Đính Hôn Cùng Bạn Học

Chương 27

Biên tập: Lẩu

Hồi trẻ Thành Nham vì bận bịu kiếm tiền nên vẫn luôn không hẹn hò yêu đương, lúc ấy trong mắt anh chỉ có công việc và em trai, tuy rằng không ít người theo đuổi anh nhưng anh luôn mệt mỏi khi phải đối mặt với những người kia, mệt mỏi khi rơi vào một mối quan hệ thân mật.

Thế nhưng Thành Nham không nghĩ ra nguyên nhân vì sao Giang Mộ Bình độc thân lâu đến vậy.

Giang Mộ Bình ưu tú vậy mà.

Thợ chụp ảnh đang chuẩn bị thiết bị và ánh sáng, Thành Nham cầm ly giữ nhiệt dựa vào bục giảng, Giang Mộ Bình ngồi ở chỗ học sinh, thợ trang điểm đang bổ trang cho hắn.

Phòng học trống trải, là không gian mà studio nhϊếp ảnh thuê.

Bọn họ rất may mắn, cuối tuần này cũng nắng đẹp, ánh nắng mặt trời chiếu qua cửa sổ, ánh sáng trong phòng học rất tốt.

Giang Mộ Bình nhắm mắt lại, ánh nắng từ sườn mặt hắn chiếu vào, phủ một lớp màu vàng mềm mại trên sống mũi và đỉnh lông mày.

Giang Mộ Bình mở mắt ra, ánh mắt nhè nhẹ nhìn về phía Thành Nham.

Thành Nham ăn mặc như một thiếu niên, cà vạt hơi lệch sang một bên.

Sau khi Giang Mộ Bình bổ trang xong, thợ chụp ảnh cũng đã điều chỉnh gần xong thiết bị, anh ta bắt đầu hướng dẫn Giang Mộ Bình cùng Thành Nham nên thực hiện động tác thế nào, anh ta còn nói với bọn họ rằng mình muốn chụp ra được không khí thuần dục mỗi thứ một nửa đó.

Giang Mộ Bình theo hướng dẫn của thợ chụp ảnh, vây Thành Nham giữa mình và bục giảng, hắn chống hai tay lên bục giảng, cụp mắt nhìn Thành Nham.

"Hai người hôn chút đi." Thợ chụp ảnh bỗng nhiên nói.

Giang Mộ Bình cùng Thành Nham song song sững sờ.

"Thế này cũng được rồi mà." Thành Nham mở miệng trước, "Lúc trước chụp bộ đường phố cũng đâu có hôn."

"Bộ đó vốn là đi phong cách ngầu lòi mà anh Thành, phong cách khác hẳn..." Thợ chụp ảnh nở nụ cười, "Anh xem có nhà nào chụp ảnh cưới mà không hôn môi đâu, có một bộ phim Nhật Bản về tình yêu thầy trò anh có xem qua chưa? Người ta còn trốn dưới bục giảng hôn môi, cảm giác đó càng tốt hơn nữa đó."

Giang Mộ Bình bật cười, như cố ý trêu Thành Nham: "Nếu không thì chúng ta cũng thử xem sao?"

Lỗ tai Thành Nham bắt đầu nóng lên, bị nhốt trong lòng Giang Mộ Bình, trên người cuốn lấy mùi vị của hắn, anh cười: "Tôi với cậu là kết hôn, lại chẳng phải yêu đương vụиɠ ŧяộʍ."

Giang Mộ Bình rất tùy ý mà kéo chiếc cà vạt bị lệch của anh, "Chúng ta vốn dĩ đang nhập vai.

Cậu cho rằng bây giờ chúng ta không phải đang vụиɠ ŧяộʍ sao, bạn học Thành Nham?"

Âm thanh Giang Mộ Bình đè thấp đến nỗi chỉ có hắn và Thành Nham mới có thể nghe được.

"Hôn đi..." Thợ chụp ảnh vẫn cứ yêu cầu, "Anh Giang lại gần anh Thành một chút, hông chạm vào hông."

