"Ngươi điên rồi ư!" Y Lợi Á vội vàng ngăn ở trước người Viêm: "Ban ngày ban mặt mà muốn vượt ngục à? Ngươi thật sự cho rằng trạm canh gác được bố trí ở phía trên chỉ để chưng thôi sao?"
"Ta sẽ hành động cẩn thận."
"Không được!"
"Y Lợi Á, ngươi hãy đi cùng với ta đi. Ta đi rồi, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi." Viêm bỗng nhiên nói.
Hắn cùng Y Lợi Á ở chung một gian nhà tù, hắn bỏ trốn, cho dù Y Lợi Á có biết chuyện này hay không, thì cũng đều sẽ bị thủ vệ coi như người chịu tội thay.
"Viêm! Ban ngày ban mặt, ngươi vượt ngục còn chưa nói, lại còn xúi giục bạn tù cùng nhau bỏ trốn, đây là tội chém đầu đó!" Y Lợi Á sợ tới mức sắc mặt trắng không còn chút máu.
"Hắn có bản lĩnh thì cứ chém đầu ta đi!" Trong mắt Viêm sớm đã bị lửa giận che đậy: "Ta thế mà lại ngây thơ ở đây để hắn đùa giỡn."
"Viêm!"
"Y Lợi Á, ngươi chờ ở đây, để ta đi lên dò đường trước." Viêm nói xong, xoay người leo lên thang tường đơn sơ kia.
"Không được!" Y Lợi Á không lo được nhiều như vậy, nhào lên bắt lấy chân Viêm, muốn ngăn hắn lại.
Thang tường vốn chỉ là những cây gỗ mục, Viêm đạp lên phía trên, Y Lợi Á lại dùng sức túm chân Viêm, chỉ nghe thấy âm thanh răng rắc vang lên, cầu thang đã bị bẻ gãy.
Lúc rơi xuống, cái trán của Viêm còn bị đập vào tường đất.
"Viêm!" Y Lợi Á nhìn thấy Viêm nửa quỳ trên mặt đất, một tay đỡ trán, lung lay sắp đổ.
"Y..." Viêm cố chấp mở to mắt, nhưng mà đầu hắn lại vô cùng choáng váng. Gương mặt nôn nóng của Y Lợi Á không ngừng quay vòng trong mắt hắn, hắn ngã ngửa về phía sau, té xỉu trên mặt đất.
"Viêm, ngươi có sao không?" Y Lợi Á vội vàng quỳ gối ở bên cạnh Viêm, dùng tay xua đi cát bụi.
Hai mắt Viêm nhắm nghiền nằm ở đó, thái dương bên trái bị rách da, từ từ sưng lên.
"Viêm?" Y Lợi Á vội vàng kiểm tra tình trạng vết thương của Viêm, mạch tượng cũng vẫn ổn định... Xem ra cũng không quá đáng ngại, chỉ là bị va chạm dẫn đến hôn mê bất tỉnh mà thôi.
Tuy rằng làm Viêm ngất không phải là ý định ban đầu của Y Lợi Á, nhưng nhìn thấy Viêm không có cách nào vượt ngục nữa, hắn lại thở phào nhẹ nhõm. Hắn ngồi bên cạnh Viêm, giúp Viêm xử lý vết thương trên trán.
"Viêm, thực xin lỗi." Y Lợi Á thành khẩn xin lỗi: "Bây giờ ngươi mà vượt ngục là chỉ có con đường chết, ta làm như vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho ngươi mà thôi."
Đến khi trời tối, hơi nóng rút đi, Viêm yếu ớt tỉnh lại, nhìn sang Y Lợi Á đang canh giữ bên cạnh mình.
"Ô." Viêm đứng dậy, đầu đau vô cùng, hắn bèn duỗi tay sờ lên chỗ đau một chút, thì thấy đã được quấn một lớp vải bố.
"Đừng chạm vào." Y Lợi Á vội vàng nói: "Mới bôi thuốc xong."
"Tại sao ngươi lại ngăn cản ta?" Viêm cau mày, có chút tức giận.
"Nếu không ngăn cản ngươi, hiện tại ta phải thay ngươi nhặt xác rồi." Trên mặt Y Lợi Á tràn đầy ủy khuất: "Rốt cuộc, ta đã được lĩnh giáo cái tính Hoàng tử của ngươi."
"Tính ta làm sao?" Viêm ngồi dậy nói.
"Gặp chuyện là rất dễ dàng xúc động." Y Lợi Á nhìn kỹ cái trán Viêm: "Hoàng tử điện hạ, ngươi hãy nhìn cho kỹ, nơi này không phải là Đại Yến, ngươi vượt ngục, sẽ không có ai giải vây giúp ngươi."
