Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Chương 68: 68: Ấm Áp

Dường như chung quanh không khí đều trở nên nặng nề hơn, trong phòng khách chỉ còn lại hai người bọn họ, không người nào dám tới gần.

Ninh Tu Viễn không lên tiếng.

Sầm Lễ lại nói, "Đứa nhỏ này, anh cũng nói qua nó cùng tôi không có quan hệ, vì cái gì tôi không thể nói?"

Sầm Lễ trên mặt đã không còn vẻ sợ hãi như trước, thấy tức giận trên mặt Ninh Tu Viễn, ánh mắt cũng bình tĩnh nhìn lại.

Ninh Tu Viễn bàn tay nắm chặt đến cực hạn, bị cậu dùng sức bóp bả vai truyền đến một trận đau đớn.

Qua vài giây, Ninh Tu Viễn nặng nề mở miệng, "Không cần đối nghịch với tôi, nếu đứa trẻ không về Ninh gia, cậu có thể cho con một cuộc sống thế nào? Nếu cậu muốn, tôi cũng sẽ đưa con đến gặp cậu."

"..."

"Lấy thân phận của cậu, không có khả năng cùng đứa nhỏ bước vào cửa Ninh gia, đến nỗi cuộc sống của cậu, so do tôi chu cấp đầy đủ, việc này cậu không cần lo lắng."

"..."

Ninh Tu Viễn lại một lần đáp trả lời cậu, cùng hắn ta cãi qua cãi lại, tranh luận không ra kết quả gì.

Chẳng qua bao lâu dì Lý đã làm xong đồ ăn, bà đem đồ ăn từ trong phòng bếp bưng ra.

Sầm Lễ ở bên cạnh nhẹ giọng mở miệng nói, "Lý thẩm."

Nghe thấy tiếng Sầm Lễ, Lý thẩm thân thể đơ một chút, sau đó đặt đồ ăn lên bàn.

Ninh Tu Viễn nâng mí mắt nhìn nhìn dì Lý, chắc là bởi vì lời nói lúc trước của Sầm Lễ.

Lý thẩm ở Ninh gia đã hơn nửa đời người, vẫn là lần đầu bị Ninh Tu Viễn dùng loại ánh mắt nghi ngờ nhìn tới, bà ta vội vàng biện giải nói," thiếu gia, đồ ăn ta mới vừa làm xong, Tiểu Trương ở bên cạnh làm trợ thủ cho ta, có thể làm chứng, ta cái gì cũng không bỏ vào linh tinh!"

Lý thẩm đưa mắt ra hiệu với hầu gái trẻ tuổi bên cạnh, cô hoảng loạn gật gật đầu.

"Được rồi." Ninh Tu Viễn có chút không kiên nhẫn mở miệng," tôi cũng chưa nói gì cả."

Đặt ở bên cạnh Sầm Lễ là một bát thuốc, tự mình dùng muỗng sứ múc uống một ngụm, giống như một màn vừa rồi, đều không liên quan gì đến cậu.

Lý thẩm sắc mặt thật khó coi, bà biết Sầm Lễ không phải người tốt lành gì, lúc trước thấy Ninh Tu Viễn mang người này về nhà, bà ta đã nghĩ đến ngay.

"Giang thiếu gia hôm nay khi nào trở về?" Lý thẩm hỏi một câu.

Ninh Tu Viễn lúc này mới hậu tri hậu giác nghĩ đến, hắn biết được Sầm Lễ đã trở về trường học, liền trực tiếp đi tìm người, nào còn nhớ rõ Giang Ngôn vẫn ở đang trường học.

Điện thoại hắn để chế độ im lặng, sau khi lấy ra thì thấy rất nhiều cuộc gọi đến, còn có tin nhắn, Giang Ngôn hỏi hắn đang ở đâu.

Ninh Tu Viễn gọi lại cho Giang Ngôn, quả nhiên cậu ta bắt máy rất nhanh, trong giọng nói còn mang theo chút ủy khuất.

"A Viễn, anh đi đâu vậy? Gọi điện thoại như thế nào cũng không bắt máy, gửi tin nhắn cũng không trả lời.

Giang Ngôn mới chuyển tới đại học L không bao lâu, đối với chương trình học tất nhiên là không quen, huống chi, cậu ta vốn cũng không để tâm đến việc học, cậu ta về nước là bởi vì Ninh Tu Viễn, ban đầu cậu ta cho rằng Ninh Tu Viễn đối với người bên cạnh, bất quá đều là chơi đùa mà thôi, cậu ta không muốn cùng những người đó có quan hệ giao tiếp gì, nhưng hiện tại bên người Ninh Tu Viễn lại xuất hiện một Sầm Lễ.

"Anh đang ở nhà." Ninh Tu Viễn nói, "Đợi lát nữa anh kêu tài xế qua đón em."

"Được ạ." Giang Ngôn lên tiếng.

"Quyết định vậy đi."

Ninh Tu Viễn đang muốn chấm dứt cuộc gọi, lại nghe thấy Giang Ngôn mở miệng nói," Sầm Lễ về nhà rồi sao? Em ở trường học nghe thấy một ít lời đồn đại về Sầm Lễ, nếu cậu ấy giải thích thì sẽ tốt hơn."

Ninh Tu Viễn thấp giọng nói, "Em không cần xen vào chuyện này của cậu ấy."