Thành Nham đang thầm oán thước đo tư tưởng của thợ chụp ảnh này sao lại cao như vậy, Giang Mộ Bình đã nhích lại gần theo lời anh ta nói, mặt của hắn rất gần với Thành Nham, hơi thở quyện vào hơi thở của Thành Nham.

Chóp mũi bọn họ giằng co, môi cách nhau rất gần, thế nhưng không có chạm vào.

"Hôn nào." Giọng điệu của thợ chụp ảnh có hơi sốt ruột, anh ta đang thúc giục.

Giang Mộ Bình không để ý đến sự thúc giục của thợ chụp ảnh, vẻ mặt hắn bình tĩnh, giống như nếu hắn muốn thì sẽ hôn, còn nếu không thì sẽ không hôn.

Không biết có phải là Giang Mộ Bình mong muốn hiệu quả của bộ ảnh này tốt hơn không, mà ngay lúc Thành Nham đang cho là Giang Mộ Bình sẽ vĩnh viễn không hôn xuống, hắn đột nhiên hỏi: "Hôn được không?"

Hầu kết Thành Nham không khỏi lăn, ngước mắt nhìn hắn.

Lát sau, Thành Nham ừ một tiếng rất nhẹ.

Được Thành Nham cho phép, Giang Mộ Bình nghiêng đầu, nhẹ nhàng chạm vào môi anh.

Thành Nham bất giác vịn lấy eo hắn mà lại quên nhắm mắt.

Màn trập camera phát ra tiếng "tành tạch", Giang Mộ Bình dừng lại trên môi Thành Nham một lúc, cho đến khi thợ chụp ảnh kêu ngừng.

Giang Mộ Bình rời khỏi môi Thành Nham, mang đi một ít hơi thở giữa môi anh.

Thành Nham ngẩng đầu lên nhìn hắn, con ngươi đang khẽ rung rung.

Buổi chụp kéo dài một ngày, thợ chụp ảnh chỉ yêu cầu bọn họ hôn một lần.

Nụ hôn không thể gọi là hôn kia kết thúc quá nhanh, Thành Nham không có cảm giác chân thực, anh chỉ nhớ môi Giang Mộ Bình rất lạnh, mùi hương trên người rất dễ chịu.

Sau khi về nhà ngày hôm đó, Thành Nham tắm xong để trần chân ở lại trong phòng tắm một lát, anh ngồi trên mép bồn tắm, hơi mở chân ra, nhìn đùi của mình.

Thực ra hình xăm chỗ đó không phải một con mắt, là nửa con.

Lúc đó anh thực sự quá đau, xăm một nửa thì không kiên trì nổi nữa, đuôi mắt vẫn chưa xăm xong.

Con mắt đó không hoàn chỉnh.

Thành Nham không thích để lại dấu vết trên cơ thể, nhưng lần đầu luyện tập không tìm được người, chỉ có thể tự thử trên da mình, anh không muốn lưu lại hình xăm ở nơi có thể nhìn thấy cho nên đã chọn vị trí kín đáo kia.

Lời nói như bát nước đổ đi.

Thành Nham đang nghĩ, nên tìm cơ hội nào mới có thể cho Giang Mộ Bình xem vị trí xấu hổ như thế.

"A Nham."

Thành Nham ở trong phòng tắm quá lâu, liền nghe thấy Giang Mộ Bình ở bên ngoài gọi mình.

"Cậu ở trong đó lâu quá, sao thế?"

"Không sao..." Thành Nham đáp, "Tôi ra liền."

Giang Mộ Bình đi đến thư phòng, liếc mắt nhìn Thành Nham bước từ trong phòng tắm ra.

"Cậu còn phải làm việc à?" Thành Nham hỏi.

"Ừm, cậu ngủ trước đi."