Viêm muốn phản bác, nhưng vừa nghĩ đến Hoàng huynh Ái Khanh quả thật là luôn thay mình dàn xếp, thì cái gì cũng nói không được.
"Viêm, ngươi là người tốt, nhưng "người tốt thường sống không thọ" không biết ngươi đã từng nghe những lời này chưa?"
"Ai nói người tốt sống không thọ, Hoàng huynh, Phụ hoàng cùng cha chắc chắn sẽ sống lâu đến trăm tuổi, không, là vạn vạn tuế!" Viêm giống như một đứa trẻ bực bội đấu võ mồm cùng Y Lợi Á.
"Người tốt sống không thọ, là bởi vì trong mắt người tốt không chứa được hạt cát, luôn thích lo chuyện bao đồng, bản thân rơi vào nguy hiểm cũng không biết." Y Lợi Á nói thẳng: "Mà ngươi chính là người như vậy. Thủ vệ lăng nhục ta, ngươi xem như không nhìn thấy không phải là được rồi sao? Cá lớn nuốt cá bé, loại chuyện này là thường thấy ở Tây Lương. Chỉ có ngươi, vì vậy mà gϊếŧ người... Hiện tại nghĩ lại, nếu cỗ thi thể kia mà bị quản ngục khác phát hiện, vậy thì ngươi thật sự là xong đời."
"Thi thể đó giờ cũng đã hóa thành tro, ngươi còn nhắc đến làm gì?"
"Nhắc hắn làm gì à? Là bởi vì ngươi năm lần bảy lượt đưa bản thân mình vào nguy hiểm." Y Lợi Á có chút tức giận.
"Y Lợi Á, đó là bởi vì ngươi không biết lý do tại sao ta phải vào tù." Viêm nhìn Y Lợi Á, thẳng thắn nói: "Vua Tây Lương muốn cưới ta, ta không đồng ý, thế là hắn nhốt ta vào nơi này."
"Cái, cái gì?" Y Lợi Á kinh hãi đến mức nói cà lăm: "Cưới, cưới, cưới ngươi? Vua Tây Lương sao?"
"Chính là vua Tây Lương, hắn nói muốn cưới ta làm Vương phi, ngươi cũng cảm thấy chuyện này thật buồn cười đúng không?" Viêm cười nhạo: "Chuyện này từ đầu đến đuôi đều là vua Tây Lương đang ngấm ngầm giở trò, hắn nhất định là muốn ta chịu không nổi, muốn xuống đài cũng không được."
"Nhưng mà vua Tây Lương tại sao lại muốn nhằm vào ngươi?" Y Lợi Á khó có thể tin hỏi: "Tây Lương cùng Đại Yến không phải là minh hữu sao?"
"Làm sao ta biết được, chắc là đầu hắn bị bệnh." Viêm dùng sức xoa đầu ngón tay, giận dữ nói: "Thật sự là muốn làm thịt hắn!"
"Mau im miệng! Viêm! Bất kính với vua Tây Lương đâu phải đơn giản chỉ là tử tội, vậy mà ngươi còn muốn gϊếŧ hắn sao? Điều này sẽ khơi mào chiến tranh giữa hai nước." Đôi mắt Y Lợi Á trợn tròn, kinh sợ mãi không thôi nói.
"Ta biết..." Viêm không vui nói: "Chẳng phải là ta không xuống tay còn gì."
"Viêm, chuyện vua Tây Lương muốn cưới ngươi, nếu sự thật giống như ngươi nói, thì có lẽ Quân thượng chỉ là muốn trêu đùa ngươi mà thôi, cũng không phải thật sự muốn bắt ngươi vào ngục..." Y Lợi Á suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy ngươi thật sự có thể rời khỏi nơi này."
"Thật sao!" Viêm thấy Y Lợi Á rốt cuộc cũng hiểu nỗi khổ của mình, không khỏi tươi cười nói: "Ngươi yên tâm, cho dù thế nào ta cũng sẽ không bỏ lại ngươi, nếu đi thì cả hai cùng đi."
"Không, chúng ta không thể vượt ngục." Y Lợi Á lắc đầu nói: "Ngươi làm như vậy sẽ bị Quân thượng bắt được điểm yếu, đến lúc đó còn không biết ngài ấy dùng cách nào để chỉnh ngươi."
"Cũng đúng... Nhưng mà nếu không vượt ngục, thì chúng ta đi ra ngoài bằng cách nào?" Viêm ngẩng đầu lên nhìn trời: "Chúng ta cũng không phải là "tiểu Tuyết", mà có đôi cánh để bay."
