Không đợi Đường Hoài An nhìn rõ tướng mạo của người đàn ông cầm đầu kia, giây tiếp theo, bên tai cô vang lên âm thanh thủy tinh bị đập vỡ vô cùng lớn, là mấy người đàn ông kia dùng gậy đập vỡ kính cửa sổ xe.
“A!”
Đường Hoài An hét lên, bảo vệ đầu mình, ở trong xe né tránh, những người kia hình như không gấp gáp muốn kéo Đường Hoài An ra khỏi xe, bọn họ thong thả đi xung quanh xe của cô, giống như diều hâu lượn quanh con mồi đang hấp hối của mình.
Hai tay của Đường Hoài An đã không khống chế được mà run rẩy kịch liệt, cô không biết tại sao những người này lại nhắm vào cô, nhưng cô cũng không có dũng khí xông ra trước đứng đối diện với bọn chúng.
Trước cửa sổ xe, bên trái, bên phải, từng mảnh thủy tinh bị người đàn ông đứng đầu kia đập vỡ, gió đêm mát mẻ thổi vào, nhưng không thể thổi cảm giác sợ hãi ở trong lòng Đường Hoài An lúc này đi.
Có những mảnh thủy tinh nhỏ xoẹt qua mặt và mu bàn tay trắng nõn của cô, cô cảm nhận được cảm giác da mình bị cắt nhẹ, thậm chí còn có máu ấm chảy xuống, nhưng cô không rảnh rỗi mà quan tâm đến nó.
Cửa xe bị một người đàn ông kéo mạnh ra, Đường Hoài An bị lôi ra khỏi xe, cô cố gắng hết sức để thoát ra, nói: “Các anh muốn làm gì!”
Người đàn ông cầm đầu kia lạnh lùng hừ một tiếng, nhưng lại không nói gì, tay phải của Đường Hoài An bị kéo đi về phía trước, cả cánh tay giống như bị trật khớp vậy, Đường Hoài An đau đến mức chảy cả nước mắt.
Đường Hoài An muốn lớn tiếng hét lên cầu cứu, nhưng nơi này bởi vì đã không còn thuộc khu vực chính của thành phố, vì vậy có chút hẻo lánh, mấy người đàn ông kia kéo Đường Hoài An đi về phía trước, ở đó có một tòa nhà đang thi công, cả tòa nhà trông rất tốt, giống như muốn nuốt chửng tất cả.
Đúng lúc này, Đường Hoài An đột nhiên cảm nhận được chiếc điện thoại trong tay trái rung lên, cô quay đầu lại nhìn, ba chữ “Mạc Tư Quân” đang nhấp nháy trên màn hình.
Trong phút chốc, trong mắt của Đường Hoài An đã ngập nước mắt, cô run rẩy ấn nút nghe, nhân lúc người đàn ông đang kéo cô không chú ý, hất tay anh ta ra chạy về phía bên kia.
Cô vừa chạy vừa hướng về phía điện thoại hét lên, giọng nói đã bị vỡ: “Mạc Tư Quân mau đến cứu tôi! Tôi ở trên đường Thành Nam, đang thi công….A!”
Vẫn chưa nói xong, điện thoại trong tay đã bị giật mất và bị ném mạnh xuống đất, chiếc điện thoại bị vỡ tan tành!
“Còn dám mật báo, mẹ nó!” Một người đàn ông trong số đó hung dữ nói, đi về phía Đường Hoài An.
Phía bên kia Mạc Tư Quân nhìn điện thoại đột nhiên bị cúp, cơn tức giận đột nhiên xông lên, anh “roạt” một cái, đứng dậy, đối tác ở phía đối diện khuôn mặt tràn đầy sự nghi hoặc nhìn anh: “Mạc tổng, xảy ra chuyện gì sao?”
Mạc Tư Quân không còn tâm tư để quan tâm đến chuyện thương lượng hợp tác, khuôn mặt anh trở nên u ám, chỉ nói với Lâm Nhất ở bên cạnh một câu: “Đi!”
Lâm Nhất thấy vậy, cũng biết chắc chắn đã xảy ra chuyện gấp, anh ta gật đầu bày tỏ sự xin lỗi với phía đối tác, vội vàng đi theo Mạc Tư Quân ra ngoài.
Người phụ nữ này!
Trên đường đi Mạc Tư Quân lái xe rất nhanh, không biết tại sao, tối nay trong suốt quá trình đàm phán, anh đều cảm thấy tâm trạng bất an, luôn cảm thấy cuộc điện thoại mà Đường Hoài An vừa gọi đến là có chuyện gì đó muốn nói với anh, vì vậy mấy phút trước anh đã gọi điện về nhà, muốn hỏi xem Đường Hoài An đã về nhà chưa.
Người làm trong nhà nhận điện thoại, đáp án nhận được là cô Đường vẫn chưa về, đã hơn 10h tối rồi, người phụ nữ này còn chưa về nhà!
Giống như bị quỷ thần dẫn lối, anh không khống chế được mình, trực tiếp nói một tiếng xin lỗi với bên đối tác, ở trước mặt người khác gọi điện thoại cho Đường Hoài An, anh muốn hỏi cô xem tại sao muộn như vậy rồi mà vẫn chưa về nhà, rốt cuộc đang bay nhảy ở đâu!
