Thề

Chương 1

Edit: Mây.

Lúc vừa mới yêu đương, Hứa Tĩnh là một cô gái vừa mạnh mẽ vừa có phong cách.

Gia cảnh cô không tồi, cha mẹ yêu thương, trải qua 25 năm qua thuận buồm xuôi gió.

Sau khi gặp được người đàn ông tự cho là đúng, liền bỏ lại cha mẹ rời khỏi thành phố D, một mình gả đến ngoại tỉnh hơn 2.500 km.

Nhưng mà Trương Hải Dương ở thời điểm đó là đáng giá.

Hắn ta vừa tuổi trẻ vừa đẹp trai, đeo kính gọng vàng, nụ cười nhàn nhạt cùng giọng nói ôn nhu, làm cho người khác vừa gặp đã thương.

Nhìn vào bề ngoài, bọn họ là một đôi được trời đất tác thành.

Ngày kết hôn, chỉ có người thân và đồng nghiệp của nhà trai tham dự. Còn chỗ ngồi dành cho nhà gái đều trống không.

Hứa Tĩnh cắn răng cố gắng chống đỡ,không để mình rơi một giọt nước mắt nào.

Nhà mới tuy đơn sơ, nhưng lại được bố trí vô cùng ấm áp.

Từ hôm nay trở đi, mình đã có một tổ ấm mới, Hứa Tĩnh thầm nghĩ.

“Vợ à, đời này nếu phụ em, anh sẽ không chết tử tế!” Trương Hải Dương hôn lên trán cô thề.

Hứa Tĩnh cảm động rơi nước mắt, cảm thấy hành động vì yêu mà không màng tất cả của hắn ta quả thật vĩ đại muốn chết.

Sau khi kết hôn, hai người đã có một khoảng thời gian hạnh phúc.

Nhưng mà cuộc sống này không kéo dài quá lâu, đối mặt với hiện thực, tình yêu yếu ớt đến nỗi không thể chịu được một kí©ɧ ŧɧí©ɧ nào.

Trương Hải Dương làm việc trong một công ty nhỏ, Hứa Tĩnh sau khi mang thai thì toàn tâm ở nhà làm nội trợ.

Mỗi tháng còn có một khoản tiền khổng lồ vay để mua nhà, ngoại trừ chi tiêu hằng ngày, dường như cũng không còn dư lại gì.

Áp lực của Trương Hải Dương ngày càng lớn, tính tình càng ngày càng kém.

Hứa Tĩnh cũng không hề như lúc trước tiêu xài phung phí, mỗi lần đi mua đồ vật đều phải cân nhắc nhiều lần.

Thậm chí cô còn thu lại cá tính của mình, làm việc rất cẩn thận. Nhưng mà sờ cái bụng nhỏ ngày càng nhô lên, cô vẫn cảm thấy rất hạnh phúc.

“Chờ sinh con xong, em liền đi ra ngoài làm việc, đến lúc đó hai người kiếm tiền, sinh hoạt sẽ tốt hơn mà, đúng không? Nhất định sẽ như vậy!”

Nhưng mà không đợi đến khi sinh con ra, bọn họ đã xảy ra mâu thuẫn.

“Chỉ là đứa con thôi mà, cô có thể đừng mua lung tung những món đồ vô dụng đó nữa được không!” Sắc mặt Trương Hải Dương xanh mét chỉ trích.

“Đâu có mua lung tung? Em đã tìm tòi và so sánh ở trên mạng trước, đều là rất hữu dụng.” Hứa Tĩnh đè sự tức giận của mình xuống nói.

“Không phải nói dùng sữa mẹ nuôi con mới tốt sao, mua cái gì mà máy làm nóng sữa? Cô ở nhà cả ngày nhàn rỗi, cho con bú phiền phức lắm sao?”

“Em chỉ sợ lỡ như……”

“Còn có giường em bé, mẹ đã sớm nói qua loại đồ này không thực dụng! Bảo bảo phải ngủ chung giường với người lớn mới thuận tiện chăm sóc, 4000 nghìn tệ mua cái giường gỗ hỏng, là chê tiền của chúng tôi nhiều quá nên muốn đốt bớt đi sao? Tã rõ ràng vừa an toàn lại thông khí, cô lại đi mua nhiều tã giấy như vậy, không sợ đến khi sinh lại hết hạn sao?”

Nói đến đây, bưu kiện còn chưa mở ném ra ngoài, thuận thế ném bình nước trên bàn xuống.

