Xuyên Nhanh: Phương Pháp Chính Xác Thay Đổi Kịch Bản

Chương 7: Phế Thái Tử (7)-1

(7)-1

Đương nhiên, Giang Họa sẽ không đi bức vua thoái vị, hiện tại cũng không có năng lực này.

Giang Họa mới xuyên qua, liền ở Đông Cung hơn hai tháng vì bị bệnh, mục đích chính là thể hiện bản thân ở thế yếu.

Nhưng không có nghĩa là Giang Họa sẽ thật sự ngồi im, cái gì cũng không làm.

Như đã nói lúc trước, đối với lý do các vị Thái Tử anh minh thần võ mưu phản, Giang Họa có lý giải của riêng mình.

Về mặt lý thuyết, đã làm đến được chức vị Thái Tử, trong tình huống bình thường, chịu khó chờ đợi một chút thì vẫn có thể có ngày xuất đầu, tiến lên ngôi vị hoàng đế. Mà mưu phản, đối mặt với một lão cha lợi hại cầm quyền lâu năm, làm sao có chuyện hoàng đế không biết con mình đang ngầm mưu phản? Phần thắng thấp như vậy, nhất định phải đặt cược sao?

Nhưng mà các vị Thái Tử này, vẫn cứ người trước ngã xuống, người sau liền chạy tới mưu phản, bức vua thoái vị.

Vì sao? Tự nhiên là bởi vì bọn họ minh bạch, cho dù bọn họ an phận, hoàng đế cũng sẽ không bỏ qua cho. So với chết như nước ấm nấu ếch xanh, một ngày nào đó bị phế, lại bị hoàng tử khác làm nhục, còn không bằng dứt khoát một phát. Chẳng sợ không thành, ít nhất chết còn tính tương đối có tôn nghiêm.

Ở tình huống này, đối với Thái Tử mà nói, đối thủ chân chính không phải các hoàng tử khác, mà là hoàng đế.

Đời Hán Vũ Đế, Lưu Thái Tử là như vậy; đời Đường Thái Tông, Thái Tử Lý Thừa Càn là như vậy. Ngụy Thế Thành, cũng là như vậy.

Hoàng đế càng cường thế, càng dung không nổi Thái Tử trẻ tuổi lại có năng lực.

Giang Họa đã từ trong trí nhớ Ngụy Thế Thành biết được kết cục của bức vua thoái vị, cho nên cô không thể đi vào đường mòn của Ngụy Thế Thành.

Vì thế, vì bảo mệnh, cô phải đem tài đức sáng suốt Ngụy Thế Thành, biến thành ma ốm Ngụy Thế Thành.

Mà chỉ là "Ốm yếu" còn chưa đủ.

Chỉ cần vẫn là Thái Tử, còn có triều thần dựa vào, có đại thế nơi tay, có nhà mẹ đẻ quyền thế duy trì, Huyền Võ Đế vĩnh viễn sẽ không buông bỏ kiêng kị với Thái Tử.

Cho nên trong lúc dưỡng bệnh, thừa dịp Huyền Võ Đế có chút an tâm vì đã cài đủ người theo dõi cô, Giang Họa bí mật liên lạc Lưu Dịch Chiêu để hắn chủ động phân tán hòa giải vây cánh, hơn nữa bản thân Lưu Dịch Chiêu cũng lui ra.

So với lâm vào bị động, vô pháp lựa chọn, chủ động động thủ không những có thể bảo toàn lực lượng -- vô luận là biếm quan, điều đi xa, đi nha môn dưỡng lão, hay vẫn là về quê, ít nhất sinh lực còn có thể bảo tồn. Còn có thể nhân thời cơ này thấy rõ đây là người có thể tin dùng, đâu là cỏ đầu tường phản chiến, tiện thể lén lút cài tâm phúc vào phe Tam, Tứ hoàng tử.

Cho nên sau khi Đông Cung bị bao vây, triều đình mới an ổn như vậy, không có bao nhiêu người dâng sớ thỉnh cầu phóng thích Thái Tử.

Dưới tình huống các bên chủ động phối hợp, đảng Thái Tử nhanh chóng tiến hành "giải tán", thuận thế chọc giận Huyền Võ Đế, hợp tình hợp lí xuống đài. Hoàn mỹ.

