Đường Hoài An đứng trước cái gương thật to, tâm trạng phức tạp nhìn những ấn ký mà Mạc Tư Quân để lại trên người mình vào tối ngày hôm qua, đột nhiên nhớ tới tối ngày hôm qua mình vụng về chủ động, còn có sự điên cuồng sau đó của hai người, cô bất tri bất giác đỏ mặt.
Thật ra bản thân Đường Hoài An cũng hiểu rõ cô không phải là loại người không có chút kiến thức gì đối với chuyện nam nữ, cô không ngây thơ như thế, nhưng mà cô không hiểu tại sao khi mình ở trước mặt của Mạc Tư Quân thì cứ luôn luống cuống tay chân?
Quả nhiên là một ánh mắt, một nụ hôn của người đàn ông đó đã có thể để mình hiện nguyên hình, Đường Hoài An cảm thấy thật ra thì ở phương diện này, mình không có tiền đồ gì.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào, Mạc Tư Quân cong chân ngồi ở bên giường. Nhớ đến dáng vẻ mê người ở trên người mình hồi tối qua của Đường Hoài An, trong lúc nhất thời, anh lại cảm thấy tâm viên ý mãn.
Anh dùng sức lắc đầu, cười lạnh một tiếng, đáng chết, không phải chỉ là một người phụ nữ thôi à?
Vị để tránh sinh ra cuộc đối thoại xấu hổ với Mạc Tư Quân, Đường Hoài An cố ý lề mề trong nhà vệ sinh rất lâu, nhưng mà đợi đến lúc cô đi ra lại phát hiện Mạc Tư Quân còn chưa đi, trong lòng của cô âm thầm nghi hoặc.
Mạc Tư Quân đang ngồi dựa vào đầu giường, tiện tay lật một quyển sách của cô, là một quyển sách của nhà văn nữ nước ngoài, xuất bản tiếng anh. Từ xưa đến nay Đường Hoài An không biết trình độ tiếng anh của Mạc Tư Quân như thế nào, chỉ là nhìn anh yên lặng đọc một trang của quyển sách ấy, chắc chắn là không tệ.
“Tiếng Anh của cô như thế nào?” Mạc Tư Quân đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi cô.
Đường Hoài An đang im lặng lau tóc giật mình một cái: “Giao lưu với người nước ngoài, chắc là cũng không có vấn đề gì.”
Mạc Tư Quân như có điều suy nghĩ mà nhẹ gật đầu.
Đột nhiên nhớ ra cái gì đó, anh lại hỏi: “Tối hôm qua cô nói ngày hôm đó sức khỏe của cô không thoải mái, cho nên Phó Tùng Lâm đưa cô đến bệnh viện?”
Đường Hoài An gật đầu.
“Sức khỏe của cô làm sao?” Mạc Tư Quân cũng không ngẩng đầu lên, lực chú ý vẫn đặt trong quyển sách.
Nhưng mà cái còi báo động ở trong lòng của Đường Hoài An đột nhiên vang lên, cô căn bản không nghĩ tới là Mạc Tư Quân tự nhiên nhớ đến vấn đề này, cô còn tưởng là mình đã thành công qua cửa.
Làm sao bây giờ đây... tùy tiện viện ra một lý do nào đó để bỏ qua, nhưng mà lại càng sốt ruột thì đầu óc càng trống rỗng, kỳ kinh hả? Không được, rõ ràng là tối ngày hôm qua hai người vừa mới làm cái kia...
“Bị đau chân.” Đường Hoài An giả vờ bình tĩnh, cố gắng làm cho mình trông không khẩn trương.
Mạc Tư Quân nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, ánh mắt lại liếc nhìn về phía chân của cô: “Đau chân, nhanh như vậy đã khỏi rồi?”
Đường Hoài An sợ là anh lại nghi ngờ, cô nhanh chóng kết thúc đề tài này: “Đúng vậy, đơn thuốc mà bác sĩ kê rất có tác dụng, cho nên khỏi rất nhanh.”
