"Ào ào......"
Tiêu Chiến bị tiếng nước đánh thức.
Anh mơ màng dụi mắt, đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Không cần nghĩ cũng biết đây là một gian phòng khách sạn xa hoa.
Tấm ga giường trắng muốt được bao phủ bởi những cánh hoa hồng mềm mại, một ly rượu vang đỏ đổ trên khăn trải giường nhuộm thành một mảng lớn, kính phòng tắm là chất liệu nửa trong suốt, mơ hồ nhìn thấy một bóng người.
Đây là ——
Tiêu Chiến càng lúc càng thấy khó hiểu.
Tối hôm qua, anh thức đêm xem xong một quyển tiểu thuyết trọng sinh máu chó ngập đầu, chưa kịp chửi bậy đã ngã đầu ngủ. Ai mà ngờ nhắm mắt một cái, mở mắt ra đã thấy mình ù ù cạc cạc chạy đến khách sạn này, hơn nữa còn...... Đang thuê phòng?
Tiêu Chiến ngồi dậy, bỗng nhiên cảm thấy là lạ. Anh từ khi nào lại có đôi chân dài hơn mét như vậy, lông chân mấy năm rồi chưa cạo cũng tự nhiên mà biến mất không dấu vết.
Dưới chân xuất hiện một đôi giày da màu đen, sáng bóng, nhìn qua thôi cũng biết là hàng đắt tiền rồi.
Lại cộng thêm bộ tây trang trên người nữa, công việc của một nhà thiết kế không yêu cầu trang phục quá trang trọng, nên ngày thường Tiêu Chiến toàn mặc quần đùi áo phông tay ngắn, lấy đâu ra cái thứ trên người này.
Dùng tay vén mạnh chiếc quần âu đắt tiền, anh bỗng hoảng hốt vết sẹo năm 6 tuổi ở đầu gối cũng biến mất luôn rồi.
Không phải chứ, chẳng lẽ ngủ một giấc dậy cái đã bị người ta mang đến thẩm mĩ viện, đập đi xây lại rồi sao...
"......"
Anh kinh ngạc vươn tay, ngơ ngẩn trợn tròn mắt. Ánh mắt anh từ từ nheo lại nhìn chằm chằm vào bàn tay.
Ngón tay thon dài, trắng nõn, mềm mại không xương, hiển nhiên là được bảo dưỡng vô cùng tốt, lòng bàn tay non mềm, màu da trắng tuyết, trắng đến mức có thể dễ dàng nhìn thấy mạch máu màu xanh tím dài mảnh trên mu bàn tay.
Hả? Móng thỏ nướng than cũng không cánh mà bay luôn rồi.
Mặc dù là nhà thiết kế nội thất nhưng công việc đó đòi hỏi phải thay đổi địa điểm làm việc liên tục nên việc ra ngoài trời là không thể tránh khỏi, hà cớ gì sao tay anh sau một đêm lại trắng thế này.
Ấn tượng đầu tiên của Tiêu Chiến về người này là: gia cảnh tốt, mười ngón không dính nước mùa xuân, có thể nói là một đại mỹ nam.
Tiêu Chiến lặng người, bình tĩnh sâu chuỗi lại tất cả những gì anh thấy từ lúc tỉnh dậy đến giờ, bình tĩnh cầm di động mở camera trước.
Nam nhân trên màn hình trang điểm mắt khá đậm khiến mắt như có quầng thâm, lông mi vốn dĩ đã dài lại còn bị chủ nhân của nó dùng bút kẻ mắt làm mất đi ít nhiều vẻ đẹp tự nhiên vốn có của nó, cả khuôn mặt đều được trang điểm theo phong cách idol Hàn Quốc.
Chỉ có thể kết luận lại một câu, người này trang điểm quá đậm, nhìn thế nào cũng thấy già hơn tuổi.
Tóc được nuôi khá dài, có chút xoăn, một phần tóc vì dài quá che mất một phần gương mặt.
Tay khẽ chạm đến một chấm đen nho nhỏ ở dưới môi. Kì lạ thay mọi thứ đều thay đổi, duy chỉ có cái nốt ruồi mỹ nhân này vẫn nằm yên ở vị trí đó.
Tiêu Chiến đã từng khá tự ti về nó, thật không ngờ ở trên gương mặt người này lại có thể hài hòa đến vậy.
Tuy tổng thể trông có hơi hϊếp da^ʍ thị giác người nhìn nhưng anh vẫn loáng thoáng nhìn ra được những đường nét tinh tế, ngũ quan cân xứng trên gương mặt của người này.
Chỉ là, thẩm mỹ tệ đến mức đáng thương, không khỏi khiến người khác muốn sôi máu.
Nam nhân trên màn ảnh trừng lớn đôi mắt, vẻ mặt hoảng sợ, đồng tử mở to, lại co dãn hết cỡ, trông vừa có vẻ dọa người lại vừa có chút khôi hài.
