Không Mừng

Chương 61: Chương 61

Phương Mân và Thi Mân đã rời khỏi Liễu Trấn vào mùa xuân, cả hai thuê một ngôi nhà vừa phải tại một khu vực không trung tâm của Ninh Thành.

Nhưng Phương Mân làm việc ở trung tâm thành phố, vì vậy mỗi ngày phải đi hai lượt tàu điện ngầm, tương đương với hơn một giờ lái xe.

Còn Thi Mân thì vẫn nhận một số công việc phiên dịch nhẹ nhàng, tiền nhuận bút được dùng cho chi phí sinh hoạt, tiền tiết kiệm cùng với tiền lương của Phương Mân thì dùng để mua thuốc và kiểm tra sức khỏe định kỳ.

Đôi lúc ở nhà quá nhàm chán, Thi Mân sẽ tham gia một số nhóm trao đổi tương trợ lẫn nhau.

Theo lời của Phương Mân, tuy rằng nghe có vẻ hơi đáng sợ, nhưng thực chất họ là một nhóm những người cùng mắc bệnh, họ động viên nhau, chia sẻ niềm vui và giảm bớt đau đớn.

Một ngày nọ, Thi Mân nghe một thành viên trong nhóm chia sẻ rằng hắn bị bạn gái bỏ rơi vì bệnh tật, sau đó khóc lóc đòi sống đòi chết.

Kết quả là một đám người vây quanh chàng thanh niên hát hò rất lâu.

Thi Mân không biết hát, nhưng sau cùng thì cũng ngâm nga vài từ.

Cuối cùng, chàng thanh niên nín khóc, và Thi Mân nói, “Cậu phải sống thì mới có thể biết được suy nghĩ sau cùng của cô ấy được chứ.”

Một nhóm người đều nhìn anh chằm chằm, Thi Mân không khỏi ngượng ngùng, đành phải giơ tay nói: “Tôi có không ý gì khác, chỉ nghĩ rằng góc nhìn của mỗi người thì đều có hạn, kỹ năng giao tiếp đôi khi cũng còn khuyết thiếu.

Con người không ai là hoàn hảo, nhưng nếu cô ấy thực sự sai, vậy tôi nghĩ không đáng phải trừng phạt bản thân vì sai lầm của người khác bằng một cái giá đắt như vậy; Nếu cô ấy có ẩn tình gì khác, vậy chẳng phải bạn vì sự bồng bột của chính mình mà đánh mất đi ba thứ quý giá nhất trên đời rồi hay sao?”

Sinh mạng, tự do, còn có tình yêu.

Cậu thanh niên trầm ngâm một lúc rồi hỏi: “Anh từng mất đi rồi sao?”

“Tôi đã từng mất tất cả.” Thi Mân nói, “May thay, tôi đã tìm lại được một ít.”

***

Khi Thi Mân về nhà thì Phương Mân cũng vừa về đến nhà và đang đeo tạp dề.

“Xin lỗi anh, hôm nay về muộn rồi, em có mua mấy món ăn nóng, hâm nóng lại rồi ăn nhé?” Phương Mân tiến đến hôn Thi Mân, đồng thời lắc lắc mấy thứ trên tay, “Mấy món này cũng thanh đạm lắm, anh chắc chắn là ăn được.”

Thi Mân cởi tạp dề của cậu xuống, nói: “Anh ăn rồi.

Trước khi ra ngoài anh đã bỏ bánh bao vào lò vi sóng, em có thể tự đi lấy.”

Phương Mân cắn một miếng lớn vang dội, miệng đầy dầu mỡ, trêu đến nỗi Thi Mân chỉ biết lắc đầu.

Mấy cái bánh bao hấp bị Phương Mân vội vàng chén sạch nhanh gọn, Thi Mân đành phải phân tán lực chú ý một chút, hỏi: “Em vừa ăn vừa nhìn máy tính cái gì, không sợ bệnh bao tử sao?”

Đây là tử huyệt của Phương Mân.

Cậu lập tức từ từ nuốt xuống, ngoan ngoãn tắt màn hình máy tính.

Thi Mân lúc này mới yên tâm đeo tai nghe lên tiếp tục đọc sách.

