Đừng Có Quản Chuyện Của Tôi

Chương 4: Sinh nhật

Âm sắc trầm thấp lạnh lùng, mang theo cảm giác xa cách trời sinh đã có.

Không phải là chất giọng xuất phát từ ngôn ngữ câu từ, nhưng lại giống như sự nhân nhượng và dung túng không có điểm dừng sau khi đã tập mãi thành quen.

Cho nên vô cùng tự nhiên.

Tự nhiên đến nỗi ba vị phụ huynh ngồi xung quanh cùng với đương sự Thịnh Diễn cũng chưa kịp hoàn hồn.

Hồi nãy Tần Tử Quy sủa gâu à?

Hắn thừa nhận bản thân là cún con?

Hắn muốn xen vào chuyện của cậu?

Không biết có phải là do hai hớp rượu Mao Đài khiến cho cậu mất hết lý trí hay không, các tế bào thần kinh trong đại não của Thịnh Diễn bắt đầu hoạt động tiêu cực biếng nhác, di chuyển cực kỳ thong thả.

Cậu nhìn Tần Tử Quy, ngốc nghếch chớp chớp mắt.

Một giây sau đó, cảm giác đau đớn không thể kiểm soát được trong cổ họng buộc ý thức của cậu trở lại, không kìm được mà khom lưng, tiếp tục ho khan dữ dộ.

Trong ánh mắt của Tần Tử Quy hình như có chút bất đắc dĩ, ngồi xổm xuống, vuốt lưng giúp cậu, đưa ly nước qua đó, dịu dàng bảo: "Tôi là cún con, cậu uống nước đi."

Có lẽ là chiến dịch trẻ con giành được thắng lợi, lần này Thịnh Diễn không có tiếp tục bi tráng chống cự, mà là nhận lấy ly nước, uống ừng ực ừng ực.

Sau đó cắt băng tuyết lê, dùng nước muối súc miệng.

Cuối cùng hé miệng, mặc cho Tần Tử Quy tinh tế phun sương vào trong cổ họng của mình.

Sau một loạt thủ tục, Thịnh Diễn rõ ràng đã đỡ hơn không ít.

Hơn nữa càng ngày càng phối hợp, đến tận lúc cuối cùng thậm chí còn có thể dùng hai từ ngoan ngoãn để hình dung.

Cảm nhận được tầm mắt ngơ ngẩn khϊếp sợ và sùng bái của ba vị phụ huynh ngồi xung quanh, Tần Tử Quy lột một viên kẹo ngậm thanh họng bỏ vào trong miệng Thịnh Diễn, đứng lên, giải thích: "Hồi bé cậu ấy rất thích ăn vụng que cay, nhưng khí quản mỏng, rất dễ bị sặc."

Hứa Khinh Dung là mẹ đơn thân, lại phải điều hành một công ty rất lớn, không cần nói ra những cũng biết cô bận bịu bao nhiêu. Tần Như và Giang Bình cũng có sự nghiệp cần lo liệu, lúc còn trẻ bận rộn đến mức chân không chạm đất, đến bây giờ vẫn không có một đứa con ruột của riêng mình, hai đứa nhỏ này gần như là được bảo mẫu nuôi nấng.

Mà Tần Tử Quy lớn hơn Thịnh Diễn một tuổi, lại hiểu chuyện rất sớm, cho nên cũng có thể nói rằng Thịnh Diễn là được Tần Tử Quy chăm lớn.

Bởi vậy nên đến những lúc như thế này, ba vị phụ huynh như bọn họ lại thua một đứa nhóc.

Lại nghĩ đến cảnh tượng vừa nãy khi con trai nhà mình thề sống không từ một hai phải khiến Tần Tử Quy tự nhận là cún con, mà Tần Tử Quy thật sự sủa 'Gâu.' một tiếng, trong lòng Hứa Khinh Dung có hơi áy náy.

"À sao ta, Tử Quy à, con cũng hiểu tiểu Diễn mà, ở đây......" Hứa Khinh Dung chỉ vào đầu, xoay chuyển, "Có hơi khác với người bình thường, con đừng so đo với nó."