Tiêu Chiến vẻ mặt dại ra.
Đây ——
Không phải mặt của anh!!!
"Cạch" Di động rơi trên mặt đất, người đàn ông từ phòng tắm đi ra vừa lúc thấy một màn như vậy. Trông hắn rất trẻ, ước chừng hai mươi có lẻ, khuôn mặt có thể coi tuấn tú, dù bọc khăn tắm cũng có thể nhìn đến dáng người cân xứng.
Hắn nhìn Tiêu Chiến, khóe môi nhếch lên, ra chiều ghét bỏ khinh bỉ anh lắm, nhưng ánh mắt vẫn là nhu tình mật ý quen thuộc.
"Tôi tắm xong rồi, chúng ta khi nào bắt đầu?"
Tiêu Chiến ngớ người: "Bắt đầu cái gì? Anh là...?"
Đối phương có vẻ mất kiên nhẫn, cười như không cười bước lên trước.
"Thế nào, chờ cậu cùng tên Vương Nhất Bác kia ly hôn, cầm tiền, không tính nhận tôi nữa?"
"Không phải cậu nói sau khi lấy được tiền, liền muốn kết hôn với tôi sao?"
"Đổi ý rồi sao?"
Hắn là một thợ săn lành nghề, hắn biết mỗi lần kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy trước mặt nam nhân này, đối phương sẽ lập tức tước vũ khí đầu hàng, ôn tồn mà dỗ hắn, thậm chí có thể chủ động đưa ra đề nghị kết hôn chỉ để làm hắn vui vẻ.
Nhưng Tiêu Chiến không có khom lưng uốn gối như trong tưởng tượng của hắn.
Anh ngơ ngẩn nhìn người đàn ông trước mặt, trong đầu giông bão ầm ầm.
Không phải chứ.
Đây chẳng phải là cốt truyện của cuốn tiểu thuyết trọng sinh tối hôm qua anh vừa đọc sao!
Quyển sách này tên 《 Trọng sinh trước đính hôn》, là một quyển sáo lộ* trọng sinh sảng văn. Trong sách nữ chủ đời trước vẫn luôn yêu đơn phương bạch nguyệt quang Vương Nhất Bác, vì truy tìm tình yêu từ bỏ vị trúc mã ôn nhu săn sóc. Trong ngày đính hôn, nữ chính trộm chạy trốn đến thành thị nơi bạch nguyệt quang ở.
( * sáo lộ: tình tiết quen thuộc, đi theo đường lối có sẵn)
Nhưng hiện thực rất tàn khốc, nghĩ mọi cách tiếp xúc với bạch nguyệt quang, lại phát hiện đối phương chẳng có gì ngoài gương mặt, lại còn đã ly hôn một lần. Tính tình vẫn lãnh đạm như cũ, luôn bày ra vẻ mặt lạnh nhạt thờ ơ với mình.
Mộng tưởng tan biến, lúc này nữ chính lại phát hiện trúc mã đã trở thành tân binh có tiếng trong ngành thể thao điện tử, giá trị con người ngàn vạn.
Nhìn trên màn hình trúc mã ôm lấy người yêu vẻ mặt hạnh phúc, nữ chính tâm như tro tàn, trong lúc tuyệt vọng tự mình kết liễu.
Sau khi tỉnh lại, nữ chính phát hiện mình đã trở về tới ba năm trước đây.
Lúc này tất cả mọi chuyện đều chưa bắt đầu.
Nữ chính thề đời này nhất định phải thoát khỏi bóng đen u ám, ôm chặt cái đùi to là trúc mã, sống cuộc sống hạnh phúc của riêng mình!
......
Mà Tiêu Chiến, xuyên thành bia đỡ đạn trùng tên trùng họ với anh.
Truyện không đề cập tới nguyên chủ nhiều, chỉ nói anh ta chê nghèo ham giàu, vừa ngu vừa ác.
Cùng bạch nguyệt quang Vương Nhất Bác chỉ là kết hôn trên giấy tờ không có cảm tình, sau khi ly hôn cuộc sống vất vả, kết cục thê thảm, muốn phục hôn nhưng không thành, còn bị nữ chính chê cười.
Về phần vì sao mình xuyên vào thế giới trong sách, Tiêu Chiến bỗng nhiên nhớ tới trong văn án của cuốn tiểu thuyết trọng sinh có viết mấy chữ chói lọi siêu to khổng lồ.
Chê bai tác phẩm nhất định sẽ trở thành nam phụ ác độc!
Nhất định sẽ trở thành nam phụ ác độc!
Nam phụ ác độc!
Cmn!
Đây quả thực là ác ý lớn nhất đến từ tác giả!
