An Dịch tìm cô giáo hồi lâu, cũng không thấy đâu hết, lại thêm lát nữa sẽ tới phần trao giải, không tìm thấy cô giáo đâu, có được nhận giải cũng không vui nổi.
Cuộc thi này với An Dịch mà nói giống như một cuộc chiến ác liệt, thứ hạng chỉ là phụ thôi, có thể tới tham gia đã rất vinh dự.
Giải thưởng được công bố, An Dịch như đang mơ bỗng đạt được giải nhất, tới cả chính cô cũng thấy khó tin, huống chi vẫn còn nhiều đối thủ có thực lực mạnh hơn cô.
Khi lên sân khấu nhận giải, An Dịch chưa thể tin được sự thật mình sắp trở thành học trò của Quách Tuyên, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì, đầu óc hoàn toàn hoang mang, xung quanh là tiếng chúc mừng và tiếng reo hò, bí mật còn có tiếng khóc, cô hoảng hốt nhìn về phía cô giáo xuất hiện trong đám người, trong tay ôm cúp, cũng quên mất nở nụ cười.
Liễu Họa giơ ngón cái lên với An Dịch, cho dù cô biết rõ sự vẻ vang này là dùng thân thể để đổi lấy.
Trên đường về nhà, An Dịch vẫn đang đắm chìm trong dư âm của giải thưởng, vô số câu hỏi cứ lởn vởn ở sâu trong lòng, trình độ của cô có lợi hại vậy sao? Có thể được làm học trò của Quách Tuyên?
Liễu Họa nhìn ra suy nghĩ của An Dịch, cô bèn tiến hành khuyên bảo, nhưng cũng không có tác dụng gì, dù sao đi theo Quách Tuyên học múa là chuyện lớn, phải tốn rất lâu mới có thể tiêu hóa được.
Về đến nhà, An Dịch không nói chuyện mình đoạt giải cho An Cầm Lệ ngay, bởi vì cô không biết An Cầm Lệ có tình nguyện trả số học phí đắt đỏ cho cô không, dù sao đi theo Quách Tuyên học tập thì học phí cũng không phải con số nhỏ.
Còn về người đàn ông? Cô lại càng không thể nói, chỉ với tính cách gia trưởng đó của anh, nếu như biết mình phải rời nhà đi học múa mấy năm, không lột da cô mới lạ.
An Dịch có chút mâu thuẫn, cô suy nghĩ vài ngày rồi cuối cùng vẫn nói chuyện này cho An Cầm Lệ, quả nhiên, người đàn ông cũng biết được với tốc độ rất nhanh.
Đêm đó có điện thoại gọi tới, khi An Dịch nhận máy, cô đang sắp xếp hành lý.
"Nghe nói em đoạt được giải." Giọng điệu của anh rất bình tĩnh, nhưng An Dịch biết, Chu Hậu Đông ở đầu bên kia hận không thể nuốt sống cô.
"Ừm." An Dịch nhẹ giọng trả lời.
Chu Hậu Đông không biết mình tức cái gì, giống như vịt đã tới tay bỗng bay đi mất vậy, rõ ràng cô gái bị anh nắm ở lòng bàn tay, bây giờ lại phải rời nhà, rời khỏi anh, sao anh có thể cho phép?
"Sao chú không nói gì cả?" Người đàn ông im lặng quá lâu khiến An Dịch thấy sợ.
"Tôi không đồng ý, em nghĩ cũng đừng có nghĩ." Chu Hậu Đông nói thẳng ra.
An Dịch đã dự liệu từ sớm, cô định tiền trảm hậu tấu (1), nhưng bây giờ xem ra, dường như không được rồi.
(1) Tiền trảm hậu tấu: có nghĩa là chém trước tâu sau (tiền: trước, trảm: chém, hậu: sau, tấu: tâu, thưa). Trong tiếng Việt thành ngữ tiền trảm hậu tấu thường dùng để chỉ những việc làm không chờ đợi cấp trên, cứ làm, cứ hành động trước, xong xuôi mọi chuyện rồi mới báo cáo, thưa gửi.
"Hành lý đã sắp xếp xong hết rồi, ngày mai tôi sẽ xuất phát, chú có không đồng ý cũng không được."
Ở chung với cô gái lâu rồi, Chu Hậu Đông đã quên mất tính cương quyết của cô gái, anh còn muốn nói gì đó nhưng đầu bên kia điện thoại đã cúp luôn.
Gọi lại một lần nữa, bị cúp máy, lại gọi thêm lần nữa, vẫn bị cúp máy, đến cuối đầu bên kia trực tiếp tắt máy luôn.
Chu Hậu Đông bị chọc tức, thứ dâʍ đãиɠ này mấy ngày không bị chỉnh đốn nên muốn tạo phản đúng không? Mẹ kiếp, đợi anh về sẽ làm cô không dậy nổi?
Bên này người đàn ông đã nóng nảy không yên, muốn về nhà trừng trị cô gái một trận, thì bên kia An Dịch đã xách hành lí lên chuẩn bị rời đi.