Mạch não của Thịnh Diễn quả thật từ nhỏ đã rất siêu phàm, luôn xuất hiện một vài ý tưởng kỳ quái mà người lớn hay con nít cũng không thể tưởng tượng được, nhưng bình thường đều khiến người khác thấy đáng yêu, chứ không thấy phiền chán.

"Yên tâm đi ạ, dì Hứa."

Tần Tử Quy nhìn về phía Hứa Khinh Dung, đáp lời một cách bình tĩnh nhưng lại khiến người ta cảm thấy hết sức an tâm.

Trong lòng Hứa Khinh Dung vừa cảm khái vừa vui mừng.

Ra mà nhìn con nhà người ta nè, vừa hiểu chuyện, vừa ưu tú, tính tình tốt bụng, còn biết chăm sóc người khác, không giống như vị tổ tông nhà cô, ngoại trừ một gương mặt xinh đẹp có thể làm cho mọi người trầm trồ, những thứ khác đều khiến người ta đau đầu mà thôi.

Hứa Khinh Dung đang suy nghĩ, Tần Như đã chọt chọt cô: "Bồ nhìn tiểu Diễn thử xem, tại sao tớ lại thấy có chỗ nào đó không được thích hợp cho lắm thì phải."

Tần Tử Quy và Hứa Khinh Dung nghe vậy nghiêng đầu nhìn cậu, quả nhiên trông thấy Thịnh Diễn không biết đã nằm bò lên bàn từ bao giờ, cằm chống lên mu bàn tay, hàng mi thật dài chậm rãi nhấp nháy từng chút một, ánh mắt mê mê hoặc hoặc, thoạt nhìn có chút......

Ngốc.

Quan sát một hồi.

Hứa Khinh Dung thử nói: "Đây là bắt đầu có tác dụng chậm đó à?"

Tần Như trừng mắt liếc nhìn cô: "Con trai của bồ, bồ hỏi tớ?"

Giang Bình híp mắt đánh giá một lúc lâu: "Ánh mắt tan rã, hành động chậm chạp, dáng vẻ thoạt nhìn có chút chuếnh choáng, rượu trắng của cô là chính gốc à."

Trầm mặc một hồi.

Hứa Khinh Dung không phủ nhận: "Mao Đài mà tôi đem theo quả thật rất chính gốc."

Tần Như có hơi sầu não: "Nhưng mà ngày mai hai đứa còn phải đi học nữa."

Giang Bình vung tay lên: "Haizzz, dù sao thì tiểu Diễn có đi học hay không cũng chẳng khác là bao, không bằng cứ xin nghỉ học luôn đi."

Lại trầm mặc một hồi.

Hứa Khinh Dung: "Có lý."

Tần Như: "Ý kiến hay."

Giang Bình: "Anh đi gọi điện thoại cho giáo viên của tụi nhỏ đây."

Tần Tử Quy đứng ngay bên cạnh: "......"

Tất cả người lớn trong nhà đều có phản ứng này à?

"Con dẫn Thịnh Diễn về phòng nghỉ ngơi trước đây." Tần Tử Quy cảm thấy vẫn là bản thân tương đối đáng tin, một tay xách cặp của Thịnh Diễn lên, một tay nâng Thịnh Diễn dứng dậy, mặc cho cậu uể oải ôm eo rồi gác cằm lên vai hắn, sau đó quay đầu hỏi Hứa Khinh Dung, "Đồ dùng tắm rửa và quần áo của cậu ấy đều đã dọn qua đây rồi ạ?"

Hứa Khinh Dung vội vàng gật đầu: "Đúng đúng, kem đánh răng bàn chải đánh răng khăn lông khăn tắm sữa tắm dầu gội đều đặt trong phòng tắm của con ý, áo ngủ treo trong ngăn tủ đầu tiên, đồ lót thì nằm ở ngăn bên dưới."

"Vâng, được ạ. Dì Hứa dì nhỏ dượng nhỏ mọi người cứ từ từ ăn cơm, để dành một vài món thanh đạm trong tủ lạnh, chờ Thịnh Diễn tỉnh rượu xong con sẽ hâm lại cho cậu ấy ăn."

"Được, đợi lát nữa dì nhỏ sẽ nấu cho hai đứa chút cháo, đặt ở trên bếp, có chuyện gì thì kêu bọn dì." Tần Như dịu dàng đáp.

