Anh ấy ăn mặc khá tùy ý, đồ ngủ lỏng lỏng lẻo lẻo, cổ áo rộng cũng hào phóng để lộ da thịt.
Trên tay bưng một chén nước, cổ tay gầy gò, các khớp xương nổi lên rõ ràng.
Sáng sớm trời nào có ấm áp gì, anh ấy ăn mặc kiểu này hiển nhiên là chuẩn bị ra tưới nước cho cây nhỏ.
“Em…….
tưới nước rồi.” Tôi nói.
Thi Mân ngập ngừng một hồi, cuối cùng cũng không nói gì, giữ đoạn mở rộng cửa ra, “Tìm tôi có việc? Vào đi.”
Có tin nhắn từ Lý Nguyên đã củng cố đáng kể sự tự tin của tôi.
Động tác này trong mắt tôi lại thêm chút mập mờ không rõ ràng.
Gió lúc này cũng vô cùng hiểu chuyện, hết lần này đến lần khác thổi tung vạt áo và cổ áo của Thi Mân.
Anh ấy vừa tỉnh ngủ không để ý ăn mặc lắm, da thịt lộ ra mấy mảng lớn, lúc đi lại, làn da tái nhợt cứ lắc lư trước mặt tôi.
Tôi khép cửa lại, ánh mắt vẫn dõi theo chân anh ấy.
“Sao không vào ngồi đi?” Thi Mân quay đầu, khó hiểu nhìn tôi một lát, lập tức kéo ghế ra, bảo tôi qua ngồi.
Tôi lại nhớ tới những gì Lý Nguyên đã nói, tình cảm giữa chúng tôi không phải là ngọn lửa châm từ ngọn đuốc thôi đâu, mà là liệu nguyên* rực nóng cơ.
Đừng nói tám năm, dù là qua tiếp thêm mười năm nữa, tôi gặp được anh ấy, vẫn sẽ như cũ không kìm nén được xúc động muốn tiến lại gần anh ấy.
Vì vậy khi tôi bước đi tới chỗ anh ấy, bước chân có hơi loạng choạng, và theo quán tính cùng ma sát thì có chạm lưng mình vào ngón tay anh ấy.
Anh ấy không né tránh.
Anh ấy không có né tránh.
Máu nóng sau một đêm không ngủ xộc lên đầu, làm tôi càng táo bạo hơn vài phần, tôi nghĩ, nói tôi bị kích động cũng được, không có não cũng chẳng sao, tôi vẫn muốn thực hiện điều mà tôi đã muốn làm từ lâu.
Anh ấy không thể quên được tôi, tôi cũng không thể quên được anh ấy.
Anh ấy ví tình yêu của chúng tôi với ngọn lửa bùng cháy vĩnh hằng, tôi còn lý do gì để sợ nữa?
Tôi đứng lên, dưới ánh mắt đầy kinh ngạc của anh ấy mà hôn lên.
Một tay tôi ôm lấy gáy anh ấy, không dùng bao nhiêu sức lực, anh ấy dường như theo thói quen khẽ hé miệng.
Mặc dù nhịp tim không biết nghe lời, nhưng tay thì biết, tôi thuận theo tóc sờ đến sau tai anh ấy, sau đó lại một đường hướng thẳng xuống.
Thi Mân giãy dụa một hồi, có lẽ là không xoay chuyển được, chỉ có thể thuận theo để mặc tôi ôm rồi hôn.
Ký ức của thân thể không biết nói dối, anh ấy sẽ đáp lại tôi, sẽ vô thức vòng quanh trêu đùa đầu lưỡi tôi.
Nhưng chốc lát sau có lẽ là cảm thấy không đúng, liền sẽ thu liễm lại một ít quyền chủ động, bày ra bộ dáng bị tôi hung hăng ức hϊếp.
Thôi cũng được, nhưng đã bị tuyên án tội danh như vậy, tôi không thể không làm gì đó thiết thực một chút.
Hai đôi môi quyện lấy nhau, tôi tàn nhẫn cạy mở cánh môi, vươn lưỡi quấn lấy đầu lưỡi anh ấy.
