Cải Thiên Nghịch Mệnh

Chương 1 : Làm như vậy có thật sự tốt?

""Nè sao ngươi lại không đi đến hưởng chuyển sinh, Địa Tạng Vương Bồ Tát khả ngộ bất khả cầu, oán linh như ngươi sao còn không đến chỗ ngài"".

Người lên tiếng là một bạch y nhân trên người mặc y phục trắng tuyết được viền với chỉ bạc đơn giản như vô cùng cao quý, ở đai lưng có đeo một lệnh bài có gắn thêm một nửa mảnh ngọc bội nhìn qua như là kiểu đã như thế, nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy có vết nứt, hẳn chỉ là một phần. Điều càng nổi bật là mái tóc bạch kim dài chấm thắt lưng, ở nơi Địa Phủ tăm tối này thì mái tóc đó quá nổi bật như những tia sáng cuối cùng để cứu vớt chốn tà ma.

Bạch y nhân nghiêng đầu qua một bên nhìn con người trước mắt nói đúng hơn là oán linh này, trên người oán linh mặc chiếc áo sơ mi xám quần tây giày âu vừa người rất tôn dáng, có lẽ khi sống cũng là người có tiền.

Bạch y nhân cũng không nói gì nữa đưa tay chỉ về hướng đường lớn xa xa, ở đó có một cái cổng vô cùng lớn ở trên có một bức hoành phi ghi ba chữ lớn Quỷ Môn Quan.

Ở hai bên đường lớn đứng đầy oán linh vong linh náo loạn cả lên, tiếng than oán tiếng khóc than như thấu tận trời nhưng chung quy là vẫn nép vào hai bên, để ở giữa là con đường đủ năm người qua, lạ là lại chỉ có một người đang từng bước từng bước an nhiên mà đi, trên mặt ngài đều là sự thương xót mà nhìn hai bên đường, xung quanh ngài kim quang sáng tỏ, ngài đi qua nơi nào nơi đó cây cỏ sinh sôi những oán linh không thể đầu thai một cách dễ dàng hay không được đầu thai đều được độ hóa, ngài đến nơi nào tiếng than oán nơi đó đều biến mất.

Ở cạnh ngài là một con mãnh thú màu đen tuyền cũng chậm rãi đi theo, nhìn con mãnh thú đó vô cùng hung tà phát ra những âm thanh gầm gừ giống như đang cảnh cáo các oán linh đang rục rịch muốn nhào đến, nhưng ánh mắt nó lại nhìn ra được không muốn tổn thương bất cứ cái gì, những nơi đi qua nó đều tránh đạp lên cỏ cây.

Ở dưới cổng lớn một người đàn ông khoảng bốn mươi mấy tuổi đứng giữa đường lớn thân mặc y phục màu đen có thêu những áng mây màu bạc, đai lưng là màu đỏ có một mảnh ngọc tròn ở giữa đai lưng, ở hông đeo một lệnh bài có khắc Phong Đô Đại Đế. Phong Đô Đại Đế dáng người thẳng tắp uy vũ tóc ngắn được vuốt gọn ra sau ở bên cạnh có người đang đứng, là một thanh niên khoảng hai mươi mấy tuổi người đó một tay cầm iPad đời mới đặt ở bên chân, người này mặc áo sơ mi bên ngoài có thêm áo vest quần tây giày thể thao nhìn vô cùng năng động, ánh mắt người này lại cứ nhìn con mãnh thú khóe miệng hơi cười.

Phong Đô Đại Đế cũng không nhìn cậu thanh niên lên tiếng "Ta nói này hay ngươi thử xin Ngài Địa Tạng cái con mèo lớn đó đi ngài từ bi như thế hẳn sẽ suy nghĩ đó".

Người thanh niên nghe xong ánh mắt sáng lên như đang hỏi làm như thế được sao, Phong Đô Đại Đế quay lại nhìn cậu thở dài tay vỗ vỗ vai người thanh niên "sống đến hai mươi lăm tuổi ngươi cũng đã cố gắng lắm rồi" nói xong dùng ánh mắt thương hại nhìn cậu.