Không phải dì và Hứa Khinh Dung không muốn tự mình chăm sóc, nhưng suy cho cùng Thịnh Diễn đã là một cậu con trai mười mấy tuổi, có rất nhiều chuyện đã không còn giống như lúc bé.

"Bồ nói xem, Thịnh Diễn nhà tớ đã cao lớn lắm rồi, tại sao tính tình lại giống như con nít vậy chứ." Hứa Khinh Dung xa xăm nhìn bóng dáng Tần Tử Quy ôm Thịnh Diễn trở về phòng, thở dài, "Hơn nữa bồ nói xem tại sao Tần Tử Quy nhà bồ lại không phải con gái vậy, nếu không để nó làm con dâu nhà tớ thì tốt biết bao, sản nghiệp khổng lồ của nhà tớ có thể coi như là đã có người kế thừa."

Hứa Khinh Dung lắc đầu, thở dài, tỏ ra tiếc nuối vô cùng chân thật.

Mấy lời nói vui đùa như thế này cô và Tần Như đã nói rất nhiều năm, đoán chừng nếu giữa Tần Tử Quy và Thịnh Diễn thật sự có một người là con gái, bây giờ đã đính hôn tiệc rượu đầy bàn.

Chỉ tiếc hai người đều là con trai cao trên một mét tám hàng thật giá thật.

Tần Tử Quy nghe thấy lời này, thờ ơ mang Thịnh Diễn vào phòng mình, đóng cửa lại, đặt cậu lên giường, nhìn miệng vết thương bị nứt ra do cơn ho dữ dội kịch liệt trên trán cậu: "Ngồi im, đừng nhúc nhích, để tôi xoa thuốc cho cậu."

Nói xong, xoay người kéo ngăn tủ ra.

Thịnh Diễn vốn đang đoan chính ngồi bên mép giường lại giống như đột nhiên hồi phục tinh thần, một tay giơ lên cao, một tay duỗi thẳng xuống, sau khi khoa tay múa chân tạo ra khoảng cách một sải tay, mới nghiêm túc nói: "Nhiều như vầy nè."

Tần Tử Quy lấy Povidone ra, vừa quay đầu lại, thấy cậu như vậy, không hiểu cho lắm: "Nhiều như vầy cái gì?"

Thịnh Diễn ngoắc ngoắc ngón tay: "Cậu lại đây."

Tần Tử Quy nghe lời cậu đến gần.

Thịnh Diễn lại ngoắc ngoắc ngón tay.

Tần Tử Quy cong eo.

Sau đó Thịnh Diễn kề sát đầu vào, bám vào bên vành tai hắn thần thần bí bí hộc ra ba chữ: "Tiền, cưới, vợ."

Tần Tử Quy: "......"

Lần này hắn có thể tin tưởng Thịnh Diễn là thật sự bị hai hớp rượu Mao Đài hạ gục.

Đã thành niên chưa, mà đòi tiền cưới vợ.

Còn bảo nhiều tiền cưới vợ như vầy nữa chứ.

Nghĩ thế, hắn cười khẽ một tiếng: "Cậu muốn cưới thần tiên nhà ai?"

Thịnh Diễn khoe khoang hừ hừ: "Muốn cưới thần tiên vừa xinh đẹp vừa thông minh, tốt nhất là đứng đầu cả khối thật nhiều lần ý."

Tần Tử Quy: "?"

Thịnh Diễn híp mắt, hung mãnh hơn người: "Nếu như vậy thì nhà của chúng tôi cũng có người đạt hạng nhất toàn khối, có thể đánh chết cậu luôn!"

Tần Tử Quy: "......"

Oán niệm bao lớn chứ.

Nhưng mà hắn còn chưa đến mức đi so đo với một con ma men, dùng tăm bông quệt Povidone, nâng cằm Thịnh Diễn lên, có lệ đáp lời: "Ừm, được, cưới thần tiên, cưới thần tiên học giỏi nhất khối."

Có lẽ trong tiềm thức của Thịnh Diễn đã quen với hình ảnh này, cho nên cũng không có phản kháng giãy giụa, chỉ nâng đầu lên, nhìn Tần Tử Quy, rồi nheo mắt lại, thần thần bí bí nói: "Tôi sẽ nói cho cậu một bí mật nữa."