Sau khi nói xong, cô lập tức cầm lấy điện thoại ở bên cạnh nhìn thời gian, thế mà đã hơn chín giờ, vừa mới nhớ đến hôm nay là ngày làm việc: “Tiêu rồi, đến muộn rồi.”
Thế là cô vội vàng tìm quần áo ở trong tủ quần áo, Mạc Tư Quân ngồi ở bên cạnh nhìn xem, đột nhiên cảm thấy thật buồn cười, chẳng lẽ là người phụ nữ này ngu ngốc à?
“Ông chủ của cô vẫn còn ở đây, cô sợ đến trễ cái gì chứ?”
Đường Hoài An vừa mặc quần áo vừa nhẹ nhàng nở nụ cười: “Tôi là tổng giám, tôi phải có nguyên tắc trước, làm tấm gương tốt..."
Nhưng mà thông minh như Mạc Tư Quân, làm sao anh có thể không nhìn ra ý vị che giấu trong lời nói của Đường Hoài An, nhớ tới lúc nãy cô nói ngày hôm đó mình bị đau chân, trong ánh mắt lóe lên một tia hoài nghi mà Đường Hoài An không thể phát giác.
Bởi vì Mạc Tư Quân vẫn còn chưa đi tắm, cho nên hai người không đến công ty cùng nhau, Đường Hoài An lái xe, thở dài một hơi, nhớ đến lúc nãy bầu không khí vô cùng khẩn trương bởi vì câu hỏi đột ngột của anh, cô cũng không muốn ở cùng một chỗ với anh.
Trong khoảng thời gian làm việc ở công ty, Đường Hoài An đã hoàn toàn quen thuộc các công việc thiết kế váy cưới và cũng đã tìm hiểu một số nhà thiết kế thật sự tập trung vào công việc có thể làm việc cho mình.
Chỉ là mỗi người đều chịu trách nhiệm với công việc được giao, Đường Hoài An cảm thấy có hơi lãng phí thời gian, cho nên lần trước cô nhân cơ hội yêu cầu Mạc Tư Quân tìm cho mình một trợ lý. Mạc Tư Quân đồng ý rất sảng khoái, ngày hôm nay chính là ngày đầu tiên trợ lý nhỏ đi làm, nghe nói là vừa mới đi du học tốt nghiệm trở về.
Đường Hoài An mới vừa vào phòng làm việc, ngồi chưa tới mấy phút, chỉ nghe thấy có người gõ cửa.
“Mời vào.”
Cô ngẩng đầu nhìn lên, người bước vào là một cô gái trẻ tuổi.
Tướng mạo của cô gái rất xinh đẹp, đôi mắt to trông vô cùng linh động, cô ta cười nhìn Đường Hoài An: “Xin chào tổng giám Đường, tôi là Tần Tuyết Nhi. Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ đảm nhiệm chức vụ thư ký riêng của cô.”
Nhìn Đường Hoài An, hình như là Tần Tuyết Nhi đột nhiên nhớ đến cái gì đó, trong ánh mắt tràn đầy vẻ mừng rỡ và kinh ngạc.
Cái cô tên là Tần Tuyết Nhi chính là cô gái ngày hôm đó đã đỡ Đường Hoài An từ bãi đỗ xe dưới tầng hai.
Đường Hoài An cũng nhận ra cô ta, cô vui vẻ nói: “Hóa ra là cô hả.”
Tần Tuyết Nhi lễ phép nhẹ gật đầu, ngồi xuống cái ghế đối diện Đường Hoài An.
“Không ngờ tới là trùng hợp như thế.”
Tần Tuyết Nhi buộc tóc đuôi ngựa cao cao, nụ cười tràn đầy ánh sáng: “Đúng vậy đó, ngày hôm đó lúc tôi đến phỏng vấn, Mạc tổng nói chị vô cùng lợi hại về phương diện thiết kế váy cưới, tôi sẽ cố gắng học tập chị cho thật giỏi.”
Đường Hoài An bất ngờ: “Cô được Mạc Tư Quân phỏng vấn hả?”
Tần Tuyết Nhi gật đầu.