Nếu anh nhớ không lầm, hiện tại cốt truyện đã phát triển đến lúc cùng Vương Nhất Bác ly hôn, cũng là thời điểm những bất hạnh của nguyên chủ tức nam phụ ác độc bắt đầu.
Tiêu Chiến giật mình.
Anh không muốn bước vào con đường kia, anh không thể ly hôn.
Nhìn đủ loại biểu tình giãy giụa trên gương mặt Tiêu Chiến, tình nhân Hướng Minh có chút không kiên nhẫn, hỏi: "Cậu tính lề mề tới khi nào?"
Tiêu Chiến phục hồi tinh thần lại, có chút khẩn trương hỏi: "Tôi vẫn chưa ly hôn đúng không?"
Hướng Minh lạnh mắt nhìn nàng: "Không phải nói trở về sẽ ký tên sao."
Nói như vậy tức là còn chưa có ký.
Tiêu Chiến đứng thẳng thân thể, chả hiểu sao mấy người này có thể chịu được cả ngày với cái đôi giày da này, thật là nóng chết anh rồi.
Anh dứt khoát ném đôi giày da cao cấp kia đi, lấy dép lê của khách sạn đi vào, chuẩn bị ra cửa.
Sắc mặt Hướng Minh trầm xuống, ngăn Tiêu Chiến lại: "Cậu muốn đi đâu?"
"Tôi không ly hôn, chúng ta kết thúc, ok?" Tiêu Chiến quay mặt rời đi, một cái liếc mắt cũng không thèm bố thí cho hắn.
Mà đối phương cũng không chịu để yên, vội tiến lên bắt lấy cổ tay anh.
Hướng Minh sức lực lớn, anh đánh không lại, bị đối phương ném lên trên giường.
"Thế nào, bắt đầu học tính cáu kỉnh?" Hắn một tay chống ở mép giường, một tay đã cầm đai lưng, ngữ khí trào phúng, giọng đầy mỉa mai: "Hay là cậu có khẩu vị khác?"
Bọn họ bốn mắt nhìn nhau, gần trong gang tấc.
Hướng Minh thấy được sự bình tĩnh trước giông bão trên gương mặt diễm lệ trước mặt.
"Này."
"Mẹ anh không dạy anh không được đối xử thô bạo với người khác hay sao? Hở ra một chút là lại động tay động chân."
Vừa dứt lời, nam nhân nằm ở trên giường đột nhiên gập chân lên đạp vào chỗ trí mạng của hắn. Sắc mặt của hắn lập tức thay đổi, hết đen lại xanh, vì đau đớn mà uốn éo thành một cuộn, trực tiếp che lại chỗ hiểm quỳ rạp xuống đất.
Tiêu Chiến cầm lấy vest và túi tiền, từ trong bóp tiền lấy ra mấy tờ một trăm nhân dân tệ ném vào người hắn.
"Tiền thuê phòng. Nếu anh cảm thấy không đủ, tôi chuyển khoản bằng Alipay* cho anh."
(*một ứng dụng chuyển khoản của Trung)
"Cậu!"
Chạng vạng tối, trời u ám, nặng nề và ẩm ướt, cơn mưa lạnh lẽo như muốn cuốn trôi cả rừng cây kiên cố.
Tiêu Chiến đứng ở ngoài cửa khách sạn, tấm kính thủy tinh to lớn phản chiếu lên chiếc áo sơ mi trắng, vì chút sự việc lúc nãy mà nhăn nheo không ít, thâm chí còn bị bung mất 2 chiếc cúc.
Xương quai xanh cũng vì thế mà như có như không lộ ra, hấp dẫn không ít ánh mắt không mấy đứng đắn của cánh đàn ông xung quanh.
Nghĩ đến đây Tiêu Chiến bỗng nhiên rùng mình mấy cái, anh lập tức cài hết cúc của áo sơ mi vào, dựng thẳng cổ áo, cũng khoác vội chiếc áo vest đang cầm trên tay lên người.
...
Anh nhanh chóng tìm được chỗ ở của mình từ địa chỉ ship hàng trong điện thoại rồi bắt taxi.
Địa chỉ này cách khách sạn không xa, Tiêu Chiến ngồi ở ghế sau, trong lòng nghĩ kế tiếp nên làm gì bây giờ. Cho dù hiện tâm loạn như ma nhưng anh vẫn phải cố gắng ép mình bình tĩnh lại.
Đột nhiên xuyên đến thế giới trong sách, còn không biết ngày nào có thể trở về, anh phải vì bản thân mà chuẩn bị sẵn sàng giải quyết các tình huống có thể xảy đến.
Tình nhân Hướng Minh liên tục nhắn tin oanh tạc điện thoại anh, Tiêu Chiến lười trả lời hắn, thẳng tay kéo vào danh sách đen.
Tài xế rẽ tay lái: "Tới rồi."
