Đính Hôn Cùng Bạn Học

Chương 23

Biên tập: Lẩu

Cha mẹ Giang Mộ Bình đến muộn hơn bọn họ, sau khi hai ông bà đến thì những thân hữu khác cũng lần lượt đến, ngoài cả nhà của cô Giang Mộ Bình, còn có cả một số họ hàng cạp váy quan hệ không mật thiết với hắn cũng đến.

Mặc dù trước đó Giang Mộ Bình đã nhắc với Thành Nham rằng những bạn bè thân thích này cơ bản đều là chạy đến vì anh, nhưng trên bàn ăn mấy người lớn cũng không quá hướng trọng tâm cuộc trò chuyện về phía anh.

Không phải trải qua các loại vặn hỏi như dự đoán, trong lòng Thành Nham thoải mái hơn không ít.

Mọi người rôm rả trò chuyện, cũng không coi Thành Nham là một thành viên mới của gia đình, mà cứ như thể anh đã vào đại gia đình này từ rất lâu rồi vậy.

Dĩ nhiên, Giang Mộ Bình cũng đã nói, trong số những thân hữu của gia đình hắn có một vài người "không biết điều", chung quy Thành Nham vẫn không thể yên lặng mà ăn xong bữa cơm này.

Trên bàn ăn thoáng yên tĩnh lại, có người tận dụng triệt để mà dẫn đề tài lên người Thành Nham.

"Tiểu Thành này, nghe nói con với Mộ Bình là do Tư Tri giới thiệu hả?"

Vừa nãy Giang Mộ Bình có giới thiệu với Thành Nham, người đang nói là em gái của dượng hắn, quan hệ với Giang gia không tính là gần, nhưng hàng năm đều sẽ dựa hơi dượng hắn đến tham gia họp mặt gia đình, thỉnh thoảng còn kéo cả nhà theo.

"Đúng ạ." Thành Nham đáp.

"Hai đứa cũng mới quen được một hai tháng nhỉ, sao lại kết hôn vội thế?"

"Hôn nhân chớp nhoáng đang phổ biến trong giới trẻ bây giờ mà." Bác gái nói.

"Hôn nhân chớp nhoáng cũng không thể chớp nhoáng như thế được, thế là qua loa chứ, chưa biết gì về nhau hết mà."

Giang Mộ Bình múc canh, mí mắt cũng không nhấc lên, "Tụi con biết nhau lâu rồi."

Lý Tư Tri bổ sung: "Bọn họ là bạn học cấp ba."

"Hả? Chuyện này..." Bà dì đó ngượng ngùng cười cười, "Có duyên đến vậy cơ à?"

Có lẽ thấy đề tài này không bàn được nữa, bà ta lại khơi lên chuyện mới: "Mộ Bình à, mấy đứa kết hôn mà sao không tổ chức hôn lễ? Chuyện này nói ra cũng kỳ cục ha, con để ngoài người nhìn vào nghĩ thế nào đây?"

"Hôn nhân là con tự mình kết, tại sao con phải lo người khác nghĩ như thế nào?" Giang Mộ bình đáp.

"Không phải là ý đó, con để ba mẹ con ăn nói làm sao với bên ngoài, còn có Tiểu Thành..." Bà dì nhìn về phía Thành Nham, "Con để Tiểu Thành người ta nghĩ thế nào mà kết hôn rồi đến cả hôn lễ cũng chẳng làm."

Thành Nham nói: "Việc này là con cùng bàn với Mộ Bình."

Bà dì đó vẫn còn muốn mở miệng, bị bác cả chấm dứt câu chuyện.

"Ăn cơm thì ăn cơm, cứ nhìn chòng chọc tụi nhỏ hỏi cái gì, tụi nó kết hôn là chuyện riêng của hai đứa nó, chúng ta quản nhiều vậy làm gì."

Người lớn nhất đã lên tiếng, lúc này em gái của dượng Giang Mộ Bình mới ngưng miệng.

Cơm nước xong xuôi, thế hệ trước của Giang gia tụ tập lại uống trà trò chuyện ở phòng khách, những người còn lại ra ngoài sân nướng thịt.

Con trai nhỏ của Giang Nhuế rất dính Giang Mộ Bình, bước hai cái chân ngắn nhỏ đi theo sau hắn đòi ôm ôm, Giang Mộ Bình ôm bé như ôm búp bê, luồn tay dưới nách rồi nhấc lên là đã bế được nhóc con.

Nhóc con ôm cổ hắn bi ba bi bô mà gọi cậu ơi, bởi vì có nhóc dính chặt lấy mà Giang Mộ Bình vẫn chưa có cơ hội nói chuyện với Thành Nham.

