Tiêu Chiến mơ thấy ác mộng.
Trong mơ anh bị nữ chính Từ Bích Ảnh gắt gao siết chặt cổ không thở nổi, nghẹn đến mức đau phổi. Tiêu Chiến giãy giụa, Từ Bích Ảnh gào rống bên tai anh: "Mày trả bạch nguyệt quang cho tao! Trả trúc mã cho tao! Trả! Cho! Tao!"
Tiêu Chiến giật mình bừng tỉnh, đổ mồ hôi đầm đìa.
Cảm giác hít thở không thông ở cổ vẫn còn, Tiêu Chiến ngây ngốc một chút, tay sờ yết hầu mới phát hiện phỏng chừng là tối hôm qua anh không ngủ yên, thế mà lại để cho vỏ gối quấn một vòng thít chặt cổ, chẳng trách nằm mơ cũng đều thở không ra hơi.
Tiêu Chiến: "......"
Thật đúng là, ngu ngục.
Bên ngoài những hạt mưa nhỏ rơi xuống tí tách tí tách, những chiếc lá vàng khô rụng bị giẫm đạp trong vũng bùn khiến cho tâm trạng người xem cũng trở nên không tốt.
Tiêu Chiến đi tắm rửa, phòng ốc im ắng, an tĩnh không người, Vương Nhất Bác chắc là đi ra ngoài rồi, bánh mì trong tủ lạnh đã bị ăn vài miếng, thiếu một hộp sữa bò. Buổi sáng nào Tiêu Chiến không dậy sớm cậu đều tạm chấp nhận như vậy.
Tiêu Chiến có chút buồn bực, trạch nam ở trong phòng còn phải dậy sớm như vậy sao? Có thể ngủ sớm dậy sớm, làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật sao lại không chịu ăn cơm ngon, thằng nhóc này thật là kỳ quái.
Có chút nhàn rỗi, Tiêu Chiến liền đăng nhập trò chơi.
Mọi người trong bang phái đang hi hi ha ha cười đùa trong group chat...
Tiêu Chiến vừa online, liền lập tức vào mục thư rác, thuận tay xử lý hết đống đó lại nhìn thấy lời mời kết bạn nhiều thêm một cái, tên là "Cố Quốc Thần Du".
Tiêu Chiến: "......" Thằng cha này, như thế nào lại đột nhiên muốn kết bạn với anh vậy.
Anh quyết đoán cự tuyệt, làm bộ không có việc gì, tiếp tục chơi trò chơi. Ngày hôm qua tán gẫu bọn Bạch Long Mã có mặt, vô cùng nhiệt tình mang Tiêu Chiến đi làm nhiệm vụ, Tiêu Chiến có cao thủ mang đi, tốc độ thăng cấp rất nhanh, không khí cũng rất vui vẻ.
Mọi người kể về rất nhiều chuyện, cũng có người hỏi Tiêu Chiến bao tuổi rồi, anh chỉ nói mình làm nghề tự do, nhấn mạnh việc đã kết hôn.
Bạch Long Mã:" Tán Tán à, cậu mở mic ra đi, mọi người dùng giọng nói chuyện phiếm cho vui."
Tiêu Chiến không muốn tiết lộ quá nhiều chi tiết, ậm ờ cho qua, chỉ nói giọng anh không dễ nghe.
Ngay lúc anh từ chối mở mic, đột nhiên, một giọng nói mềm mại chen vào: "Mọi người đang nói chuyện gì vậy?"
Tiêu Chiến nhìn ID, nheo mắt. Khinh Phong Bích Ảnh, cũng là nữ chính Từ Bích Ảnh.
Từ Bích Ảnh hình như có địch ý với anh, một mực nắm lấy Tiêu Chiến nói chuyện phiếm, nói câu nào cũng đều là phải biết rõ ràng anh rốt cuộc là ai. Tiêu Chiến cảm thấy cô ta quá phiền, lại thật sự cảm thấy mọi người thú vị, không muốn rời bang phái.
Lúc này Tiêu Chiến thấy hơi hối hận, biết vậy lúc trước anh đã chơi tài khoản nam thì cũng sẽ không có nhiều phiền toái như vậy.
Các chị em trong bang phái nhanh chóng giúp Tiêu Chiến đáp trả, bạn thân của Từ Bích Ảnh cũng không phải loại lương thiện gì cho cam, ở một bên hát đệm cho cô ta.
Tiêu Chiến bỗng nhiên hiểu ra.
Từ Bích Ảnh...... Là bởi vì tên ID của anh mà liên tưởng đến chính mình sao? Đại khái là cô ta đối với mọi thứ dính đến ký ức về Vương Nhất Bác đều rất phản cảm chăng.
Chơi game thôi mà, không cần thiết không thoải mái như vậy, Tiêu Chiến thêm mấy người khác vào bạn tốt rồi sảng khoái rời bang phái, logout.
Anh không muốn cùng nữ chính dây dưa vô vị.