Tần Tử Quy thoa thuốc giúp cậu: "Nói đi."

"Là cái việc kia đó, điều ước mà tôi mới nói hồi nãy ý, hy vọng toàn bộ những kẻ hay làm màu sẽ cách xa tôi ra một chút á, cái đó là giả, lừa cậu thôi." Thịnh Diễn ngồi bên giường, hay tay chống xuống mép giường, rung đùi đắc ý, "Điều ước chân chính của tôi không phải cái đó."

Lòng bàn tay của Tần Tử Quy hơi dùng sức, ấn đầu cậu xuống, tiếp tục thoa thuốc, không chịu nói chuyện.

Thịnh Diễn không cam lòng hỏi: "Cậu không muốn biết điều ước chân chính của tôi là gì sao?"

Tần Tử Quy thuận miệng nói: “Muốn.”

Thịnh Diễn lại nói: “Tôi không nói cho cậu đâu.”

Tần Tử Quy ấn đầu Thịnh Diễn: "......"

Tại sao lúc người này uống say lại thiếu đòn thế nhở.

Thiếu đòn đến mức hắn muốn tháo cái đầu nhỏ đó xuống xem thử bên trong rốt cuộc đang chứa thứ gì.

Thịnh Diễn giống như là không cảm nhận được sự nguy hiểm gần trong gang tấc, tiếp tục hừ hừ: "Cậu nói rồi, chúng ta phải phân rõ giới hạn, giữ khoảng cách, vậy nên tôi mới không nói cho cậu nghe. Ảnh minh họa: Dumbledore lắc đầu."

Thịnh Diễn nói xong, cái đầu dưới lòng bàn tay của Tần Tử Quy bắt đầu đong đưa trái phải, vẻ mặt vừa ngạo kiều vừa nghiêm túc.

Tần Tử Quy nhìn cậu, nhìn ba giây, cuối cùng cũng nhịn không được, cúi đầu hơi cong môi.

Giống như tảng băng mỏng gặp phải ánh dương, đột nhiên tan rã, chỉ còn nước xuân dịu dàng.

Thịnh Diễn vốn đang lắc đầu như Dumbledore đột nhiên dừng lại, chớp chớp hai mắt.

Ý cười trên khóe môi của Tần Tử Quy hơi nhạt lại, mềm giọng hỏi: "Sao vậy?"

Thịnh Diễn chớp chớp mắt: "Cậu cười."

Tần Tử Quy: "?"

Thịnh Diễn ủ rũ gục đầu xuống: "Sau khi cậu ghét tôi, đã rất lâu rồi cậu không cười với tôi nữa."

Đốt ngón tay cầm tăm bông của Tần Tử Quy hơi khựng lại.

Đang suy nghĩ xem nên trả lời như thế nào, Thịnh Diễn lại bỗng dưng đứng phắt dậy, giọng điệu vô cùng nghiêm túc: "Tôi muốn học bài."

Tuy rằng Tần Tử Quy đã biết mạch não của Thịnh Diễn khác hẳn với người thường, nhưng vẫn cảm thấy có hơi đột ngột không kịp đề phòng.

Đây lại là đâu với đâu thế?

Thịnh Diễn nhìn về phía hắn, vẻ mặt hết lòng tin tưởng không chút nghi ngờ: "Chắc chắn là do cậu thấy tôi học tập không nên hồn mà còn thích đánh nhau, là bùn nhão không thể trét tường, thế nên mới không chịu chơi chung với tôi. Vậy tôi đây cũng muốn đi học bài, tôi học giỏi rồi, cậu sẽ không ghét tôi nữa."

Nói xong bèn muốn đi lấy cái gì đó, nhưng vì rượu trắng xông lên đầu, đầu nặng chân nhẹ, quay quay cuồng cuồng, chân tay cùng nhịp nên vừa mới bước được hai bước đã bị lảo đảo.

Thấy cậu sắp té xuống, Tần Tử Quy vội vàng đỡ lấy, xách cậu về bên giường: "Cậu muốn lấy cái gì, tôi lấy giúp cậu."

"Tôi muốn lấy cặp, tôi muốn học bài."

