Đoàn Tàu Vô Hạn

Chương 40: Tặng quan tài (Hai mươi tư)

Không biết mặt trời đã trốn đi đâu mất, núi Sùng sừng sững bị mây mù ảm đạm che phủ, trông từ xa ngọn núi như gương mặt u ám của người khổng lồ, lạnh lùng nhìn những người chơi đang đi lên núi.

Mới đi được một đoạn đường, trong núi đổ mưa phùn, gió lạnh thổi xuyên qua lớp quần áo mỏng manh, lạnh thấu xương.

Nhuế Nhất Hòa thấy lạnh buốt người, ôm Hoa Hoa trong lòng chặt hơn nữa. Con nhóc ngốc này mặc ấm hơn cô, mặc một chiếc áo len cũ, bên ngoài choàng một cái áo lông sáng màu. Nhưng cái áo này hơi rộng, cô nghi đó là đồ của Khương Nhã.

Na Bà sợ trong núi lạnh mới lấy ra cho Hoa Hoa mặc.

"Chị ơi chị... Hoa Hoa muốn xuống."

Hai chân cô bé quẫy lung tung đòi xuống đất, không thích bị bế.

Nhuế Nhất Hòa nghe lời thả con bé xuống, ngay sau đó cô nhìn thấy Hoa Hoa cười khanh khách chạy đi tìm Đan Tiểu Dã chơi.

Trong khu rừng vắng tanh vang lên tiếng nói chuyện của cô bé, hết gọi "Anh" rồi lại cười khúc khích.

Ngài đội trưởng xuất quỷ nhập thần đột nhiên xuất hiện, đột ngột như cách anh ta biến mất.

Bé ngốc Hoa Hoa chảy nước dãi ôm lấy chân anh ta, bị anh ta ghét bỏ đẩy ra.

"Mọi người theo sát tôi."

Ngài đội trưởng tỏ ra rất tự nhiên, như thể anh ta vẫn luôn dẫn đường cho bọn họ. Anh ta đã quên sạch về khoảng thời gian mình biến mất, đi phía trước dẫn đường, bước chân rất nhanh.

Hoa Hoa không theo kịp, Đan Tiểu Dã bế cô bé. Cậu thanh niên ít rèn luyện thân thể, chỉ thoáng chốc mặt đã tái đi, con ngươi đen nhánh.

Lý Lãng cười cậu ta: "Anh như vậy là không ổn rồi! Nếu quá sức thì độc cương thi sẽ lan ra rất nhanh. Để con nhóc kia lên quan tài là được rồi, tôi sẽ trông chừng không để nó rơi xuống."

Đan Tiểu Dã lo rằng Hoa Hoa sẽ sợ, kết quả Hoa Hoa ngồi trên quan tài chơi rất vui vẻ.

Hai người hàn huyên mấy câu. Một người là học bá, một thanh niên tang hệ không ngờ nói chuyện cũng khá hợp.

Sinh viên đại học và học sinh cuối cấp hai sắp lên cấp ba ở trong game cũng coi như cùng trang lứa.

Hai người trò chuyện khó tránh khỏi nói đến cách dùng điểm thưởng. Lý Lãng đề nghị tích đủ một nghìn điểm rồi hẵng đổi quà: "Trực tiếp bỏ qua ‘bậc thầy quản lý vật phẩm’, đổi huyết mạch của ‘siêu nhân’ luôn mới là cách khôn ngoan nhất. Dựa vào vật phẩm không bằng dựa vào chính mình."

Đan Tiểu Dã gãi đầu, thở dài: "Vậy thì tôi lại phải tích một đến hai phó bản nữa..." Cũng không biết có sống được đến lúc đấy không nữa.

Lý Lãng: "..." Đây mới là phó bản thứ hai của anh à? Tích thêm một hai phó bản nữa là đủ một nghìn điểm sao?

Thánh may lên tiếng đấy à?

Đan Tiểu Dã: "Tôi ít khi xem ti vi, phim ảnh xem cũng có hạn, trí tưởng tượng nghèo nàn, hoàn toàn không nghĩ tới nên đổi năng lực gì, haizz."

Lý Lãng: "Tôi giúp anh tham khảo! Trước đây tôi từng xếp vào thành ABCDEFG, tổng cộng N đồng tuyển hạng. Đứng đầu là Doctor Strange, ẩn thân, cơ thể tàng hình, lưu đày kẻ địch đến dị độ không gian, khống chế thời gian, xuyên thời không, trở lại quá khứ đi đến tương lai, nắm giữ thần lực. Mé, ảo lòi lắm đúng không."