Tiêu Chiến nhìn thoáng qua thời gian, giờ này rồi mà Vương Nhất Bác còn chưa trở về.
Bên ngoài trời mưa càng lúc càng lớn, Vương Nhất Bác hình như không có thói quen mang dù, anh có nên gọi điện thoại hỏi một tiếng không?
"Ring ring ring......"
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Tiêu Chiến tưởng là Vương Nhất Bác gọi cầm lên định nghe thì lại nhìn thấy tên của mẹ kế Khúc Vi. Anh biết người này gọi điện thoại cho anh tuyệt đối không phải là chuyện tốt lành gì, đang định ném điện thoại lên giường để nó tự sinh tự diệt thì tiếng chuông lại đột nhiên ngừng nghỉ.
Tiêu Chiến ồ lên một tiếng.
Nhanh như vậy đã từ bỏ, không giống tác phong của mẹ kế chút nào.
Không để anh kịp nghi ngờ, đối phương đã trực tiếp gửi tin nhắn.
[ Hoặc là xuống lầu, hoặc là tôi đi lên tìm cậu. Chọn một cái. ] Ngữ khí này có vài phần phong cách của bá đạo tổng tài đó.
Tiêu Chiến không biết, đối phương chẳng qua là chỉ khoác loác với anh. Khúc Vi dám đoạt cổ phần của Vương Nhất Bác, nhưng không dám nghĩ đến căn nhà này, bởi vì bà ta biết rõ căn nhà này là điểm mấu chốt duy nhất của Vương Nhất Bác. Khúc Vi là người thông minh, sao có thể ngu xuẩn đến mức chọc giận Vương Nhất Bác.
Ở trong mắt bà ta, Vương Nhất Bác chính là một nhị thế tổ* chỉ có hai bàn tay trắng, nhưng con thỏ tức giận còn biết cắn người, Vương Nhất Bác tốt xấu gì cũng là con ruột của ông già kia, thời điểm mấu chốt không thể quá mức làm càn.
*Nhị thế tổ (二世祖) là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế Docậu Hồ Hợi. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua.
Tiêu Chiến thở dài.
Khúc Vi khẳng định là đã hạ tối hậu thư rồi, ngày tháng giàu có của bọn họ cũng sắp kết thúc rồi.
Anh dùng lực nắm cổ tay quyết tâm khoác áo khoác xuống lầu, một chiếc BMW đang dừng ở dưới lầu, Khúc Vi đang đứng trên bậc thềm của tòa nhà để tránh mưa.
Tiêu Chiến: "Thật không ngờ bà sẽ xuống xe." Không phải mấy cuộc đàm phán trên phim truyền hình đều là ngồi trong xe đối phương sao.
Khúc Vi tháo kính râm, biểu tình lạnh lùng: "Tôi sợ cậu làm bẩn xe tôi."
Tiêu Chiến bị nghẹn một chút, lập tức phản kích: "Tôi sợ bà tay già chân yếu sẽ bị thương thôi."
Khúc Vi suýt nữa bóp gãy mắt kính.
"......"
Khúc Vi VS Tiêu Chiến.
Khúc Vi, K.O.
Khúc Vi tiến lên trước một bước, có ý muốn lấy khí thế áp bách Tiêu Chiến: "Cậu còn do dự cái gì. Tôi nghĩ, tôi đã nói đủ rõ ràng."
Tiêu Chiến vô cùng nghiêm túc xin chỉ bảo: "Nếu tôi không ly hôn, bà có thể làm gì tôi?"
"Có thể làm gì?"
Bà ta cười lạnh nói: "Tôi sẽ đóng băng tài khoản ngân hàng của cậu, sẽ khiến cậu không có nơi nào để đi, tôi có rất nhiều biện pháp để cho hai người ly hôn, cậu cho rằng tôi thương lượng với cậu à? Chẳng qua là phương pháp này đơn giản nhất, nhưng tôi cũng không sợ phiền toái."
...... Chà, quả là một nhân vật tàn nhẫn.
Anh không hứng thú với chuyện tài sản của người khác, tài sản có bao nhiêu, sẽ rơi vào túi của ai cũng không liên quan gì tới anh.
Tiêu Chiến không giống các nhân vật chính trong truyện khác, có mười tám loại võ nghệ, mọi thứ đều tinh thông, gả được vào hào môn, thắng được trạch đấu. Đời trước anh cũng chỉ là người bình thường trong một gia đình khá giả. Chuyện đấu tranh nội bộ này không phải sở trường của anh thì không nên tự chủ trương kéo thêm phiền phức.
Chỉ là Vương Nhất Bác sẽ phải gặp nạn rồi. Tay chân không chăm chỉ, ngũ cốc cũng không phân biệt được, nhìn thế nào cũng thấy là số phận lưu lạc đầu đường.
Tiêu Chiến nói: "Tôi muốn thêm ba trăm vạn, đây là điều kiện của tôi."
Đây là chuyện duy nhất anh có thể làm.
