"Đúng vậy a! Tên tiểu tử tha hương này mới đến Doanh trại Đấu thú cũng không bao lâu nha." Chung quanh ngay lập tức có người ồn ào theo, như là đang bất bình: "Làm sao lại có thể vào sân liền vậy."
Lên sân đấu thú có nghĩa là có thể kiếm được nhiều tiền, đám thú đấu sĩ chờ đợi ở chỗ này đã lâu mà chưa được sắp xếp lên trên hiển nhiên không hài lòng.
Nhất là bản thân Viêm còn đang ở nơi này, vì thế bọn họ đều xoay người nhao nhao tiến tới, thổi râu trừng mắt chất vấn Viêm.
"Thứ tự trên bảng danh sách này là do Bặc Lỗ Hãn sắp xếp, hắn chính là thú đấu sĩ đệ nhất, có tư cách chọn lựa đối thủ." Có người dường như nhớ tới cái gì nói.
"Tiểu tử, có phải ngươi đã cho Bặc Lỗ Hãn ngủ rồi hay không! Bằng không sao hắn có thể tốt bụng mà đưa ngươi xuống sân đấu như vậy?" Một người trẻ tuổi dáng người cao lớn quá khổ thở hồng hộc trừng mắt Viêm.
"Ngươi mới bị hắn ngủ nhé." Y Lợi Á nhảy một phát cao ba thước, cùng người nọ nắm cổ áo lẫn nhau, nhìn qua muốn làm một trận lớn.
"Ta mà sợ tên tiểu tử thúi ngươi hay sao!" Người nọ túm lấy cổ Y Lợi Á, giống như muốn một phát bóp chết hắn.
Viêm duỗi tay qua, lưu loát một cái chặt cổ tay, bổ trúng cổ tay người nọ.
"Ôi! Đau quá!" Thanh niên đau đớn xòe tay buông Y Lợi Á ra, giơ tay phải đã bị gục xuống hoàn toàn, kêu lên thảm thiết nói: "Hắn, hắn đánh gãy tay của ta!"
"Không gãy, chỉ trật khớp thôi", Viêm siết vang các khớp xương ngón tay, mỉm cười nói: "Chỉ có điều, nếu ngươi lại rêu rao vớ vẩn, ta sẽ khiến đầu của ngươi cũng bị sai vị trí, thế nào?"
"Ngươi... Nếu không phải Doanh trại Đấu Thú không cho phép tư đấu, lão tử sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Thanh niên có chút sợ, nhưng miệng lại không cam lòng yếu thế, hùng hùng hổ hổ rời khỏi vòng người.
Hách Liên Ô La mặc áo choàng nha linh thuật sĩ, bộ dạng âm u vốn là đã đủ quỷ dị. Hắn lại còn tặng cho mọi người một nụ cười mỉm không rõ ý vị.
Tựa như bị tử thần chào hỏi, những người đó không hẹn mà cùng lui về phía sau, rõ ràng là không muốn trêu chọc Hách Liên Ô La.
Nhưng thực hiển nhiên chính là, Viêm cùng Hách Liên Ô La là một bọn. Mặc dù trong miệng bọn họ nói: "Không công bằng! Cái này là giả mạo!" nhưng lại không ai có gan đi tìm Bặc Lỗ Hãn để nói lí lẽ, mà chỉ trừng mắt nhìn hai mắt Viêm, rồi lại đi xem danh sách.
"Đây là trò đùa gì vậy chứ." Y Lợi Á vẫn tức giận bất bình: "Bắt nạt kẻ yếu!"
"Thôi, chúng ta cũng không bị thiệt."
"Thế này còn "không bị thiệt" à! Tên của ngươi cũng đã viết trên đó rồi." Y Lợi Á ưu sầu nói: "Viêm, sân đấu thú chính là cửu tử nhất sinh, bọn họ là bị rớt tiền trong mắt, háo hức mà chạy đi toi mạng, ngươi..."
"Ngươi đã quên lúc trước vì sao chúng ta lại tới nơi này sao?" Viêm cười xán lạn nói: "Chỉ cần thắng, chúng ta có thể bỏ đi thân phận tử tù, vua Tây Lương sẽ không có biện pháp gì nhằm vào chúng ta nữa."
"Thế nhưng... Tên Bặc Lỗ Hãn này cũng quá xấu xa rồi, cư nhiên lại ám toán ngươi như vậy."
"Không, hắn không có ám toán ta", Viêm híp mắt cười nói: "La ta khiến hắn làm như vậy."