Giang Mộ Bình nói thế khiến Thành Nham có ảo giác rằng buổi tối hắn sẽ quay về phòng ngủ chính ngủ, nhưng Thành Nham nửa mê nửa tỉnh mà thao thức đến nửa đêm cũng không nghe thấy bất kỳ tiếng gõ cửa nào.

Chẳng mấy chốc trời đã sáng, Thành Nham dậy rất sớm.

Kể từ khi kết hôn với Giang Mộ Bình, giờ làm việc và nghỉ ngơi của anh trở nên rất kỳ lạ, buổi tối vẫn ngủ rất muộn, nhưng sáng lại dậy rất sớm.

Thành Nham vào phòng tắm rửa mặt, sau đó bỏ quần áo đã thay ngày hôm qua vào sọt, rồi ôm sọt quần áo ra ngoài ban công giặt.

Chuông cửa vang lên, Thành Nham đặt sọt quần áo xuống, đi ra mở cửa.

Mẹ Giang Mộ Bình đến.

Thành Nham suýt nữa lại thốt lên "bác gái", anh dừng lại, gọi: "Mẹ."

"Ôi chao."

Thành Nham lấy cho mẹ Giang một đôi dép sạch.

"Dậy sớm quá...!" Giang mẫu đổi dép, mang theo hộp đồ ăn đi vào, cười khanh khách, "Đem bữa sáng cho các con nè."

"Sao mẹ đến đây ạ?"

"Từ khi hai đứa kết hôn mẹ vẫn chưa đến lần nào, hôm nay ngày nghỉ, cố ý làm bữa sáng cho hai đứa." Mẹ Giang nhìn ngó xung quanh, thấy bình hoa khắp nơi đều cắm đầy hoa tươi rực rỡ, cười càng tươi hơn, "Còn bày cả hoa, con mua à?"

"Dạ."

"Đẹp lắm." Mẹ Giang xách bữa sáng vào nhà bếp, "Con giỏi sinh hoạt hơn Mộ Bình nhiều."

"Mộ Bình vẫn chưa dậy à?"

"Hình như sáng nay cậu ấy không có lớp."

Mẹ Giang lấy bữa sáng trong hộp ra đặt lên đĩa, quay đầu nhìn Thành Nham, hỏi: "Hôm qua hai đứa đi chụp ảnh cưới hả?"

"Vâng ạ."

Mẹ Giang cười vui mừng: "Tốt lắm.

Lúc nào có ảnh?"

"Không biết ạ, phải đợi bên kia thông báo."

"Đến lúc đó nhớ cho mẹ xem."

"Dạ."

Thành Nham đi vào nhà bếp muốn giúp đỡ, mẹ Giang xua tay: "Làm sẵn cả, mẹ làm xong ở nhà rồi, con không cần phụ đâu, cứ để mẹ.

Con đi gọi Mộ Bình dậy đi."

"Giờ vẫn còn sớm."

"Lát nữa thì đồ ăn nguội mất." Mẹ Giang lấy hai đôi đũa, "Không sao, đừng xót nó, ăn sáng đúng giờ là quy củ của nhà chúng ta, trước đây nó đều như vậy đó."

Quan niệm giáo dục của nhà họ Giang có co có dãn, Thành Nham vốn tưởng rằng Giang Mộ Bình lớn lên trong tình yêu thương vô bờ bến, không ngờ cha mẹ hắn lại yêu cầu rất nghiêm ngặt với hắn.

Ngày thường giờ này Giang Mộ Bình vẫn chưa dậy, Thành Nham không muốn đánh thức hắn sớm như thế, bèn nói với mẹ Giang: "Mẹ, dù sao sáng nay cũng không có lớp, mẹ cứ để cậu ấy ngủ thêm một lát đi."

Mẹ Giang cười: "Được rồi, để nó ngủ đi.

Nào, con ăn trước đi."

"Con đem quần áo đi giặt trước đã."

Thành Nham vừa nói vừa đi đến ban công, lấy quần áo dơ trong sọt ra bỏ từng cái từng cái vào l*иg giặt, mẹ Giang chẳng biết lúc nào đã đi tới, "Ấy" một tiếng.