Đương nhiên, hành động của đám người Giang Họa, Huyền Võ Đế không thể không nhìn ra. Rốt cuộc phe phái Thái Tử, đã từng chiếm non nửa triều đình, lại giải tán quá mức thuận lợi.

Huyền Võ Đế cho dù rõ ràng, nhưng cũng mặc kệ Giang Họa, thậm chí cung yến đêm trừ tịch còn phi thường phối hợp, "giận giữ" một phen. Nếu không, Huyền Võ Đế thật sự muốn cho Lưu Dịch Chiêu một bài học, đám người Tả tướng cũng sẽ không mạo hiểm đứng ra "khuyên bảo" chủ thượng.

Cứ như vậy, triều đình không có đảng Thái Tử nữa.

Mà bản thân Thái Tử cũng ở lì trong Đông Cung không ló mặt.

Đại khái đây là giai đoạn đại vui mừng của triều đình.

Huyền Võ Đế cảm thấy vị trí bản thân vững chắc, tâm tình rất tốt đẹp.

Tam hoàng tử Tứ hoàng tử cảm thấy có hy vọng thượng vị rồi, tâm tình rất tốt đẹp.

Giang Họa từ trước đài chuyển tới phía sau màn, tâm tình mười phần tốt đẹp.

Chờ đến khi lực chú ý của đa số đều chuyển dời lên người Tam, Tứ hoàng tử, ám cờ Giang Họa cho mai phục sẵn cũng bắt đầu hành động.

Kỳ thật cũng không cần làm nhiều chuyện nguy hiểm, chỉ là xúi giục Tam, Tứ hoàng tử tranh quyền đoạt lợi mà quên mất chú ý sự thật trước mắt -- người của Huyền Võ Đế chiếm hơn phân nửa triều đình.

Vì thế Tam, Tứ hoàng tử đối chọi gay gắt, hận không thể đem đầu óc đối phương đánh thành đầu cẩu óc chó, còn bắt đầu mượn sức những phe trung lập, đảng bảo hoàng, tông thân, huân quý, hết thảy có thể mượn sức, đều muốn kéo về phe mình. Liền hậu cung cũng bị chia làm hai phái rõ ràng.

Đến lúc mâu thuẫn giữa Tam, Tứ hoàng tử hoàn toàn không thể điều hòa, chính là tình huống mà tương lai nếu người này đăng cơ thì nhất định sẽ không tha toàn bộ phe cánh của người kia, Huyền Võ Đế phát hiện ra thì cũng đã muộn, hai nhi tử ngoan của hắn cũng bắt đầu mượn sức võ quan, mơ tưởng đến quân đội, thậm chí là muốn nắm quyền quản lí vệ binh bảo vệ kinh thành.

Tới tình trạng này, Huyền Võ Đế cho dù là kẻ ngốc cũng sẽ không phế Thái Tử.

Phế đi Thái Tử "không màng quyền lợi", sau đó để hai nhi tử dã tâm bừng bừng lên thượng vị? Huyền Võ Đế đều sợ hắn hôm nay lập một trong hai người Tam, Tứ hoàng tử làm Thái Tử, ngày mai kẻ còn lại liền chạy tới bức vua thoái vị.

Đến một bước này, toàn bộ kế hoạch của Giang Họa cũng hoàn thành.

Về sau Huyền Võ Đế có nhìn ra hay không, cô cũng không lo lắng.

Tóm lại, sự thật cuối cùng chính là: Tam hoàng tử cùng Tứ hoàng tử đã kết thâm cừu đại hận, chỉ cần một trong hai người thượng vị, người còn lại phải chết, không cần phải bàn luận thêm. Đồng thời bọn họ cũng đích xác dã tâm bừng bừng , không chỉ là là tham vọng đối với ngôi vị hoàng đế, mà còn có dã tâm "đoạt vị", ngươi không cho ta, ta liền tự mình đến lấy-- hai nhi tử ngoan của Huyền Võ Đế giờ đã biến thành lang sói có thể tùy lúc cắn ngược lại cha mình một ngụm.