Việc học tập ở trường Cố Kiều tương đối thoải mái. Bên phía Trình Chu lại khá căng thẳng. Theo lời Trình Chu nói, thì sau này anh sẽ là trụ cột của gia đình, nên phải chịu nhiều áp lực.
Nhưng dù có bận đến mấy, thì tối thứ hai, thứ tư và thứ sáu bọn họ đều hẹn hò cùng nhau. Cuối tuần Trình Chu phải về nhà ăn cơm một lần, nếu Cố Kiều đồng ý về cùng anh, thì bọn họ sẽ ở lại nhà Trình Chu một đêm rồi mới về trường.
Khoảng thời gian ở cùng nhau của hai người hầu như đều diễn ra căn nhà đang đứng tên Trình Chu. Gần trường học, lại không có ai làm phiền, hoàn toàn là thế giới của riêng hai người.
Tối thứ sáu, tan học, Trình Chu và Cố Kiều cùng nhau đi siêu thị mua đồ ăn, sau khi về đến thế giới riêng của hai người, Cố Kiều rửa rau, Trình Chu nấu đồ ăn. Khi cắt cà chua, Trình Chu giúp Cố Kiều cắt mấy miếng, để trong bát, dùng đường trộn đều, rồi đặt lên bàn: “Em ăn trước lọt dạ đi đã.”
Cố Kiều cầm đũa bắt đầu ăn cà chua dầm đường, khi còn nhỏ cô rất thích ăn như vậy, chua chua ngọt ngọt, đặc biệt là nước cà chua còn đọng lại dưới đáy bát, ngon chết đi được.
Trình Chu xào một ít khoai tây thái sợi, quay đầu lại nhìn thấy Cố Kiều đang dùng thìa nhỏ uống nước cà chua, liền mỉm cười, nói: “Cố Kiều nhà chúng ta thật dễ nuôi.”
Cố Kiều cầm bát, đũa và thìa vào bếp, để dưới vòi nước rửa, rửa xong lại lau tay, đến ôm Trình Chu từ phía sau, rồi cắn một cái vào lưng anh.
Trình Chu đau đến cau mày: “Em cầm tinh con cẩu đó hả?” Nói xong lại mím môi thầm cười.
Cố Kiều tiếp tục, kiễng chân, cọ vào cổ anh, nói: “Anh tiểu Chu, anh kiên cường thật đó.”
Cô đang nói đến tiểu Chu Chu.
Bị cô kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy, sao còn nấu nướng được nữa, Trình Chu tắt bếp, quay người lại bế cô lên.
Cố Kiều: “Còn đang nấu cơm mà, anh làm gì thế?”
Trình Chu đặt cô lên bàn ăn, áp lại gần: “Em châm lửa, thì phải chịu trách nhiệm dập lửa.”
Nói xong liền hôn cô.
Phòng ăn và phòng bếp thông nhau, cửa sổ phòng bếp còn chưa đóng chặt, nếu ai đó ở tòa nhà đối diện muốn nhìn, chắc chắn sẽ nhìn thấy. Cố Kiều quay đầu lại nhìn về phía cửa sổ, cửa sổ căn hộ đối diện đã đóng, hẳn là không có người, tuy nhiên bàn ăn có hơi cứng, cô muốn đổi sang nơi khác. Nhưng anh hoàn toàn không cho cô cơ hội để lên tiếng, cứ hễ mở miệng, lại bị anh chăn lại.
Bàn ăn lạnh lẽo tương phản rõ rệt với cảm xúc nóng bỏng trên da thịt. Chiếc bàn ăn này còn mới, chân bàn rất vững, nhưng với sức “công phá” mạnh mẽ thế này của hai người, e rằng nó cũng chẳng trụ nổi dăm ba ngày. Đèn chùm phía trên bàn ăn phát ra luồng ánh sáng vàng dịu, chiếc lên da thịt một lớp như sáp ong, gợi cảm mà điên cuồng.