"Cái gì? Bặc Lỗ Hãn có thể nghe lời ngươi sao?" Khi Y Lợi Á vẫn mang vẻ mặt ngạc nhiên, Hách Liên Ô La ở một bên vỗ tay bốp một cái: "Lợi hại, đây chính là "nhất tử giải song chinh" phiên bản hiện thực."
"Ồ?" Viêm bỗng chốc cảm thấy ngạc nhiên mà nhìn Hách Liên Ô La: "Làm sao mà ngay cả ván cờ Đại Yến ngươi cũng biết?"
"Ta chỉ biết sơ lược da lông thôi." Hách Liên Ô La khẽ cười nói: "Nhất tử giải song chinh là một nước cờ nổi danh trong ván cờ cổ xưa của Đại Yến, xảo diệu ở chỗ một quân cờ hạ xuống, nhưng lại đồng thời giải trừ hai quân cờ bị nhốt."
"Ngươi đều đã thuộc làu làu, còn nói là chỉ hiểu da lông, thuật sĩ như ngươi cũng quá khiêm tốn rồi." Viêm cười nói, nghĩ rằng, Hách Liên Ô La biết thú y, lại hiểu rõ chơi cờ, có thể thấy được bình sinh học không ít, cũng không phải là như hắn nói chỉ biết "ăn cơm" mà thôi.
Nếu hắn là người Đại Yến thì tốt rồi, như vậy có thể chiêu nhập phủ Thân vương, vì chính mình cùng Hoàng huynh mà hiệu lực.
"Từ từ! Ta nghe mà vẫn không hiểu!" Vẻ mặt Y Lợi Á vẫn mơ hồ như cũ, gãi đầu hỏi: "Cái gì mà tử với không tử, các ngươi nói còn có phải lời nói Tây Lương không vậy?"
"Để ta giải thích một chút đi." Hách Liên Ô La nói: "Viêm bị nhốt ở Doanh trại Đấu Thú, bên trái là Bặc Lỗ Hãn ác ý dây dưa, bên phải là muốn rời khỏi Doanh trại Đấu Thú lại không có cách nào rời đi. Bởi vì hắn là thú đấu sĩ mới nhập doanh, không thể lập tức lên vào sân thi đấu."
"Cái này ta biết rồi." Y Lợi Á gật đầu.
"Cho nên Viêm lợi dụng chiêu "vương tiền" này khiến Bặc Lỗ Hãn khϊếp sợ, làm cho hắn không dám tiếp tục tùy ý dây dưa, đồng thời thành công chọc giận hắn.
Bặc Lỗ Hãn muốn trả thù Viêm, tất nhiên sẽ sử dụng chiêu thức âm ngoan nhất, đó chính là để Viêm xuống sân thi đấu. Nhưng chỉ sợ hắn không nghĩ tới, đây đúng là chuyện mà Viêm cầu cũng không được. Đối với Viêm mà nói, hai bên khốn cục có thể giải quyết một lần, đó gọi là nhất tử giải song chinh."
"Oa a!" Y Lợi Á nghe xong rốt cuộc cũng hiểu, rất là bội phục mà nhìn Viêm: "Thì ra đây đều là ngươi trù tính sẵn!"
"Quả thật, ta không nghĩ tới Bặc Lỗ Hãn sẽ không kìm nén được như vậy, hoàn toàn không màng đến ánh mắt của người khác liền đem ta bỏ vào trên danh sách, ta còn tưởng rằng hắn sẽ làm bộ làm dáng, kéo dài một, hai tháng cơ." Viêm mỉm cười nói.
"Nhưng mà Viêm, đi đấu thú thật sự không thành vấn đề chứ?" Y Lợi Á lại lo lắng. Nếu Viêm ở đây mà có gì không hay xảy ra, Quân thượng tuyệt đối sẽ khiến mọi người chôn cùng.
Tuy rằng hắn rất thích Quân thượng, cũng nguyện ý vì Quân thượng chịu chết, nhưng lại không muốn tuẫn táng cho Viêm nha.
Hơn nữa lui một bước mà nói, cho dù không phải tuẫn táng, Y Lợi Á cũng không hề muốn Viêm xảy ra chuyện. Hắn cảm thấy Viêm rất tốt, vừa vui tính vừa thiện lương, lại vô cùng dễ ở chung. Cảm giác tốt hơn rất nhiều so với lần đầu tiên khi nhìn thấy Viêm.
Y Lợi Á còn nhớ rõ ánh mắt đầu tiên khi hắn nhìn thấy Viêm, cảm thấy Viêm thật xinh đẹp, là cái loại xinh đẹp tràn ngập phong tình Đại Yến. Thế nhưng toàn thân Viêm đều âm u, giống như trong lòng cất giấu rất nhiều tâm sự khó lường.