Người thanh niên nghe thế cũng hiểu là người trước mặt chỉ đang chọc mình, khó chịu mà nhanh tay đưa lên hướng về một bên tóc mai của Phong Đô Đại Đế muốn giật một cái. Người đàn ông như đã biết trước bước nhanh về phía Địa Tạng chắp tay chữ thập cuối người "ngài lại cực khổ rồi, ngài vô trong nghĩ một chút rồi lại đi tiếp" nói rồi y đưa tay hướng vào trong điện ý mời.

Ngài Địa Tạng đưa tay cũng chắp thành chữ thập cuối người đáp lễ "nếu ta nhanh một chút liền có thể cứu thêm nhiều chúng sinh như thế ta đã hoan hỉ rồi" ngài nói xong muốn đi tiếp.

Lúc này Phong Đô Đại Đế liền nói "vậy ngài uống chút nước chắc là được mà" nói rồi liền ngoắt tay có một người bưng một mâm lên, ở trên có một ly nước cung kính đưa lên cho Địa Tạng Vương, ý như ngài không uống ta liền đứng ở đây cho đến khi ngài uống, ngài thấy thế đưa tay cầm lấy ly nước, uống rồi đặt lại lên khay xong ngài chấp tay với Phong Đô Đại Đế rồi tiếp tục bước đi.

Người thanh niên lên tiếng "Phong Đô Đại Đế con muốn hỏi, con có nghe nói ngài Địa Tạng Vương có từ phát thệ, khi nào Địa Phủ còn vong linh thì ngài nguyện không thành phật là thật sao?".

Ánh mắt người thanh niên vẫn nhìn theo bóng lưng Địa Tạng Vương Bồ Tát, Phong Đô Đại Đế được hỏi cũng lắc đầu ngao ngán vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ cũng không trả lời câu hỏi này mà nói "ngươi đó, là Phán Quan không lo học tập cho đàng hoàng đi học mấy chuyện của người khác".

Nói rồi Phong Đô Đại Đế bước đi vào điện của mình phất tay lên, y phục trên người được đổi thành áo sơ mi đen áo gile đỏ quần tây màu đen giày âu. Người thanh niên nghe thế cười tươi chạy theo "con học theo ngài không chứ đâu".

Đều lạ là con đường mà ngài Địa Tạng khi nãy đi qua cây cỏ lúc đó xanh tươi sự sống dồi dào nhưng mà bây giờ cây hoa đều héo úa không còn sự hiện diện của sự sống, mà lúc này sự lạnh lẽo lại ập đến từ xa xa từ tóp từ tóp oán linh ào ạt đi đến tiếng than oán lại xuất hiện.

Con người còn tồn tại thì địa phủ này làm sao được độ hóa?

Quay lại chỗ bạch y nhân cùng oán linh. Bạch y nhân ngao ngán xoay qua nhìn oán linh bên cạnh vẽ mặt vô cùng tiếc nuối "hà cớ gì phải làm vậy". Nhưng khác với bạch y nhân oán linh đó lại không cảm thấy hối hận.

"Tôi không thể đi được" oán linh đó nở một nụ cười trong nụ cười cảm nhận được sự thống khổ.

Bạch y nhân cười một nụ cười thương xót cho một kẻ khờ trong tình yêu "ngươi nghĩ làm như thế là đúng là tốt cho nàng ấy".

Oán linh không nhìn bạch y nhân nói "tất nhiên", bạch y nhân nghe thế liền ôm bụng cười lớn, cười đến rơi nước mắt cũng không biết là nước mắt rơi vì buồn cười hay rơi vì thương hại.

