Không Mừng

Chương 58: Chương 58

Thầy Thi muốn được quay lại năm 2011.

Cho dù tôi có xuất sắc đến mấy thì cũng chẳng thể tạo ra một cỗ máy thời gian được.

Nếu thật sự có bản lĩnh này, tôi đã sớm xuyên về vô số lần.

Nhưng vẫn là nên tận dụng các mối quan hệ một chút, ví dụ như Lý Nguyên.

À không đúng, lúc nhờ vả cậu ta thì cũng nên tôn kính gọi một tiếng “thầy Lý”.

Lớp tôi có một group chat, chỉ mỗi mình tôi không có trong đó.

Lý Nguyên kéo tôi vào nhóm, tất cả mọi người liền nhao nhao oanh tạc, từng tin “tiểu Phương tổng” dài “tiểu Phương tổng” ngắn liên tục nhảy lên.

Có lẽ mối quan hệ của tôi và Thi Mân hơi tế nhị nên bọn họ đều chủ động tránh đi cái tên này.

Có gì đâu mà phải tránh đi? Tôi chính là muốn để mọi người đều biết tôi cùng thầy Thi đã từng yêu nhau.

Không đúng, không phải đã từng.

Hiện tại, tương lai, đều sẽ luôn yêu nhau.

Chủ nhật hôm đó tôi xuất viện, liền thương lượng với hiệu trưởng, xin ông ấy cho phép tôi và thầy Thi vào trường.

Thi Mân không hiểu gì sất, hỏi tôi lại muốn giở trò gì.

Tôi thì trực tiếp dẫn anh ấy đến phòng học cũ.

Thực ra thì không hề “cũ” chút nào, bức tường đã được sửa sang lại, câu khẩu hiệu bật lên trên nền đỏ tươi.

Ghế ban đầu cũng đều đã đổi mới, nhưng bị bọn tôi đổi lại bằng mấy cái cũ lôi từ trong nhà kho ra.

Đương nhiên, quan trọng nhất chính là… chỗ ngồi trong phòng đều được lấp kín, tất cả là những học sinh của lớp tốt nghiệp Trung học Liễu Trấn trước đây.

Tôi cũng lâu rồi không gặp bọn họ.

Trong số đó, có người đã sinh con đẻ cái, không còn giữ được tuổi thanh xuân; Có người có lẽ cũng công thành danh toại, từ bỏ rất nhiều, cũng nuối tiếc không ít; Có người thật sự nổi bật trong lĩnh vực của mình, không uổng công trước đây xuất sắc như vậy; Cũng có người quay về với cuộc sống bình dị của riêng họ, củi gạo dầu muối, bắt đầu cuộc sống mới.

Nhưng mọi người vẫn rất hào hứng rỉ tai nhau, nói về những thay đổi của Liễu Trấn, nói về hiệu trưởng của Trung học Liễu Trấn, nói về một kẻ tám năm không tham gia nhóm, vừa vào đã bắt đầu làm mấy chuyện ngốc xít.

Bầu không khí thế này ngược lại thật sự phảng phất khung cảnh Trung học lúc trước.

Thi Mân đằng sau sững sờ, dùng ánh mắt hỏi tôi chuyện gì xảy ra vậy.

Mặc dù tôi là người đề xuất, nhưng nhìn thấy một màn trong phòng học lúc này, cũng không khỏi xúc động.

Tôi dụi khóe mắt, cấp tốc chạy vọt vào phòng học, tìm tới ghế trống ở hàng cuối rồi ngồi xuống.

Một phòng toàn người lập tức ngừng nói chuyện, đồng loạt nhìn về phía cửa.

Mà thầy Thi của tôi chỉ bước từng bước nhỏ, dường như không tin thể tin được.

Nói thế nào đây nhỉ, lúc anh ấy đi lên bục giảng, tôi cảm thấy bức ảnh chụp tám năm trước hoàn toàn trùng khớp với khung cảnh hiện tại.

Tôi vẫn luôn biết rằng mình sẽ rất phấn khích khi thấy anh ấy, nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ mãnh liệu như vậy.

Cứ như thể mỗi tia sáng chiếu vào nơi đó đều làm cho thầy Thi của tôi xinh đẹp hơn.

Đúng, xinh đẹp, tôi không nghĩ ra được tính từ nào khác, có điều từ này có chút dung tục, nhưng áp lên anh ấy lại thoát tục cực kỳ.

Mặc dù người dưới lớp đều ăn mặc rất dày, có người còn đánh phấn nền, người lại đầy nếp nhăn, duy chỉ có thầy Thi, ngoại trừ gầy hơn trước, còn lại một chút cũng không hề thay đổi.

Tiếng chuông dự bị vẫn không thay đổi, vẫn là âm thanh của tám năm trước, khi vang lên, toi mọi người dường như đều vểnh lên vậy.

“Chào mọi người…”

Lời vừa nói mang theo nghẹn ngào cùng xúc động, nhưng anh ấy nhanh chóng nở nụ cười, run rẩy hỏi: “Mọi người… Các em đều….

Trở về?”

“Thầy ơi, thầy còn chưa tự giới thiệu đâu.” Lý Nguyên giòn giã la lên.

Thi Mân dụi dụi mắt, hốc mắt nhanh kia đã đỏ thành từng mảng lớn, nhưng nhìn vẫn rất đẹp; yếu ớt, cảm động, còn có kìm nén, tất cả, tất cả đều rất đẹp mắt.

