Không Mừng

Chương 39: Chương 39

Hai chúng tôi lần đầu tiên tranh cãi lớn là do phân định trách nhiệm.

Trên thực tế, tôi luôn phải đối phó với khách hàng, đều đã gặp qua muôn hình vạn trạng các thể loại khác nhau, nên tự cho rằng bản thân có thể bình tĩnh mà xử lý mọi việc.

Nhất là đối với đồng nghiệp, cho dù là quan hệ với các phòng ban khác cũng không tệ.

Lần đánh nhau với bạn cùng phòng là vì tôi nhớ tới hình dáng thầy Thi lúc trách tôi không nói giúp cho anh ấy.

Đương nhiên, anh ấy không nói huỵch toẹt ra, chỉ là sau khi về nhà thì mặt lạnh cả đêm.

Tôi hỏi anh ấy, có phải vì đồng nghiệp của tôi trêu chọc mà giận không, nhưng anh ấy phớt lờ tôi.

Tôi vốn nghĩ rằng lần này ra mặt vì anh, anh sẽ rất vui vẻ, sẽ như trước đây nhìn tôi qua màn hình cười, nói, cảm ơn bạn học Phương Mân.

Nhưng không, anh ấy chỉ khuyên tôi nên thành thục một chút – rõ ràng trước đó tôi cũng đã “thành thục” trên bàn cơm uống rượu, giải vây cho cả hai, nhưng anh ấy cũng giận rất lâu.

Trong mắt anh ấy tôi chính là vĩnh viễn chưa trưởng thành, tôi còn phải cố gắng bao nhiêu mới có thể xứng với anh ấy đây?

Bất luận tôi làm thế nào anh ấy đều sẽ không thích.

Có lẽ đây chính là khoảng cách bảy năm không thể vượt qua được giữa chúng tôi.

Tôi bắt đầu suy tư, thầy Thi rốt cuộc là thích cái gì.

Tôi muốn trở thành hình dáng mà anh ấy yêu thích.

Thầy Thi sẽ không nói cho tôi biết rốt cuộc anh ấy thích gì, tôi chỉ có thể đoán.

Anh ấy nhã nhặn lịch sự như vậy, chắc là sẽ không thích tôi hung hăng lớn tiếng đâu đúng không? Thế là tôi nhỏ giọng nói chuyện, cư xử như một đứa trẻ và náo loạn cùng anh ấy;

Anh ấy không thường đeo đồng hồ lắm, hẳn là không nỡ mua, thế là tôi lấy nửa tháng tiền lương mua một chiếc đồng hồ thật đẹp;

Học sinh luôn làm anh ấy tức giận, hơn nữa trung học số ba cũng đối xử với anh ấy không tốt lắm, thế là tôi dùng chút quan hệ trong công ty, đi cửa sau được một vị trí trợ lý, công việc vừa nhẹ nhàng lại kiếm nhiều hơn so với anh ấy hiện tại.

Anh ấy có vẻ rất muốn có một ngôi nhà, tôi bớt ăn bớt mặc gần một năm, mỗi ngày làm việc liên tục ngày đêm không nghỉ, đảm nhận từ hạng mục lớn này đến hạng mục lớn khác, liều lĩnh để dành được mức tiền thưởng cuối năm cao nhất, bí mật mua nhà mới cho chúng tôi.

Lý do tôi làm những việc này, không phải tự phụ, mà là tự ti.

Bởi vì tôi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của thầy Thi với người khác.

Thật lâu rồi tôi chưa từng nhận được gương mặt tươi cười ấy.

Ngày đó Trịnh Cửu đi dạo trên bờ biển, tình cờ đi ngang cổng trường trung học số ba.

Cậu ta đưa ảnh chụp cho tôi.

Trong bức ảnh, thầy Thi đang đứng với một cô gái trước ga tàu điện ngầm – gió biển thổi bay tóc của họ, giống như cảnh thường thấy trong các bộ phim thần tượng – nam chính đẹp trai say nắng nữ chính, họ nhìn nhau cười, phía sau là hải âu bay lượn cùng hoàng hôn trên biển.

Tôi đột nhiên vô cùng sợ hãi.