Đan Tiểu Dã càng nghe càng thấy kỳ lạ... Cậu lợi hại như vậy sao phải đổi năng lực của Spider Man? Nhưng vì lịch sự nên cậu ta không hỏi.

"Haizz, đáng tiếc." Lý Lãng thở dài: "Đẳng cấp của Doctor Strange đã đạt đến ‘sinh vật truyền thuyết’, một nghìn điểm không đổi được."

Đan Tiểu Dã: "Cái gọi là đẳng cấp, rốt cục được chia theo tiêu chuẩn gì?"

Lý Lãng: "Năng lực cao cấp hơn thì tôi không biết rõ, nhưng ‘siêu nhân’ và ‘sinh vật truyền thuyết’ thì tiêu chuẩn phân chia vẫn tương đối rõ ràng. ‘Siêu nhân’ ý theo mặt chữ, siêu việt hơn người thường, tức là vẫn thuộc về phạm trù nhân loại, ‘sinh vật truyền thuyết’ thì không coi là người nữa... Chắc anh không quen thuộc với siêu anh hùng lắm, tôi lấy ví dụ khác vậy. Anh biết Saeki Kayako chứ?"

Đan Tiểu Dã: "Có nghe qua."

Hình như là một ma nữ kết từ oán niệm, độc ác đến độ truy sát tất cả mọi người trong vòng ngàn dặm, không buông tha cho ai.

"Ừ, vậy thì coi là sinh vật truyền thuyết rồi. Ngoài quỷ thì yêu quái cũng thế... Ví dụ như Tamamo no Mae (1), Shoten Doji (2), Ubume (3), xem Inuyasha chưa? Bán yêu Inuyasha, anh trai Sesshoumaru đều là khuyển yêu rất lợi hại. Ban đầu tôi cũng muốn biến thành khuyển yêu. Nhưng mà tự nhiên ấm đầu đi đổi Spider Man, về sau tôi cực kỳ hối hận... Không phải Spider Man không mạnh, nhưng năng lực không đúng ý lắm, quái vật ở phó bản có nhiều con không có thực thể. Vì thế tôi kiến nghị anh có thể suy tính trở thành người sử dụng stand. Tôi nghiên cứu lâu lắm rồi... Theo giả thiết của JoJo, stand là thể tập hợp năng lượng tinh thần, trên lý thuyết có thể chiến đấu với yêu quái."

Đan Tiểu Dã: ???

Gượm đã, stand là cái gì? JoJo lại là gì nữa?

Cậu ta chưa kịp hỏi thì Mạnh Tư Lộ hai mắt sáng rỡ chen miệng vào nói: "Nếu biến thành người sử dụng stand thì không cần một nghìn điểm đổi ‘sinh vật truyền thuyết’ nhỉ... Thực ra có thể lợi dụng sơ hở, tốn năm trăm điểm đổi một mũi tên stand, cũng có thể giành được stand... Hơn nữa còn có thể sử dụng lại nhiều lần."

Lý Lãng: "Stand arrow cũng mạo hiểm, có khi stand thức tỉnh, cũng có khi tố chất thân thể quá kém nên chết luôn. Hơn nữa cũng không biết chắc sẽ thức tỉnh stand như thế nào... Ngộ nhỡ vớ phải stand nào đấy nát quá thì sao?"

Mạnh Tư Lộ: "Có lý! Thế có 1000 điểm thì có thể muốn đổi stand gì thì đổi stand đó hả?"

Lý Lãng: "Trên lý thuyết thì đúng là thế."

Bạn Đan Tiểu Dã học giỏi cứ như vậy mất đi cơ hội hỏi thăm.

Mặt cậu ta đờ ra nhìn hai người kia cuồng nhiệt nói ‘Star Platinum’ gì đó, rồi thì ‘Gold Experience Requiem’ bla bla... Nghe không hiểu gì hết.

Nhuế Nhất Hòa đi ở đằng trước không nghe thấy cuộc thảo luận của bọn họ, cô chuyên tâm quan sát nhất cử nhất động của ngài đội trưởng, tự hỏi phải làm thế nào mới thám thính được bí mật của phó bản từ miệng anh ta. Chưa tìm được thời cơ thích hợp thì đội trưởng đã lên tiếng trước.

"Cứ nhìn chằm chằm vào sứ giả dẫn đường sẽ bị ác mộng quấn thân đấy."