"Ngươi không thắc mắc vì sao ngươi chết rồi mà vẫn không có quỷ sai đến tìm ngươi, mà ngươi lại có thể tự do đi lại nơi này sao, ở đây là địa phủ không phải dương trần mà muốn đi đâu thì đi ở đâu thì ở", lúc này bạch y nhân cũng không cười nữa khuôn mặt lạnh tanh không còn như khi nãy nữa, oán linh nhìn bạch y nhân như thế cũng hơi lùi lại.

Oán linh tuy là hơi sợ như cũng lên tiếng "ngươi muốn bắt ta" nói rồi liền muốn bay đi nhưng thân thể như bị đóng băng không thể chạy được.

Bạch y nhân cũng không vội phất tay đẩy oán linh ra sau như lúc này dưới chân oán linh giờ lại có một chiếc ghế vừa vặn ngồi lên chiếc ghế, trước mặt cũng xuất hiện cái bàn trên bàn có một dĩa hạt hướng dương ở bên cạnh có một bình nước cam có hai cái ly không, bạch y nhân đi đến cái bàn ngồi đối diện oán linh rót nước cam ra hai cái ly không một ly đưa cho oán linh một ly thì để cho bản thân. Oán linh giờ cơ thể cũng đã bình thường như cũng không động, bạch y nhân cắn hạt hướng dương thấy oán linh như thế thì cũng cầm ly của bản thân lên uống một cái rồi nhìn oán linh, lúc này oán linh cũng cầm ly lên uống.

Bạch y nhân cười cười "ngươi tên gì?", oán linh uống xong ly nước nhìn bạch y nhân "Tự Phong".

Nghe xong bạch y nhân gật đầu ""ngươi tự vẫn?"", Tự Phong gật đầu rồi cũng lắc đầu, bạch y nhân khó hiểu hơi nghiêng đầu, xong một lúc cũng hiểu rồi gật đầu có một số người có ý chí sống còn mạnh mẽ thì dù có nguy kịch đến đâu phần trăm sống vẫn có nhưng một số người đã không còn ý chí sống còn thì sốt hay bệnh tật gì đều có thể chết.

""Ngươi vì ân hận phụ lòng tốt của nàng, trách oan nàng, làm nàng khổ tâm mà chọn cách bỏ chạy"", câu nói của bạch y nhân nhẹ nhàng nhưng Tự Phong nghe được con tim đã chết giờ lại thắt một cái.

Bạch y nhân nói tiếp "ngươi tước đoạt quyền được yêu của nàng, để nàng quên đi ngươi, rồi tìm cho nàng cuộc sống mới, ngươi nghĩ làm như thế là tốt nhất cho nàng?".

Hỏi xong bạch y nhân cầm ly nước cam lên uống rồi cũng rót thêm cho Tự Phong, xong y nhìn thẳng vào Tự Phong cười nhẹ "hay nói đúng hơn là cách tốt nhất làm cho ngươi thấy bớt tội lỗi với nàng".

Bạch y nhân cũng không để tâm Tự Phong đang đứng hình nhìn mình "ngươi biết không trí nhớ có thể quên đi như thói quen là thứ đi với con người mãi mãi, nàng sẽ quên người như trong tâm vẫn sẽ nhớ từng thứ từng thứ một của người nàng yêu, người tìm một người tốt với nàng yêu nàng như thật đáng tiếc nàng lại không yêu người đó tự hại người hại mình", nói rồi bạch y nhân phất tay ngang trước mặt Tự Phong .

Trên một hành lang rộng trước cánh cửa hé ra một khe nhỏ, bên trong một bé gái khoảng sáu tuổi đang quỳ trên sàn nhà lạnh băng, quần áo trên người ướt sũng phía sau lưng bé gái có một người phụ nữ đang từng đợt từng đợt vụt từ roi lên tấm lưng nhỏ bé từ tiếng chát chúa vang vọng, ở trước mặt bé gái là một người phụ nữ đang ngồi trên ghế sofa ánh mắt lạnh lùng mà nhìn cô bé.