Hai mắt tôi vẫn luôn mở to, muốn in sâu nụ hôn đã mất này vào đầu lần nữa, một giây đồng hồ cũng nhất quyết không buông tha.
Nhưng xúc cảm mềm mại lúc này lại khiến tôi say đắm, tôi vô thức muốn nhắm mắt lại hưởng thụ, đồng thời khao khát nhìn thấy bộ dạng vừa chật vật lại không tự chủ được của Thi Mân.
Tôi buông tha cánh môi anh ấy, hôn một đường từ khóe miệng thẳng đến gò má, sau đó để lại dấu vết sau tai anh.
“Phương Mân?” Thi Mân thở hổn hển, “Cậu đây là…..”
Lòng tham của tôi vô đáy, vẫn như cũ lưu luyến dư vị ấm áp vừa rồi, thế là lại lần nữa ngậm lấy đầu lưỡi anh ấy, nuốt xuống tất thảy những nghi hoặc của anh.
Cứ dây dưa như vậy rất lâu, Thi Mân ban đầu còn đánh tôi hai ba cái, sau đó dứt khoát không vùng vẫy nữa, tiếp nhận tôi càn quấy, hung hăng đánh bừa trong miệng mình.
Tôi không thể chịu được một nụ hôn dữ dội như vậy được, bụng dưới đã thắt chặt từ lâu.
Còn không buông anh ấy ra, tôi sợ mình sẽ không kìm chế nổi, đành phải buồn bực thả ra, cuối cùng còn không biết điểm dừng mà chạm nhẹ khóe môi anh ấy.
Thi Mân rốt cuộc được tự do, vừa bình ổn hô hấp vừa lạnh lùng nhìn tôi.
Đúng vậy, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
Không nghi hoặc, không tức giận, càng không phải hưởng thụ gì, mà chính là biểu cảm dửng dưng khi gặp lại tôi ở bờ sông đã từng biểu lộ.
Có lẽ ngoài lạnh lùng ra còn thêm nhiều chút mờ mịt, giống như giao chiến với chính bản thân mình, mà ngọn lửa chiến này bùng lên lan đến mắt tôi, trở thành lưỡi đao khiến tôi kinh hoàng khϊếp sợ.
Tôi ý thức được mình lỗ mãng rồi.
Tôi lại làm anh khó chịu rồi, sao tôi luôn luôn làm mấy chuyện này vậy?
“Em…….
Thật xin lỗi!” Tôi nhanh chóng đứng cách xa anh ấy một chút, “Em không phải…….
Em…….
Em tưởng rằng………”
“Có ý gì?” Ngữ khí Thi Mân không hề giao động, “Cho nên, cậu lại phải rời đi?”
Tôi sửng sốt, nhất thời không kịp phản ứng lại anh ấy có ý gì.
Còn chưa kịp trả lời thì Thi Mân lại hỏi: “Là trước khi đi liền muốn làm, có phải không?”
Tôi đang không hiểu gì sất, nhưng Thi Mân lúc này lại bắt đầu vừa cởi cúc áo, vừa lười biếng giương mắt nhìn tôi, nói: “Vậy đến đây đi.
Tranh thủ mấy ngày này nuôi được có da có thịt một chút, cũng không tới nỗi làm mất hứng của cậu.”
Tôi hiểu rồi, anh ấy hiểu lầm ý tôi rồi.
Cảm xúc của anh ấy đến quá đột ngột, nhất định là bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bởi điều gì đó.
“Không, không……..” Tôi nhanh chóng lắc đầu, trong chốc lát ủy khuất cùng đau lòng lũ lượt kéo tới.
Tôi trước đây rốt cuộc đã làm những gì mới có thể khiến anh ấy cảm thấy hiện tại tôi tiếp cận anh ấy, chăm sóc anh ấy, đều là vì muốn phát tiết trước khi rời đi?
Thi Mân không biết trong lòng tôi đã quẹo qua bao nhiêu khúc cua, vẫn tiếp tục cởi hết cúc áo, đi đến trước mặt tôi với vẻ mặt vô hồn.