Nước trà đổ ra, tất cả đều đổ lên chân Hứa Tĩnh.

Nước vừa đun sôi, rất nóng, nhưng cô lại chịu đựng được.

Mấy ngày trước nghe nói công ty Trương Hải Dương làm ăn không có lời, anh lại bị người mới đến cướp đơn đặt hàng, cho nên tâm tình không tốt cũng có thể hiểu được.

Đổi lại là trước kia, cô đã chửi bới và bỏ đi từ lâu.

Nhưng hiện tại, bụng to, lại rời xa cha mẹ, cho dù tức giận cũng chỉ có thể đến công viên gần đó khóc, không ai để ý tới.

Chờ hắn đi rồi, Hứa Tĩnh dọn dẹp phòng khách.

Cô cho rằng chuyện này đã qua, lại không ngờ, ném bưu kiện chỉ là khởi đầu.

Tiếp theo là điện thoại, cái cốc, rồi TV……

Tính cách Trương Hải Dương càng ngày càng nóng nảy, gương mặt kia cũng càng ngày càng xa lạ.

Lúc hắn ta tức giận, căn bản khống chế không được chính mình, nắm được đồ trong tầm tay liền ném đi, sau đó hắn ta thường sẽ hối hận.

Mang thai tháng thứ năm, rốt cuộc Hứa Tĩnh cũng không nhịn được nữa.

“Mỗi ngày anh đều thay đổi thủ đoạn tìm lỗi, còn không phải là nhìn tôi không vừa mắt sao? Mỗi ngày đều ném vỡ đồ đạc là có ý gì, có bản lĩnh đánh tôi đi!”

“Cô cho rằng tôi không dám?”

“Anh thử xem!”

“Bốp!”

Trương Hải Dương dùng một cái bạt tai đáp lại cô, sau khi đánh xong hai người đều choáng váng.

Hứa Tĩnh khó tin nhìn hắn ta, bắt đầu điên cuồng thu dọn hành lý.

Thói quen khác biệt, bất đồng tiếng nói, mỗi ngày đều vác một bụng buồn bực ở trong phòng, thật vất vả chờ đến khi người đàn ông kia trở về còn phải chịu đủ oán trách!

Mình sống đến mức uất nghẹn như vậy, lại đổi lấy sự đối xử như thế này!

Những ngày này, cô đã chịu đựng đủ rồi!

May mắn là, đứa con trong bụng mới bốn tháng, mặc dù có thể làm tổn thương cơ thể, nhưng tất cả mọi thứ vẫn còn kịp!

Khi cô chuẩn bị đi ra cửa, Trương Hải Dương lại kéo vali lại, bắt đầu nói năng lộn xộn xin lỗi.

“Thật xin lỗi, vừa rồi anh cũng không biết sai lại làm như vậy, làm ra chuyện khốn nạn như vậy…… Anh thật sự không muốn làm! Vợ à, tha thứ cho anh đi! Nếu còn có lần sau, anh sẽ chết không tử tế! Bằng không, bây giờ em đánh lại anh đi!”

Hắn ta lôi kéo tay Hứa Tĩnh, hung hăng tự tát vào mặt mình.

Thấy cô không phản ứng, người đàn ông dứt khoát quỳ trên mặt đất, vừa tát vừa thề.

Nhìn bộ dạng áy náy và tự trách của hắn ta, Hứa Tĩnh cũng không thể nói rõ là tư vị gì.

Lớn như vậy, cha mẹ chưa từng động đến một đầu ngón tay của cô.

Bị cái tát càng là không bao giờ có, nhìn gương mặt anh tuấn kia, cô cảm thấy đau lòng, nhưng lại không cách nào dễ dàng nói ra lời tha thứ.

“Buông tay, chúng ta cần bình tĩnh một chút, suy nghĩ thật kỹ đoạn hôn nhân này có nên tiếp tục hay không!”

“Vợ à, đừng đi, anh không có đơn đặt hàng, cũng không có tiền thưởng cuối năm, bây giờ chỉ còn lại có em và bảo bảo…… Nếu em đi rồi, anh thật sự không có cách nào sống tiếp! Nếu em đi, anh sẽ chết, anh nói thật đó!”

Trương Hải Dương đỏ mắt, nghẹn ngào nói về áp lực những ngày này gặp phải.

Hứa Tĩnh vừa nghe vừa khóc, sau khi giằng co một lúc lâu, cuối cùng bọn họ vẫn là ôm nhau.

