--cạch- cửa lớn nhà mở ra mở ra.
Nàng bỏ qua mọi thứ trong mắt, chạy vội về phòng Hoa Y Vũ, nàng đẩy cửa mạnh vào. Người kia nằm ở trên giường, bên cạnh còn có thuốc. Nàng bước nhanh lại xem. Là thuốc sốt. Thân nhiệt bên cạnh còn đang là 38.5 độ. Là bệnh sao, bệnh cũng không nói với mình một tiếng. Nhìn người kia nằm yên an ở trên giường, hơi thở cũng rất nặng mang theo chút mệt nhọc. Thần khí trên mặt cũng nhợt nhạt đi rất nhiều. Lúc trước người này ngày ngày ngày điều nhắc nhở nàng ăn uống như thế nào, chế độ dinh dưỡng ra sao, còn cái gì mà thuyết giáo sức khỏe quan trọng. Bây giờ thì bỏ mặt sức khỏe chính mình. Nàng đây chính là oán giận, đau lòng. Tần Tích Chu chưa từng chăm sóc người bệnh, lúc trước toàn Hoa Y Vũ chăm sóc nàng. Bây giờ nàng chỉ biết làm giống y chang những gì Hoa Y Vũ làm với nàng khi ấy.
Nàng gọi điện cho bác sĩ của Tần gia nói sơ lượt tình trạng của Hoa Y Vũ, nàng làm theo lời chỉ của bác sĩ, cũng mai là không nặng lắm chỉ là cảm mạo thông thường, nàng lấy khăn nóng để lên trán rồi lau người, làm sơ lượt một lần. Nàng ngồi canh bên mí giường. Một tay nàng nắm lấy tay Hoa Y Vũ xoa xoa nhẹ, lúc nãy nàng đo lại chỉ còn 38 độ nên cũng yên tâm. Mắt nhìn mắt, nàng nhìn người mà bấy lâu nay mình thầm mến, nhìn người mà bao ngày qua chưa được thấy, nhưng giờ ánh nhìn này chỉ có đến từ một phía từ nàng.
-tít tít tít – tiếng tít tắc của kim đồng hồ 11h hơn--
Hoa Y Vũ tỉnh lại đã là 3 giờ sau. Nàng nhẹ mở mí mắt. Va vào mắt nàng đầu tiên là hình ảnh của người mà nàng nhớ thương. Hoa Y Vũ lấy tay nắm lại bàn tay đang nắm tay mình. Tay còn lại xoa nhẹ hai cái má trắng hồng kìa. Nàng bất tri bất giác nhẹ mỉm cười. Tần Tích Chu bị nháo trên mặt mình đánh thức nàng tỉnh lại. Nàng Thấy người kia vẫn nằm trên giường, mắt cứ nhìn mình chầm chầm. Tần Tích Chu dã mặt không dày cũng không mỏng nhưng bị nhìn như vậy nàng cũng biết ngại. Nàng vội hỏi.
"Chị có khó chịu chỗ nào không"
Hoa Y Vũ nhìn nàng, mỉm cười lắc đầu. Vẫn ánh mắt dính lấy trên người Tần Tích Chu, như thể chỉ cần bỏ qua một khoảnh khắc nào đó đối phương sẽ biến mắt. Ánh mắt ôn nhu, chân tình. Hoa Y Vũ tiếp tục giọng nói còn mang theo chút khàn.
"Em cuối cùng cũng về rồi"
Tần Tích Chu bỏ qua câu nói của người kia, nàng đưa tay lên trán Hoa Y Vũ đúng là đã không còn nóng nữa. Nàng nhìn vào mắt người kia.
"Chị bị bệnh cũng không nói với em. Em đi đến công ty tìm chị, không thấy chị. Trợ lý chị nói chị không đi làm. Em gọi điện chị cũng không có bắt máy. Chị biết em lo lắm không"
Tần Tích Chu giống như ủy khuất mang tất cả nói ra. Nàng nói đến câu cuối thì nước mắt cũng đã rơi rồi. Đôi ma sửng đỏ, giọt hước mắt lăn dày rồi chảy xuống. Hoa Y Vũ đưa tay lau đi nước mắt đang trên khóe mắt của Tần Tích Chu. Nàng đau lòng rồi, rất đau. Mắt người kia có chút xưng, không cần đoán nàng cũng biết người này đã khóc liên tiếp mấy ngày này rồi. Nàng đưa tay nắm lấy tay người kia, dùng ngón cái xoa xoa trên mu bàn tay trắng trẻo kia.
"Chu Chu, xin lỗi"
Tần Tích Chu lấy tay quẹt đi nước mắt bên khóe mắt, nàng đứng dậy. Rút tay mình ra khỏi tay người kia.
"Em đi nấu cháo cho chị"
Nói rồi không đợi người kia hồi lại nàng đã li khai khỏi phòng rồi. Hoa Y Vũ nhìn bóng lưng nàng rời đi cho đến khi tiếng -cạch- của đóng lại nàng mới cong lên khóe môi.
Tần Tích Chu xuống phòng bếp chuẩn bị đầy đủ mọi thứ để nấu ăn. Nàng chính là rất ít khi nấu ăn, bình thường đều là Hoa Y Vũ nấu cho nàng ăn, nàng cũng chỉ học lởm được vài món. Hoa Y Vũ lúc nào cũng không cho nàng đυ.ng vào cái gì. Hoa Y Vũ nàng tự nấu ăn rồi tự dọn dẹp hầu như Tần Tích Chu không cần phải làm gì, một chút cũng chưa. Nhưng nàng vẫn còn nhớ rất rõ Hoa Y Vũ từng dạy nàng nấu cháo. Nhưng làm đến khi tự thân vận động thì mới thấy không dễ chút nào. Tần Tích Chu bận rộn gần 1 giờ đồng hồ thì mới cho nồi cháu yên vị trên bếp sôi ụt ụt, nàng chỉnh thời gian cho nhiệt tắt, hài lòng xoay người dọn dẹp bếp.