Lúc này đột nhiên cánh cửa phòng bật mở một cậu bé trên người mặc bộ đồ bệnh nhân mặt trắng bệch đi từ bước từ bước khập khiễng bước qua cô bé đó, cậu đi đến chỗ người phụ nữ đang ngồi trên sofa nhìn bà một cái cũng không nói gì lúc này cậu xoay quay nhìn người giúp việc đang quỳ bên ghế sofa khuôn mặt bà ta giờ vừa xanh vừa trắng mồ hôi bắt đầu tuôn trào, cậu bé cũng không nói nhiều một cước đạp người giúp việc đó người giúp việc bị đạp một cái nằm ra sàn đã sợ, nay còn sợ hơn cậu bé nói "vì mấy đòn roi liền có thể hy sinh con mình, để bên cạnh tôi sao này cũng không có lợi gì".

Nói rồi cậu bé bỏ đi ra ngoài lúc đi ngang qua cô bé liền nói "có cái miệng để cắm hoa rồi à không biết nói sao, bị đánh đáng lắm".

Cậu bé nhìn người đang cầm cây roi "không có em ấy là tôi đã chết rồi" câu nói này là nói cho người đang cầm cây như lại giống là nói cho người phụ nữ đang ngồi trên ghế sofa.

Từ đó bé gái đó ngày ngày chạy theo sao bé trai miệng luôn tươi cười nói ""em là thần hộ mệnh của anh, anh là ánh sáng của em"", bé trai cũng cười tươi với bé gái ""thần hộ mệnh phải ở bên anh cả đời đó"".

Trong căn phòng lớn một cô gái đang ngồi trên một cái bàn làm việc bằng gỗ tùng, tay quơ quơ con dao bấm "cô nghĩ là tôi không dám làm gì cô, cô nghe theo lời tam tiểu thư mà bám theo anh ấy lừa gạt anh ấy hạ độc anh ấy, cô nghĩ tôi không tìm được thuốc thì liền không dám đυ.ng đến cô, thời buổi này là thời gì rồi" nói đến đây cô gái ngồi trên bàn nhảy xuống đi đến chỗ cô gái đang nằm trên nền nhà, ngồi xuống.

"Tôi đến đây chỉ là muốn cho cô cơ hội, cô có thể trở thành chốt thí cho tam tiểu thư như cô cũng biết tôi rồi" nói đến đây cô ném con dao bay thẳng lên trên không con dao từ từ rơi xuống lưỡi dao rơi xuống theo quán tính này là sẽ cấm vào mặt cô gái đang nằm.

Cô gái đang nằm hoảng sợ cực điểm muốn nghiêng người qua tránh nhưng lại bị giữ lại, lúc con dao còn cách mặt tầm mười cm cô gái đó liền la lên "được mà được mà tôi nói" lúc này con dao cũng đã được chụp lại còn cách mặt khoảng một tất.

Đúng lúc này cánh cửa bị mở tung ra, thật ra cửa cũng không khóa, một chàng trai bước vào cũng không nói gì ôm bỏng cô gái đang nằm dưới đất lên bước ra khỏi phòng lúc đi ra đến cửa anh nói vọng lại "Tịnh Nhi lần này em hơi quá đáng rồi đó".

Nói rồi liền bước ra khỏi phòng, Tịnh Nhi dựa vào cái bàn một tay đưa lên ngực "Tự Phong người bị hạ độc là anh sao em lại bị đau", nói rồi cô cũng cười khổ tâm tự an ủi "đây là cảm giác của làm việc tốt bị hiểu lầm sao".

Trong quán cafe "đây là thuốc giải và thuốc độc mãn tính mà tam tiểu thư nói tôi cho anh ấy uống".

Tịch Nhi cũng không nhìn bịch thuốc thở dài "tôi biết bị chính người thân đẩy vào chỗ chết nó như thế nào".

Nói xong Tịch Nhi đưa một cái túi xách qua cho cô "tam tiểu thư biết được chuyện này rồi sẽ diệt cỏ tận gốc, tôi cũng an bài hết cho cô rồi không cần lo".

