Giám đốc Ikeda đến chùa Linh Minh vào giữa trưa.
Vị trí hẻo lánh của chùa Linh Minh cũng không làm ông dao động chút nào.
Vừa thấy Shiraishi Shū, Ikeda quỳ xuống đất, dập mạnh đầu.
Shiraishi Shū nghe tiếng thôi đã thấy đau.
“Đại sư Shiraishi, cầu xin ngài!"
"Nếu đã nhận lời, bần tăng sẽ làm hết sức mình."
Shiraishi Shū đỡ Ikeda đứng lên, lòng cậu thở dài.
Xem ra sự phẫn nộ và cừu hận trong tâm thí chủ Ikeda vô cùng lớn. Nếu không sớm được giải tỏa, chẳng mấy chốc tính tình ông sẽ thay đổi thành một người táo bạo nóng nảy...
Ikeda đứng dậy không chút bận tâm tới cái trán sưng đỏ của mình. Ông hướng đôi mắt đỏ về phía Shiraishi Shū.
“Đại sư Shiraishi, tuy ngài đã đồng ý cho tôi quan sát quá trình tiêu diệt ác quỷ... nhưng người thường như tôi không thể nhìn thấy nó... Không biết ngài có biện pháp nào...?”
“Có chứ.” Shiraishi Shū thản nhiên rút ra vài tờ bùa mắt thần vừa vẽ. "Đây là bùa mắt thần mà bần tăng học được từ Thần đạo, có thể giúp thí chủ khai nhãn. Ngoài ra nếu thí chủ hoảng hốt khi gặp phải quỷ vật thì bần tăng sẽ "Tĩnh Tâm Chưởng" để làm thí chủ bình tâm trở lại..."
Bùa mắt thần?
Giám đốc Ikeda sững sờ.
Trong giây lát, quyết tâm của ông đã có chút vỡ vụn.
Rốt cuộc, hòa thượng rút ra phù chú Thần đạo để dùng nghe thế nào cũng giống như thủ đoạn của mấy tay lừa đảo.
Giám đốc Ikeda nhanh chóng trấn an bản thân.
Ông muốn tận mắt nhìn thấy con quỷ kia bị tiêu diệt!
Chỉ cần đạt được mục tiêu đó, phương pháp Thần đạo hay thủ đoạn Phật đạo đều được.
Nếu đại sư Shiraishi làm được, ông sẽ lập tức dâng lên 50.000.000. Nếu không, ông sẽ không trả đồng nào mà đi tìm người khác.
Shiraishi Shū nói xong, im lặng một lát rồi mới tiếp tục.
"Ngoài ra tôi cần nhắc nhở ngài. Con người rất yếu ớt, chỉ cần nhìn thấy quỷ vật là sẽ bị ảnh hưởng từ âm khí, oán khí. Nhẹ thì gặp ác mộng, nặng thì nằm liệt giường một thời gian. Bần tăng pháp lực nông cạn, chỉ có thể bảo hộ thí chủ không chịu tổn thương chứ không thể ngăn cản được sự xâm nhiễm này. Không biết thí chủ Ikeda đã chuẩn bị tốt tinh thần chưa?"
Giám đốc Ikeda gật đầu kiên quyết.
Thấy thế, Shiraishi Shū không nói thêm gì nữa.
“Vậy nhờ ngài dẫn tôi đến hiện trường."
……
Hiện trường bãi đỗ xe Shibuya.
Nhờ sự dẫn dắt của Ikeda, cảnh sát canh gác chỉ dặn dò hai người không nên làm gì ảnh hưởng tới hiện trường rồi trực tiếp mở lối cho họ đi vào.
Đến lúc này, Shiraishi Shū mới hiểu ra tại sao sự hận thù của giám đốc Ikeda lại sâu đậm đến vậy.
Trong xe dính dầy thịt nát, mảnh vụn da người, vết máu khô và những vật chất không thể nhận dạng...
Chết không toàn thây...
Thậm chí số lượng vật chất cũng không đủ để gom lại thành hai cơ thể...
Không cần tưởng tượng, cậu cũng biết cái chết của họ thảm thiết đến mức nào.
Shiraishi Shū thở dài rồi nhắm mắt lại và bắt đầu niệm Vãng Sinh Chú để siêu độ cho hai người quá cố.
Đọc xong chú văn, cậu mở ra "thiên nhãn".
Cảnh tượng chung quanh cậu biến hóa vô cùng lớn.
Qua "thiên nhãn thông" cậu có thể thấy chiếc xe hơi đang bị những sợi tóc màu đen bao vây lấy tựa như nhộng tằm!
Không chỉ có vậy, vô số sợi tóc đen đung đưa trên trần nhà, mặt đất, trụ chống, đan chéo nhau thành một tấm lưới bằng tóc cực kỳ lớn.
Cảnh tượng tà dị lại khủng bố.
Như thể ở đây đã có một con nhện nào đó dùng tóc làm tơ để dệt lên tấm mạng của nó.
Chiếc xe hơi nằm giữa tấm lưới nhện, tựa như con mồi bị bó buộc, không thể trốn thoát.
“Ảo cảnh?”
Ý tưởng xẹt qua đầu Shiraishi Shū.