"Chúng ra không có cánh, nhưng nếu muốn rời khỏi tháp tử tù..." Y Lợi Á dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Ngoại trừ được vua Tây Lương đặc xá, còn có thể ra ngoài bằng một con đường khác."
"Cái gì?" Đôi mắt Viêm trừng lớn ngay tức khắc: "Vậy sao ngươi không nói sớm!"
"Ta không nói là bởi vì con đường này nguy hiểm hơn trăm ngàn lần so với ở lại chỗ này." Y Lợi Á nhíu mi tâm nói: "Ngươi có từng nghe nói tới thú đấu sĩ chưa?"
"Thú đấu sĩ? Ta đã từng nghe nói." Viêm nhớ lại: "Đó là dũng sĩ tiến hành vật lộn cùng với mãnh thú, bọn họ còn biểu diễn một màn đánh ngã voi ở trong yến hội của hoàng cung Đại Yến."
"Đó chỉ là biểu diễn, đều không thấy máu, thú đấu sĩ chân chính ở Tây Lương đều là dùng tính mạng vật lộn cùng dã thú." Y Lợi Á đính chính lại lời nói: "Thú đấu sĩ đều là tử sĩ, không có con cái không có vướng bận. Các triều đại quân chủ của Tây Lương đều thích xem biểu diễn đấu thú, vì vậy đã ban bố một cái lệnh đặc xá. Hễ là phạm nhân trong tháp tử tù, nếu nguyện ý tham gia so tài đấu thú và trở thành người thắng lợi, thì sẽ xóa bỏ tội chết cho hắn."
"Sau khi xóa bỏ tội chết, bản thân có thể khôi phục được tự do hay không?" Đây là điều Viêm quan tâm nhất.
"Có thể, chỉ cần ngươi có thể đứng vững đến cuối cùng là được." Y Lợi Á nói: "Ngươi đã "lấy mạng đổi mạng", vua Tây Lương phải trả lại tự do cho bản thân ngươi."
"Nói cách khác, chỉ cần ta trở thành thú đấu sĩ và gϊếŧ sạch dã thú trong sân, là có thể khôi phục lại tự do cho bản thân." Viêm tổng kết lời nói của Y Lợi Á lại một lần, đáy mắt bất giác xuất hiện ánh sáng phấn khích.
"Viêm, ở đây có nhiều tử tù như vậy, nhưng tất cả đều tình nguyện ở lại chỗ này chịu khổ, chờ đợi một lệnh đặc xá không biết đến bao giờ mới có thể ban xuống, cũng không muốn đi Doanh trại Đấu Thú để chém gϊếŧ. Ngươi có thể tưởng tượng được là vì sao." Y Lợi Á không thể không nhắc nhở Viêm: "Còn nữa, giấy sinh tử của thú đấu sĩ một khi đã trình lên thì không thể đổi ý nữa, nếu không sẽ bị gϊếŧ chết ngay tại chỗ."
Viêm nhìn Y Lợi Á mỉm cười: "Không phải ngươi nói ta thích làm càn sao, ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy, ta không phải làm càn, mà ta nhất định sẽ thắng, thắng để xem vẻ mặt thất bại của vua Tây Lương."
Y Lợi Á cười lắc đầu: "Ta chưa từng thấy vua Tây Lương gặp phải thất bại bao giờ."
"Ngươi cũng không thấy được nha." Viêm nói: "Hắn vẫn luôn tránh trong thâm cung, làm những việc hèn hạ bẩn thỉu, khiến người ghê tởm."
Viêm cũng đoán ra được là Ô Tư Mạn ra tay với sứ đoàn Đại Yến, nếu không thì làm sao cho tới hôm nay bọn họ cũng không đến được đô thành. Ô Tư Mạn thật sự là quá đáng sợ! Uổng cho hắn có một diện mạo như "tiên gia", bên trong lại là một tên khốn nạn.
"Trước tiên hôm nay hãy ngủ đi, sáng sớm ngày mai ta sẽ trình giấy sinh tử với thủ vệ, ta sẽ đi Doanh trại Đấu Thú cùng với ngươi." Y Lợi Á lộ ra vẻ bình tĩnh không giống như bình thường.
"Ngươi đi cùng với ta sao? Đây không phải là chuyện rất nguy hiểm à?"
"Mỗi một vị thú đấu sĩ đều có một người giúp đỡ, hỗ trợ xử lý vũ khí, trị liệu vết thương này nọ. Ta sẽ làm người giúp đỡ cho ngươi, nếu ngươi thắng, ta cũng có thể khôi phục được tự do."