Con trai Giang Nhuế là một bé nhiều chuyện, nói mau kinh khủng, hăng hái mà lải nhải với Giang Mộ Bình.

Giang Mộ Bình ôm nhóc liếc nhìn Thành Nham bị một đám họ hàng vây quanh, cười đến có hơi cứng đờ, Thành Nham nâng mắt, ánh mắt nhìn lướt qua hắn.

Vẻ mặt Thành Nham mờ mịt, hiển nhiên là mất tập trung, nhưng sau khi va phải ánh mắt Giang Mộ Bình, lại hơi hơi nhướng mày với hắn.

"Viên Viên." Giang Mộ Bình gọi tên mụ của cháu trai.

"Sao dạ cậu?"

"Cậu muốn đi tìm mợ chơi, Viên Viên có thể cho cậu nghỉ không?"

Cháu trai liếc nhìn về phía Thành Nham, rất hiểu chuyện mà gật gật đầu: "Vậy cậu chơi với mợ xong rồi trở về tìm con nhá."

Giang Mộ Bình hôn lên cái má đầy thịt của nhóc, ngồi xổm ôm nhóc xuống đất.

Cháu trai vẫn cứ ôm cổ hắn, chớp đôi mắt to tròn, hỏi: "Cậu ơi, tại sao mợ là con trai ạ?"

"Bởi vì cậu kết hôn với con trai."

"Sao cậu muốn kết hôn với con trai ạ?"

"Vì cậu thích con trai."

"Con cũng là con trai nà, cậu thích con hông?"

Giang Mộ Bình xoa tóc của nhóc, cười nhẹ: "Thích."

"Vậy cậu cũng có thể kết hôn với con á."

Logic không sai, nhưng Giang Mộ Bình đoán nhóc con này thậm chí còn chẳng biết kết hôn là gì.

"Không được..." Giang Mộ Bình véo véo mũi nhóc, "Cậu chỉ có thể kết hôn với mợ."

"Cậu chỉ thích mợ thôi ạ?" Vẻ mặt cháu trai chợt hoang mang.

Giang Mộ Bình sắp bị nhóc quần chóng mặt, không biết nên nói thế nào, chỉ có thể trả lời qua loa: "Có rất nhiều kiểu thích, có một kiểu thích nhất định phải kết hôn, thích của cậu đối với Viên Viên không phải kiểu này."

"Cậu đối với mợ là kiểu thích này ạ?"

Giang Mộ Bình im lặng vài giây, không biết nên mỏi mệt mà giải thích tiếp hay sao, hắn không nghiêm cẩn lắm mà gật đầu: "Đúng vậy."

Giang Mộ Bình xoa xoa gáy Viên Viên, "Về sau chú ấy cũng sẽ là cậu của Viên Viên."

"Không phải là mợ ạ?"

"Vừa rồi là cậu thuận miệng nói thôi, Viên Viên phải gọi chú ấy là cậu nhé.

Chú ấy cũng là con trai như cậu ý."

"Vậy thì cậu có gọi chú ấy là vợ hông ạ?"

Giang Mộ Bình sững người, tư duy của nhóc con này nhảy số nhanh quá, hắn suýt theo không kịp.

"Cái đầu nhỏ này của con chứa cái gì trong đó vậy hả?" Giang Mộ Bình vỗ vỗ trán nhóc, "Ai dạy con?"

"Ba con gọi mẹ con vậy mà!" Giọng nói của cháu trai trong vắt.

"Cậu không gọi chú ấy như thế." Giang Mộ Bình nói, "Chú ấy tên Thành Nham, cậu gọi chú ấy là A Nham."

Giang Mộ Bình bị nhóc con quấn quá lâu, lúc quay đầu lại Thành Nham đã mất tiêu.

Hắn đi tới hỏi, mấy họ hàng đó nói anh đi cùng Lý Tư Tri vào nhà bếp chuẩn bị xiên thịt.

"Em mau ngồi xuống ăn đi..." Cháu gái của bác gái nói, "Bên đây có nhiều đồ nướng rồi này."

"Mọi người ăn đi." Giang Mộ Bình định đi gọi điện thoại, cầm điện thoại di động đi ra ngoài.

"Mộ Bình, em đi đâu vậy?"

"Em đi gọi điện thoại."

Cuộc gọi này là gọi cho studio nhϊếp ảnh.