Thầy Thi không muốn ôm tôi, nhưng lại sẵn sàng mỉm cười với cô gái khác.

Họ đứng rất gần nhau, không phải khoảng cách giữa đồng nghiệp với nhau nên có.

Nên là thầy Thi ở cạnh người khác rất là vui vẻ, bất kể nam hay nữ.

Tôi biết, ghen ghét là ma quỷ.

Nhưng người không thắng được ma quỷ, cho dù là Phương Mân cũng không.

Vậy nên vào ngày dẫn anh ấy đi xem nhà mới, tôi hỏi anh ấy có muốn từ chức ở trung học số ba hay không.

Thầy Thi vô cùng kích động, mặt đen thành hố đen – dường như không ai miêu tả người yêu mình như vậy, nhưng tương tự với hố đen, tôi thật sự không nhìn thấu được anh ấy,

Tôi không biết nguyên nhân gì khiến anh nhất định phải ở lại đó, càng không có dũng khí để hỏi, là bởi vì cô gái kia hay sao?

Tôi biết, anh ấy nhất định sẽ tức giận bởi vì tôi hỏi điều này, trách tôi không tin tưởng anh ấy.

Nhưng tôi đã ghen đến phát điên lên rồi.

Cô gái đó khi tạm biệt đã đưa gì đó cho anh ấy.

Trước đó mỗi khi sinh nhật thầy Thi tôi đều sẽ tặng quà, nhìn qua thì hình như chẳng có lần nào thật sự hợp ý anh ấy cả.

Ngược lại năm ấy khi tốt nghiệp, tôi vội vàng tìm việc, quên mua quà tặng, nhưng trên bàn ăn anh ấy trông lại hào hứng hơn bình thường.

Tôi xem như là anh ấy không thích những nghi thức hào nhoáng bên ngoài như này, nên sau đó cũng không nhắc tới nữa, ngay cả mua nhà cửa cũng không nói là quà tặng.

Hiện tại có vẻ như không phải anh ấy không thích sinh nhật, chỉ là không thích tôi.

Trong hình anh ấy ôm một chồng thư dày, cười vô cùng vui vẻ.

Cô gái kia đã viết gì mà anh ấy vui vẻ đến thế.

Tôi nhớ có một ngày chúng tôi cãi nhau vô cùng gay gắt, liên tiếp nhiều ngày, tôi đều chưa từng gặp anh ấy.

Chiến tranh lạnh đáng sợ nhất ở chỗ chúng ta đều cho rằng đối phương sẽ liên hệ với mình trước.

Thế nhưng, sẽ không.

Tôi thỏa hiệp trước, gọi cho anh mấy cuộc điện thoại, nhưng anh ấy đều không nghe.

Tôi bắt đầu sợ hãi, vô cùng sợ hãi, không biết thầy Thi của tôi có phải giận tôi thật không, càng không biết liệu tâm anh ấy có ở nơi nào tôi không biết hay không.

Vì vậy tôi đã mua rất nhiều thứ, một xe hoa hồng, hai hộp nhẫn, tôi muốn đi đến trường học của anh ấy để xin lỗi, tôi muốn nói với anh ấy, thật sự, tôi yêu anh ấy, tôi muốn kết hôn với anh ấy.

Tôi nghĩ, cứ làm bất cứ điều gì anh yêu thích, không muốn anh từ chức nữa, không yêu tôi cũng chẳng sao, chỉ cần đừng rời bỏ tôi là được, đừng rời bỏ tôi là được…

Trường học cách công ty của tôi không xa lắm, tôi đợi trên xe một hồi, dọc đường điện thoại công ty liên tục reo.

Trước đây chưa từng thấy tiếng điện thoại công việc này lại phiền đến vậy.

Không biết vì linh cảm mơ hồ nào đó hay nguyên nhân gì khác, tôi không chờ ở bên ngoài mà chạy thẳng vào trong trường học, đi đến cửa lớp học của anh ấy.

Sau đó tôi đã nhìn thấy cô gái kia, rưng rưng nước mắt nói gì đó với thầy Thi.

Anh ấy cười vô cùng ấm áp, vỗ vỗ đầu của cô, còn đưa khăn tay cho cô ấy lau mặt.