Song đặc tính của "thiên nhãn thông" là phá giải ảo ảnh.
Cậu nhanh chóng nhận ra, đây là hiện thực, là một hiện thực mà mắt thường không thể nhìn thấy được.
Điểm này khiến Shiraishi Shū có chút kinh ngạc.
Bởi đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một cảnh tượng chấn động đến thế...
Khi dùng "Thiên nhãn thông" quét qua sợi tóc, phân tích thành phần của nó, Shiraishi Shū nhanh chóng nhận ra nó không phải là vật chất thực mà được tạo ra từ sự kết hợp giữa âm khí, oán khí và một loại năng lượng không tên.
Người thường chạm tay vào sẽ trực tiếp xuyên qua, cũng không thể nhìn thấy những sợi tóc ấy.
E rằng nếu không có "thiên nhãn", Shiraishi Shū cũng không nhận ra được vấn đề.
Bỗng nhiên, cậu nghe thấy tiếng rêи ɾỉ khe khẽ, tựa như một âm thanh nỉ non của một người đang hôn mê.
Shiraishi Shū không khỏi ngẩn người khi nhận ra tiếng kêu ấy đến từ bên trong chiếc xe được sợi tóc bao lấy.
Trong xe có người?
Ở hiện thực thì bên trong xe chỉ có mảnh thịt vụn.
Nói cách khác, đó là linh hồn!
Cậu mở ra năng lực thấu thị, xuyên qua những lớp vỏ bọc của cái kén để quan sát.
Quả nhiên, bên trong là một linh hồn của một người đàn ông trẻ tuổi đang bị trói chặt bởi sợi tóc.
Những sợi tóc đó không thể ảnh hưởng tới người sống, lại có thể bó buộc linh kẻ chết.
Bởi đã bị oán khí từ sợi tóc ăn mòn, linh hồn này đang dần biến thành quỷ.
Đáng lẽ ra thì quá trình này phải kết thúc rất sớm mới đúng.
Vấn đề là, nó đã bị ngăn trở bởi những viên trứng được cấu thành từ oán khí bám trên linh hồn gã đàn ông.
Chúng vừa liên tục hấp thu năng lượng trái chiều đến từ sự thống khổ và tuyệt vọng của gã để phát triển, vừa ngăn gã hoàn thành hóa thành quỷ.
Cậu có thể đoán được, một khi những đồ vật bên trong trứng chui ra, chúng nó sẽ xé nát linh hồn của gã để nhấm nuốt.
Thủ đoạn này...
Gã rốt cuộc làm gì để bị thù hận đến mức này vậy?
Shiraishi Shū nhận ra, linh hồn này chính là Ikeda Nobuo, con trai thí chủ Ikeda.
Nhưng linh hồn gã chưa bị cắn nuốt hoàn toàn mà đã bị cải tạo thành đất ấm để chăn nuôi một số vật kỳ quái.
Còn linh hồn nữ thì không thấy, có vẻ như đã bị ăn sạch.
Sự khác biệt này khiến cậu vô cùng tò mò.
Tại sao nó chỉ gϊếŧ một và giữ một thay vì để lại cả hai làm đất ấm?
Nó có thù oán với Ikeda Nobuo?
Lúc này, Shiraishi Shū đã không dám khẳng định hung thủ gϊếŧ người có phải quỷ hay không.
Loại quỷ có tập tính như vậy không hề có trong cuốn "Linh Quỷ Chí".
Chưa kể ở thế giới này không chỉ có quỷ mà còn có yêu!
Đến thời hiện đại, chúng đã mai danh ẩn tích, chỉ xuất hiện nơi sơn cùng cốc hẻm.
Nhưng đã có một thời, chúng là thế lực đông đảo nhất ở Nhật Bản.
Thậm chí còn có rất nhiều Yêu Vương, Quỷ Vương đã rửa tay chậu vàng, từ bỏ việc lấy người làm thức ăn, tiếp nhận đồ cúng tế và trở thành thần bảo hộ trong Thần xã.
Tuy lịch sử đó nay chỉ còn là những dòng chữ ít người nhớ đến, nhưng những kiến thức bí ẩn này vẫn được lưu lại trong các cuốn sách cổ xưa ở chùa Linh Minh.
Song bây giờ không phải lúc bàn thêm về vấn đề này.
Nhờ linh hồn Ikeda Nobuo không bị ăn sạch, Shiraishi Shū biết đây là cơ hội để hỏi rõ một số thắc mắc.
“Ikeda Nobuo.” Shiraishi Shū gọi.
Dẫu bị sợi tóc bao quanh, Ikeda Nobuo vẫn đủ tỉnh táo để đáp lại. Chỉ là giọng gã nhỏ đến mức như tiếng rên.
“Tôi đây. Tôi ở đây. Cứu tôi với, cứu tôi!! Ai thế!! Cứu tôi với!"
Cùng lúc đó, giám đốc Ikeda đang đứng cạnh Shiraishi Shū cũng nghe được những gì cậu vừa nói.
Ông giật mạnh tay Shiraishi Shū hỏi.
“Đại sư Shiraishi, ngài thấy được Nobuo sao?"