Hôn nhân của Giang Mộ Bình với Thành Nham đã hơn một lần bị nghi ngờ là ẩn hôn, hôm nay Lý Tư Tri lại nhắc đến, Giang Mộ Bình không vui lắm, hắn không muốn gây ra hiểu lầm như vậy.

Hắn cảm thấy mình với Thành Nham quả thực cần chụp ảnh cưới, còn phải đóng khung rồi treo chính giữa phòng khách.

Cuộc gọi được kết nối.

"Xin chào, tôi muốn chụp một bộ ảnh cưới."

Thành Nham bị Lý Tư Tri gọi vào nhà bếp xiên thịt, cô đi đằng trước anh, nói mỉa: "Phiền nhất là ở cùng mấy bả, cứ líu ra líu ríu nói mãi.

Vừa nãy em cùng bị hỏi đến phiền nhỉ, đừng để ý tới bọn họ, càng nói càng hăng, Mộ Bình cũng thật là, có chuyện gì mà lại bỏ một mình em ở đây vậy?"

"Không phải cậu ấy đang chơi với Viên Viên à?"

Lý Tư Tri mở tủ lạnh lấy hai lon coca, thảy một lon cho Thành Nham, "Không chơi với vợ, lại đi chơi với con nít."

Thành Nham sững sờ, dồn hết lực chú ý lên chữ "vợ", suýt nữa không tiếp được coca.

"Không phải nói là xiên thịt à?" Thành Nham nói.

"Không xiên..." Lý Tư Tri bật nắp dễ dàng, "Chị đưa em đi trốn cho thanh tịnh, em còn muốn xiên thịt cho bọn họ thật hả?"

"Ít nhiều gì cũng phải xiên một ít chứ." Thành Nham cầm một cái que kim loại, "Nếu không thì lấy gì mà báo cáo kết quả đây?"

Lý Tư Tri dựa lên bàn nấu ăn, không rõ ý tứ mà nhìn Thành Nham: "Kết hôn rồi có khác, ngoan quá đi, Thành Nham."

Lời này có hơi trào phúng, động tác trên tay Thành Nham dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô.

"Trước đây em ngầu bao nhiêu chứ, nào giống như bây giờ..." Vậy nên Lý Tư Tri không muốn kết hôn, đối với cô hôn nhân là xiềng xích trói buộc, "Chị hơi hối hận vì đã giới thiệu em cho Mộ Bình."

Thành Nham xiên nguyên liệu nấu ăn vào que, "Vậy thì tại sao lúc đầu chị lại muốn tác hợp tụi em, không cảm thấy rất mâu thuẫn à?"

"Ai biết hai đứa sẽ kết hôn sớm như thế." Lý Tư Tri vỗ lưng anh một phát, "Lúc đó chị cũng là thật lòng thật dạ mà, Mộ Bình độc thân nhiều năm rồi, đúng lúc chị lại gặp được em, chị kể em nghe từ nhỏ chị đã lớn lên cùng với Giang Mộ Bình, chị biết rõ em ấy thích mẫu người thế nào."

Lý Tư Tri dừng lại, khẽ thở dài: "Kết hôn quả thực không phải chuyện của hai người."

"Đúng vậy..." Thành Nham đặt xiên vào một cái đĩa sạch, "Cho nên em mới ngoan như vậy, em phải để lại ấn tượng tốt cho bậc bề trên."

"Phiền chết em rồi..." Lý Tư Tri cười rồi lại vỗ anh một phát, "Chị chỉ là phiền mấy người bên ngoài, bọn họ cũng không phải họ hàng chính thức của Giang gia, đều là một vài râu rìa bên thông gia muốn dựa thế nhà họ Giang, Giang gia đều là người phúc hậu, những người kia mặt dày tự chạy đến, bác cả bọn họ cũng đâu thể đuổi họ ra ngoài."

"Người nào trong số họ chưa từng giới thiệu đối tượng cho Mộ Bình? Ai mà chẳng muốn làm thân với gia đình dượng chị chứ, toàn là giới thiệu thân thích của mình."

Thành Nham vừa nghe cô xỉa xói vừa xiên thịt, Lý Tư Tri đẩy anh: "Sắp xong rồi, thiếu vài xiên."

Thành Nham cũng chẳng phải người vợ tào khang chịu thương chịu khó, nói: "Đủ rồi, không xiên thêm nữa."

Mấy phút sau, Lý Tư Tri uống coca và xem video trong bếp, Thành Nham bưng thịt đã xiên xong ra ngoài sân.

"Tôi nghe nói người kia còn là thợ xăm?"

Tiếng nói chuyện trong sân truyền lọt vào tai Thành Nham, anh dừng lại ở cửa.