"A"
Một tiếng la vang lên. Hơi ấm phía sau truyền tới. Hoa Y Vũ từ phía sau ôm lấy nàng. Hai tay đặt ở eo Tần Tích Chu, càm đặt trên vai nàng. Tần Tích Chu cảm thấy mình như làm bị ảo giác đến không phân biệt được thật thật giả gải rồi. Nhưng không những gì nàng đang cảm nhận là thật thật đến không thể thật hơn được nữa, Hoa Y Vũ ôm nàng, hương thơm trên người Hoa Y Vũ là thứ không bao giờ giả được, rất thơm, nàng đã quen thuộc,u mê, lưu luyến hương thơm này đến nghiện. Tần Tích Chu dừng lại động tác trên tay, giọng mang theo chút rung nhẹ
"Chị mới tắm sao"
Hoa Y Vũ không trả lời nàng chỉ gật đầu. Tần Tích Chu tiếp tục.
"Chị mới vừa hết sốt, tắm như vậy không tốt".
Hoa Y Vũ vẫn ở tư thế ôm lấy người kia từ phía sau, tay ở phía eo càng thêm lực ôm chặt hơn.
"Em lo cho chị như vậy, vậy mà lại bỏ chị ở nhà một mình"
Nhắc tới chuyện này người nên khóc nên buồn chẳng phải là Tần Tích Chu nàng mới đúng sao. Sao bây giờ nàng lại là diễn vai ác rồi. Nàng hít một hơi sâu.
"Hoa lão bản, tỏ tình bị người ta từ chối chẳng lẽ không được đi xả giận, đi để quên đi nỗi buồn hay sao"
Hoa Y Vũ mạnh xoay người Tần Tích Chu lại. Kéo người kía sát về phía mình. Hai người bây giờ khoảng cách là bằng không. Tần Tích Chu tim nàng đã loạn thành đoàn rồi, muốn bay ra ngoài luôn rồi. Hoa Y Vũ nhìn người trước mặt.
"Ai nói chị từ chối hả. Chị có nói là chị không đồng ý sao"
Tần Tích Chu tai nàng đã ù ù rồi. Cái gì đây chứ. Bây giờ đầu nàng là một cái thùng rỗng. Cái gì cũng nghĩ không thông.
"Chị nói cái gì"
Hoa Y Vũ cắn nhẹ cái má phím hồng của Tần Tích Chu. Hành động của người kia làm nàng giật cả mình. Nàng trợn tròn mắt nhìn người kia. Người kia cũng nhìn nàng nói đến rõ ràng từ chữ.
"Chị chờ em nhiều năm như vậy, em ngay cả một chút thời gian cũng không chờ được, vậy có công bằng không"
Hai tay của Hoa Y Vũ buông ở eo nàng ra, chỉ chỉ nhẹ lên chớp mũi của Tần Tích Chu. Cái chỉ nhẹ yêu thương chiều chuộng cùng khóe môi ý cười. Hoa Y Vũ tiếp tục.
"Cục bột nhỏ em khóc đến chị đau lòng rồi"
Lại là khóc rồi, Tần Tích Chu nước mắt giàn giụa tràn ra. Vẫn không tin được chuyện gì xảy ra. Nước mắt chảy không ngừng, vừa khóc nàng chăm chăm nhìn người trước mặt. Người kia thì dùng tay cố lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt của nàng.
Hoa Y Vũ gắt rao ôm Tần Tích Chu vào lòng, chính là ôm rắt chặt, chặt đến độ người kia có tránh như thế nào điều không được. Tần Tích Chu bị ôm đến thở cũng không thông, nàng đánh nhẹ lên bả vai Hoa Y Vũ, mặt thì dùi vào hỏm vai của Hoa Y Vũ, nước mắt ướt cả một mảnh lớn trên vai áo người kia. Hoa Y Vũ mặc nàng đánh mình, vẫn ôm nàng đến không buông. Người kia sau một lúc thì không đánh nữa, chắc là mệt rồi. Nước mắt thì vẫn cứ rơi, vai áo thì đã ướt. Tần Tích Chu cũng nâng tay lên ôm lấy Hoa Y Vũ, Hoa Y Vũ nhận thấy vòng tay ôm ở eo nàng, vui lắm, nàng cong khóe môi.
"Chu Chu chúng ta hẹn hò đi, được không"
Tần Tích Chu ơi, Tần Tích Chu câu nói này mày đã bao lần nằm mơ, đã bao lần mong đợi. Đồng ý đúng vậy em đồng ý. Trong lòng đã hoa nở mùa xuân nhưng nàng vẫn cứ là mạnh miệng.
"Ai thèm hẹn hò với chị"
Nói thì nói vậy chứ vẫn ôm Hoa Y Vũ trong lòng. Hoa Y Vũ cũng không phản kháng gì, chị nhẹ cười buông một câu.
"Không hẹn hò..."
Người kia từ trong ngực nàng nhảy ra, trợn mắt nhìn nàng. Tần Tích Chu nàng chỉ là nói mạnh miệng thôi, cái con người không có tình thú này, thế nào...Hoa Y Vũ nhìn ánh mắt nổi khí đang trừng mình nàng kề sát lại người kia hạ xuống cái miệng bé nhỏ chu chu kia một nụ hôn.
"...chúng ta yêu đương"
--