“Không sao đâu, hiện tại chúng ta đang ở giai đoạn đầu, tuy rằng có chút khó khăn, nhưng chúng ta còn trẻ. Nếu như hai người đồng tâm hiệp lực, không có khó khăn nào không thể vượt qua!” Hứa Tĩnh an ủi hắn ta.

“Vợ à, anh yêu em, thật xin lỗi!” Nước mắt Trương Hải Dương rơi đầy mặt.

Hôn nhân không phải là dễ dàng, hay trân trọng nó.

Huống chi từ lúc lựa chọn kết hôn cùng hắn, cô đã không còn nhà để về.

Mâu thuẫn cứ như vậy trôi qua, một tuần sau hai người đều rất hài hòa, thậm chí so với lúc trước còn muốn ân ái hơn nhiều.

“Đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa (*), người xưa nói không sai mà!” Trương Hải Dương trêu chọc nói.

(*) Đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa: là câu nói thường được sử dụng khi các cặp vợ chồng cãi nhau. Câu nói này xuất phát từ thời cổ đại và được lưu truyền đến ngày nay.

Hứa Tĩnh cười cười, trong lòng lại tồn tại vết xước.

Một cái tát kia, đánh cô rất đau, đến giờ cô vẫn còn nhớ như in.

Đều nói bạo lực gia đình là không thể dung túng, có lần đầu tiên liền có lần thứ hai.

Trương Hải Dương là người có văn hoá được học hành…… Chắc là không thể nào?

Đứa trẻ được bảy tháng, Hứa Tĩnh bởi vì chứng huyết áp cao mà nằm viện, trước đó bọn họ lại bùng phát chiến tranh.

Mẹ chồng không biết nấu cơm, bất kể là xào rau hay là nấu mì, đều đổ ra cả chảo dầu mè, khiến cho cổ họng nhờn rít.

Cô nằm ở trên giường truyền dịch, đi ngoài hay đi tiểu đều phải người giúp đỡ. Mẹ chồng không muốn phí công đi đổ nhiều lần, liền dứt khoát tích lại nhiều rồi mới đi đổ, cả phòng đều là mùi hôi thối xấu hổ khó ngửi.

Mẹ chồng giúp cô kéo quần, sau đó lấy cái muôi canh giúp đỡ……

Đủ loại chuyện, cô thật sự không chịu nổi, vì thế đưa ra ý kiến mới hộ tá.

“Mẹ ở chỗ này không ngại vất vả chăm sóc con, con không hiểu cảm kích thì thôi, còn đủ loại tật xấu! Mời người khác chăm sóc? Cô nghĩ cô là ai? Thiên kim đại tiểu thư sao? Nhờ Hứa đại tiểu thư mở mắt ra, nhìn vào hiện thực, người cô lấy cùng lắm chỉ là dân chúng bình thường mà thôi!” Lời nói của Hứa Hải Dương tựa như dao, một đao gϊếŧ chết Hứa Tĩnh.

“Em không phải công chúa, cũng không phải thiên kim đại tiểu thư, em chỉ muốn sạch sẽ một chút, có sai không?” Hứa Tĩnh cố nén nước mắt nói.

“Cô không sai, là tôi sai, không bản lĩnh không có tiền, hầu hạ không nổi hoàng hậu! Cô muốn sinh thì sinh, không sinh thì bỏ đi, thật sự tự cho mình mang thai hoàng tử sao! Mẹ, chúng ta đi, đừng để ý đến cô ta nữa!” Trương Hải Dương thật sự tức giận.

Sau khi nói xong, hắn kéo mẹ mình nước mắt đầy mặt rời đi.

Đầu mùa hè, nhiệt độ trong phòng là 31 độ.

Hứa Tĩnh hít lấy oxy, trên tay ôm lấy bụng cắm đầy ống, cảm thấy mình như rơi vào hầm băng vậy.

Không thể tự do đi lại, không có người thân bạn bè, cũng không có tiền.

Đứa trẻ đã bảy tháng, muốn bỏ đi cũng đã muộn.

Y tá lại tới thúc giục nộp viện phí, Hứa Tĩnh lại chỉ có thể lấy cánh tay che mắt, khóc trong im lặng.

Trong trí nhớ, khuôn mặt của cô gái dám yêu dám hận kia đã sớm trở nên mơ hồ không rõ.

Nếu thời gian có thể trở lại, cô sẽ không bao giờ để cho mình rơi vào tình cảnh như vậy.

Nhưng hiện thực không phải tiểu thuyết, không có cách nào xuyên qua cũng không thể trọng sinh.

