Buổi sáng ở đại sảnh, mọi người đều có mặt đông đủ. Nhị di nương Hồ thị cùng tam di nương Diệp thị an tĩnh ngồi vào chỗ của mình. Không ít ánh mắt dò xét đang nhìn về phía Lý di nương mới vào phủ kia, ánh mắt nàng ấy không che giấu sự mệt mỏi càng làm cho đám di nương tức giận đến muốn xé nát khăn tay.
- Tiểu tiện nhân kia, làm ra bộ dáng lả lướt đó cho ai xem chứ, chẳng phải chỉ là trẻ trung một chút thôi sao.
- Diệp di nương, ngươi tốt nhất nên giấu lòng ghen tỵ của ngươi vào, cẩn thận lão gia trách phạt.
- Quốc công gia an hảo, đại tiểu thư an hảo! – mọi người hành lễ với cha con Trầm Bích một lượt.
Khi mọi người ngồi xuống, ai cũng nói nói cười cười, tạo hảo cảm tốt lấy lòng quốc công gia. Trong bữa cơm sáng, cả một nhà ngồi cùng ăn cơm, tất nhiên đều có ma ma nha hoàn hầu hạ mỗi người.
Bữa sáng yên bình cuối cùng cũng xong, Trầm Bích dẫn Ninh Nguyệt Lan và Ninh Cẩm Hy đi chọn số vải vóc xiêm y mà Ninh quốc công mang về. Còn phần Ninh Cẩm Ngọc còn nhỏ trực tiếp để nhũ mẫu bế đi theo. Trong chiếc đình nhỏ cạnh hồ nước, Nhị di nương cùng tam di nương đương ngồi hóng mát, ngắm nghía chậu hải đường trân quý trên bàn, Lý Tiên Nhu từ xa trông thấy, cố tình bước đến trước mặt họ, dáng vẻ như cành liễu nhẹ nhàng như gió:
- Hai vị tỷ tỷ thật có nhã hứng a, sao lúc nãy chẳng thèm rủ muội muội đi cùng, hai tỷ là đang ghét bỏ muội sao?
Nhị di nương cười cười,
- nào có, ta cùng tam di nương nghĩ muội đường xa mệt nhọc, nên không dám quấy rầy muội nghỉ ngơi.
Lý Tiên Nhu tỏ vẻ ngượng ngùng:
- Này đi đường cũng không mấy mệt nhọc, quốc công gia hết sức bảo hộ, đến tay áo của muội cũng chưa từng dính hạt cát. Nhưng thú thật đêm qua, ta thật sự có chút mệt mỏi a..
Nàng nhìn sắc mặt của hai vị di nương xanh mét tức giận mà không dám phát tát, trong lòng hả hê lại cười nói:
- Thật sự nhìn đi nhìn lại, vẫn là 2 tỷ có phúc nha, đều là thân nương của hai vị tiểu thư xinh đẹp ngoan ngoãn, quốc công gia còn bảo muội nhất định phải cố gắng sinh cho người một tiểu hài tử, nếu là hài tử không biết còn nháo đến mức nào, nghĩ thôi đã thấy sợ‼!
Nhìn bộ dạng kɧıêυ ҡɧí©ɧ của nàng ta, tam di nương Diệp thị lập tức muốn nổi điên châm chọc: Muội muội thật khéo lo a, thiếu gia của Ninh quốc công phủ không phải ai cũng có đủ đạo hạnh sinh ra đâu, ngươi vẫn là nên hầu hạ lão gia cho tốt, tìm một tiểu thư bồi tam tiểu thư cùng tứ tiểu thư chơi đùa đi.
- Hai tỷ cứ yên tâm, muội dù gì cũng còn trẻ dù có sinh ra một tiểu thư, thì còn có ân sủng sinh thêm một thiếu gia, tuổi trẻ ấy mà, chung quy cũng là một lợi thế.
- Tứ di nương, làm người đừng tự đắc quá, hoa đẹp cũng có ngày tàn, người mới cười người cũ khóc, ta tin một ngày ngươi sẽ nếm trải. Nhị di nương trầm tĩnh buông một câu, nhưng phía sau sắc mặt trầm tĩnh đó là nội tâm đang giao động mãnh liệt, nàng là người hiểu rõ nhất nếu thật sự lão gia tốt với nàng ta như thế, địa vị của mình đang bị uy hϊếp.
Lý Tiên Nhu tự đắc cười cười, các nàng không được lão gia thương yêu, cũng bắt mình mang dáng vẻ nhà sư ấy mà sống hay sao, nàng mới không cần. Nàng cần lão gia che chở, nàng không thèm nể mặt bất cứ ai.