“Lâu lắm rồi không làm, có thể cần dạo đầu lâu hơn xíu.
Cậu tốt nhất là nhẹ chút, dù sao tôi cũng là bệnh nhân.”
Giọng điệu của anh ấy vô cùng ổn định, biểu cảm cũng rất lãnh đạm.
Nhưng tôi cảm thấy đau lòng hơn bất kỳ lần điên cuồng lên án nào trước đây.
Sao lại có thể xem làʍ t̠ìиɦ như cực hình thế này cơ chứ?
Tôi nhớ tới trước mỗi lần đi trước đây, sau khi về nhà đều sẽ ôm anh ấy, hôn anh, động tác vội vàng lại rất cứng rắn, so với hiện tại đúng là chẳng khác gì.
Mà anh ấy hầu hết đều yên lặng tiếp nhận, thỉnh thoảng sẽ nhẹ giọng kháng cự đôi lời, nhưng có lẽ nghĩ tôi sẽ sớm đi xa, cuối cùng vẫn là chiều theo ý tôi.
Nhưng sau khi tôi rời đi, mất bao lâu để anh ấy một mình âm thầm tiêu hóa tất thảy những cảm xúc tiêu cực ấy, tôi đều không biết.
Đối với chuyện giường chiếu, tôi vốn nghĩ anh ấy hẳn là thích ôn nhu nhẹ nhàng.
Mấy năm đầu kia, tôi rất cẩn thận, đến nỗi mỗi cử động đều sẽ hỏi thăm, săn sóc anh ấy, có đau hay không, có đầy đủ các bước hay chưa, anh có thích hay không.
Thi Mân liền bất đắc dĩ bảo tôi im miệng.
Lâu dần về sau tôi cũng yên tâm hơn, cho rằng anh ấy có thể chấp nhận tôi càn quấy, và hẳn là cũng thích tôi như vậy.
Thế nhưng tôi lại không nghĩ tới, anh ấy chỉ xem những lần làʍ t̠ìиɦ kia như phát tiết.
Trong mắt anh ấy, tôi xem anh chỉ như vật chứa hoặc bạn tình trên giường.
Tôi là một kẻ sẽ giũ áo bỏ đi sau mỗi lần hung hãn ân ái.
Tôi là một kẻ mỗi nụ hôn trao môi đều sẽ đi kèm mục đích.
Tôi liều mạng lắc đầu, nói cho anh ấy biết, Thi Mân, đừng như vậy, đừng như vậy.
Tôi giúp anh ấy cài lại từng chiếc cúc một, cởϊ áσ khoác của mình choàng kín cho anh, tôi nói, trời lạnh lắm, đừng như vậy nữa.
Thi Mân cười lạnh, hỏi tôi: “Cậu vẫn là cảm thấy mất hứng, có phải không?”
Tôi không biết sao anh ấy lại rút ra cái kết luận này, liền bật thốt lên phản bác: “Không phải, em không có ý này.
Hôm nay em đến không phải vì chuyện này.”
Tôi muốn giải thích rõ cho anh, nhưng Thi Mân đột nhiên rất bướng bỉnh, anh ấy không nghe tôi nói, giống như bị kích động vậy, luôn tự nói với chính mình.
“Cho nên là tôi làm cho cậu mất hứng rồi sao?” Thi Mân lùi về sau mấy bước, chỉ lên cổ mình cho tôi nhìn.
Tuy rằng đã không còn dấu vết gì nữa nhưng anh ấy dường như vẫn chìm trong đau đớn, dùng sức xoa nắn da thịt, hốc mắt cũng đỏ lên.
“Trước đây mỗi lần sắp đi cậu đều thế này mà.
Nhiều lúc sẽ còn rất mạnh bạo, tôi có la đau cậu cũng sẽ không ngừng.”
Thi Mân vẫn nói: “Cho nên vừa rồi cậu đột nhiên……..
Tôi nghĩ là cậu lại muốn rời đi.
Tôi nghĩ, đến rồi, thôi thì làm đi, dù sao cũng đã quen rồi.”