Hiện tại Viêm vừa nói, vừa cười, tràn ngập ý chí chiến đấu, trông có vẻ cởi mở hơn nhiều.
"Y Lợi Á, ngươi yên tâm đi", Viêm dùng sức vỗ đầu vai Y Lợi Á: "Ta cùng với ngươi là có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Nếu ta phải vào sân tỷ thí, đương nhiên sẽ không quên mang theo ngươi."
"Không, không phải chứ? Viêm... Ta cũng không có bản lĩnh tốt như ngươi." Y Lợi Á đột nhiên cười không nổi: "Ta vào sân chỉ biết kéo chân sau ngươi, khiến ngươi vướng bận, nếu không... ngươi nghĩ kỹ lại đi?"
"Ha ha..." Hách Liên Ô La đột nhiên cười.
"Gì chứ? Viêm, ngươi hù dọa ta đúng không?" Lúc này Y Lợi Á mới phản ứng lại, truy vấn Viêm.
Viêm cười: "Đương nhiên, với bộ dáng nhỏ bé này của ngươi, cho lão hổ nhét kẽ răng cũng không đủ, ta mang ngươi xuống sân làm gì."
"May mắn, may mắn." Y Lợi Á vỗ vỗ xoa ngực một cách khoa trương, vừa rồi hắn quả thật sợ tới mức không nhẹ.
"Viêm, để ta đi cùng với ngươi." Hách Liên Ô La lập tức tự đề cử mình: "Ta am hiểu thuần thú, cũng biết chút y thuật."
"Ừ, ta đang có ý này." Viêm nhìn Hách Liên Ô La: "Kỳ thật ta đối với thi đấu đấu thú gì đó cũng không hiểu rõ lắm, nếu ngươi là thuần thú sư, ta đương nhiên cũng nên hướng người học hỏi một chút.
"Không dám." Hách Liên Ô La cười gật đầu.
"Chúng ta đi vào rồi nói sau." Y Lợi Á chú ý tới bọn họ vẫn luôn đứng ở cổng lớn, cực kỳ gây chú ý.
"Được." Hách Liên Ô La đi ở phía trước mở đường, còn có rất nhiều người chen chúc ở cửa xem thông báo.
Viêm đi ở cuối cùng, hắn giơ tay như là muốn đẩy đám người trước mặt ra, nhưng lại đang mở lòng bàn tay, nhìn mảnh vải rách rưới kia.
"Cẩn thận..." Bởi vì mảnh vải được xếp thành một đoàn cho nên chữ viết ở giữa bị mờ, có chút đen tuyền, Viêm nhìn kỹ thì thấy phía trên viết: "Cẩn thận... vua Tây Lương."
Là chữ Đại Yến!
Chữ này tuy rằng dùng bút than viết, nhưng từng nét chữ vẫn như viết bằng bút lông, đầu bút lông sắc bén, lộ ra một cỗ sức mạnh mà chỉ có người tập võ mới có.
"Thẩm Phương Vũ?" Viêm cảm thấy chữ này rất quen thuộc, cố gắng nhớ lại, đây không phải là chữ của Thẩm Phương Vũ sao.
Trước đây, lúc Thẩm Phương Vũ vẽ lại công văn đi sứ, đã mô phỏng trước một phần bản nháp đưa cho hắn xem qua.
Lúc ấy Viêm còn hết lời khen ngợi hắn, chữ viết bút lông cứng cáp có lực, giống như du long, đẹp một cách riêng biệt.
Về sau, hắn còn xem Thẩm Phương Vũ bắt chước bút ký của Hoàng huynh, viết xuống một đạo "Ngự bút" công văn Vĩnh Hòa Thân vương phụng chỉ đi sứ Tây Lương.
Năng lực sao chép của Thẩm Phương Vũ cũng rất tốt, chỉ là Viêm vẫn có thể nhìn ra đây là ngự bút giả. Trên đời này, chỉ có Cảnh Đình Thụy bắt chước chữ viết Hoàng huynh là có thể làm được tới khó phân biệt thật giả, ngay cả chính bản thân Hoàng huynh cũng nhận không ra.
Viêm cho rằng vua Tây Lương chắc chắn sẽ không nhận ra được chữ viết Hoàng huynh, Thẩm Phương Vũ sao chép cũng đã đủ để lừa hắn.
"... Cẩn thận vua Tây Lương sao? Xem ra Thẩm Phương Vũ đã biết sau khi ta bị vua Tây Lương nhốt vào Tháp Tử Tù, lại bị rơi vào Doanh trại Đấu Thú chịu khổ." Viêm vốn không cảm thấy chuyện này có là gì, dù sao hắn cũng đã nỗ lực tự chiếu cố mình.
