Ta Làm Hòa Thượng Ở Tokyo (Ngã Tại Đông Kinh Đương Hòa Thượng)

Chương 39: Cái gì cũng không có là sao?

Sau khi tận mắt chứng kiến cả hung thủ lẫn vong linh của con trai mình được Shiraishi Shū siêu độ như ước nguyện, giám đốc Ikeda lập tức thực hiện lời hứa trả tiền tại chỗ.

50.000.000 yên chuyển thẳng đến tài khoản của Shiraishi Shū.

Nghe tiếng chuông báo tin tiền về khiến Shiraishi Shū rất vui vẻ.

50.000.000 yên!

Từng ấy không chỉ đủ để cậu có thể thực hiện ước mơ xây thêm Tàng Kinh Các mà còn dư lại 20.000.000 làm của ăn của để!

Khoé môi Shiraishi Shū nhếch lên thành một nụ cười thoả mãn. Cậu cúi người định chào tạm biệt giám đốc Ikeda và cảnh sát Aoki.

Hoàn thành nhiệm vụ trừ linh, Shiraishi Shū vô cùng bức thiết muốn quay trở lại chùa miếu càng sớm càng tốt để tìm đội xây dựng Tàng Kinh Các.

Khi hoàn thành, cậu có thể nói lời tạm biệt với căn phòng nhỏ hẹp và sự chật vật mỗi khi tìm kiếm quyển sách mình cần trong biển sách mênh mông.

Thay vào đó, cậu sẽ được tận hưởng cảm giác thong thả khi ngồi trong thư viện an tĩnh, lướt tay qua những giá sách chỉnh tề, nhẹ nhàng rút ra một quyển sách để học tập!

Hơn nữa, ban nãy Shiraishi Shū đã dùng thiên nhãn thông để quan sát thân thể yêu quái Ayumi.

Khi ‘tỉ mỉ’ phân tích, cậu nhận ra kết cấu tế bào đặc biệt của nó gần như đồng hóa với yêu khí.

Điều này đã mang tới Shiraishi Shū một vài linh cảm.

Tất nhiên cậu sẽ không trực tiếp thay đổi cấu tạo tế bào như cô ta rồi.

Song nó vẫn giúp nghiên cứu công pháp luyện thể vươn tới một tầm cao mới. Có lẽ trong hôm nay, cậu có thể đẩy mức tiến độ lên 80-90%!

Mai là cuối tuần.

Nói cách khác, Shiraishi Shū có thể hoàn thành công pháp trước buổi chào cờ ngày thứ hai!

Với vô số chuyện cần làm chất đống như vậy, Shiraishi Shū không muốn lãng phí thời gian chút nào.

Thấy cậu có vẻ nôn nóng muốn đi, giám đốc Ikeda và cảnh sát Aoki lại càng kính nể hơn.

Quả là thánh tăng chân chính!

Tính từ lúc ra cửa tới lúc trừ linh chỉ mất mấy chục phút.

Hành sự nhanh nhẹn, gọn gàng, linh hoạt, không chút chậm trễ, không để bụng thanh danh, chỉ muốn sớm quay về chùa để tiếp tục tu hành.

Xong chuyện liền phủi áo mà đi, công danh bỏ mặc!

Đại sư Shiraishi tuổi còn nhỏ, vậy mà đã có pháp lực cao cường và phong thái của bậc đại sư!

Đương nhiên, khen ngợi là một chuyện.

Tuy kẻ thù đã bị siêu độ, con trai ông cũng đã an giấc ngàn thu...

Giám đốc Ikeda vẫn còn chuyện cần nhờ vả Shiraishi Shū.

Đó là tang sự cho Ikeda Nobuo

Dẫu thi thể hắn đã bị biến thành thịt xay thì vẫn phải có một ngôi mộ tử tế…

Thông thường, việc làm ma chay ở Nhật đều do hòa thượng ở chùa miếu lo liệu.

Nghĩa địa ở Nhật phân làm hai loại.

Một loại là nghĩa địa công cộng, một loại là nghĩa địa chùa.

Loại hai chiếm tỉ lệ 80-90%.

Nói cách khác, hầu hết người Nhật, bất kể tín ngưỡng nào, đều lựa chọn nơi yên nghỉ cuối cùng tại nghĩa địa chùa.

Nguồn thu nhập chính của chùa miếu cũng đến từ những công tác này.