Nhuế Nhất Hòa: "Vu nữ có năng lực khấn mộng đẹp, trước khi đi ngủ tôi sẽ kêu Vu Thần khấn giùm."

Ánh mắt của đội trưởng không kìm được liếc sang cô, rít một hơi thuốc thật sâu, đột nhiên dừng bước: "Chính là chỗ này, chúng ta đến rồi."

Sườn núi hoang vu cỏ cây um tùm, cách đó không xa lại có một mảnh rừng thưa thớt.

Nhuế Nhất Hòa không nhìn ra nơi này có gì đặc biệt, nhưng ngài đội trưởng không thể nói dối về những thứ liên quan đến phó bản, còn ông lão Lâm Chấn Bang thì tấm tắc ra lấy làm lạ, cũng nói nơi đây phong thủy bảo địa... Cô không nhìn ra được là do cô không hiểu biết.

Có điều, nơi này quả thực có thể quan sát toàn bộ trấn Vong Sơn.

Những trại phòng chi chít ở bên dưới giống như một tổ ong khổng lồ bất quy tắc, đủ khiến cho người mắc hội chứng sợ lỗ phát bệnh.

Mạnh Tư Lộ vững tâm hỏi: "Tiếp theo chúng ta làm gì đây?"

Nhưng anh ta tuyệt nhiên không có gan nhìn ngài đội trưởng để nói chuyện... Bắt anh ta đối diện với người đàn ông cả người tản ra hơi thở nguy hiểm này thì làm khó anh ta quá.

Đội trưởng lạnh nhạt nói: "Chờ."

Chờ là có ý gì... Nhưng Mạnh Tư Lộ cũng không dám hỏi xem phải chờ cái gì.

Nhuế Nhất Hòa hỏi thay anh ta.

Đội trưởng nói: "Chờ đến giờ lành mới chôn được."

Giờ lành là năm giờ mười hai phút sáng ngày mai.

Lý Lãng hỏi đầy tò mò: "Vậy chúng ta có phải đào huyệt trước không?"

Đội trưởng không phản đối... tức là có thể đào huyệt trước.

Mưa tạnh rồi lại mưa, rất nhanh trời đã tối đen. Ở trong rừng hoang vu, thỉnh thoảng lại có tiếng kêu gào truyền đến từ phía xa, khiến người ta sợ hãi cực độ. Mọi người dùng càng khô nhóm lửa, bàn bạc thay phiên nhau gác đêm.

Nhuế Nhất Hòa dắt Hoa Hoa, tìm một chỗ gần đội trưởng nhất, ngồi xuống, không đợi đội trưởng kịp phản ứng lại đã nhắm mắt.

Đan Tiểu Dã đón lấy cái nhìn lạnh lẽo của ngài đội trưởng, run lẩy bẩy ngồi sát xuống bên cạnh sếp Nhuế. Trong lòng thầm niệm: ‘Anh không nhìn thấy tôi, anh không nhìn thấy tôi.’

Tuy rằng rất đáng sợ, nhưng ở gần đội trưởng cũng rất có cảm giác an toàn! Lần đầu tiên bạn học Đan Tiểu Dã bị chứng mất ngủ quấy phá có thể đạt được thành tựu ngủ trong phó bản.

Hoa Hoa vẫn còn nhỏ, cần được ngủ nhất. Đầu vừa đặt xuống đùi Nhuế Nhất Hòa, hơi thở lập tức trở nên đều đặn chậm rãi.

Người bên cạnh đã đi ngủ hết rồi, Nhuế Nhất Hòa cũng nhanh chóng thϊếp đi.

Trong mơ, cô ôm Hoa Hoa đứng trong Cổ Hí Lâu trong trại phòng. Thực ra cô chưa từng đến Cổ Hí Lâu, nhưng cô biết rõ nơi này, đây chính là Hí Lâu bị bỏ hoang mà Đan Tiểu Dã đã miêu tả cho cô nghe. Là nơi La Kim, La Ngân và La Thẩm bị thiêu chết, có lẽ vẫn còn có một vài người dân trong trấn nữa, sau khi phát hiện biến thành quái vật cũng bị thiêu chết ở đây.

Hoa Hoa ngủ thϊếp đi, ngủ rất say.

Nhuế Nhất Hòa đứng yên tại chỗ, cảnh giác nhìn ngó bốn phía.