Giống như trong truyện viết, Vương Nhất Bác không giàu có giống như mấy tổng tài bá đạo trong truyện. Nơi này nằm ở nội thành, chung quanh giao thông tiện lợi, cũng không đến nỗi nào.
Tiểu khu ít nhất cũng phải đến mấy chục năm tuổi đời, không phải bất động sản mới nhưng công tác phủ xanh được làm khá tốt.
Mưa vẫn còn tí tách tí tách rơi không ngừng, giờ phút này Tiêu Chiến chẳng thèm nghĩ gì đến tiền bạc, dùng chiếc ví LV làm ô che lên đầu, anh chỉ nghĩ làm thế nào cho lớp trang điểm đậm chất Hàn Quốc này không trôi để khỏi dọa sợ quần chúng.
Trong ví có chìa khóa, may là không phải khóa mật mã, nếu không anh thật sự đừng mong vào được nhà.
Phòng ở không lớn, ước chừng không đến một trăm mét vuông, Tiêu Chiến bật đèn liếc mắt nhìn xung quanh, trong nhà có 2 phòng ngủ, một gian phòng ngủ mở cửa, một phòng ngủ cửa đóng chặt.
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết hai người này tuyệt đối không ngủ chung trên một giường.
Tiêu Chiến mở tủ quần áo chọn một chiếc áo sơ mi và quần jean tương đối bình thường đặt lên ghế, sau đó lấy nước tẩy trang. Trong lúc anh đang hì hục xoay sở, khoá cửa "cạch" một tiếng.
Một bóng người cao gầy bước vào, Tiêu Chiến đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, ngẩng đầu, chốc lát ngây ngẩn cả người.
Anh nghĩ, chẳng trách trong sách phải cường điệu cậu ta có một gương mặt đẹp, chẳng trách sẽ trở thành bạch nguyệt quang trong lòng Tống Diệc Phi, chẳng trách ngay cả nữ chính thực dụng cũng vẫn luôn nhớ mãi không quên cậu ta, tiêu phí mấy năm, tốn công vô ích chỉ hy vọng một ngày kia cậu ta có thể quay đầu lại nhìn một cái.
Người đàn ông đứng ở của thân hình mảnh khảnh, áo hoodie đen ướt đẫm, sắc mặt bị đông lạnh đến tái nhợt. Túi văn kiện plastic trong tay lại được bảo vệ rất khá, sạch sẽ không ướt.
Cậu rũ mắt xuống, thay dép lê.
Mái tóc đen nhánh dính nước mưa có chút hỗn độn lại càng tôn thêm màu da trắng nõn. Cậu có đôi mắt phượng ngủ hiếm thấy, mắt hình thon dài, hơi nheo lại, thoạt nhìn ôn hòa vô hại lại mông lung mơ màng tựa như không gì có thể khiến cậu bận lòng.
Vương Nhất Bác có chiếc cằm sắc bén và đôi môi mỏng mang vẻ hời hợt. Đáng lẽ vẻ ngoài của cậu phải mang nét sắc sảo và hung dữ nhưng nhờ cặp mắt kỳ diệu kia trung hòa mà trở nên vô cùng ôn hòa.
Tiêu Chiến nhìn đến ngu người, anh bỗng nhiên hiểu ra vì sao đối với sự theo đuổi tha thiết của nữ chính, Vương Nhất Bác lại có thể thờ ơ như thế.
Gương mặt này, trên đời lấy đâu ra người có thể lọt vào được tầm ngắm của cậu ta cơ chứ.
"......"
Vương Nhất Bác không cảm nhận được Tiêu Chiến oán thầm.
Trong ánh mắt chăm chú của Tiêu Chiến, cậu đi đến cửa phòng ngủ, mở túi văn kiện lấy hợp đồng đặt lên bàn, từ đầu đến cuối không hề liếc mắt lên người anh một lần nào.
Trên bàn đặt hai tờ thỏa thuận ly hôn, nếu không phải bởi vì chuyện này, cậu sẽ không trở về muộn như vậy.
Tiêu Chiến nhìn chằm chằm theo Vương Nhất Bác cho đến khi cậu đi đến phòng bếp.
"Cồm cộp."
Cửa tủ lạnh bị mở ra, Vương Nhất Bác lấy ra một gói mì tôm ra một cách thành thạo. Quần áo của cậu không đổi, mái tóc ẩm ướt, chiếc áo hoodie ướt đẫm trông rất lạnh.
Cậu đưa lưng về phía Tiêu Chiến, gạch trắng, tủ lạnh trắng, bếp đen, một bóng lưng đen lẻ loi trơ trọi dung nhập vào trong thế giới đen trắng, không nhiễm chút khói lửa nhân gian.
Nhìn bóng lưng cậu, Tiêu Chiến đứng lên.
"Tôi sẽ không ly hôn."
_End chương 1_