"Vậy nếu ta bị thua thì sao?"
"Ta cũng sẽ chết giống ngươi." Y Lợi Á nhìn Viêm nói: "Ta đã suy nghĩ kỹ rồi, bị nhốt ở đây cuối cùng cũng sẽ chết, chi bằng đánh cuộc một phen, Viêm, chúng ta có thể thắng hay không hoàn toàn là dựa vào ngươi."
"Ngươi yên tâm đi, ta nhất định có thể thắng!" Viêm nhìn Y Lợi Á, ánh mắt như thiêu đốt: "Cho dù ta có chết, cũng nhất định sẽ bảo vệ ngươi vẹn toàn."
"Ta xuất thân là một tiện dân, làm sao có thể khiến Hoàng tử Đại Yến như ngươi liều mạng bảo đảm được." Y Lợi Á không khỏi lộ vẻ cảm động nói.
"Ngươi nói vậy cái gì đó, Hoàng huynh của ta đã từng nói số mệnh của mỗi người là do ông trời, làm sao có thể phân biệt đắt rẻ sang hèn."
"Viêm, cách nói như vậy đúng thật là mới mẻ." Y Lợi Á bỗng nhiên cười: "Nhưng ở Tây Lương, từ trước tới nay tính mạng không phải do kẻ yếu có thể có được, giống như tháp tử tù này..."
Y Lợi Á ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm điểm điểm đầy sao nói: "Cũng chỉ có những người đủ mạnh mẽ mới có thể chờ được lệnh đặc xá."
"Y Lợi Á, có lẽ ta không thay đổi được sự coi thường của người Tây Lương đối với kẻ yếu, nhưng ta có thể cứu ngươi." Viêm tự tin nói: "Ta chắc chắn sẽ cứu ngươi ra ngoài."
Y Lợi Á cười cười: "Viêm, ta chưa từng gặp người nào tốt giống như ngươi, lại còn nhiệt tình đến như vậy."
"Ngươi giúp ta chiều chuyện như vậy, ai mơi là người nhiệt tình đây?" Viêm nhoẻn miệng cười.
"Ta nói rồi, ta cứu ngươi thực ra cũng chỉ là vì cứu chính ta mà thôi." Y Lợi Á mỉm cười nói, sau đó hắn xé xuống một góc vải từ tấm thảm bị rách rồi hỏi Viêm: "Ngươi biết viết giấy sinh tử không?"
"Không, ngươi viết đi, tuy rằng ta biết nói tiếng Tây Lương, nhưng lại không biết viết chữ." Viêm gãi gãi đầu.
Chữ viết của Tây Lương thật sự rất phức tạp, một đống nét dài, ngắn không đồng đều, lại còn có dây quấn xung quanh. Hắn học rất lâu, cũng chỉ học được tên của mình mà thôi.
Y Lợi Á dùng đầu gỗ bị đốt xem như bút than, nghiêm túc viết từng nét bút. Nội dung là hai người tự nguyện đi đến Doanh trại Đấu Thú, trở thành thú đấu sĩ, sống chết đều do số trời.
"Ngươi viết chữ thật sự rất nắn nót nha." Viêm ký tên và ấn dấu tay ở trên mặt, sau đó hai người ăn một chút rồi nghỉ ngơi.
Viêm hôn mê hơn nửa ngày, hiện tại làm cách nào cũng không thể ngủ được, bèn nghiêm túc suy nghĩ về thú đấu sĩ.
Còn có một chuyện Viêm không nói cho Y Lợi Á, đó chính là công lực của hắn đã khôi phục được một nửa. Tuy rằng chỉ có một nửa, nhưng cũng đủ để đối phó với dã thú của sa mạc rồi.
"Ầm."
"Khi nắm tay Ô Tư Mạn nện lên chiếc bàn dài bằng bạch ngọc ở trên bục, không chỉ có "giấy sinh tử" ở trên bàn nảy lên một chút, mà người phủ phục ở phía dưới cũng chôn mặt xuống càng thấp, cả người run lên cầm cập.
"Tại sao lại như vậy", Ô Tư Mạn cực kỳ khó chịu: "Ta bảo ngươi trông chừng hắn, nhưng ngươi lại đưa hắn đến Doanh trại Đấu Thú để "trông chừng" à?"
"Quân thượng... Hạ thần cũng không còn cách nào khác, hắn muốn vượt ngục."
"Ngẩng đầu lên nói!"
"Vâng." Người nọ ngẩng mặt lên, vậy mà lại là Y Lợi Á.