Nói thật, tôi không cảm thấy xu hướng tính dục của thầy Thi đột nhiên thay đổi, dù là không thích tôi, anh ấy cũng sẽ không thích một cô gái trẻ.

Thế nhưng ánh mắt anh ấy nhìn người khác rất dịu dàng, tôi không nhớ được đã bao lâu anh ấy không nhìn tôi như vậy rồi.

Tôi vốn cho rằng bản thân một đầu nhiệt tình trước đây luôn có thể che chở cho thầy Thi, kết quả người ta căn bản không cần che chở, chỉ cần đối phương không phải tôi đều rất tốt.

Tôi không biết mình đang nghĩ gì, theo lý thuyết tôi đã từng lăn lê bò lết qua nhiều thể loại công việc như vậy, nhưng sao mỗi lần liên quan đến thầy Thi vẫn kích động không thôi thế này.

Hoa cùng nhẫn đều không lấy ra, hiếm khi về nhà sớm, muốn cùng thầy Thi vui vẻ tâm sự.

Thầy Thi vẫn lạnh nhạt như cũ, trong lúc nhất thời không kiềm chế được tôi đã nói những lời tổn thương người khác.

Tôi thật sự khốn kiếp, lúc đối mặt với người trân quý nhất mãi mãi không quản được tính xấu của mình.

Anh ấy vẫn không nói lời nào, tôi giống như đánh quyền vào lớp bông mềm vậy.

Một mình tôi nói hồi lâu, anh ấy mới mở miệng, bảo tôi từ chức.

Từ chức.

Tôi lúc ấy hẳn là tức đến bật cười, sau đó máu nóng đều dồn lên não, tựa như thằng hề, tranh cãi rồi tính toán sổ sách tiền bạc cùng anh ấy.

Không nên làm vậy, tôi nên tỉnh táo lại, nói cho anh ấy biết không chỉ mỗi công việc của anh ấy mới có ý nghĩa, không chỉ mỗi Thi Mân anh ấy mới biết kiên trì.

Nhưng cả hai chúng tôi đều không tỉnh táo, ồn ào ầm ĩ, thầy Thi rốt cuộc cũng bùng nổ.

Hai chúng tôi về sau rất thường xuyên cãi nhau, trong đó nhiều lần chỉ vì những chuyện rất nhỏ nhặt.

Tỷ như có hôm tôi chép miệng bảo món canh hơi thiếu muối, anh ấy nói nếu không thích uống có thể quay về nhà ăn công ty.

Tôi hỏi anh ấy, tôi đã làm gì sai khi thức đêm đẩy nhanh tiến độ công việc để về sớm ăn cơm? Anh căn bản không sẵn lòng gặp tôi chút nào sao?

Anh ấy nói phải, tôi không cần thiết phải làm những việc này, đi làm rồi ở lại công ty luôn cũng được.

Nhưng nếu tôi thực sự ở lại công ty, điện thoại lại sẽ điên cuồng rung, anh ấy gọi hết cuộc này đến cuộc khác, thật giống như người đuổi tôi ra khỏi cửa không phải là anh ấy vậy.

Thật ra nếu chúng tôi có thể bình tĩnh lại suy nghĩ một chút, liền sẽ phát hiện ra nguyên nhân của mọi việc cùng lắm cũng chỉ là một muỗng muối mà thôi.

Tôi không biết xảy ra vấn đề ở đâu nữa.

Lảm nhảm: Mấy nay chậm chạp phần vì mình vừa về quê nên đang lười quá, với lại mình đang ngán mấy chương gần đây, vừa kể lại quá khứ nhưng có cái thì trùng nhau, có cái thì không, chưa kể mỗi người góc nhìn khác nhau nên cứ phải đi so sánh đối chiếu lại.

Thêm nữa, Phương Mân đang kể không theo thứ tự gì cả, chuyện nọ xọ chuyện kia, đúng với thiết lập nghèo nàn từ ngữ của ẻm, ước gì có ai edit giùm mình mấy chương flash back này để mình chuyển hẳn qua tình tiết ở Liễu Trấn về sau luôn á:(((((((((((((((.