Hơn nữa bên cạnh hắn còn có những bằng hữu mới kết giao, Y Lợi Á cùng Hách Liên Ô La, bọn họ dạy hắn nhận thức chữ viết cùng phong thổ Tây Lương, mỗi ngày trôi qua cũng xem như náo nhiệt. Nhưng đột nhiên nhìn thấy chữ Đại Yến, trong lòng Viêm lan tràn một trận chua xót, lại có tâm tình nhớ nhà nồng đậm.
Hắn hít hít cái mũi, kìm nén lại chua xót vừa nảy lên trong đôi mắt, thầm nghĩ: "Tên Thẩm Phương Vũ này cũng thật là, cần thận vua Tây Lương, việc này còn cần hắn phải truyền giấy tới sao? Cẩn thận Ô Tư Mạn không phải là chuyện quá rõ ràng à!"
Viêm bị Thẩm Phương Vũ làm cho có chút phát ngốc, Thẩm Phương Vũ mạo hiểm lớn như vậy để hiện thân, chỉ vì đề tỉnh cho hắn? Tên này chẳng lẽ là kẻ ngốc sao? Nếu mảnh vải bị người khác phát hiện, trái lại sẽ gây ra phiền toái lớn.
Dù sao, trên đó cũng nhắc tới vua Tây Lương.
Viêm cảm thấy tên Thẩm Phương Vũ này làm việc quá không chắc chắn, vừa nghĩ vừa vò mạnh mảnh vải trong lòng bàn tay hai cái, chữ viết bằng than củi lập tức bị nhòe đi, mảnh vải bố màu trắng đã biến thành mảnh vải màu xám, cái gì cũng nhìn không rõ nữa.
Viêm đem vứt nó đi, Y Lợi Á cùng Hách Liên Ô La thấy hắn không theo kịp, đang quay đầu lại tìm xem hắn ở đâu.
"Ta ở đây." Viêm vẫy tay nói, chạy về phía bọn họ.
Thẩm Phương Vũ đứng ở góc đường, trên mặt dán bộ râu giả dày cộm, trên thân mặc một bộ vải dệt thủ công màu sắc rực rỡ, y hệt một vị du thương Tây vực buôn bán vải, nhìn theo Thuần Vu Viêm nhảy bắn vào Doanh trại Đấu Thú giống như con thỏ.
"Chẳng lẽ Thân vương điện hạ đã sớm biết được Hách Liên Ô La chính là vua Tây Lương?" Thẩm Phương Vũ không khỏi kinh ngạc khi thấy một màn như vậy. Hắn còn tưởng rằng Thân vương điện hạ khi nhìn thấy mảnh vải sẽ rất giật mình, đồng thời sẽ quay đầu lại tìm kiếm chính mình.
Thế nhưng, hắn ở chỗ này duỗi dài cổ ngóng trông, cũng không chờ mong được Thân vương ngoái đầu nhìn lại một lần. Ngược lại, lại thấy Thân vương càng vui vẻ hơn mà chạy đi tìm nhóm "đồng bạn".
"Không sai, chắc hẳn như vậy." Thẩm Phương Vũ gật đầu thật mạnh: " Thân vương điện hạ quả nhiên là ánh mắt sắc bén, ta tốn thật lớn công sức mới biết được vua Tây Lương giả trang thành Hách Liên Ô La, lẻn vào Doanh trại Đấu Thú.
Thẩm Phương Vũ là bội phục vạn phần, xem ra Thân vương điện hạ cũng không phải chỉ luôn xằng bậy.
Trái tim vẫn luôn treo cao kia mới hơi buông xuống một chút.
Bốn ngày trước Thẩm Phương Vũ đã đến Đan Dương, đi cùng một tuyến đường với Thân vương điện hạ —— thừa dịp đêm khuya vượt qua thành lâu cao ngất, bí mật lẻn vào.
Tuy rằng hắn biết chính mình không nên rời khởi sứ đoàn, nhưng trong lòng thủy chung không bỏ Vĩnh Hòa Thân vương xuống được. Lúc một chân vị này bước ra từ trong phượng giá của Công chúa, Thân vương điện hạ làm hắn cả kinh bảy hồn không có sáu phách, vẫn luôn lắc lư ở trước mặt hắn.
Nói không chút nào khoa trương, Thẩm Phương Vũ quả thật là ban ngày nghĩ Thân vương, buổi tối ngủ còn mơ thấy khuôn mặt nói cười yến yến của Thân vương.