Bữa tối của họ đã bị hoãn lại hai tiếng sau đó. Cố Kiều từ phòng tắm bước ra, nằm trên sofa, không muốn động đậy, cô bị anh làm đến thảm luôn rồi, chẳng còn chút sức lực nào cả, đến cơm tối cũng là Trình Chu cầm bát, thìa đút cho cô từng miếng từng miếng một.
Sau bữa tối, Trình Chu rửa bát. Anh dường như không hề biết mệt mỏi là gì, luôn tràn đầy năng lượng, thậm chí còn muốn một lần nữa sau khi rửa bát. Nhưng khi dọn dẹp xong phòng bếp ra ngoài, lại phát hiện người trên sofa đã ngủ say.
Anh cúi xuống, bế cô vào giường. Cố Kiều ngủ rất say, hàng lông mi dài rũ xuống, hơi thở đều đều, anh hôn lên môi cô một cái, nhưng cô cũng không nhúc nhích, có vẻ như đã thực sự mệt rồi. Trình Chu tỏ ra vô cùng hài lòng với sức chiến đấu của mình. Năng lượng dự thừa không có chỗ phát tiết, nên anh quyết định lôi sách chuyên ngành ra đọc.
Tuy rằng lên Đại học, các môn học không gấp gáp như cấp ba, nhưng anh có yêu cầu cao hơn đối với bản thân, môi trường của một trường Đại học nổi tiếng cũng vậy, không ai thúc ép học hành, nhưng mọi người đều sẽ chủ động và nỗ lực hơn rất nhiều.
Nửa đêm, Cố Kiều tỉnh dậy. Cô mơ mơ màng màng sờ vào vị trí bên cạnh, nhưng không thấy ai. Nhìn đến bàn học, quả nhiên anh vẫn đang ngồi đó đọc sách. Cô đứng dậy đi vào phòng tắm, rửa qua mặt, thay đồ ngủ, rồi quay lại leo lên đùi anh, làm ổ trong lòng anh, cùng anh đọc sách.
Trình Chu một tay ôm Cố Kiều, một tay lật sách. Cô như một chú mèo nhỏ ngoan ngoãn, dựa vào vòng tay anh, im lặng, mắt nhắm hờ, không lên tiếng.
Sau khi đọc sách, Trình Chu bế Cố Kiều trở lại giường, hai người cuộn trong cùng một chiếc chăn, cô vùi người trong lòng anh.
“Anh tiểu Chu, hình như em tốt nghiệp sớm hơn anh thì phải.”
Cao đẳng là hệ ba năm, còn Trình Chu là hệ bốn năm.
Trình Chu mỉm cười: “Ừm. Vậy thì sau khi tốt nghiệp em bao nuôi anh đi, đảm bảo sẽ phục vụ tận tình.”
Cố Kiều nhấc chân lên đá anh một cái, anh chẳng nghiêm túc chút nào, cô nhớ rằng trước khi hẹn hò, anh là một chàng thiếu niên nghiêm túc tỏa sáng như ánh mặt trời cơ mà. Sau này, không hiểu tại sao lại biến thành thế này rồi, nếu không trêu chọc cô sẽ cảm thấy khó chịu.
Cố Kiều tiếp tục: “Em muốn đến trung tâm sửa chữa đồng hồ của một thương hiệu nào đó để học hỏi kỹ năng trong hai năm, sau đó sẽ cân nhắc tới việc nên ở lại hay tự mở cửa tiệm cho riêng mình.”
Trình Chu cúi đầu hôn lên tóc cô: “Cứ làm những việc em cảm thấy vui vẻ là được.”
Cố Kiều ngẩng đầu, chống tay lên hôn anh một cái: “Anh thật tốt.”
Cô mặc chiếc váy hai dây màu đỏ, làn da căng bóng như ngọc, đôi môi tuy không tô son, nhưng lúc này trông lại quyến rũ hơn bất cứ màu son nào khác. Anh cúi đầu hôn cô, áp người lại gần. Sao anh lại hăng hái quá vậy, đã mười hai giờ rồi, làm sao có thể tràn đầy năng lượng thế này?