Tịch Nhi cầm ly cafe lên uống xong rồi nhìn cô gái đó hỏi ""cô có từng yêu anh ấy"", cô gái nghe xong cũng hơi ngạc nhiên xong lại hơi cúi đầu tai cũng đỏ lên ""tôi..tôi có người trong lòng từ lâu rồi, chỉ là bắt buộc mới phải làm thế".

Nói xong cô gái đó cũng không dám ngước lên, Tịch Nhi chỉ tay hướng về phía sau cô gái "anh ta cũng yêu cô lắm", cô gái nghe thế ngẩng đầu lên hỏi "sao cô biết", lúc này cô gái cũng thấy tay Tịch Nhi chỉ ra sau mình cô quay ra sao một nam một nữ lưỡng tình tương duyệt.

"Ông có phải là cha của anh ấy không thế", câu nói mang theo sự khinh bỉ Tịch Nhi nhìn người đàn ông đang quỳ trên mặt đất rồi lại nhìn qua chỗ hai mẹ con đang ôm nhau mà dựa vào tường, "Ông vì bà ta vì mấy câu đường mật liền cái gì cũng có thể làm, bị bà ta quay như chong chóng mà vẫn làm con cờ cho bả, chính tay dồn người vợ vì ông mọi thứ không màng vào chỗ chết đến cả đứa con ruột duy nhất cũng không nương tay".

Tịch Nhi quay qua hai mẹ con cười đưa ngón cái lên trước mặt "tôi thật khâm phục hai người, đổi trắng thay đen một tay che trời".

Cô cầm một xấp giấy ném đến chỗ người đàn ông "ông chủ tự cho bản thân là đúng ơi ông xem thử, đứa con gái mà ông cho là con ruột là con ngoan hiếu thảo của ông nó đã báo hiếu ông thế nào"",nói rồi cằm thêm một xấp giấy ""này là giấy báo sức khỏe của ông và của cậu chủ, tôi nghĩ là ông sẽ không thắt mắt là vì sao mấy tháng này không thấy giấy báo sức khỏe đâu, con trai ruột của ông bị hạ độc mãn tính một thời gian nữa khó sống tiếp còn ông thì không bị hạ độc đâu biết vì sao không, vì ông đã sẵn bệnh trong người sống không lâu nữa nên đứa con gái cưng của ông không cần hạ độc".

Người đàn ông quỳ dưới sàn nhà xem hết xấp giấy đó rồi ông ngồi bần thần một hồi lâu nước mắt trên gương mặt nghiêm nghị lăn dài, Tịch Nhi nhìn thấy cũng chỉ biết lắc đầu nói "ông chủ giờ ông biết cảm giác bị chính người thân dồn vào đường chết nó thế nào rồi đó".

Người đàn ông im lặng từ đầu đến giờ, lúc này ông đã đứng lên đi về hướng Tịch Nhi cười khổ "ta thật xin lỗi con, mong con giúp cho thằng bé khoảng thời gian sau này, mọi thứ đến đây thôi, nó sẽ phải mất một khoảng thời gian để chấp nhận với sự thật này như ta mong con có thể giúp nó".

Cô gái nhỏ đó giúp người mình yêu thế nào sao, thay vì để anh hận gia đình chịu cảm giác bị chính người thân dồn vào chỗ chết, thì hận một mình cô thôi hận một người dưng sẽ tốt hơn, rồi cô cũng thành công rồi mọi chuyện cô cũng tự hướng vào mình một mình nhận hết sự dày vò tinh thần lẫn trái tim cô đều nhận, nhưng cô có nhận ra không vị trí của cô trong lòng anh nào có phải là người dưng. Một bên là gia đình một bên là người mình yêu anh cũng chỉ là con người bình thường . Đến lúc anh biết được hết mọi thứ. Anh giận cô là thật như là giận vì cô nghĩ cô làm thế là đúng là tốt cho anh, giận cô ôm hết mọi thứ một mình, giận cô không nói cho anh, anh cũng hận bản thân biết mọi thứ quá muộn, bao nhiêu lần hiểu lầm cô, làm cô tổn thương bao nhiêu lần, anh không dám đối mặt. Nên anh chọn cách giải thoát cho cô như thế cô sẽ không phải tổn thương cô sẽ lại có được hạnh phúc.

