Nam Thành Chờ Trăng Về

Chương 3: Số Xui Xẻo

Điện thoại lại rung lên, tin nhắn thứ hai được gửi đến: “Con phải luôn luôn nhớ kĩ bây giờ con là chị mình – Thẩm Từ Tâm. Nếu bị người khác phát hiện, ba mẹ con chúng ta cũng xong luôn!”

Thẩm Vu Quy xem tin nhắn, hàm dưới căng chặt.

Cô và chị là chị em sinh đôi, chỉ tiếc chị mang theo một vết bớt từ trong bụng mẹ, nhìn rất xấu xí.

Mà vào lúc bà Phí chọn trúng chị đến với Phí Nam Thành, chị đã rời nhà ra ngoài rồi!

Không có cách nào, mẹ chỉ có thể gọi Thẩm Vu Quy ở nước ngoài từ nhỏ đến lớn trở về, giả thành Thẩm Từ Tâm vượt qua khoảng thời gian nguy cơ này.

Thẩm Vu Quy dùng thuốc màu đặc biệt vẽ đậm thêm vết bớt, sau đó mới xuống lầu, quản gia đã chuẩn bị xe đưa cô về nhà từ trước.



Trên đường về nhà, xe vốn đang chạy vững vàng bỗng nhiên dừng lại.

Thẩm Vu Quy lập tức có dự cảm không tốt, quả nhiên, quản gia áy náy nói: “Cô Thẩm, xe… bị chết máy rồi!”

Khóe miệng Thẩm Vu Quy giật giật, tỏ ra đã quen, giọng hơi nhỏ, mang theo cảm giác mát lạnh: “Không có chuyện gì, ở đây cách nhà tôi không xa, tôi đi về là được!”

Cô xuống xe, dở khóc dở cười nhìn người xe trên đường qua lại không dứt: Cái số xui xẻo này!

Từ nhỏ cô đã rất xui, ngồi xe chết máy là chuyện bình thường, không ngờ chiếc Rolls-Royce số lượng có hạn này của nhà họ Phí cũng bị như thế…

Không biết đã đi bao lâu, cuối cùng cũng đến trước cửa nhà.

Nhà họ Thẩm là một tòa nhà ba tầng trong một khu biệt thự, hoàn toàn không thể so sánh với biệt thự của nhà họ Phí.

Thẩm Vu Quy đứng trước cửa, lau mồ hôi trên trán, thở phào nhẹ nhõm.

Cô đang muốn bước vào cửa thì một chiếc xe Sedan Passat chạy tới, dừng lại bên cạnh cô.

Sau đó, cửa kính xe hạ xuống, một giọng nam kinh ngạc vang lên: “Từ Tâm, sao con đi về một mình thế?”

Thẩm Vu Quy quay đầu, lập tức nhìn thấy một người đàn ông trung niên ngồi trong xe. Đôi mắt khá giống cô mở to, ngạc nhiên.

Sau đó ông ta như hiểu lầm cái gì đó, nặng nề nói: “Đừng nói cô chọc giận cậu Phí, bị đuổi về đó nhé?”

Thẩm Vu Quy cong môi, cười lạnh một tiếng.

Đây là người bố tốt bán con gái cầu vinh của cô – Thẩm Thiên Hạo!

Mà người ngồi bên cạnh Thẩm Thiên Hạo là một người phụ nữ trang điểm đậm, sắc mặt không được tốt: “Từ Tâm lớn lên như vậy, vừa ngu ngốc vừa như khúc gỗ, cậu Phí không vừa ý nó cũng là bình thường.”

Ánh mắt Thẩm Vu Quy lạnh dần.

Người phụ nữ này là thanh mai trúc mã của bố, tên là Bạch Trúc, được ông ta nuôi bên ngoài bao nhiêu năm nay. Hơn nữa Bạch Trúc còn sinh cho ông ta một trai một gái, thậm chí đứa trai còn lớn hơn chị em bọn họ hai tuổi!

Thẩm Vu Quy biết mẹ và chị sống ở trong nước không dễ dàng, nhưng cũng không ngờ mấy năm gần đây bọn họ trắng trợn đến mức này, lại còn về nhà chính chẳng kiêng nể gì như thế!

“Két!” Cổng lớn mở ra.

Có lẽ Vu Mạn Du nghe thấy âm thanh ở bên ngoài nên chạy ra. Vóc người bà thiên về kiểu mảnh mai, sắc mặt vàng vọt, quầng thâm dưới mắt rất đậm, rõ ràng là lo lắng đến cả đêm không ngủ.

Bà cầm lấy tay Thẩm Vu Quy, vẻ mặt quan tâm, mắt đỏ hoe: “Con gái, thiệt thòi cho con rồi!”

Thẩm Vu Quy vừa định nói mấy lời an ủi, Bạch Trúc đã chen vào: “Nếu nó đã không lấy lòng được cậu Phí, vậy chúng ta thảo luận một chút về chuyện ly hôn đi?”