Âm thanh than thở trong lòng cô đã dần dần lắng xuống, bởi vì toàn bộ suy nghĩ lúc này đã bị anh lấy mất, khi anh hết lần này đến lần khác đưa cô tới cao trào, cô mới hoàn toàn có thể hiểu được tại sao anh lại tràn đầy năng lượng đến thế. Bởi vì, khi tình cảm đôi bên tương thông, cả hai cùng làm vừa lòng nhau, việc này quá dễ dàng gây nghiện.
May mắn thay, hôm sau là thứ bảy, không cần lên lớp. Mặt trời lên cao vυ't, cả hai mới tỉnh dậy. Hôm nay, Trình Chu có một bữa tiệc, hội trưởng hội học sinh mời anh tới dự tiệc sinh nhật của anh ta.
Thực ra Trình Chu không phải hội viên của hội sinh viên, nhưng anh có quen biết với hội trưởng, nên được mời tới chung vui.
Cố Kiều đánh răng rửa mặt, thay quần áo xong xuôi, cô đang nghĩ xem hôm nay Trình Chu không có nhà, mình sẽ làm gì để gϊếŧ thời gian.
Trình Chu liếc nhìn Cố Kiều một cái: “Đi thôi.”
Cố Kiều chỉ vào mình: “Em cũng đi á?”
Trình Chu gật đầu, ở đó có cả vài người bạn của anh, vừa hay có thể giới thiệu đôi bên với nhau.
Cố Kiều cười, nói: “Thôi, hôm nay em muốn ở nhà nghỉ ngơi, chân hơi mỏi.”
Trình Chu ngồi xổm xuống, giúp cô bóp chân, Cố Kiều chê nhột, nên tránh sang một bên không cho anh chạm vào.
“Nếu thực sự thương em thì lần sau chú ý một chút.”
Lần nào cũng tàn nhẫn như vậy, tuy rằng khi đó sảng khoái muốn chết, nhưng sau đấy thì chân đau mỏi lắm biết không hả?
Trình Chu nở nụ cười cưng chiều: “Được.”
Cố Kiều hoàn toàn không tin lời nói quỷ quyệt này của anh, lần nào anh cũng nói như vậy, nhưng khi lâm trận, lại quên sạch. Thậm chí cô còn cảm thấy sớm muộn gì mình cũng bị anh làm đến chết. Khi bác sĩ pháp y đến khám nghiệm tử thi, sẽ nói rằng cô gái này bị đàn ông “đâm” chết, nghĩ mà xem như vậy có xấu hổ không cơ chứ?
Trình Chu vẫy vẫy tay trước mặt Cố Kiều: “Em nghĩ cái gì thế?”
Cố Kiều giúp anh chỉnh sửa lại quần áo, rồi nhón chân hôn anh một cái: “Không có gì, anh đi đi, em ở nhà đợi anh.”
Cô nói xong liền quay người đi vào phòng tắm, quần áo hai người thay ra vẫn còn chưa giặt.
Chủ yếu là do, trường bọn anh, đều là những người tài năng, cô không thích hợp để đến đó. Trước đây, ngày nào cũng ở cạnh Trình Chu, từ mẫu giáo cho tới trung học phổ thông, lúc nào cũng học cùng trường với anh, vì vậy mới không cảm thấy có vấn đề gì cả. Vốn dĩ Cố Kiều không hề biết tự ti là gì, nhưng từ khi học tại một ngôi trường cách biệt một trời một vực với Trình Chu, thì những lời dị nghị xung quanh mỗi ngày một nhiều.
Bạn cùng phòng thường xuyên khen cô may mắn, vì bạn trai cô vừa đẹp trai, vừa có tiền, lại còn là học sinh tại một trường Đại học nổi tiếng, một người con trai như vậy, bọn họ đến nghĩ cũng chẳng dám nghĩ tới, đến khi đọc tiểu thuyết mới dám mơ mộng một chút.
Có người thì chân thành chúc phúc, nhưng có người lại mỉa mai châm chọc. Thậm chí còn có một con “yêu tinh” ở ký túc bên cạnh, đã hỏi cô để xin thông tin liên lạc của Trình Chu, sau đó bị cô mắng cho một trận.