Sợ Thân vương lẻ loi một mình chịu thiệt, chịu khổ, Thẩm Phương Vũ không có cách nào nhẫn nại chờ tất cả mọi người ngừng đi tả rồi mới lên đường. Mặt khác, nguyên nhân chính là vì do hắn lo lắng cho Thân vương, ăn cơm rất ít, ngược lại không bị đi tả.
Từ khi cho rằng tập thể sứ đoàn thượng thổ, hạ tả là do có người dở trò, Thẩm Phương Vũ đã phái người luân phiên đi Đan Dương tra xét nơi Thân vương hạ xuống. Những người được phái đi đều là thiết ưng kiếm sĩ, giỏi về cải trang cùng ẩn nấp tung tích, một đường hỗn đến trên đỉnh Hoàng cung.
Căn cứ theo hồi báo của bọn họ, Vĩnh Hòa Thân vương ban đêm tập kích vua Tây Lương, suýt chút nữa bỏ mạng, bị áp giải tới Tháp Tử Tù, sau đó lại tới Doanh trại Đấu Thú.
Mới đầu, Thẩm Phương Vũ còn nói hạ độc sứ đoàn Đại Yến, gây trở ngại sứ đoàn đến Đan Dương chính là địch nhân chung của Tây Lương cùng Đại Yến, nào biết chính là bản thân vua Tây Lương!
Điều này làm cho Thẩm Phương Vũ hết sức hoảng hốt, càng thêm lo lắng cho an nguy của Thân vương điện hạ. Hắn không hiểu vua Tây Lương làm vậy rốt cuộc là có mục đích gì?
Là cố ý khơi mào chiến tranh hai nước? Hay là tức giận hành vi nửa đêm ám sát của Thân vương, nhưng lại e ngại quan hệ hai nước, không thể ngang nhiên gϊếŧ Thân vương, cho nên gây khó dễ Thân vương điện hạ khắp nơi, muốn lén lút hạ sát thủ?
Mặc kệ nói như thế nào, Thẩm Phương Vũ cũng không thể để Thân vương điện hạ tiếp tục ở lại Doanh trại Đấu Thú, hắn đang muốn tìm cơ hội mang Thân vương điện hạ rời đi, nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện ra Hách Liên Ô La người này không đơn giản.
Bởi vì mỗi khi hắn lẻn vào Doanh trại Đấu Thú, muốn tiếp cận Thân vương điện hạ, thì tên Hách Liên Ô La này lại có thể thần không biết quỷ không hay đem Thân vương điện hạ ra khỏi tầm mắt theo dõi của hắn.
Điều này làm cho hắn bỏ lỡ rất nhiều cơ hội liên hệ cùng với điện hạ.
Vì thế Thẩm Phương Vũ chú ý tới Hách Liên Ô La, muốn biết hắn là cố ý lôi điện hạ đi, hay chỉ là đúng lúc mà thôi.
Có thể nói Thẩm Phương Vũ đã dùng hết toàn bộ thủ đoạn, đem hết các loại bản lĩnh giữ nhà bám đuôi, lẻn vào đều dùng tới. Lúc này mới phát hiện thì ra Hách Liên Ô La chính là vua Tây Lương Ô Tư Mạn.
Chân tướng sự việc được phơi ra, ngoại trừ khiến Thẩm Phương Vũ càng thêm giật mình lẫn hoang mang, hắn không thể nghĩ ra được lời giải thích nào khác.
Vua Tây Lương này rốt cuộc muốn làm gì đối với điện hạ? Chẳng lẽ đang hạ một ván cờ rất lớn?. TruyenHD
Mặc kệ như thế nào, việc nhắc nhở Thân vương cẩn thận "Người bên cạnh" quan trọng hơn. Thẩm Phương Vũ đang định tiếp cận Thân vương điện hạ lần nữa, lại không nghĩ tới điện hạ cùng Hách Liên Ô La đi... Thanh lâu.
Đi theo phía sau còn có hai tên thích khách lén lút, loại tình huống này làm Thẩm Phương Vũ có chút đau đầu. Hắn nên dùng chiêu bọ ngựa bắt ve hoàng tước núp ở phía sau, hay là sự cấp tòng quyền, lấy tĩnh xem biến.
Sự cấp tòng quyền: có nghĩa là khi khẩn cấp thì tùy tình hình mà linh hoạt, không bám vào giáo điều.
Thân vương điện hạ thật đúng là không khiến hắn bớt lo chút nào, chỉ là muốn mang ngài ấy đi thôi, mà cũng phải làm phức tạp đến thế.