Thịnh Diễn ngồi lại trên giường, hai mắt đã lim dim đến mức sắp mở không ra, nhưng vẫn quật cường ham học hỏi như khao khát lắm vậy.

Được đấy, ít nhất lúc say rượu nổi điên vẫn biết học bài.

Tần Tử Quy cũng coi như cảm thấy vui mừng, xách cái cặp nặng trịch bỏ vào trong l*иg ngực của Thịnh Diễn.

Thịnh Diễn nhận lấy, đặt ngay trên đùi, kéo khóa cặp sách, trịnh trọng mở ra.

Một cái cục sạc, một cái lego cỡ nhỏ, một cái iPad, một lon Coca đông lạnh, ba hộp đồ ăn cho mèo, hai bịch bánh quy xốp......

Toàn bộ cặp sách căng phồng, lục đến tận món cuối cùng, thế mà chỉ có một quyển sách.

Một quyển sách màu vàng dày như một viên gạch.

Trên bìa sách còn viết một hàng chữ thật to. --- Sau khi có được hệ thống cầu nguyện tôi bước lêи đỉиɦ cao nhân sinh.

Tần Tử Quy đột nhiên cảm thấy bản thân quả thật vui mừng quá sớm.

Dường như Thịnh Diễn cũng có chút ngoài ý muốn đối với những món đồ cặp sách của bản thân, lật qua lật lại, rung rung lắc lắc, nhưng vẫn không tìm thấy một tờ giấy hay một cây bút.

Thế nên cậu mới xấu hổ tạm dừng khoảng ba giây, lại tỏ ra không có chuyện gì cầm quyển sách duy nhất kia lên, vỗ vỗ nó, nghiêm trang nói: "Quyển này, chính là quyển này, ừm, là quyển này...... Vốn dĩ, ồ, chính là quyển này, quyển sách tống hội trưởng Hội Học Sinh đến câu lạc bộ đêm làm trai bao, viết rất đỉnh, thật hả giận."

Giọng điệu của Thịnh Diễn vô cùng thuyết phục.

Tần Tử Quy cảm thấy tội của mình không đến mức này.

Quả nhiên, Thịnh đại thiếu gia cũng khoan hồng độ lượng: "Cơ mà tôi mới không để cậu làm trai bao đâu."

Cuối cùng thì Tần Tử Quy cũng vui vẻ được một chút: "Nói lý do cho tôi nghe thử xem?"

Thịnh Diễn hừ lạnh một tiếng, khí thế kinh người: "Bởi vì cậu lớn lên như vậy, đến câu lạc bộ đêm làm trai bao nhất định có thể kiếm rất nhiều tiền, thế nên không thể được, chưa hả giận, tôi muốn để cậu đi cho heo ăn! Về nông thôn cho heo ăn!"

Tần Tử Quy: "......"

Rốt cuộc là hắn đã mong đợi điều gì ở Thịnh Diễn chứ.

Nhóc ma men không có lương tâm như thế này, có một tính một, nên trực tiếp lột sạch tắm rửa xong xuôi trói vào trên giường rồi không bao giờ quản nữa mới đúng, đỡ phải tức chết.

Tần Tử Quy lạnh mặt, đang định biến suy nghĩ thành hành động, Thịnh Diễn đang ôm chặt quyển sách màu vàng dày cộp kia lại đột nhiên gục đầu, hai mắt nhắm nghiền, không hề nhúc nhích.

Thoạt nhìn giống như là bất chợt ngủ luôn.

Tần Tử Quy vươn tay muốn sờ vào khuôn mặt của cậu, nhưng mới vừa duỗi tay được một nửa, Thịnh Diễn lại bỗng nhiên mở mắt, nhìn Tần Tử Quy, không đầu không đuôi hỏi một câu: "Cậu nói xem thử tại sao tôi lại không có hệ thống cầu nguyện thế?"

Tần Tử Quy: “?”

"Cái này nè, cậu ta có hệ thống cầu nguyện mà, vì sao tôi lại không có?" Thịnh Diễn dường như rất tủi thân, vỗ vỗ quyển sách màu vàng dày cộp kia, vô cùng đáng thương rũ mắt, "Điều ước năm ngoái của tôi là mong sao được nấy, nhưng qua một năm rồi, tại sao vẫn chưa linh nghiệm? Rõ ràng trước kia đều rất linh mà. Có phải là Quan Âm nương nương giống cậu rồi, không thích tôi nữa."