Bạch y nhân lúc này búng tay một cái Tự Phong cũng trở lại bình thường từ nãy đến giờ chỉ là bạch y nhân tái hiện lại thời gian của Tự Phong và Tịch Nhi "ngươi có tự hỏi nếu người chọn cách đối mặt thì sẽ như thế nào không, nếu hôm đó ngươi thổ lộ với nàng thì sẽ có chuyện gì không?", nói rồi bạch y nhân lại quơ tay .

"Hôm nay trời thật tối", Tịch Nhi vẫn hoạt bát vẫn là nụ cười tươi như hoa đó mà nhìn Tự Phong, cô nói tiếp ""em là thần hộ mệnh của anh, anh là ánh sáng của em, anh hứa với em một chuyện được không?"".

Tự Phong gật đầu Tịch Nhi thấy thế lại cười tươi "em nghe nói dưới địa ngục rất tối em rất sợ, đến lúc đó anh phải dẫn em đi đó", Tự Phong Nghe xong hai hàng nước mắt rơi xuống nắm lấy tay Tịch Nhi đưa lên đặt lên đó một nụ hôn ""anh hứa anh hứa với em"".

Bạch y nhân búng tay một cái khung cảnh đó dần tan vỡ trở về khung cảnh tăm tối nơi địa ngục. Tự Phong lúc này trên mặt cũng đã rơi hai hàng lệ ""vậy giờ ngươi tính thế nào?"".

Hỏi xong bạch y nhân hơi cười cười nói tiếp "ta nói trước mấy thứ liên quan đến thời gian không gian ta lười đυ.ng vào".

Tự Phong bây giờ chẳng khác gì hòn đá không biết phải làm gì "tôi bây giờ có thể làm gì"".

Bạch y nhân nghe xong cũng vui vẽ "một là đợi nàng nhớ ra rồi bồi cái xác của người đến khi chết, ngươi thì vẫn là oán linh ở đây vì mệnh ngươi chưa tận nên ở đây không ai có quyền bắt ngươi, hai là người lên dương giang bắt nàng đi theo ngươi, ba là người đi đầu thai lại", Tự Phong nghe xong liền lắc đầu "cả ba đều không thể không thể".

Bạch y nhân liền nở nụ cười "vậy thì còn không chịu tỉnh lại".

Bạch y nhân búng mạnh vào trán Tự Phong, khung cảnh xung quanh một lần nữa tan vỡ Tự Phong liền cảm giác rơi xuống nước sức ép của nước đè lên các dây thần kinh, hắn cảm thấy bắt đầu có nước tràn vào phổi hắn cố vùng vẫy theo bản năng, vị mặn của nước biển tràn vào miệng và mũi hắn có cảm giác có chất lỏng gì đang trào từ bên trong ra, hắn cứ nghĩ bản thân vậy mà lại chết một lần nửa lúc này hắn lại cảm nhận có thứ gì đó đang bơi đến gần, dần dần hắn nhìn rõ hơn là Tịch Nhi, thật giống cái lần hắn bị đẩy xuống hồ bơi cũng là Tịch Nhi nhảy xuống cứu hắn, hắn muốn đến chỗ Tịch Nhi như dưới chân bị mắc vào san hô không đi được, khung cảnh xung quanh tối sầm lại, trong lúc hắn dần mất ý thức vẫn cảm nhận được có một lực từ sau lưng đẩy hắn lên sau đó lại có một lực nắm tay hắn kéo đi lên.

