có nghe thấy không hả?”
“Này….” - Tô Hàng Phong đành khổ sở mà rút ra.
Lâm Thiên Tùng hít một hơi, nhận thấy mình cũng có ngày hôm nay, nhất định là do tên Tiêu Vong Trần kia gây nên - “Hiện tại vào được rồi…...Vào đi….Dùng lực một chút”
Nghe xong, Tô Hàng Phong liền khẩn thiết mà đỉnh vào. Lần này hắn sướиɠ đến nổi gầm lên, liền di chuyển ngay lập tức. Lâm Thiên Tùng cũng rêи ɾỉ theo.
Đây có lẽ là việc mà mỗi người đều có thể tự lĩnh hội đi, Tô Hàng Phong thử một cái liền nghiện, liền gấp rút ra vào, có khi rút ra gần hết rồi lại đỉnh thật mạnh vào sâu bên trong.
Thoái mái! Thoải mái quá! So với thủ da^ʍ còn thoải mái hơn!
Lâm Thiên Tùng cũng hưởng đến sung sướиɠ rồi. Hắn là người bên dưới, vốn dĩ chuyện trên giường này là chuyện của nam nhân chủ động nhưng bây giờ mình lại là người “thụ động” nhưng không hiểu sao lại cảm thấy có chút sung sướиɠ. Mà tất cả việc này, hết thẩy đều do Tiêu Vong Trần gây nên.
Nghĩ đến sung sướиɠ mình hưởng đến, làm Lâm Thiên Tùng có chút tức giận, cũng muốn bản thân chủ động. Tô Hàng Phong lúc này đang mê loạn rồi, làm sao mà để ý đến được, hắn cũng là lần đầu trải nghiệm việc kɧoáı ©ảʍ này, lại tốt đẹp đến như vậy, hắn nhịn không được mà rêи ɾỉ.
“Ah...Thoải mái…” - Tô Hàng Phong thở ra, lại tiếp tục cúi xuống trước ngực Lâm Thiên Tùng mà trêu đùa, hoặc là cọ lấy địa phương bên dưới hoặc là mở rộng hai chân Lâm Thiên Tùng hơn để thấy rõ nơi đang giao hợp của hai người. Hắn lại nhìn lên mặt Lâm Thiên Tùng, cảm thấy người bên dưới có chút tức giận.
“Lão gia….” - Hắn nhíu mày, biểu cảm của Lâm Thiên Tùng càng thêm tức giận. - “Người không vui sao? Hay người có chỗ nào không khỏe?”
“Lâm Thiên Tùng” - Lâm Thiên Tùng nói
“Thiên Tùng, dễ nghe” - Tô Hàng Phong ôn nhu kêu lên
Trên cổ từng đợt từng đợt khí nóng phả vào, Lâm Thiên Tùng chịu đựng kɧoáı ©ảʍ, chống lên ngực Tô Hàng Phong, ra vẻ nghiêm túc - “Đối với Đức Vương, ngươi lại làm ra chuyện này hả?”
Biết hắn là Vương gia mà vẫn muốn thượng hắn, ngoài Tiêu Vong Trần ra thì chỉ có người này.
“Đức Vương?” - Tô Hàng Phong mê mang - “Ta không biết” - Thực ra hắn cũng chưa nhận thức rõ lắm, điều duy nhất hắn có thể nghĩ đến được bây giờ chính là ngày đêm có thể chôn trong cơ thể của ân công.
“Tên điêu dân to gan này” - Không biết đến Đức Vương hắn thì thôi, bây giờ nghe thấy hai chữ Đức Vương này cũng không thèm phản ứng.
Tô Hàng Phong nghe Lâm Thiên Tùng gọi đến, lại cảm thấy là Lâm Thiên Tùng đang kếu mình, mặt mày vui vẻ đỏ bừng mà lại ra sức đâm chọt.
Đâm một hồi, lại dùng lực đỉnh đến được điểm thịt mềm mại sâu nhất bên trong. Bên trong vách thịt càng thêm co rút. Sau khi cảm nhận được là liền ra sức mà đỉnh đến điểm đó.
“Ahhh….Nhẹ thôi…...ah…”