"Phải đó, lúc tôi nghe xong cũng không tin được đây, bà nói vợ chồng viện trưởng Giang đều đang nghĩ cái gì vậy, sao lại đồng ý hôn sự này?"

Người nói là bà dì vừa nãy nói đông nói tây với Thành Nham trên bàn ăn, bà ta vừa mở cờ trong bụng, lại căm phẫn trào dâng.

Có người đáp lời bà ta: "Hơn nữa bà nhìn tướng mạo của cậu ta xem, tôi đoán con người cũng chả thành thật gì đâu.

Chẳng phải nói bằng tuổi với Mộ Bình sao, tôi lại thấy chẳng giống tí nào, ăn mặc cứ như minh tinh ấy, hoa hoè hoa sói, khiếm nhã cả người chứ lị."

"Đứa trẻ lúc trước tôi giới thiệu cho Mộ Bình, muốn gia thế có gia thế, muốn học thức có học thức, người ta còn là tiến sĩ về nước cơ đấy, thua kém chỗ nào chứ?"

"Kém một gương mặt hại người đó."

Bọn họ càng ngày càng không kiêng nể gì cả, thậm chí âm lượng cũng bất giác cao lên.

"Cái người hiện tại của Mộ Bình hình như ngay cả đại học cũng không thi."

"Một đứa xăm hình cho người ta, bà trông chờ cậu ta có thể có bao nhiêu văn hóa..."

Những lời sau đó Thành Nham không nghe được, anh đặt mâm thức ăn lên tủ đồ ở huyền quan, xoay người đi vào trong nhà.

Ba Giang đối diện đi tới, "Thành Nham?"

Thành Nham theo bản năng định gọi "bác trai", dừng lại, đổi cách xưng hô: "Ba."

"Ừ." Giang phụ liếc nhìn xiên nướng trên tủ, hỏi: "Sao vậy?"

Thành Nham nói: "Không có gì, con đi vệ sinh."

"Không quen à?"

Thành Nham nói thật: "Có chút ạ."

Ba Giang vỗ vai anh, trầm giọng nói: "Những buổi họp mặt gia đình như ngày hôm nay, sau này con có lẽ sẽ thường xuyên tham gia, nếu như con cảm thấy không thích ứng được thì có thể nói cho Mộ Bình hoặc là cho ba biết."

"Tạm thời coi như vẫn thích ứng, nếu có khi nào không thích ứng được con nhất định sẽ nói cho ba biết."

Ba Giang mỉm cười, ông thích tính cách thẳng thắn không ngượng nghịu của Thành Nham.

Thành Nham không đến nhà vệ sinh, sau khi ba Giang rời đi, anh từ cầu thang bên trái đi lên lầu, chỗ tiếp giáp của lầu một và lầu hai có một cái cửa sổ rất lớn Thành Nham dừng bước ở đó, lấy thuốc trong túi ra.

Anh tựa vào cửa sổ hút thuốc, thầm nghĩ nếu bị mấy tam cô lục bà đó biết mình còn hút thuốc, thì bọn họ sẽ lại nói ra những lí do lí trấu thế nào nữa.

Anh cảm thấy tính tình mình thực sự đã thay đổi rất nhiều, có lẽ là già thật rồi, không giống như hồi còn trẻ hở tí là không kiềm được giận, thuở niên thiếu còn tệ hơn, tinh lực dồi dào, chuyện gì không vừa ý đều muốn dựa vào nắm đấm giải quyết.

Thành Nham phun mấy làn khói ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy bóng dáng của Giang Mộ Bình, anh thấy Giang Mộ Bình đi tới trước giá nướng lấy vài xiên thịt, đôi môi đóng mở ở biên độ nhỏ, không biết đang nói cái gì.

Mấy lời bàn tán của đám thông gia râu rìa kia cũng bị Giang Mộ Bình nghe được một chút, bọn họ nói đến quên trời quên đất, lúc trông thấy Giang Mộ Bình đi tới liền nhao nhao kinh hãi.

Bọn họ nói từ công việc của Thành Nham không danh giá, chuyển đến nói học lực của anh thật mất mặt, nói anh trèo cao, nói Giang Mộ Bình cưới anh là mê muội đầu óc.

Vẻ mặt của Giang Mộ Bình không có gì thay đổi, điềm nhiên như không mà đặt vài xiên nướng vào đĩa, ngữ điệu nói chuyện rất bằng phẳng: "Tôi không lấy học vấn làm thước đo để đánh giá sự xuất sắc của một người, cũng không lấy trình độ văn hóa cao hay không cao làm tiêu chuẩn để đánh giá nhân phẩm của người đó."

