Khi An Dịch về đến nhà, vừa mới chập tối, cô gõ cửa vài cái, không có ai ra mở, tưởng là An Cầm Lệ không có nhà, cô cũng quên là mình có chìa khóa, khi cô lục chìa khóa ở trong túi, thì có người ra mở cửa.
“Tiểu Dịch.” Quảng Đào đứng ở cửa, mỉm cười lộ ra hàm răng trắng, nhìn rất ngu đần.
“Anh…Quảng Đào?” An Dịch hơi không dám nhận chàng trai trước mặt.
“Đúng vậy, anh chính là anh Quảng Đào của em.”
Lâu rồi An Dịch không về quê, đã 4-5 năm rồi, vào lúc cô còn rất nhỏ, An Cầm Lệ thường xuyên không có nhà, Quảng Đào luôn ôm cô chơi, vì vậy hai người cũng coi như quen biết đã lâu.
Đến tận lúc ăn cơm tối thì Chu Hậu Đông mới trở về từ buổi tụ họp, phát hiện trong nhà có nhiều thêm một người, hỏi An Cầm Lệ, mới biết rằng đứa nhỏ này từ nhà mẹ đẻ tới đây chơi, ở nhà bọn họ vài ngày.
Thêm một người thì nhiều thêm một bộ chén đũa, Chu Hậu Đông không có ý kiến, nhưng khiến anh tức giận đó là thái độ của An Dịch với chàng trai, rất là niềm nở, mở miệng là lại một câu “Anh Quảng Đào” món gì cũng gắp vào trong chén chàng trai, hình ảnh này khiến anh tức giận muốn hộc máu, càng quá đáng hơn đó là dường như cô gái chưa từng đối xử với anh như vậy, có lúc nào gặp thì gọi anh là anh không, đúng là đồ ɖâʍ đãng nhỏ không biết xấu hổ, gặp ai thì lại yêu người đó.
An Dịch gọi ngọt như vậy là vì khiến người đàn ông tức giận, ai bảo người đàn ông cứng rắn giống như hòn đá chứ, ngày đó làm cô nhiều lần ở trong xe vậy nhưng lại không nói được câu dễ nghe nào hết, xong việc còn bảo cô thiếu chơi.
Người đàn ông chó má, coi cô là kỹ nữ miễn phí hay sao, muốn vứt là vứt, muốn làm là làm, cho chút gió là dậy sóng, người đàn ông đáng giận này, không khiến anh mất hứng thì sẽ làm tâm hồn nhỏ của cô bị tổn thương.
Chu Hậu Đông ăn được một nửa, thì không ăn vào nữa, cô gái cũng sắp bò lên trêи người người ta rồi, từng câu “Anh ơi” đánh vào lòng anh, quả thực khiến người ta tức giận.
Cũng may có An Cầm Lệ nói An Dịch: “Con gái con đứa lớn rồi, đừng quấn lấy anh Quảng Đào của con như khi còn nhỏ nữa.”
An Dịch vẫn chưa hết hy vọng, không khiến người đàn ông tức giận đến nỗi hộc máu thì cô sẽ không dừng, ôm tay Quảng Đào nói: “Anh Quảng Đào, lần này anh tới thì em sẽ đưa anh ra ngoài chơi nhé.”
Chu Hậu Đông không nhìn nổi, phiền lòng khí táo, ăn cơm gì nữa chứ, đặt đũa xuống, đẩy băng ghế ra rồi đi.
“Anh còn chưa ăn cơm mà.” An Cầm Lệ gọi lại ở phía sau.
Chu Hậu Đông không đáp lại, chân anh dài nên đi vài bước đã vào phòng ngủ.
An Cầm Lệ luôn là người phụ nữ có đức hạnh điển hình ở trước mặt người đàn ông, cô cũng không dám nói gì, tiếp tục ăn cơm.