Từ trước đến nay, tính tình của Thịnh Diễn giống hệt thiếu gia, ưa mặt mũi, lại thích thể hiện, ghét nhất là làm màu tạo nét, chưa bao giờ thiếu bạn bè hay những cuộc vui.

Cho nên sau khi Tần Tử Quy nói hãy giữ khoảng cách, ngoại trừ việc đá xéo nhau vài lần, Thịnh Diễn cũng không hề để lộ ra bất kỳ cảm xúc khổ sở nào cả, hoặc là nói so với khổ sở, biểu hiện của cậu càng giống như là giận dỗi và cáu kỉnh sau khi mất hết mặt mũi.

Bởi vậy nên Tần Tử Quy không hề nghĩ rằng Thịnh Diễn sẽ có ý nghĩ như vậy.

Hóa ra nhóc thiếu gia người gặp người thích cũng sẽ lo lắng việc người khác không thích mình.

Giây phút ấy, Tần Tử Quy đột nhiên cảm thấy lựa chọn vào một năm trước của bản thân hình như đã sai rồi.

Nhưng mà hắn cho rằng đó sẽ là lựa chọn tốt nhất.

Hắn nhìn Thịnh Diễn, sau một lúc lâu, mới xoa đầu cậu: "Không có, Quan Âm nương nương rất thích cậu, chỉ là có một vài điều ước sẽ được thực hiện chậm hơn một chút. Chẳng hạn như năm trước cầu nguyện, có lẽ năm sau mới thực hiện được, vậy nên cậu chờ một chút là được thôi."

Thịnh Diễn chớp chớp mắt: “Thật à?”

Tần Tử Quy gật đầu: “Ừm, thật đó.”

Có vẻ như Thịnh Diễn đã được trấn an, rũ mắt, gác cằm lên quyển sách thật dày kia, có chút không được tự tin hỏi: "Vậy điều ước mong sao được nấy vào năm ngoái của tôi có được thực hiện nữa không?"

Tần Tử Quy rũ mi, dùng lòng bàn tay lau sạch đi vệt nước Povidone còn dư dính trên thái dương của Thịnh Diễn: "Có, cậu cứ ngoan ngoãn ngủ một giấc, ngày mai nó sẽ được thực hiện."

"Vậy điều ước năm nay của tôi cũng sẽ được thực hiện ư?"

"Đương nhiên, cơ mà cậu phải nói ra, có thế thì Quan Âm nương nương mới nghe thấy, mới có thể nghĩ cách giúp cậu thực hiện."

Thịnh Diễn đã bị tác dụng của cồn làm cho đầu óc mơ mơ hồ hồ, đôi mắt híp lại, đại não cũng trở nên cứng đờ, sau khi nghe thấy Tần Tử Quy trả lời, trì độn tự hỏi một hồi lâu, mới chậm rì rì gật đầu: “Vậy Quan Âm nương nương chú ý nghe nhá, điều ước sinh nhật năm nay của con là hy vọng rằng Tần Tử Quy sẽ không cãi nhau với con nữa, con muốn con với cậu ấy thân thiết giống như trước đây...... Cả đời...... Thân."

Tốc độ càng ngày càng chậm, thanh âm cũng càng ngày càng nhỏ, chờ đến khi nói xong chữ thân cuối cùng, Thịnh Diễn đã ôm quyển sách dày cui kia ngã xuống giường, hoàn toàn nhắm nghiền hai mắt.

Hô hấp nhẹ nhàng đều đều bình yên vang lên, đồng hồ báo thức kiểu cũ được đặt trên đầu giường, kim giờ và kim phút cũng bất tri bất giác đồng thời chỉ vào con số mười hai, trịnh trọng vang lên một tiếng cùm cụp.

Tần Tử Quy vươn tay sửa lại những sợi tóc hơi loạn trên vầng trán của cậu, giọng nói trầm thấp của hắn khẽ vang trong bóng đêm: "Sinh nhật vui vẻ, A Diễn."

Hết chương 4.