Nhưng, lúc nãy ở trong điện thoại cô nói rất rõ ràng muốn anh đi cứu cô, cô đang gặp nguy hiểm.
Chiếc xe Bentley màu đen lao nhanh trong đêm, đường Thành Nam….nơi đang thi công…
Đường Hoài An cố gắng khống chế cảm xúc kích động của mình, cô không quen mấy người trước mặt này, vậy có nghĩa là rất có khả năng bọn họ bị người khác thuê để nhắm vào mình, nhưng suy đi nghĩ lại, cô thật sự không nghĩ ra được mình đã đắc tội với ai.
Đường Hoài An nghiến răng, lạnh lùng nói: “Tôi không quan tâm người tối nay thuê các anh là ai, cũng không quan tâm rốt cuộc anh ta đã cho anh bao nhiêu tiền, tôi cho các anh gấp ba lần, chuyện tối nay tôi sẽ coi như chưa từng xảy ra.”
Người đàn ông cầm đầu kia cuối cùng cũng lên tiếng, anh ta cười dung tục một tiếng: “Đúng là chán ghét mà, cô cho rằng chúng tôi chỉ nhận tiền thôi sao? Nghe nói cô là người phụ nữ của Mạc Tư Quân? Người thuê đã nói bảo chúng tôi tùy tiện chơi, người phụ nữ của ông chủ lớn…haha, ông đây thật sự vẫn chưa được chạm vào.”
Trong lòng Đường Hoài An đột nhiên thắt lại.
Người đàn ông bên cạnh nói: “Đúng vậy, nhìn da dẻ mịn màng, mong manh này, trắng nõn nà, chắc chắn mùi vị sẽ không tệ!”
Những lời nói bẩn thỉu, hạ lưu này lọt vào trong tai của Đường Hoài An, giây phút này, sự sợ hãi trong lòng cô đã lên đến cực điểm, cô vốn tưởng rằng những người này chỉ lấy tiền của người khác, làm việc cho người khác, nhưng không ngờ mấy người này còn muốn ra tay với cô!
Mạc Tư Quân…rốt cuộc anh đang ở đâu?
Mấy người đàn ông này dường như đã mất đi sự kiên nhẫn, trực tiếp khiêng Đường Hoài An đi về phía tòa nhà đang thi công, tay chân của Đường Hoài An đều giãy giũa, nhưng bất lực vì sức lực của đối phương quá lớn, không có một chút tác dụng gì.
Lúc đi qua chiếc xe màu đen kia, không biết tại sao, Đường Hoài An luôn cảm thấy trong đó có một ánh mắt đang nhìn cô, cô quay đầu nhìn vào bên trong, bởi vì là ban đêm, nên đường sáng cũng rất tốt, chỉ có ánh sáng của mấy chiếc đèn sợi đốt thô sơ chiếu vào cửa xe.
Đường Hoài An trợn tròn mắt, bởi vì cô nhìn thấy người đang ngồi ở phía sau xe chính là…Mia! Trên khuôn mặt của Mia lộ ra một nụ cười, dưới ánh sáng trắng rõ ràng làm nổi bật nên sự u ám và đáng sợ.
Cuối cùng cô cũng phản ứng lại, chuyện buổi sáng, bởi vì động tác của Mạc Tư Quân quá nhanh, nên Đường Hoài An quả thật nghĩ lại mà thấy sợ, thậm chí cô còn muốn một mình đi tìm Mia để nói chuyện, nói rõ mọi chuyện, nhưng bây giờ xem ra rõ ràng Mia đang báo thù.
Sự việc mới xảy ra có mấy tiếng đồng hồ, tâm lý báo thù của phụ nữ đúng là quá đáng sợ!
“Bịch!”
Đường Hoài An bị ném mạnh lên một đống báo xi măng, mặc dù bao được chất thành đống rất cao, có một độ mềm nhất định, nhưng Đường Hoài An vẫn cảm thấy người mình bị đập đến mức sắp rã ra rồi.
“Mấy người không sợ bị ngồi tù sao?” Đường Hoài An muốn dùng cách này để dọa cho bọn chúng lùi bước, nhưng mấy người này căn bản không phải là đèn cạn dầu.
“Ngồi tù? Ông đây vừa mới từ trong tù đi ra chưa được bao lâu, đã quen rồi, còn sợ ngồi tù? Haha!”
Đường Hoài An đã không còn tâm tư để suy nghĩ tại sao Mia lại quen mất tên côn đồ tội phạm này, bởi vì tay của một người đàn ông trong số đó đã chạm vào cổ áo của cô, trong lòng Đường Hoài An cực kỳ hoảng sợ, theo bản năng đá về phía người đàn ông kia, nhưng giây tiếp theo, tay và chân của cô đã bị hai người đàn ông khác khống chế.
Áo khoác gió của Đường Hoài An bị tay của người đàn ông kéo ra hai bên, tâm trạng của cô lúc này đã hoàn toàn sụp đổ: “Buông tôi ra!”
Người đàn ông đứng đầu cười càng thêm da^ʍ tà: “Gọi đi, giờ này, nơi này, ngược lại ông đây muốn xem xem có người nào đến cứu cô không! Đợi đi, tôi chơi xong thì hai người lên!”