Nhưng thật ra An Dịch lại vui vẻ, người đàn ông đáng ghét này tức giận rồi, ha ha…
Ăn tối xong, Quảng Đào ngủ sớm, anh bôn ba (1) một ngày, buổi chiều lại trải qua một hồi làʍ ȶìиɦ kịch liệt, thân thể cực kỳ mệt mỏi.
(1) Bôn ba: Đi khắp nơi hoạt động không nề hà vất vả, nhấn mạnh bận rộn bôn tẩu khắp nơi vì mục đích nào đó, nếm trải mọi sóng gió thử thách của cuộc đời.
Phòng ngủ chính, Chu Hậu Đông trằn trọc không ngủ được, An Cầm Lệ nằm ở bên cạnh ngáy rất nhỏ, anh nhớ lại An Dịch đối xử như vậy với chàng trai, liền nghiến răng nghiến lợi, bây giờ trong lòng chỉ muốn hung hăng làm cô một trận.
Trong lòng đã có ý định thì ɖâʍ ɖu͙ƈ cũng nảy sinh, anh đi chân trần xuống giường, chỉ mặc cái quần xà lỏn, nhẹ giọng đi tới cửa, mở cửa phòng ngủ ra.
Bóng dáng cao lớn lén lút chạy đến phòng ngủ của An Dịch, anh thử đẩy cửa, không ngờ rằng lại mở ra. Nghĩ thầm “Hôm nay đồ đ* nhỏ không đóng cửa, xem ra biết anh sẽ qua.”
An Dịch đang ngủ ngon lành trêи giường lớn, ánh đèn yếu ớt ở đầu giường chiếu xuống mặt cô, chiếu ra khuôn mặt trẻ trung, cái miệng nhỏ hồng cám dỗ nhấp vài cái, không biết trong mơ có phải đang cuồng ɖâʍ sinh hoang tưởng (2) bản thân không.
(2) Từ gốc là “Ý ɖâʍ” (意淫): Là khả năng đạt cực kɧօáϊ mà không có bất kỳ sự kϊƈɦ thích vật lý nào của cơ quan sinh ɖu͙ƈ, thường đạt được thông qua kϊƈɦ thích tinh thần hoặc tưởng tượng một mình. Cũng được gọi là một “cực kɧօáϊ tâm linh”
Chu Hậu Đông cởϊ qυầи cộc xuống, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, lộ ra thân hình cường tráng rắn chắc, chuôi thân to dài dưới háng rũ xuống, hai viên trứng no đủ là nơi nam tính của đàn ông, anh bò lên giường, cô gái hoàn toàn chưa tỉnh dậy.
An Dịch bị cảm giác ngứa ngáy kϊƈɦ thích phải tỉnh, trêи người bị một người khác đè nặng, cô vốn tưởng là bóng đè (3), chờ đến khi hai chân của mình bị tách ra, người đàn ông đè lên cô, cô mới tỉnh táo lại.
(3) Hiện tượng ngủ bị bóng đè có tên tiếng Anh là sleep paralysis (chứng liệt thân khi ngủ): Là tình trạng khi bạn cảm giác toàn thân không thể cử động được mặc dù tinh thần vẫn tỉnh táo. Hiện tượng bị bóng đè xảy ra khi cơ thể chuyển giao giữa các giai đoạn thức và ngủ.
“Sao chú lại vào được?!” An Dịch có chút kϊƈɦ động, giọng nói cao vυ't, buổi tối yên tĩnh, cho dù là sát vách thì cũng có thể nghe rõ ràng.
“Nhỏ giọng chút!” Chu Hậu Đông che lại cái miệng nhỏ của An Dịch, thân hình cường tráng hơi đè lên cô gái, anh rất ít kiên nhẫn, ƈôи ȶɦịt cương cứng dưới háng phình to ra, tình ɖu͙ƈ kiểm soát lý trí, anh muốn phát tiết.
“Ưm…” An Dịch ngủ chỉ mặc áo ngắn quần ngắn, người đàn ông che miệng cô lại, lột xuống dễ như trở bàn tay, mới đầu cô còn giãy giụa, đạp một chân lên trêи l*иg ngực rắn chắc, thế nhưng người đàn ông lại cao to nên vô dụng.