Chuyện cô có thể làm, đó là nghĩ cách sống sót, cho dù phải sống trong tủi nhục.

Trương Hải Dương đi cả ngày một đêm không trở về. Hắn đang thị uy, cho rằng Hứa Tĩnh thật sự là quá kiêu ngạo.

Mặc dù trước kia gia cảnh cô không tồi, nhưng không nên giống như một cô công chúa đứng từ trên cao nhìn xuống, quan sát chính mình. Người cô gả chính là người bình thường, phải học cách chấp nhận số phận và cúi đầu!

Hứa Tĩnh đói không chịu nổi, muốn gọi điện thoại tìm người xin giúp đỡ, lại phát hiện điện thoại của mình cũng bị mang đi.

Sáng sớm ngày hôm sau, Trương Hải Dương dẫn theo mẹ chồng xuất hiện ở trước giường bệnh, trong tay xách theo một hộp mì sợi dầu mỡ.

Giúp cô đổ bình nướ© ŧıểυ, sau đó cầm lấy chén đũa cho cô ăn cơm.

Hứa Tĩnh chịu đựng sự ghê tởm, ăn ngấu nghiến.

“Nhìn xem, tất cả đều là vấn đề thói quen, ngoan ngoãn thế này không phải tốt sao!” Trương Hải Dương tự đắc.

Dạ dày Hứa Tĩnh quay cuồng, tất cả đồ ăn đều nôn hết ra.

“Biết ngay là cô ghét bỏ tôi!” Mẹ chồng trợn mắt lên, lau nước mắt rời đi.

“Mẹ nó, đây là cô xem thường ai? Mẹ tôi? Hay là ghê tởm tôi? Mẹ tôi nuôi tôi lớn như vậy, chịu bao nhiêu cực khổ, cô dựa vào cái gì mà mà tức giận với bà ấy?”

Trương Hải Dương túm lấy tóc cô, hung hăng chống lên tường, sau đó nắm lấy cằm cô đổ nước mì vào trong.

“Nếu cô dám nôn ra, tôi sẽ khiến cô phải ăn lại tất cả đồ cô đã nôn ra!” Hắn ta uy hϊếp nói.

Người đàn ông ngày thường hiền lành, khuôn mặt dữ tợn, gân xanh trên trán hiện lên, tròng mắt hắn ta như có thể nổ tung bất cứ lúc nào!

Hứa Tĩnh bỗng nhiên phát hiện, dường như là dưới lớp vỏ hiền lành của người đàn ông này, lại là linh hồn đáng sợ như thế!

Khi người bệnh giường bên cạnh đi vào, Hứa Tĩnh được đối xử tốt hơn rất nhiều.

Trước mặt người ngoài, Trương Hải Dương vẫn là người đàn ông tươi cười thẹn thùng kia.

Không ai có thể nhìn thấy được hắn ta đang ngấm ngầm làm cái gì.

Hứa Tĩnh hỏi hắn ta muốn lấy điện thoại, muốn liên lạc với mẹ mình.

Nhưng mà Trương Hải Dương lại không cho phép, hắn ta xóa hết danh bạ của Hứa Tĩnh.

Hứa Tĩnh nằm ở trên giường, nhìn lên trần nhà, trong lòng là sự tuyệt vọng không ngừng dâng lên như thủy triều.

Cô bắt đầu thuận theo, thầm nghĩ cho dù như thế nào, đều phải chống đỡ đến ngày sinh con xong.

Nhưng mặc kệ cô làm gì, Trương Hải Dương vẫn có thể tìm được lý do động thủ.

“Cả ngày xụ mặt làm cái gì? Là cảm thấy tôi bạc đãi cô sao?”

“Gả cho tôi có phải uất ức lắm không? Ha ha, thật cô và mẹ cô đều giống nhau, trong lòng đều xem thường tôi!”

“Người phụ nữ khác sinh con, đều thuận lợi dễ dàng giống như đẻ trứng vậy, chỉ có cô mẹ nó nhiều chuyện! Vừa huyết áp cao vừa là tim thai bất thường……”

……

Hứa Tĩnh chết lặng, cô thậm chí bắt đầu cảm thấy, chết cũng khá tốt.

Một người hai mạng, để cho bọn họ khóc đi!

Không, chắc là bọn họ sẽ không khóc, chỉ biết tức giận một chút, sau đó lại tiếp tục sống.

Hứa Tĩnh mạng lớn, dạo qua Quỷ Môn Quan một vòng, cuối cùng vẫn vượt qua.