Về phần Thần Xã…

Trong đạo Shinto, tử vong được xem là dơ bẩn (không khiết).

Cho nên họ không dính vào các việc như làm tang, xử lý mộ viên các loại mà chỉ cung cấp dịch vụ làm lễ cưới hoặc đảm đương người chủ trì hôn lễ…

Từ điểm này có thể thấy, ranh giới giữa đạo Shinto và đạo Phật được phân chia rất rõ ràng.

Bởi hoàn toàn tin phục Shiraishi Shū, nên giám đốc Ikeda định nhờ cậu làm ma chay và lập mộ cho Ikeda Nobuo tại chùa Linh Minh.

Có điều…

“Chuyện xử lý tang sự của thí chủ Ikeda thì không thành vấn đề. Còn nghĩa trang… Thật có lỗi, chùa Linh Minh không phục vụ hạng mục này.”

Shiraishi Shū áy náy lắc đầu.

Khi mới tới thế giới này, cậu đã tò mò hỏi trụ trì già lý do chùa Linh Minh không có nghĩa địa riêng.

Dù sao đấy cũng là nguồn thu nhập lớn nhất của chùa miếu tại Nhật!

Trụ trì già không nói nhiều, chỉ bày ra khế đất, địa đồ cho Shiraishi Shū xem.

Trong đó, 99% trong 70 héc-ta của rừng Yoyogi là địa bàn đền Meiji.

Còn lại 1% thuộc về chùa Linh Minh.

0.7 héc-ta bằng 7000 mét vuông.

Trong 7000 mét vuông đó còn bao gồm cả con đường trải sỏi dài đằng đẵng và rừng cây hai bên.

Nói cách khác, diện tích để kiến tạo kiến trúc của chùa Linh Minh gói gọn trong 4000 mét.

Đất nhỏ như vậy, xây thêm một gian nhà ở và một Tàng Kinh các còn được…

Nghĩa địa?

Cho dù lập ra thì chứa được bao nhiêu bình tro cốt chứ?

Xem xong bản đồ và khế đất, Shiraishi Shū cũng hiểu tại sao chùa Linh Minh nghèo đến mức không có cả tiền sửa sang tu bổ lại tượng Phật.

Shiraishi Shū giải thích với giám đốc Ikeda.

Ông tiếc nuối từ bỏ ý tưởng này, đành mời Shiraishi Shū sau vài ngày nữa tới nhà làm ma chay Ikeda Nobuo và ứng trước tiền công 1.000.000 yên cho cậu.

Shiraishi Shū vui vẻ nhận lời.

Diện tích 4000 mét vuông không đủ rộng để xây nghĩa địa cỡ lớn.

Song cậu vẫn có thể tạo dựng thêm một vài kiến trúc Phật giáo, biến chùa Linh Minh thành một ngôi chùa nhỏ không có nghĩa địa.

Đây cũng là muc tiêu trước mắt của Shiraishi Shū.

Khi Shiraishi Shū chuẩn bị nói lời tạm biệt, giám đốc Ikeda vội vã hỏi.

“Đại sư Shiraishi Shū, xin hỏi hiệu quả bùa mắt thần mà ngài cho chúng tôi dùng bao giờ sẽ hết ạ?”

Từ lúc họ sử dụng bùa đến giờ đã quá nửa tiếng, nhưng giám đốc Ikeda và cảnh sát Aoki vẫn nhìn thấy rõ âm khí, dương khí lượn lờ trong không khí.

Có nghĩa là bùa mắt thần vẫn còn hiệu quả!

Ngay cả người từng sử dụng bùa một lần như cảnh sát Aoki cũng lấy làm kinh ngạc.

Hiệu quả bùa mắt thần của đại sư Shiraishi Shū thực sự tốt quá mức rồi!

Không chỉ nhìn rõ hơn lá bùa do thần quan đền Meji chế tạo mà thời gian duy trì cũng lâu hơn hẳn!

Rốt cuộc lá bùa mà cảnh sát Aoki từng sử dụng chỉ kéo dài được mười phút.

“Tôi thực sự không hiểu rõ về ‘Bùa mắt thần’ cho lắm…”

Shiraishi Shū không khỏi bối rối trước câu hỏi của giám đốc Ikeda.

Cậu chỉ học lỏm được cách chế tạo, kích hoạt từ trên mạng, chứ không biết làm thế nào để kết thúc nó!