“Em mở cửa còn không phải là vì chờ tôi tới chơi em sao!” Phần eo hùng vĩ của Chu Hậu Đông để vào giữa hai chân, ƈôи ȶɦịt cương cứng của anh đặt ở miệng môi âʍ ɦộ, cũng không đi vào, chỉ ma sát.
“Ưm… Khốn nạn… Ưm…” An Dịch vừa tỉnh lại, thân thể rã rời, môi âʍ ɦộ mẫn cảm bị qυყ đầυ đâm ma sát, thịt đυ.ng thịt, không tránh khỏi được cảm giác ngứa ngáy.
“Đồ đ* nhỏ, phía dưới mềm vậy, xít! Toàn nhờ công lao tϊиɦ ɖϊƈh͙ của bố mày hết.” Chu Hậu Đông phun ra hơi thở nóng bỏng, anh thẳng lưng nghiền nát, sau một lúc, môi âʍ ɦộ liền chảy nước, chất lỏng đặc dính thấm vào trêи qυყ đầυ, lộ ra qυყ đầυ tròn trịa cực lớn.
“Không… Ưm…” Âʍ ɦộ nhỏ của An Dịch bị qυყ đầυ ma sát khiến tách ra, nhìn rõ ràng thịt non ở bên trong, ɖâʍ thủy dính ở phía trêи, bóng loáng tỏa sáng.
Chu Hậu Đông hít thở một cách căng thẳng, âʍ ɦộ nhỏ câu người này, thật thiếu làm mà, anh không chịu nổi, ưỡn eo cắm qυყ đầυ vào âʍ ɦộ nhỏ mềm mại.
“Xít! Mai tôi mua vài lọ thuốc bôi trơn cho em, quá cmn chặt luôn.” Chu Hậu Đông bị kẹp chặt đến nối bất ngờ nói tục, gân xanh trêи trán nổi lên, anh buông cái miệng nhỏ của An Dịch ra, vác hai cái đùi lên trêи vai rồi đâm vào.
“Rõ ràng là do chú quá dài, tôi cũng không chịu nổi…” An Dịch oán giận kϊƈɦ cỡ của người đàn ông, cô vừa yêu lại hận, nhưng âʍ ɦộ nhỏ lại hăng hái ăn, phun ra một dòng ɖâʍ thủy lớn.
“Sau này làm nhiều hơn thì cái miệng nhỏ phía dưới sẽ lỏng ra.” Chu Hậu Đông chống hai tay lên giường, anh ưỡn eo mạnh mẽ phang, bờ ʍôиɠ cường tráng rắn chắc căng chặt, cơ bắp toàn thân nổi lên làm hiện ra một mặt dã tính của người đàn ông.
“Ưm… Đừng vào sâu quá! Muốn làm chết tôi chắc?!” An Dịch phát hiện hôm nay người đàn ông đặc biệt hưng phấn, ƈôи ȶɦịt to dài trong cơ thể vừa đến thì là mạnh mẽ đâm vào, cô không chịu nổi cắn vào thịt trong miệng.
“Còn rêи nữa, mẹ em ở sát vách đấy, nếu để cô ấy nghe thấy con gái ruột “câu dẫn” chồng mình thì có thể tức điên không nhỉ?” Chu Hậu Đông dùng sức cắm vào, ƈôи ȶɦịt nghiêng thọc vào rút ra trong ɦσα ɦuyệt, qυყ đầυ căng chật ɦσα ɦuyệt giàn giụa ɖâʍ thủy, cái miệng nhỏ gắt gao kẹp chặt chuôi thân.
“Ưm… Khốn nạn… Chú nhẹ chút đi…” An Dịch không dám rêи, nhưng mà có cách xua tan kɧօáϊ cảm mãnh liệt, cô ngồi thẳng người dậy, dùng miệng cắn đầu vai của người đàn ông, có phần muốn trả thù, dùng sức cắn chặt.