Đột nhiên, bên tai cô vang lên tiếng hô hoán chồng chồng chất chất lên nhau, khàn khàn, chói tai, dịu dàng, vội vã. Tiếng hô hoán quyện vào nhau, biến thành âm thanh hỗn tạp khiến đầu cô nhức nhối. Mất một lúc để thích ứng mới ngờ ngợ nghe ra những giọng nói này đang nói cái gì.

"Cô muốn đi đâu?"

"Người Vong Sơn không thể rời khỏi đây..."

"Người Vong Sơn phải trầm luân cùng Vong Sơn..."

"Ở lại đây!"

"Ở lại đây!"

Dần dà những tiếng hô hoán đều biến thành ba chữ ‘Ở lại đây’.

Nhuế Nhất Hòa ôm chặt Hoa Hoa chạy ra cửa. Nhưng trong nháy mắt, Cổ Hí Lâu bị bỏ hoang đã đầy ắp người.

Đám người này mặt mày tái xanh, tử khí nặng nề. Bọn họ đứng sừng sững như bức tường, cản đường cô.

Nhuế Nhất Hòa nhìn thấy La thẩm cả người bẩn thỉu đứng trong đám người, La Kim không có miệng, mặt mày La Ngân lở loét, còn dắt theo cậu bé La lão nhị... Cô đã hiểu ra, hoa ra La lão nhị sau khi chạy khỏi sườn núi Lão Nha thì vẫn không sống được.

Phán quan muốn ai chết thì làm sao mà thoát được.

Vậy Hoa Hoa thì sao? Hoa Hoa cũng là người Vong Sơn, là một phần của phán quan.

Nhuế Nhất Hòa có thể khẳng định, tất cả những gì đang xảy ra không phải chỉ là giấc mơ.

"Ở lại đây!"

"Ở lại đây!"

Người Vong Sơn chen chúc trong một cái Cổ Hí Lâu nhỏ bé, vô số bàn tay duỗi ra, túm lấy Hoa Hoa trong lòng Nhuế Nhất Hòa mà kéo ra... Hoa Hoa bị đánh thức, sợ hãi òa lên khóc.

Nhuế Nhất Hòa ma hóa tay phải mở đường máu, dân trong trấn đang ở trong Cổ Hí Lâu hóa thành vô số bóng đen, đuổi theo cô. Cô cứ chạy bóng đen cứ đuổi theo, vào lúc cô không chạy nổi nữa thì nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, lộc cộc lộc cộc.

Đó là âm thanh đế giày va vào nền đất.... Là đội trưởng!

Trong nháy mắt Nhuế Nhất Hòa lấy lại được sức, chạy về phía tiếng bước chân truyền tới, thậm chí còn bỏ xa bóng đen ở phía sau.

Sắp đến rồi, sắp đến rồi... Cô nhìn thấy bóng lưng cao gầy của anh đội trưởng.

Nhuế Nhất Hòa xông lên, kéo tay anh ta, nhét Hoa Hoa đang khóc thét vào trong lòng anh ta.

Trong mơ, anh đội trưởng lạnh lùng nhìn cô.

Bóng đen đã rút đi, mộng cảnh tan.

Đêm khuya trong Vong Sơn, lửa trại sáng bừng. Đội trưởng lạnh lùng nhìn cô: "Cô lại muốn làm gì?"

Nhuế Nhất Hoa phát hiện tư thế của mình rất... Không biết nên hình dung ra sao. Cô ghé sát vào đội trưởng, sát vai thân mật, hai tay cô ôm Hoa Hoa, cố gắng nhét bạn nhỏ vào trong lòng đội trưởng.

Hoa Hoa ngủ say như chết, miệng nhỏ khẽ nhếch, nước dãi sắp nhỏ ra quần đội trưởng rồi.

Nhuế Nhất Hòa: "Tôi có thể giải thích."

Đội trưởng day day thái dương: "Tôi đang nghe, cô nói đi."

Nhuế Nhất Hòa: "Tôi bị mộng du, bệnh cũ tái phát."

Đội trưởng: "..."

Anh ta trầm mặc một hồi, thấp giọng nói: "Thật hy vọng mau chóng đến năm giờ mười hai phút."

Nhuế Nhất Hòa: "... Ý gì thế?"

Đội trưởng: "Ở lại phó bản này cùng cô thêm một giây e là tôi sẽ giảm thọ mười năm mất."

Nhuế Nhất Hòa: "..."

Cô im lặng ôm Hoa Hoa về, trầm mặc dịch mông sang bên cạnh. Nhưng ánh mắt sắc bén của cô nhìn thấy trên tay chân Hoa Hoa có vết bầm nhàn nhạt, giống như dấu vết bị ai đó túm lấy kéo không thương tiếc.