Động tác trên tay Thành Nham dừng lại, quay đầu lại.

"Qυầи ɭóŧ của Mộ Bình thì để riêng cho nó..." Mẹ Giang nói, "Đừng giặt trong máy giặt."

Thành Nham sững sờ không nhúc nhích.

"Trước giờ nó không giặt quần áo thϊếp thân bằng máy giặt, con để riêng cho nó đi, để nó tự mình giặt."

Thành Nham cầm qυầи ɭóŧ của Giang Mộ Bình trong tay, có chút ngẩn người, cúi đầu nhìn miếng vải đen xấu hổ kia.

Bình thường anh với Giang Mộ Bình đều thay phiên nhau giặt quần áo, ai nhìn thấy thì người đó giặt, nhưng mà hình như số lần Giang Mộ Bình giặt nhiều hơn anh chút, hôm nay chắc là lần thứ tư anh giặt.

Giang Mộ Bình giặt quần áo nhiều lần như vậy, chẳng nhẽ lần nào cũng lấy qυầи ɭóŧ ra giặt tay?

Trong lúc Thành Nham ngây người, cửa phòng khách đột nhiên mở ra.

Thành Nham và mẹ Giang xoay người, dưới ánh nhìn chăm chú của hai người, Giang Mộ Bình híp mắt bước ra từ phòng ngủ dành cho khách.

Giang Mộ Bình để kính mắt trong phòng, hắn híp mắt nhìn mẹ Giang, lúc lên tiếng giọng hơi khàn khàn: "Mẹ?"

Nét mặt của mẹ Giang thay đổi trong nháy mắt, trước tiên bà có chút sững sờ, sau đó liền xụ mặt xuống.

Giang Mộ Bình trở về phòng lấy kính, lúc đi ra thấy Thành Nham đang cho quần áo vào máy giặt, liền bước tới nói: "Qυầи ɭóŧ để đó đi, lát nữa tôi giặt tay."

"Đồ của cậu để trong thau cho cậu rồi." Thành Nham nói.

"Của cậu nữa." Giang Mộ Bình rất tự nhiên nói, "Cũng lấy ra luôn."

Thành Nham ngớ người: "Cái gì?"

Giang Mộ Bình có chút bất đắc dĩ, cuối cùng cũng nhớ nhắc chuyện này với Thành Nham: "Sau này quần áo thϊếp thân đều để ra đi, đừng dùng máy giặt, tôi không quen giặt máy."

Thành Nham đã nghĩ đến gì đó: "...!Qυầи ɭóŧ của tôi bình thường cũng là cậu giặt tay à?"

"Ừm."

Sau gáy Thành Nham "Pằng" một cái liền đỏ bừng.

Anh không biết tại sao hôm qua chạm môi với Giang Mộ Bình cũng không cảm thấy quá mắc cỡ, thế mà hôm nay nghe thấy Giang Mộ Bình giặt qυầи ɭóŧ cho mình lại ngượng đến mức muốn độn thổ ngay lập tức.

Có thể là do có sự hiện diện của người lớn.

Không biết từ lúc nào mẹ Giang đột nhiên im lặng, lẳng lặng ngồi một mình trong phòng ăn.

"Cậu..." Giang Mộ Bình phát hiện đến cả tay Thành Nham cũng đỏ lên, khớp ngón tay ửng hồng, nhìn thấy Thành Nham phản ứng mạnh như vậy, ngay cả hắn cũng trở nên hơi ngại ngùng.

Hắn đi đến cạnh Thành Nham, thấp giọng hỏi: "Sao vậy?"

Thành Nham dùng mu bàn tay cọ cọ mặt, nóng quá chừng.

Anh ngước mắt nhìn Giang Mộ Bình, "Chưa từng có ai giúp tôi giặt cái này."

"Chúng ta đã kết hôn rồi." Giang Mộ Bình nhắc nhở, hắn giơ tay lên, lấy ngón tay chạm vào sau gáy Thành Nham, "Sắp chín luôn rồi."