“Mẹ kiếp!” Trêи cánh tay của Chu Hậu Đông toàn là cơ bắp, không biết có cấn miệng hay không, nếu không sợ chết đi cắn anh, thế thì anh sẽ thỏa mãn cô gái, vòng eo cường tránh tăng nhanh tần suất đong đưa hơn, hung mãnh đóng cọc, phần hông hung hăng va chạm nâng ʍôиɠ vểnh lên.
Hai chân của cô gái bị vác lên trêи vai, Chu Hậu Đông dã man tiến hành thọc vào rút ra, tần suất ở dưới háng mạnh mẽ, cơ thể rắn chắc tiến hành giao hợp trêи thân thể nhỏ xinh của cô gái, ƈôи ȶɦịt cực lớn cắm ở ɦσα ɦuyệt, trứng dái đầy lông đen đánh vào trêи ʍôиɠ thịt, dính vào toàn là ɖâʍ thủy.
“Ưm… Xuyên qua…” An Dịch không chịu nổi va chạm kịch liệt như the, cô nhả đầu vai ra, đổi thành ôm lấy cổ người đàn ông.
Bên ngoài là màn đêm bao phủ, trêи giường lớn trong phòng ngủ, đôi nam nữ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không hề cố kỵ quấn vào nhau giao hoan, hai người phát ra tiếng rêи rỉ kiềm nén, kϊƈɦ thích khi yêu đương vụиɠ ŧяộʍ ép hai người khao khát hòa hợp vào nhau.
Tình ɖu͙ƈ bao phủ hai người, bầu иɦũ ɦσα trước ngực An Dịch thoát ra khỏi nội y, tròn trịa trắng nõn, còn có mùi sữa tắm nhạt. Chu Hậu Đông ngửi thấy, anh liền nắm rồi xoa nắn.
Hôm nay trêи bàn cơm, Chu Hậu Đông nghe thấy cô gái gọi tiếng anh, trong lòng anh đã không thoải mái, cô gái cũng nên gọi mình là anh.
“Hôm nay không phải em gọi người nọ là anh sao? Em gọi tôi là gì hả?” Giọng nói của Chu Hậu Đông mang theo vị tình ɖu͙ƈ nồng đậm.
“Ông già, ưm!” An Dịch vừa nói là ông già, người đàn ông liền mạnh mẽ tiến vào, qυყ đầυ cực lớn ma sát khiến thịt non tê mỏi.
“Nói lại!” Bây giờ Chu Hậu Đông giống như một đứa trẻ choai choai, phải khiến cô gái gọi anh mới được.
Qυყ đầυ tàn nhẫn chọc thịt non trong cơ thể, An Dịch không chống lại được, gọi đúng sự thật: “Chú.”
“Chú cái gì mà chú, tôi có già vậy sao?” Chu Hậu Đông hoàn toàn không hài lòng.
Hai bầu иɦũ ɦσα no đủ trước ngực An Dịch bị xoa đến phát trướng, người đàn ông đúng là tên dê già, vừa tàn nhẫn lại đạo đức giả.
“Tôi không biết.” Đầu иɦũ ɦσα của An Dịch đứng thẳng, đầu иɦũ ɦσα đỏ bừng bị đầu ngón tay kẹp lớn.
“Mau gọi anh! Nhanh lên!” Chu Hậu Đông vẫn nhịn không được nói ra suy nghĩ của mình.
“Tôi không gọi… Haa… Chú đúng là không biết xấu hổ… Ưm…” Người đàn ông lớn hơn mình nhiều tuổi như vậy, gọi chú đã lời cho anh rồi, còn gọi anh nữa, đúng là không biết xấu hổ.
“Không gọi thì không được.” Sức lực của phần eo Chu Hậu Đông mạnh mẽ, anh dẩu bờ ʍôиɠ cường tráng lên va chạm, phần hông vang lên tiếng “Bạch bạch”, làm tách môi âʍ ɦộ để lộ ra thịt mềm màu đỏ lẳиɠ ɭơ, phun ra dòng ɖâʍ thủy lớn.