Đây là... Mộng cảnh đó quả nhiên không phải chỉ là một giấc mơ.

Dưới ánh mắt đầy ghét bỏ của đội trưởng, cô mỉm cười vô cùng hòa nhã. Sau đó lại nhích lại gần đội trưởng, so với ban nãy còn gần hơn.

Đội trưởng: "..."

...

Gần năm giờ, từ phía xa xa xuất hiện một bóng người.

Lửa trại đốt suốt một đêm soi rạng mặt người đến... Hóa ra là thím Ngụy Ngọc Cầm. Trên tay bà ấy cẩm một cái mặt nạ, thở hồng hộc hỏi: "Tôi không đến muộn chứ? Đến vẫn kịp chứ hả?"

Đến thời điểm này, Nhuế Nhất Hòa đã chắc chắn sẽ không xảy ra bất trắc gì nữa. Cô nhìn Hoa Hoa đang ngủ say, khó tránh khỏi việc phỏng đoán suy nghĩ của Na Bà... Bà ấy giao Hoa Hoa cho cô, chắc chắn đã dự đoán được sẽ có chuyện gì xảy ra.

Hoa Hoa muốn rời khỏi Vong Sơn thì phải qua ải sống còn. Không biết là bà ấy cảm thấy Ngụy Ngọc Cầm không có khả năng bảo vệ Hoa Hoa, hay là không muốn vừa tìm thấy truyền nhân đã sa vào nguy hiểm.

Mạnh Tư Lộ nói: "Không muộn, còn mười mấy phút nữa mới chôn cất."

Tô An Dao dè dặt hỏi: "Bạch Mạt Lị đâu?"

Ngụy Ngọc Cầm quơ quơ mặt nạ trong tay: "Ở đây này!"

Cái mặt nạ này trông rất giống Bạch Mạt Lị... tái hiện một cách hoàn mỹ gương mặt của Bạch Mạt Lị lúc châm chọc người khác.

"Thuốc màu của mặt nạ trộn lẫn với tro cốt của con bé, nó có thể nương nhờ ở trong đó. Mặt nạ mới làm xong cách đây không lâu, nó còn phải nghỉ ngơi một thời gian, chưa thể ra ngay được... Vậy tôi có thể đem theo Mạt Lị lên tàu không?"

Câu nói cuối cùng, Ngụy Ngọc Cẩm nhìn đội trưởng mà nói .

Đội trưởng không trả lời bà ấy, chỉ nói: "Sắp đến lúc rồi."

Năm giờ mười hai phút, chôn cất.

Một nấm mồ dựng lên ở bên sườn núi, hướng về chân núi, nhìn kỹ sẽ thấy trấn Vong Sơn.

Một nén hương thơm, đốt trước phần mộ, biến thành tro đen như mực.

Ngụy Ngọc Cầm thấp thỏm dâng hương, hương cũng biến thành màu đen.

Bà ấy thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi xuống núi, mấy người đứng ở ven đường bắt được xe về thành rất thuận lợi.

Nhuế Nhất Hòa âm thầm đưa Hoa Hoa vào một côi nhi viện có điều kiện khá tốt, chờ đến khi côi nhi viện phát hiện ra cô, đồng thời quyết định giữ lại cô bé ngốc nghếch không rõ thân phận thì cô mới yên tâm rời đi.

Cách côi nhi viện không xa chính là Ấn Thai cư mà Vương Thanh cư trú.

Lúc đi vào ga ra, Lâm Chấn Bang hỏi những người mới tới: "Mọi người đồng ý đổi xe không? Tôi và Lãng Lãng đều thật lòng hy vọng có thể trở thành bạn bè của mọi người."

*Chú thích: (1) Tamamo-no-Mae: Tamamo là một nhân vật nổi tiếng trong truyền thuyết Nhật Bản và cũng là cửu vĩ hồ mạnh nhất từng tồn tại.

(2) Shuten Doji: “Tửu thôn đồng tử” Nó được coi là một trong những yêu quái hùng mạnh nhất trong thần thoại Nhật Bản.

(3) Ubume: hay Cô Hoạch Điểu, còn có tên là Quỷ Điểu, Sản Nữ... là một yêu quái mang hình dạng một người phụ nữ có tuổi, trên tay ôm một đứa bé. Theo truyền thuyết. Ubume có thể hóa thành chim khi khoác lên người lớp lông vũ, còn khi cởi bỏ sẽ thành phụ nữ.