"......!Vâng."

Ninh Tu Viễn trốn học là chuyện thường, càng đừng nói không tham gia kì thi, trong trường học đều biết hắn là người thế nào, cũng không ai tự tìm đừng chết, để hắn nhắm đến.

Tài xế đón Giang Ngôn trở về, tiến vào trong nhà, Giang Ngôn liền thấy ngồi ở trong phòng khách là Sầm Lễ, trên bàn trà trước mặt còn bày đầy đĩa đựng trái cây.

Giang Ngôn đôi mắt ẩn chứa vài phần ghen tỵ, quả nhiên Ninh Tu Viễn là bởi vì người này, mới đưa quên mất cậu ta, đã rất nhiều lần, cậu ta cùng Ninh Tu Viễn đã sớm hẹn nhau, nhưng lại bị người này cắt ngang giữa chừng.

Cậu ta đi tới bên cạnh Ninh Tu Viễn, như là tìm một chỗ dựa, sau đó mở miệng nói," Sầm Lễ, trường học hiện tại đều đồn đại rằng cậu bỏ thi cuối kì, vẫn luôn tìm không thấy cậu, bọn họ nói cậu là bởi vì làm chuyện xấu, không còn mặt mũi gặp người khác.

Sầm Lễ đôi mắt hơi ám.

"Chuyện này bị nháo ra rất lớn, tôi cảm thấy cậu nên ra mặt giải thích chút, bằng không bọn họ sẽ nhận định cậu là một kẻ ăn trộm đồ của người khác." Câu nói kế tiếp, Giang Ngôn đều có ngầm ý, cậu ta quen thân với Ninh Tu Viễn đã mười mấy năm, đối phương luôn cưng chiều cậu ta, nhưng từ khi có Sầm Lễ, tất cả đều thay đổi.

Sầm Lễ nhìn thoáng qua Giang Ngôn, Giang Ngôn sợ hãi rúc vào trong ngực Ninh Tu Viễn.

Có lẽ là bởi vì lần trước sự, Ninh Tu Viễn ôm Giang Ngôn từ phía sau, nhíu mày nói," Tiểu Ngôn cũng vì tốt bụng nghĩ cho cậu, cậu cũng đừng có cái gì đều nghĩ tới mấy hương xấu xa."

"Sầm Lễ kỳ thật tôi rất muốn được làm bạn với cậu, tôi cũng không biết chính mình nơi nào chọc cậu không cao hứng, khiến cho cậu luôn đối tôi có địch ý." Giang Ngôn nhỏ giọng nói.

(????????????????????????????)

Sầm Lễ sắc mặt lãnh đạm, không hề để ý tới hai người trước mặt.

Lý thẩm nhưng thật ra nói chuyện với Giang Ngôn rất hòa ái, ngôn ngữ mang theo quan tâm.

Ninh Tu Viễn phân phó người tới trong trường học thu dọn lại đồ đạc của cậu, quần áo thoạt nhìn đều đã rất cũ, đại bộ phận toàn là sách.

Ninh Tu Viễn khi nào lại có đống quần áo rẻ tiền như vậy, thậm chí mới mặc được mấy lần đã đổi đồ khác, Sầm Lễ cậu ấy, xác thật không cùng cấp bậc, cậu ta nhớ tới thời điểm học cao trung, cậu ta rất ít khi thấy Sầm Lễ mặc quần áo khác ngoài đồng phục.

Giang Ngôn tùy tiện cầm lên một cái áo, để ở trong tay nói, "Cái này còn có thể mặc sao?"

Rốt cuộc trong nhà bọn họ đãi ngộ của đám người hầu, khả năng so ra còn tốt hơn.

Giang Ngôn trong tay cầm là một kiện áo lông màu xám nhạt, có lẽ là bởi vì có nhiều lần được rảnh rỗi, có chút nổi lên hứng thứ, đó là ở học kì cuối năm nhất cao trung, mẹ đã đan cho cậu, một năm kia mùa đông đổ tuyết rất lớn, Sầm Lễ còn nhớ rõ lúc ấy mặc ở trên người có bao nhiêu ấm áp.

"Vẫn dùng được, bằng không cho mấy người kia làm rẻ lau nhà." Vừa dứt lời, Giang Ngôn liền đưa áo lông cho người hầu.

Sầm Lễ cầm lấy quần áo từ trong tay Giang Ngôn, bởi vì động tác bất ngờ, Giang Ngôn thân thể chúi về trước một chút, thiếu chút nữa té ngã.

(????????)

Ninh Tu Viễn đỡ lấy cánh tay Giang Ngôn, lạnh lùng nói, "Em ổn chứ?"

"Đừng chạm vào đồ của tôi."

"Chạm vào một chút thì có sao? Cậu đừng vô cớ gây rối." Ninh Tu Viễn sắc mặt đen kịt.

Sầm Lễ đi phía trước hai bước, nhìn qua Giang Ngôn ở phía sau Ninh Tu Viễn, đè thấp thanh âm nói," Giang Ngôn, cậu không phải muốn làm bạn với tôi sao, tôi đồng ý với cậu."

Nghe thấy Sầm Lễ nói, Giang Ngôn sắc mặt trầm xuống......

*************************

TỨC ÓI TỨC ÓIIIIIII ????????????????.