Ở Mạc thị, người có cấp bậc chủ quản như là Hứa Cát Anh đến phỏng vấn, gần như đều để Lâm Nhất phụ trách, thời gian của Mạc Tư Quân quý giá như thế, vậy mà anh lại phỏng vấn một trợ lý nho nhỏ như là Tần Tuyết Nhi? Đường Hoài An cảm thấy mình càng ngày càng không nhìn thấu người đàn ông này rồi.
Cô hỏi Tần Tuyết Nhi: “Lời này là do chính miệng Mạc tổng nói hả?”
“Đúng vậy đó, anh ta nói mặc dù cô nhìn có vẻ còn trẻ tuổi, nhưng mà cô đã có rất nhiều giải thưởng lớn trong nghề thiết kế váy cưới, thậm chí có nhiều người có trình độ chuyên môn sâu cũng không phải là đối thủ của chị về phương diện này.”
Đường Hoài An hơi kinh ngạc, Mạc Tư Quân vậy mà lại khen ngợi cô không keo kiệt chút nào, so với biểu hiện bình thường của anh ở trước mặt cô, hoàn toàn không giống nhau.
Nhưng mà dù sao thì trong lòng của Đường Hoài An vẫn rất vui, chỉ là cảm giác vui vẻ này chỉ là ngẫu nhiên có được, có hơi không chân thật cho lắm.
“Nhưng mà tổng giám Đường, ngày hôm đó ở bãi đỗ xe chị bị sao vậy, lúc đó tôi thấy sắc mặt của chị rất kém.” Tần Tuyết Nhi lo lắng hỏi thăm.
Trong lòng của Đường Hoài An trở nên căng thẳng, sao mà ngày hôm nay cứ luôn quanh quẩn ở chủ đề này vậy chứ, cô thuận miệng tìm một lý do: “Ngày hôm đó, ngày hôm đó là kỳ kinh nguyệt của tôi.”
Tần Tuyết Nhi khéo léo gật đầu: “Hóa ra là như thế này.”
Sau khi bàn giao những công việc thường ngày cần làm cho Tần Tuyết Nhi, Đường Hoài An liền bắt đầu bận rộn chuyện của mình.
Một lát sau cửa phòng làm việc của cô bị đẩy ra, cô không ngẩng đầu lên, bởi vì căn bản không cần suy nghĩ cũng biết là Hứa Cát Anh. Dù sao thì toàn bộ công ty, ngoại trừ Mạc Tư Quân thì cũng chỉ có cô ta dám không gõ cửa mà trực tiếp bước vào phòng làm việc của cô, mà hiển nhiên là bây giờ người kia vẫn còn đang trên đường tới công ty.
“Đường Hoài An, không ngờ tới là tâm cơ của cô lại sâu như thế.” Hứa Cát Anh vừa mới bước vào liền bắt đầu châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ, mặc dù trông cô ta rất bình tĩnh, nhưng mà toàn thân trên dưới vẫn tản ra khí tức giận dữ.
Kể từ lần trước khi mà mình bị cô ta bỏ thuốc đưa vào trong tay của người đàn ông biếи ŧɦái đó, Đường Hoài An liền biết đối không thể lấy cứng chọi cứng với loại người như Hứa Cát Anh, mà là phải chèn ép cô ta đối với chuyện mà cô ta quan tâm, cứ luôn cãi nhau với cô ta cũng không có tác dụng. Cho nên, đối mặt với cô ta, Đường Hoài An đã sớm luyện thành trạng thái địch không động ta không động.
Cô nâng mắt lên, khóe miệng xuất hiện một nụ cười thờ ơ không có nhiệt độ: “Sao chủ quản Hứa lại nói như vậy?”
Nhìn bộ dạng hình của cô, Hứa Cát Anh tức giận không có chỗ phát tiết: “Cô dùng thủ đoạn gì mà lại có thể đoạt mất thân phận người hướng dẫn cuộc thi từ trên tay tôi?”
Đường Hoài An mờ mịt, chẳng lẽ quyền phụ trách đã trở lại vào trong tay của mình? Nhưng mà tại sao mình lại không biết?