Má Thành Nham không đỏ đến vậy, thế nhưng vị trí từ gáy nối đến tai thì đỏ thấu một mảng da lớn.

"Mộ Bình." Mẹ Giang gọi, "Qua ăn sáng."

Giang Mộ Bình đáp: "Con đi rửa mặt đã."

Giang Mộ Bình đi rồi, Thành Nham lấy qυầи ɭóŧ của anh và Giang Mộ Bình ra, bỏ vào một thau sạch.

Ửng đỏ sau gáy nổi lên nhanh, biến mất cũng nhanh.

Sau khi Giang Mộ Bình đi, hơi nóng trên người Thành Nham cũng dần tản đi, anh nhìn ngón tay ửng hồng của mình, hơi ngơ ngác, sau đó bật công tắc máy giặt.

"Tiểu Nham nói hôm nay con không có lớp, sao không ngủ thêm lát?"

Trên bàn ăn, mẹ Giang hỏi Giang Mộ Bình.

"Có vài tài liệu cần đến thư viện tra, lát nữa con sẽ đến trường."

Mẹ Giang thêm chút cháo cho Thành Nham, hỏi: "Hôm nay Tiểu Nham nghỉ à?".

Truyện Đam Mỹ

"Không nghỉ..." Thành Nham nhận cháo, "Lát nữa sẽ đến studio ạ."

Mẹ Giang gật đầu, lại hỏi: "Tối nay có rảnh không, đến nhà ăn cơm tối."

"Buổi tối con có khách nên kết thúc hơi muộn, chắc không đi được."

"Không sao, con cứ làm việc đi." Mẹ Giang nhìn về phía Giang Mộ Bình, "Mộ Bình, buổi tối con đến đi."

Giang Mộ Bình dạ một tiếng.

Không biết có phải là ảo giác của Thành Nham hay không mà anh luôn cảm thấy mẹ Giang không vui lắm, tâm tình cũng không tốt như lúc mới vào cửa.

"Mẹ, tối nay con sẽ cố gắng đến." Thành Nham nói.

Bữa cơm tối này Giang Mộ Bình cũng ăn không yên ổn, không biết vì sao mà toàn bộ quá trình sắc mặt mẹ Giang nghiêm nghị, chẳng hề vui vẻ với hắn.

May mà Thành Nham không đến đây, nếu không không khí sẽ càng lúng túng hơn.

Giang Mộ Bình ăn được một nửa có phần chịu không nổi, hắn đặt đũa xuống, hỏi: "Mẹ, có chuyện gì thế?"

Mẹ Giang ăn cơm, không lên tiếng.

Hôm nay chỉ có hai người bọn họ ở nhà, Lý Tư Tri ra nước ngoài, ba Giang còn tăng ca ở bệnh viện.

"Sáng này mẹ đã bí xị rồi, rốt cuộc là làm sao? Có chuyện gì mẹ cứ nói đi ạ."

Mẹ Giang liếc hắn: "Làm sao mà con không biết à?"

Giang Mộ Bình thật sự không biết, hắn bật cười nói: "Con không biết."

Mẹ Giang nặng nề mà đặt đũa xuống, đè thấp giọng: "Con với Tiểu Nham xảy ra chuyện gì?"

"Sao ạ?" Giang Mộ Bình mờ mịt.

"Sáng nay sao con bước ra từ phòng khách?" Mẹ Giang vỗ nhẹ bàn, "Hai đứa kết hôn bao lâu rồi, hơn một tháng nhỉ, hai đứa vẫn luôn chia phòng ngủ sao?"

Giang Mộ Bình cầm đũa tiếp tục ăn cơm, dạ một tiếng.

Mẹ Giang bị bộ dáng không để ý của hắn chọc tức: "Lý do?"

"Tụi con vẫn chưa thân mật đến mức cùng chung chăn gối."

"Vậy con kết hôn làm gì?" Mẹ Giang chất vấn, "Sao thế hả? Hai đứa vừa mới kết hôn mà."