Đối với người có thiên nhãn thông như cậu, chỉ cần mở mắt là có thể tự động xóa bỏ hiệu quả của bùa mắt thần.

Shiraishi Shū cố gắng nhớ xem Nakano, người từng tìm mình tới xử lý việc tà ám ở công ty Akuma, đã giải quyết bùa mắt thần như thế nào…

Cuối cùng, cậu mỉm cười đáp.

“Nó sẽ biến mất sau một thời gian nữa. Khi pháp lực cạn kiệt thì hiệu quả sẽ chấm dứt ngay.”

“Ra vậy. Ra vậy!”

Giám đốc Ikeda và cảnh sát Aoki bừng tỉnh đại ngộ rồi cung kính tiễn đưa đại sư Shiraishi Shū rời đi.

Họ không biết…

Mấy năm tới…

Hiệu quả bùa mắt thần không hề biến mất, thậm chí còn không yếu đi chút nào!

Điều này đã gián tiếp ảnh hưởng tới cuộc sống của họ.

Nhờ đôi mắt âm dương lừng lẫy, cảnh sát Aoki có được danh hiệu cảnh sát thông linh, tha hồ hô mưa gọi gió, lên chức vùn vụt…

Giám đốc Ikeda thì làm chuyện gì cũng thuận buồm xuôi gió, dễ dàng tìm được đất vàng để đầu tư, thoải mái hưởng phúc tránh họa, cũng nhanh chóng có con nối dõi mới…

Hai người đều trở thành tín đồ trung thực của đại sư Shiraishi.

Mỗi ngày lễ tết, họ đều đến chùa Linh Minh dâng hương cầu phúc, cung phụng hương khói…

Tất nhiên đó là chuyện sau này.

Còn bây giờ…

Đừng nói hai người, ngay cả Shiraishi Shū cũng không biết những gì đang chờ đợi mình ở tương lai.



Sau khi tất cả mọi người đều rời đi, chỉ có ba cảnh sát bình thường được cắt cử tới để trông coi hiện trường.

Trong thế giới họ không nhìn thấy, nóc xe bỗng xuất hiện một tồn tại kỳ quái.

Bề ngoái của nó vô cùng quái dị.

Bốn gương mặt, bốn cái đầu với bốn cảm xúc khóc, cười, giận, sợ nhìn về bốn phía trông cực kỳ kinh hãi!

“Haha. Mới đối mặt vài phút đã bị xử lý. Cô dâu mới này thật yếu.” Gương mặt cười nói.

“Nó có yếu đâu. Do chú tiểu kia quá mạnh thì có. Ngay cả chúng ta cũng phải cách xa hắn đến 1000 mét đấy chứ. Nhỡ hắn phát hiện ra thì chúng ta sẽ siêu độ mất…” Gương mặt sợ rụt rè trả lời.

“Ngay cả ‘Nữ hài’ và ba viên Tẩy hồn châu chất lượng tốt trong tay con bé đó cũng bị tinh lọc…” Gương mặt buồn sụt sịt. “Nó ngang với ba con yêu đó!”

“Một lũ ăn hại! Một đám vô dụng! Cứ thế này thì nhiệm vụ của chúng ta bao giờ mới có thể hoàn thành đây!” Gương mặt giận bực tức hét.

“Haha. Nhiệm vụ gì đó… Cứ tùy tiện làm thôi. Huống hồ tâm nguyện được ở cùng chú rể mình yêu đến chết của cô dâu kia không phải đã được thỏa mãn hay sao… Từ từ. Có người tới.” Gương mặt cười hề hề đáp.

Nháy mắt, kẻ kỳ lạ bốn đầu biến mất khỏi nóc xe.

Đồng thời, một thanh niên mặc trang phục thần quan đang chậm rãi đi tới.

Rõ ràng, hắn là nhân viên thần chức được đền Meiji cử tới để hợp tác với đồn cảnh sát Shibuya.

Vừa bước vào hiện trường, hắn liền sử dụng bùa mắt thần.

Giây tiếp theo, hắn sửng sốt nhìn quanh.

“Hở? Cái gì cũng không có là sao? Dấu vết âm khí đâu? Linh hồn đâu?

Cho dù án gϊếŧ người bình thường thì linh hồn người chết cũng đến mức tiêu tán như thế này mới phải…

Thật kỳ lạ…!”