"Suy cho cùng có người học nhiều như vậy, trình độ văn hóa cao như vậy vẫn sẽ ăn no rửng mỡ mà bình phẩm lung tung sau lưng người khác."

Mọi người im lặng như tờ.

"Nếu không hiểu rõ thợ xăm hình rốt cuộc là làm cái gì thì có thể lên mạng tìm hiểu, đừng coi nhận thức có hạn của mình là cả thế giới."

Giang Mộ Bình xoay người lại, "Thành Nham là người nhà của tôi, so với các người càng thân thiết hơn, nếu như lại để tôi một lần nữa nghe thấy các người bàn tán sau lưng em ấy như vậy, tôi sẽ không cho phép các vị bước vào cửa nhà họ Giang nữa."

Nhìn thấy Giang Mộ Bình, Thành Nham hút thuốc xong liền vội vội vàng vàng chạy xuống lầu, toàn thân cuốn theo mùi thuốc lá.

Hai người gặp nhau ở cửa.

"Đi đâu vậy?" Giang Mộ Bình hỏi Thành Nham.

Thành Nham thở hổn hển: "Tôi —— "

"Hút thuốc?" Giang Mộ Bình khẽ cau mày, gỡ kính xuống, vừa rồi bị khói nướng xông một hồi, tròng kính dính một ít dầu mỡ.

Thành Nham đứng yên không lên tiếng.

Giang Mộ Bình không đeo kính nhìn anh, cầm mắt kính trên tay, chuẩn bị đến nhà bếp rửa tròng kính.

Hắn liếc nhìn mâm thức ăn trên tủ đồ ở huyền quan, liên hệ với việc Thành Nham đột nhiên hút thuốc, ngay lập tức đã đoán được ngọn nguồn sự việc.

"Có phải là cậu nghe được thứ gì lung tung không?" Lông mày Giang Mộ Bình càng nhíu càng chặt.

"Nghe được rồi..." Thành Nham mím mím môi, "Cho nên tôi mượn thuốc giải sầu.

Vậy nên giáo sư à, cậu có thể khoan dung với tôi lần này không? Tôi hút thuốc vì lý do khá chính đáng mà."

Giang Mộ Bình bị anh chọc tức đến bật cười: "Ai nói chuyện hút thuốc với cậu, lần nào cậu cũng chơi xấu cả."

Hắn không đeo kính cười rộ lên rất ấm áp, Thành Nham thừa dịp tầm mắt hắn không rõ ràng trong chốc lát mà nhìn hắn lâu thật lâu.

"Đừng để ý bọn họ." Giang Mộ Bình nói.

"Tôi không có để ý." Thành Nham bưng mâm lên, tuy rằng vừa nãy tức giận, nhưng xiên nướng thì vẫn phải đem đến, không thể dùng cách của tiểu nhân để đối phó với tiểu nhân được, như thế trông bản thân rất kém phong độ.

Thành Nham hỏi Giang Mộ Bình: "Trong nhà có kẹo cao su không?"

"Sao vậy?"

"Vừa nãy tôi hút thuốc, không phải cậu nói ba cậu không cho phép người trong nhà hút thuốc à, tôi muốn khử mùi."

Giang Mộ Bình lấy trong túi ra một viên kẹo, đây là lúc nãy cháu trai nhét vào túi hắn.

"Không có kẹo cao su, chỉ có kẹo viên."

Giang Mộ Bình đeo kính lên, mở giấy bọc kẹo ra rồi đặt ở lòng bàn tay.

Thành Nham nhìn chằm chằm viên kẹo hồng nhạt trong lòng bàn tay hắn một lúc, nghĩ thầm là trực tiếp cầm lên rồi nhét vào miệng; hay là giống như Giang Mộ Bình lúc thường, có chút tình thú, ngẫu nhiên tạo ra ám muội, dùng miệng ngậm lấy viên kẹo từ lòng bàn tay Giang Mộ Bình.

Đương lúc anh đang cân nhắc, Giang Mộ Bình cầm viên kẹo lên đưa đến miệng Thành Nham, viên kẹo cứng lạnh dán vào đôi môi mềm mại của Thành Nham.

Thành Nham há miệng cắn kẹo vào, đôi môi cọ vào bụng ngón tay của Giang Mộ Bình.

"Tôi đi rửa kính." Giang Mộ Bình vò vò giấy gói kẹo.

"Cảm ơn giáo sư Giang." Thành Nham cắn kẹo, tâm trạng rất tốt mà nói..