Kéo dài thời gian, làm cho Khúc Vi nôn nóng, số tiền lấy được đương nhiên sẽ nhiều hơn một ít. Ba trăm vạn cộng thêm một trong hai căn hộ mà Khúc Vi bồi thường, anh sẽ đưa cho Vương Nhất Bác.
Nếu cậu không ăn xài phung phí, cả đời sẽ không lo ăn uống, đây xem như việc duy nhất Tiêu Chiến có thể làm để báo đáp cậu.
Ở trong mắt Khúc Vi, bộ dạng bình tĩnh này của Tiêu Chiến có thể nói là vô sỉ không biết xấu hổ.
Bà ta trào phúng nói: "Tôi còn cho rằng cậu đổi tính cơ đấy, suy nghĩ cả nửa ngày cuối cùng vẫn chỉ là muốn thêm tiền."
Tiêu Chiến: "Cho nên? Chúng ta cũng đừng nhiều lời nữa đi."
Khúc Vi: "Thành giao."
Giọt mưa rơi trên mặt đất, phát ra những tiếng vang tí tách, trong không khí mang theo một mùi ẩm ướt vừa nồng vừa khó ngửi. Một bóng người màu đen đứng ở góc cao ốc, nghe rõ ràng rành mạch cuộc đối thoại của hai người.
Cả người cậu bị nước mưa xối đến ướt nhẹp, mái tóc màu đen thấm đẫm nước mưa, trên lọn tóc rơi xuống những giọt nước tí tách, hòa vào làm một với nước mưa trên người.
Chiếc áo len đen trên người cậu thấm đẫm nước mưa, phảng phất nặng đến nghìn cân.
Da cậu trắng nõn càng làm nổi bật đôi mắt hẹp dài kia, tròng mắt đen như mực, lại có vài phần đờ đẫn không chút để ý.
Cho đến khi nghe được hai chữ "Thành giao", đôi mắt mới chớp một chút.
......
Tiêu Chiến trở lại phòng ở cởϊ áσ khoác ra, chân trước mới vừa tiến vào không bao lâu, Vương Nhất Bác cả người đầy nước mưa yên lặng đi vào cửa, đóng lại.
Quả nhiên không cầm ô theo.
Tiêu Chiến thuận tay cầm một cái khăn lông dài đưa cho hắn: "Không phải tôi đã đặt ô ở cửa rồi sao, vì sao lúc ra cửa không mang theo?"
Cậu chậm rì rì giương mắt lên, liếc liếc mắt nhìn Tiêu Chiến, cái liếc mắt kia làm Tiêu Chiến hồi tưởng đến lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, ánh mắt xa lạ như chưa từng quen biết.
Vương Nhất Bác không cầm khăn lông, về thẳng phòng làm việc.
Tiêu Chiến: "??"
Ăn nhiều không tiêu hả cái thằng này, trở mặt không nhận người quen à?
Anh buồn bực bật bếp nấu cơm, cửa thư phòng vẫn luôn đóng chặt, phần cơm Tiêu Chiến để lại cho cậu cũng lạnh rồi mà cậu còn chưa chịu ra.
Tiêu Chiến không hiểu tại sao lại có cuộc chiến tranh lạnh này, anh đạy cơm vào, lười so đo với Vương Nhất Bác, về phòng đăng nhập trò chơi. Vừa login thì đã thấy có rất nhiều người hỏi Tiêu Chiến vì sao lại rời bang phái, trong đó có Cố Quốc Thần Du.
Cố Quốc Thần du: Là vì Bích Ảnh sao? Xin lỗi, khiến cậu khó chịu rồi.
Bạch Long Mã: Tán Tán, cậu mau trở lại đi mà, chúng ta cùng nhau chơi game được không QAQ
Ta là Diệp Lương Thần: Cái đó, Khinh Phong Bích Ảnh chính là như vậy, cậu đừng để ý, mọi người trong bang cũng quen cả rồi. Vào trò chơi chúng tôi mang cậu đi thăng cấp.
Đang lúc Tiêu Chiến lần lượt giải thích, đột nhiên "rầm" một tiếng, phảng phất vật nặng ngã trên mặt đất, dọa anh hết hồn.
Anh bước nhanh chạy ra, bật đèn, Vương Nhất Bác đang ngã trên mặt đất, thần trí mơ hồ, nước và vài viên thuốc màu trắng rơi đầy đất, ly nước cũng bị vỡ tan.
Tiêu Chiến duỗi tay sờ vào trán của cậu, nóng đến mức làm người ta kinh sợ.
"Trời ạ, sao có thể nóng đến mức này?"
Tiêu Chiến kinh ngạc.
"Đã nóng đến mức có thể rán trứng gà rồi!"
Vương Nhất Bác mới vừa rồi còn mơ mơ màng màng bỗng nhiên mở to mắt: "Trứng gà rán?"
Tiêu Chiến: "......"
Loại tinh thần ham ăn mặc kệ sống chết này làm anh thật cảm động đó.