"Tỉnh tỉnh tỉnh dậy đi làm ơn tỉnh dậy đi đừng ngủ mà", giọng nói của Tịch Nhi vang lên, nước bắt đầu từ trong miệng trào ra ngoài Tự Phong khó khăn lên tiếng "Tịch Nhi" câu nói tuy nhỏ như Tịch Nhi lại nghe vô cùng rõ, cô khóc lớn nước mắt hòa với nước biển trên tóc cô lăn dài rơi lên mặt Tự Phong.

Cô nằm lên ngực Tự Phong khóc "anh có cần phải tiệt tình vậy không, không yêu em thì thôi đi cần gì phải nhảy xuống biển để em một mình trên núi đó chứ, biết em sợ tối rồi", cô vừa khóc vừa nói vừa đánh lên ngực Tự Phong.

Tự phong cười, cười rất lớn nước mắt cũng rơi theo anh lấy tay vuốt tóc Tịch Nhi "em hôn anh rồi vậy có phải nên chịu trách nhiệm với anh không".

Tịch Nhi nghe xong tai đỏ lên dù là vừa bị ngâm nước biển cộng với gió biển lạnh vô cùng như mà giờ cô thấy thật nóng Tịch Nhi lắp bắp nói "cái… cái gì… đây là hô hấp nhân tạo ,cũng không phải là anh cũng hôn em còn gì, cái gì là bắt em chịu trách nhiệm chứ", nói rồi cô muốn chạy đi.

Tự Phong thấy cô muốn chạy bật dậy nắm lại tay cô "vậy anh chịu trách nhiệm với em", nói rồi anh ôm cơ thể nhỏ bé của cô vào lòng như sợ điều gì đó ""có được không"" nói rồi anh gục đầu lên hổm vai cô.

Cô nghe rồi nghe được rồi nghe được thứ mà cô ngày đêm đều tưởng tượng ra, cô chờ được rồi chờ đến được ngày này rồi cô vòng tay ôm eo anh ôm cũng rất chật cô khóc òa lên "bắt em đợi lâu như vậy, bắt em phải đau lòng nhiều như vậy bắt đền anh đó". Anh để cô cứ khóc như thế nhưng không biết sao anh lại thấy hạnh phúc quá.

Ở phía xa xa có ba dáng người đang đứng trên mặt biển một người bạch y bạch phát, ở kế bên là Phong Đô Đại Đế, ngươi còn lại là Phán Quan. Phong Đô Đại Đế khuôn mặt bất đắc dĩ nhìn bạch y nhân "tổ tông của ta ơi, ta cũng đâu có rãnh rỗi gì kéo đi xem màn kịch này thì thôi đi còn tụng tới thời gian với không gian".

Bạch y nhân nhìn Phong Đô Đại Đế cười tươi "ngài tài giỏi nhất mà", nói xong quay qua Phán Quan cười ""tiểu bằng hữu muốn nghe chuyện liên quan đến ngươi.."" .

Chưa nói được chữ không thì đã bị Phong Đô bịt miệng "Diêm La Vương nghe bảo mới phát hiện mấy món đồ mới thì phải", bạch y nhân nghe xong liền búng tay một cái biến mất.

Phong Đô Đại Đế thấy người đi rồi cũng thở phào nhẹ nhõm nhìn Phán Quan "lần sau nhớ tránh xa y ra có biết chưa".

Nói rồi thì cũng phất tay một cái nói "hai ngươi cũng nên đi thôi", lúc này có một đôi vợ chồng xuất hiện khá lớn tuổi người đàn ông gương mặt nghiêm nghị, người phụ nữ khuôn mặt phúc hậu.

Góc vấn: trước xin cảm ơn bạn đã đọc đến đây sau chuyện là HỖN ĐỘN rất muốn tìm bạn để nói về chia sẽ về chuyện nói cụ thể hơn là tìm bận để tham khảo và cho ý kiến. Nếu bạn yêu thì hãy nói đừng giấu, nếu bạn không làm chắc chắn là không được như nếu bạn làm thì có thất bại cũng là một thành công, vẫn phải biết nắm bắt thời cơ là chính. XIN CẢM ƠN.