Múa luôn là mục tiêu theo đuổi của cô từ trước đến nay, suốt đời này cũng không thể bỏ được, không phải chỉ dăm ba câu của người đàn ông là có thể ngăn cản, tối hôm qua cô đã nghĩ kỹ rồi, tuyệt đối sẽ không nhường cơ hội học múa với Quách Tuyên cho người khác.
An Dịch hạ quyết tâm, Cốc Liên cũng hạ quyết tâm, từ lần trước sau khi cô bị người đàn ông thẳng thừng từ chối, cô đã tự hận mình, vì sao cô không quen biết anh sớm một chút, trở thành vợ anh sớm một chút.
Người đàn ông đã trở thành tâm bệnh của Cốc Liên, cô tìm mọi cách để công phá, đáng tiếc vẫn luôn không thành công, khi du͙© vọиɠ khống chế bản năng con người rồi, vậy thật sự điên mất.
Chu Hậu Đông xin nghỉ một ngày, bất kể dùng lý do gì thì lãnh đạo vẫn không chịu phê duyệt, anh nổi giận đùng đùng đập phá chỗ ở của lãnh đạo, sau khi trút giận, tới cả lãnh đạo cũng choáng váng.
Anh về nơi ở của mình, dùng một chân đá văng cửa ra, sức lực rất lớn, khung cửa rắn chắc cũng phải lắc lư.
"Mẹ kiếp!" Chu Hậu Đông không biết mình đang sợ hãi điều gì, nhưng có một âm thanh ở trong lòng nói với anh: "Đừng cho cô đi, sau này sẽ không tìm lại được nữa."
Ngồi xuống đầu giường, cầm ly nước lên"Ừng ực" uống sạch, cơn giận được giải toả, anh quyết định phải ngủ một giấc thật ngon đã, sáng mai sẽ đi.
"Anh Đông." Người phụ nữ im lìm ở trong chăn cuối cùng cũng dám bắt chuyện.
Chu Hậu Đông cảnh giác bèn nhảy xuống giường, anh xoay người nhìn thấy người phụ nữ đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, liền cau mày, cơn giận mới nãy chưa lắng xuống được lại bùng cháy, anh cắn răng nói: "Cút cho tôi!"
Mới nãy anh tức giận nên váng đầu, trong phòng có thêm một người cũng không phát hiện.
"Anh Đông, anh đừng từ chối em được không? Em thật sự rất yêu anh." Cốc Liên vén chăn lên, cô bò qua, tư thế cầu xin muốn bao nhiêu ti tiện liền có bấy nhiêu.
"Cô đúng là đồ đ* mà." Chu Hậu Đông đen mặt chửi.
"Anh Đông, xin anh đấy, làʍ t̠ìиɦ với em một lần đi được không?" Giọng điệu hèn mọn của Cốc Liên khiến người khác thấy ghê tởm.
Chu Hậu Đông kéo Cốc Liên xuống giường bằng một tay, ném quần áo cô xuống đất rồi nói: "Mau mặc vào rồi cút đi cho tôi!"
Cốc Liên cúi đầu yên lặng nhặt quần áo lên, khi cô đứng lên, trên mặt nở một nụ cười rất hồn nhiên.
Chu Hậu Đông không tài nào hiểu được, người phụ nữ này sẽ không ngu chứ, anh chợt giật mình, lập tức cảm giác được có điều không thích hợp, đầu óc bỗng nhiên choáng váng, cả người không còn sức lực, ý thức dần dần suy yếu, mãi cho đến khi khuôn mặt vặn vẹo xuất hiện trong tầm mắt anh, anh bỗng dưng bất tỉnh.
Nụ cười của Cốc Liên đã không giấu được nữa, cô đi đến trước giường, cởi quân ủng của người đàn ông ra, leo lên người anh, nửa ngồi ở phần háng, lắc lư bờ mông cảm nhận cây gậy thịt cực lớn của người đàn ông, âʍ ɦộ nhỏ mẫn cảm chảy ra dâʍ ɖị©ɧ nóng bỏng.
"Anh Đông, em đã không chờ nổi muốn có được anh rồi." Cốc Liên sờ mặt người đàn ông, ngón tay cô cũng đang run lên.
Cởi sạch quân phục của anh, thân hình rắn chắc cường tráng lập tức lộ ra, nhất là cây gậy thịt còn chưa cương cứng ở dưới háng, Cốc Liên nắm lấy nó rồi tuốt, cô nỗ lực rất lâu cũng không có hiệu quả, cuối cùng dứt khoát từ bỏ, cô lấy điện thoại ra chụp rất nhiều ảnh khoả thân của anh, với cả ảnh hai người quấn quýt nhau.
Chuẩn bị tất cả tốt rồi, Cốc Liên vẫn chưa dừng tay, nếu đã vậy rồi thì sao không làm giống thật một chút, cả người cô tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm ở bên người anh, tay cô nắm lấy dươиɠ ѵậŧ thô to, cùng ngủ thϊếp đi.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~