Có rất nhiều lần, khi cô mặc đồng phục trường mình chạy tới trường anh, nếu gặp phải bảo vệ nào thấy cô không thuận mắt, còn không cho cô vào cổng trường. Xã hội này quá thực tế, mỗi người đều có chỗ đứng của riêng mình.
Cố Kiều đứng trước cửa phòng tắm, nhìn chính mình trong gương, kiểu tóc của cô rất xinh đẹp, mỗi tháng anh đều cắt lại cho cô một lần, đôi mắt to tròn, chiếc mũi thon gọn, đôi môi anh đào hồng hào. Từ vẻ ngoài mà nói, thực ra cô khá hợp với anh. Nghĩ theo cách này, cô đã cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Đột nhiên bị anh ôm từ phía sau, vòng tay anh luôn ấm áp, cô dựa sát vào l*иg ngực anh, không biết tại sao, sống mũi đột nhiên cay cay.
“Anh tiểu Chu, anh nói xem, nếu năm mới vào cấp hai, em không bị mẹ bắt ép, không phát sốt, không rụng tóc, cũng không tạo ra tâm lý phản kháng với việc học, thì liệu em có thể thi được vào một trường Đại học như anh không?”
Trình Chu ôm cô thật chặt, nhẹ nhàng an ủi cô: “Kiều Kiều, em đã rất giỏi rồi, em là cô gái ưu tú nhất mà anh từng gặp.”
Cố Kiều cúi đầu, một giọt nước mắt rơi xuống đất: “Câu nói dối này của anh chẳng thành thật chút nào.”
Ai mà không biết trường Đại học mà Trình Chu đang theo học là nơi tập hợp của những sinh viên hàng đầu cả nước, tùy tiện nhặt ra một người cũng giỏi giang hơn cô rất nhiều.
Trình Chu giơ tay, vuốt lên mắt cô một cái: “Em là em, không cần so sánh với bất cứ ai, nói rồi, em là cô gái giỏi giang nhất mà anh từng gặp.”
Cố Kiều xấu hổ, nói: “Em giỏi ở chỗ nào chứ?”
Trình Chu mỉm cười, ghé vào tai cô thì thầm: “Kỹ thuật của em giỏi này, tối qua hôn anh rất thoải mái.”
Vốn dĩ Cố Kiều còn đang cảm thấy có chút buồn tủi, lại bị anh nói vậy, cô thực sự không biết nên khóc hay nên cười nữa rồi, cô giơ nắm tay lên muốn đánh người, con người anh đúng là quá vô sỉ.
Trình Chu nắm lấy cổ tay cô, bất giác nói: “Đi, đi dự tiệc cùng anh, phải nhớ rằng, em là người con gái của anh, hoàn toàn không kém cạnh bất kỳ ai.”
Cố Kiều: “Đợi em nửa giờ.”
Trình Chu sợ cái tên lươn lẹo như cô sẽ đổi ý, nên nhất quyết nắm tay cô, không chịu buông.
Cố Kiều: “Em đi thay quần áo và trang điểm. Này, anh thấy em mặc chiếc váy màu hồng đó được không, kết hợp với giày cao gót màu be, thêm chút màu mắt tông nhạt, cả phấn phủ với son môi nữa, đợi em chọn chút đã.”
Trình Chu dựa vào cửa phòng ngủ, nhìn Cố Kiều ngồi trước bàn trang điểm, tâm trạng cô lộ rõ sự phấn khởi, rõ ràng là rất muốn ra ngoài cùng anh, rất muốn gặp gỡ những người bạn mới của anh.
Sau nửa giờ, Cố Kiêu đã trang điểm xong và thay đồ rất xinh đẹp, cảm thấy có thể sánh vai với bất cứ hoa thơm cỏ lạ nào khác.
Cô đi đến trước mặt anh, ngẩng đầu hỏi: “Thế này được không?”
Vừa dứt lời, lại bị anh áp người vào cửa: “Dụ dỗ anh sao?” Nói xong liền hôn cô.
Cô vừa mới trang điểm, lại bị anh làm hỏng mất rồi.
“Không phải anh vừa nói sắp muộn rồi sao … Ưm…”