Sau bữa ăn, Phương Mân như thường lệ sẽ cùng Thi Mân ra ngoài một lát, đi dọc bờ biển hoặc dạo một vòng quanh cư xá.

Trên đường đi thì Phương Mân kể một vài chuyện bát quái ở công ty còn Thi Mân kể vài câu chuyện của những người mới gặp.

“Trịnh Cửu đã nhảy việc.” Phương Mân đang nói về việc thuyên chuyển công tác trong nhóm của mình, đột nhiên nhớ tới cái tên này, cậu vội vàng nói: “Em nghe đồng nghiệp nói, em thề, từ khi quay lại Ninh Thành em không còn nói chuyện với cậu ta nữa!”

Thi Mân có vẻ tự hỏi sao cậu lại đột ngột chuyển sang chủ đề này, chớp chớp mắt, chờ cậu nói tiếp.

“Em cũng không có ý gì khác đâu……….” Phương Mân khẽ lầu bầu, “Em sợ anh chán ghét.”

Thi Mân lúc này mới bật cười, “Không đâu.”

Nói đoạn, Thi Mân dừng lại, thoáng nhìn đồng hồ đeo tay, hỏi: “Hôm nay đã ở bên ngoài nửa tiếng rồi, em quay về còn việc phải làm không? Hay là bây giờ về đi?”

“Không gấp, trưa nay em tăng ca làm xong việc hôm nay rồi.” Phương Mân vòng tay ôm Thi Mân, mỉm cười: “Cảm ơn thầy Thi đã thông cảm, nhưng hôm nay em có thể đi thẳng đến bờ biển cùng anh.”

Gió đêm bờ biển rất lạnh, sau khi đến, Phương Mân cởϊ áσ khoác của mình khoác lên cho Thi Mân.

Vùng biển này mang theo tâm tình và cõi lòng tan nát của bao người, nhưng mấy trăm năm nay nó vẫn cuồn cuộn dâng trào như ngày nào, mặc cho sự bất lực của con người.

“Phương Mân…” Giọng nói bị gió biển làm biến điệu, nhưng Thi Mân vẫn rất vui vẻ, “Đợi tiết trời ấm hơn, chúng ta hãy dựng lều ở đây một lần nữa đi.”

“Được!”

Phương Mân nghĩ, cuối cùng thì điều ước cũng thành hiện thực.

Lúc Thi Mân quay người đi về phía bãi biển, cậu liền đặt một chiếc lều.

Phương Mân bước nhanh theo sau Thi Mân.

Có rất nhiều cặp đôi ở trên bờ biển, cũng có rất nhiều bạn nhỏ hỏi có muốn mua hoa hay không.

Những bạn nhỏ này đều tránh bọn họ, chỉ đi thẳng đến các anh chị đang quấn lấy nhau.

Phương Mân thấy thế, cười cười, hỏi: “Hai chúng ta vậy mà không giống tình nhân à?”

Toàn bộ tâm trí Thi Mân đều đặt trên mặt biển, không để ý đến những người xung quanh, cho nên anh quay đầu, bối rối hỏi cậu có ý gì.

Phương Mân liền chỉ tay về mấy đứa trẻ đang cầm hoa, nói: “Anh nhìn đi, chẳng có ai chạy tới hỏi: “Anh đại, có muốn mua hoa tặng cho đối tượng của mình không?””

Giọng điệu này còn cố ý bắt chước bọn trẻ, ỏn à ỏn ẻn, chọc cho Thi Mân cười không khép được miệng.

“Em đó…….” Thi Mân bất đắc dĩ lắc đầu, “Nũng nịu quá thể.”

Phương Mân bị lời mắng yêu này ghẹo đến ngứa ngáy trong lòng, chẳng hề lo lắng đang ở bên ngoài, kéo Thi Mân qua, ấn một nụ hôn lên khóe miệng của anh.

Gió biển mát rượi, bờ môi Phương Mân cũng lạnh.

Thi Mân cảm thấy khóe miệng mình tựa như đột ngột đóng băng, ngay khi phản ứng lại, Phương Mân liền chuồn đi như một đứa trẻ đã chòng ghẹo thành công.