"Mẹ à, mẹ phản ứng mạnh quá rồi."

Mẹ Giang hoà hoãn, bình tĩnh lại, "Mộ Bình, con nói thật với mẹ, có phải vì ứng phó mẹ với ba con nên con mới kết hôn với Tiểu Nham không?"

Giang Mộ Bình có chút buồn cười: "Nếu là vì ứng phó với hai người mà con đợi đến bây giờ mới kết hôn à?"

"Mẹ không biết tình hình giữa con với Tiểu Nham thế nào, có tình cảm hay không mẹ cũng không quản, nhưng mà con đã kết hôn với nó rồi, Mộ Bình à..." Mẹ Giang nghiêm túc dạy dỗ con trai mình, "Con phải có trách nhiệm với hôn nhân của mình, biết không? Con đã tạo nên cuộc hôn nhân này, tạo thành một gia đình với Thành Nham, con phải có trách nhiệm với nó, cũng phải có trách nhiệm với chính mình."

Mới cưới mà đã chia phòng thì vun đắp tình cảm thế nào được?

Bà đây không thể thờ ơ.

Từng câu của mẹ Giang đều có lý, Giang Mộ Bình không có cách nào phản bác, hắn yên lặng nghe mẹ dạy bảo.

"Không thể chia phòng ngủ, biết chưa?"

Thì ra bất kể người làm mẹ nào trên thế gian đều sẽ trở nên không lý trí và ích kỉ khi đối mặt với những sự kiện lớn trong cuộc đời của con cái họ.

Giang Mộ Bình phát hiện ngay cả mẹ mình cũng không ngoại lệ.

Đương nói chuyện, bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập.

"Mẹ."

Thành Nham hoàn thành sớm công việc, lật đật chạy đến để lấy lòng bà cụ, vậy mà lại đúng lúc đâm vào lưỡi thương.

Mặt mày Thành Nham hớn hở, lúc bước vào nhà lại phát hiện bầu không khí không ổn lắm, nụ cười của anh cứng đờ trên mặt: "Mẹ...?"

"Tiểu Nham đến rồi." Mẹ Giang vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình, "Đến ngồi cạnh mẹ."

Thành Nham ngoan ngoãn ngồi xuống.

"Không phải đã bảo con đừng có vội chạy tới sao?" Mẹ Giang lấy thêm một bộ chén đũa cho anh.

"Con xong việc rồi mới đến." Thành Nham liếc nhìn Giang Mộ Bình, thấy vẻ mặt hắn bất đắc dĩ, nhưng đáy mắt lại có ý cười.

"Tiểu Nham."

"Dạ." Thành Nham quay đầu nhìn bà.

"Con không thích ở cùng Mộ Bình sao?"

Thành Nham có chút không rõ tình hình, anh nhìn lướt qua Giang Mộ Bình, "Không có ạ."

"Chia giường ngủ, đó là chuyện hai người ly hôn mới có thể làm."

Thành Nham sững sờ.

Mẹ Giang cũng giống ba Giang, đối xử với Thành Nham như người trong nhà, nói chuyện sẽ không khách sáo nữa, ở trong mắt bọn họ Thành Nham cũng giống như Giang Mộ Bình, là đứa con trai mà bọn họ phải nhọc lòng lo lắng nửa cuộc đời.

"Con muốn ly hôn với Mộ Bình sao?" Mẹ Giang hùng hổ doạ người.

Thành Nham lập tức lắc đầu.

"Hay là thói quen ngủ của Mộ Bình không tốt, nó ngủ ngáy? Làm ồn con?"

Thành Nham nhìn Giang Mộ Bình, anh thật sự không biết chuyện này.

Giang Mộ Bình giễu cợt: "Nếu không thì đêm nay cứ ngủ chung đi, cậu xem thử tôi có ngáy hay không? Chính tôi cũng không biết."

Thành Nham không nhịn được, cúi đầu cười, tiếng cười rất vang..