An Dịch không gọi ra miệng được, cô cào đầu vai người đàn ông, sức lực tăng thêm khiến cho cô phải thỏa hiệp, đến gần lỗ tai người đàn ông, nhỏ giọng nói: “Anh ơi.”
Câu “Anh ơi” này khiến da đầu Chu Hậu Đông tê dại, trái tim cuồng loạn đập “Bịch bịch”, anh nâng cô gái dậy, đặt ở trong lòng ngực thọc vào rút ra.
“Gọi tôi là anh lại đi.” Chu Hậu Đông ép buộc.
Người đàn ông già này thật sự không biết xấu hổ mà, gọi một lần rồi còn bắt gọi lại, vì thỏa mãn suy nghĩ tham lam bốc đồng của người đàn ông, cô gọi thêm vài câu: “Anh ơi, anh à…”
Vài câu này đánh vào trái tim của Chu Hậu Đông nhiều lần, anh nắm ʍôиɠ vểnh tàn nhẫn mạnh mẽ thẳng lưng đâm vào ɦσα ɦuyệt, tần suất thọc vào rút ra càng lúc càng mạnh mẽ, môi âʍ ɦộ mở rộng ra, thịt non dính ɖâʍ dịch bị bài trừ ra.
“Ưm…” Cái miệng nhỏ của An Dịch bị người đàn ông lấp kín, đầu lưỡi linh hoạt gấp gáp với vào khoang miệng, hai người trao đổi nước miếng, đầu lưỡi giao triền ở bên nhau, nước sữa hòa nhau, hô hấp không theo kịp tốc độ hôn môi.
Chu Hậu Đông thật sự muốn thọc chết đồ đ* nhỏ câu hồn này, vài tiếng anh ơi quá trêu người, anh cũng muốn cắm nát âʍ ɦộ nhỏ mềm mại này ra.
Đầu lưỡi thô to càn quét khoang miệng, vị hormone nồng nặc trêи người người đàn ông xông khiến đầu óc An Dịch choáng váng, cô ngồi ở phần háng của người đàn ông, ʍôиɠ vểnh bị bàn tay to nắm lấy vuốt ve ƈôи ȶɦịt tím đen từ trêи xuống dưới, kɧօáϊ cảm dần dần kéo tới tiếp đó là cao trào liên hồi.
“Ưm… Không được rồi… Ưm…” An Dịch rêи rỉ áp lực, ở dưới sự va chạm kịch liệt của người đàn ông, cô ôm chặt anh, thân thể co rút chấn động, mở môi âʍ ɦộ ra kẹp chặt chuôi thân, ɦσα ɦuyệt mẫn cảm mạnh mẽ phun ra một dòng ɖâʍ thủy lớn.
Chu Hậu Đông bị đường âʍ ɦộ kẹp chặt như vậy, anh sắp không xong, đẩy cô ngã xuống giường, anh rút ƈôи ȶɦịt tím đen ra, nửa ngồi xổm ở phần đầu của cô, để sát qυყ đầυ đỏ thẫm tỏa ra vị tanh tưởi nồng nặc ở cái miệng nhỏ, anh nhanh chóng tuốt, ra lệnh: “Mở cái miệng nhỏ ra.”
Ngửi thấy vị tanh tưởi của qυყ đầυ, An Dịch hé miệng ra.
“Bắn đây! Hừ…” Chu Hậu Đông trầm giọng, anh bắn tinh ra trong miệng nhỏ của cô gái, từng dòng tϊиɦ ɖϊƈh͙ đặc sệt bắn vào trong khoang miệng.
Tϊиɦ ɖϊƈh͙ quá nhiều, An Dịch không nuốt nổi, nhưng người đàn ông liên tục phun tinh, cái miệng nhỏ không chứa được quá nhiều nên vẫn chảy xuống theo khóe miệng.