“Phương Mân, quay lại.” Thi Mân nghiêm mặt, bày ra vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, trầm giọng gọi.

Phương Mân lúc này mới ngừng lại, hậm hực quay đầu, thoáng lộ ra một nụ cười ngượng ngùng.

“Em chạy cái gì?” Thi Mân ra vẻ tức giận, “Hôn xong liền chạy?”

“Không có không có, em chạy…..

chạy đi mua hoa cho anh đó!” Tròng mắt Phương Mân di chuyển nhanh như chớp, rốt cuộc nghĩ ra được lý do, co giò chạy về phía bên cạnh.

Một lúc sau, Phương Mân thực sự quay lại với một bó hoa trên tay, giơ lên trước mặt Thi Mân, nói: “Hầy, tặng anh này, quà sinh nhật sớm.”

Thi Mân bất đắc dĩ nở nụ cười, cúi đầu ngửi ngửi hoa, thuận theo cuống hoa hôn nhẹ lên ngón tay Phương Mân.

Sau khi về đến nha, Phương Mân đem hoa đi cắm, vừa nghe Thi Mân phàn nàn mình tiêu tiền bừa bãi vừa dọn dẹp đống đồ lộn xộn trên bàn.

Kéo, dao chạm khắc, mảnh gỗ và các mảnh vụn khác chất đống trên đầu giường, Phương Mân dọn dẹp từng thứ một xong, đột nhiên nhìn thấy một hình người nhỏ bằng gỗ ngay ngắn đặt bên cạnh bàn máy tính.

“Thầy Thi khắc em nhiều như vậy làm gì thế?” Phương Mân cười nói.

Vừa nói, Phương Mân vừa kiểm tra các triệu chứng bệnh tật của Thi Mân theo lời dặn của bác sĩ rồi mới đặt anh nằm ở lại trên giường.

“Dù sao thì trong nhà cũng có một bản mẫu.” Thi Mân khẽ ho, giấu đi khuôn mặt đỏ lựng của mình.

Mà cái bản mẫu kia cũng không biết xấu hổ, thoải mái cởϊ áσ ngoài, dụ hoặc nói: “Vậy sao thầy Thi không khắc toàn thân luôn đi? Khỏa thân cũng được………”

“Mặc đồ cho đàng hoàng.” Ngữ khí Thi Mân tuy ôn hòa nhưng lại rất có lực uy hϊếp, người trẻ tuổi nhanh chóng hậm hực cài lại cúc áo.

“Có ngủ không?” Thi Mân lại hỏi.

Phương Mân lẩm bẩm vài câu “ngủ”, sau khi nhận được lời khẳng định, cậu tắt đèn rồi trèo lên giường trong bóng tối.

Mặc dù giữa hai người vẫn có chút khoảng trống, nhưng Phương Mân vẫn luôn không thành thật đυ.ng chạm Thi Mân, đặt tay vào lớp chăn ấm áp rồi lại vươn qua, cách một lớp vải nắm tay Thi Mân.

“Phương Mân, không phải muốn ngủ sao?” Thi Mân lôi uy nghiêm dạy học sinh ra.

Học sinh lập tức rụt tay về, khe khẽ hừ một tiếng, ủy khuất trở mình.

Không ngờ tới, thầy Thi vẫn là sống lâu hơn vài năm, tận dụng khoảng cách lúc cậu xoay người, hôn lên gáy cậu, trêu chọc đến độ Phương Mân ngứa ngáy toàn thân, lại không muốn né tránh, vừa khó chịu vừa hưởng thụ cực kỳ, giống như một con mèo gừ gừ nằm phơi bụng ra ngoài.

“Thi Mân…..” Phương Mân rầm rì, “Anh thế này nguy hiểm lắm.”

Thi Mân chắc là đã bị cậu dạy hư rồi, vẻ mặt vô tội, nói: “Tháng này anh không khỏe lắm.

Bác sĩ dặn phải hết sức cẩn thận.

Em cũng không được cầm thú quá.

Phương Mân hiển nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể dồn tất cả dục niệm, phát tiết trên bàn tay anh.

Phương Mân cầm khăn nóng giúp anh lau dọn, cảm thấy mình lại tự làm tự chịu rồi.