Anh ấy xoay người, viết từng chữ lên bảng đen.

Thi, Mân.

Đèn huỳnh quang ở ngay phía trên, bóng vừa vặn đổ xuống bảng đen, che đi mất một nửa tên gọi.

“Thầy Thi thầy Thi! Lớp mình cũng có một bạn tên “Mân””.

Cả lớp cười lớn quay lại, tập trung vào tôi.

Thầy Thi giống như là đang cười chúng tôi trẻ con quá, nhưng cũng rất phối hợp lật danh sách ra, tìm tới tên của tôi, nhẹ nhàng đọc: “Phương Mân.”

Tim tôi chưa từng đập nhanh như vậy.

Lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy chính bởi một tiếng như thế gọi tôi tỉnh giấc, nhưng ánh mắt ấy lại khiến tôi mắc kẹt năm này sang tháng nọ.

Tôi thậm chí về sau mỗi khi nhớ lại liền có chút hối hận, vì sao khi đó lại nằm sấp ra ngủ? Nếu không thì có phải là đã sớm mở mắt nhìn xem vị giáo viên này, đồng thời kiêu ngạo lùi thời gian bắt đầu yêu thầy Thi về trước được vài phút.

Tôi thực sự muốn khóc, mũi tôi chua xót.

Đặc biệt là khi nhìn thầy Thi đi về phía tôi với nụ cười trên môi, rạng rỡ như ánh sáng bên ngoài lúc này.

Bạn nói xem, một bệnh nhân sao lại có thể cười giống mùa xuân đến như vậy?

“Thầy Thi…” Tôi cuối cùng cũng không kìm được, rất vô dụng bật khóc, đứt quãng lên tiếng, “Em là Phương Mân.”

“Phương trong ngay thẳng (方正 – phương chánh), Mân trong Thi Mân.” Tôi nói.

Cũng không biết nên nói gì, mấy nội dung soạn sẵn đã sớm quên sạch sẽ, cũng chỉ có thể lặp đi lặp lại mấy lời như cũ, những lời tôi đã nói đi nói lại không biết bao nhiêu lần.

“Sở dĩ “Mân trong Thi Mân” là bởi vì… tất thảy đều thuộc về anh.

Từ khi bắt đầu tám năm trước, vẫn luôn chỉ thuộc về anh.”

“Thật xin lỗi…… Thầy Thi, em thật sự yêu anh.”

“Em biết anh nghe nhàm rồi, em biết anh không tin, nhưng em vẫn muốn nói.

Em yêu anh, thật lòng yêu anh, em không biết làm sao để thay đổi cách bày tỏ nữa, em ngốc quá mà.”

Tôi nói, đoạn bắt đầu lau nước mắt, thật quá mất mặt rồi, tiếng lòng mình mà cũng không thể bày tỏ.

Thầy Thi chắc sẽ giận lắm, trước mặt nhiều người như vậy, đã không giúp anh ấy xuống đài được, ngay cả nói còn khó khăn đến vậy.

Thầy Thi vẫn chỉ khẽ cười và đưa cho tôi một tờ giấy.

Anh ấy hiền lành biết bao, ngay lúc này còn có thể nhớ tới mang giấy đưa cho tôi.

Giọng Thi Mân không lớn, nhưng cả lớp đều yên tĩnh lại.

Anh cười nói: “Có người nói, sự lãng mạn của loài người thể hiện ở sự bất khuất khi đứng trước bi kịch.”

Thi Mân khom người, vô cùng nhẹ nhàng lau khô nước mắt thay tôi, “Anh chưa bao giờ là một người có dũng khí, vì vậy anh vẫn luôn hoảng hốt, sợ hãi một ngày nào đó em sẽ rời đi, giống như trước kia.

Hoặc là, em không phải vì “yêu”, mà là thương cảm hay áy náy.

Dù sao thì anh cũng không còn thời gian để thử rồi mắc sai lầm nữa.”

“Nhưng vừa rồi khi đi về phía em, anh nghĩ, mình vẫn là không kìm lòng được, lại rung động nữa rồi.”

Lúc nghe được lời này, tôi vững tin, hoa nở cũng phát ra âm thanh.

Thanh âm này tôi đã nghe thấy rất nhiều năm rồi, cả trong giấc mộng chẳng thể cất lời hay trong thế giới chân thực yên bình, tất cả đều rất quen thuộc, đều thuộc về Thi Mân.

Mà chủ nhân của âm thanh nói với tôi, “Dù sao với anh mà nói, còn sống đã chính là một món quà, vì sao lại không đi kiểm nghiệm sự lãng mạn mà toàn nhân loại đều khao khát kia một chút?”

Tôi giống như một thằng ngu, chẳng nói được gì, trong đầu lúc này đều là dáng vẻ Thi Mân lúc cười lên.

Tôi nhìn các bạn trong nhóm cũ ngày trước và nhận được ánh mắt khích lệ của họ.

Thi Mân dường như đang chờ tôi đáp lại, nhưng lại không đợi được, thế là bất đắc dĩ đứng thẳng người dậy, gõ gõ bàn tôi, nhắc nhở: “Vậy nên, rất hân hạnh được gặp cậu.”

Đồng hồ treo tường phía sau lớp học đã điểm chín lần, chuông vào lớp đúng lúc này vang lên.

Giọng của thầy Thi cứ thế văng vẳng bên tai cùng với tiếng nhạc.

“Làm lại từ đầu nhé, bạn học Phương Mân.” Anh ấy nói.