Đoàn Tàu Vô Hạn

Chương 29: Tặng quan tài (Mười ba)

Nhuế Nhất Hòa nhìn theo hướng Hoa Hoa chỉ.

Đang ban ngày nên không có mở đèn, trong nhà chính tối đen như mực, không thấy rõ tình hình bên trong.

Theo Nhuế Nhất Hòa thấy, trại phòng thực sự không thích hợp để ở lại. Mỗi một trại phòng đều có tường rào rất cao, nhưng tường rào lại xây sát vào gian nhà, thành thử ra diện tích ở được cũng không rộng mấy. Trên cơ bản đều là một nhà chính, hai phòng ngủ, lại bố trí thêm một nhà bếp.

Nhà vệ sinh thì xây ở bên ngoài, mấy căn trại phòng đều sử dụng chung. Sân thì không rộng lại cứ muốn trồng cây. Cây to rậm rạp, quang hợp càng kém hơn.

Phát hiện Na Bà không có ý cản trở, Nhuế Nhất Hòa bèn đi lên nhà chính xem thử, cả phòng ngủ cũng không bỏ qua. Nhưng sau khi đi ra, cô lại lắc đầu với Đan Tiểu Dã.

Không có nhìn thấy cô ngốc.

Đan Tiểu Dã liền thở phào, cậu ta thực lòng có hơi sợ ma một tẹo.

Na Bà đuổi khách, khiến bọn họ không còn việc gì, liền rời đi.

Nhuế Nhất Hòa đi tới cửa lại xoay người, hỏi: “Khương Nhã chôn ở đâu vậy? Tôi muốn tới viếng cô ấy”.

Na Bà liền hừ lạnh một tiếng, giống như đang bảo ‘Mấy người muốn làm gì tôi biết rõ hết’. Sau đó thì đóng cửa.

Hoa Hoa cũng bị đuổi ra ngoài, nhưng cô bé không hề có vẻ chán nản, mà vui vẻ nhảy như điên trên con đường chật chội.

Đan Tiểu Dã có hơi lo Hoa Hoa sẽ té xuống rãnh, bèn bảo vệ cô bé đi qua đoạn đường dốc nhất, bất chợt nghe thấy đằng trước có tiếng ồn ào, cậu ta vô thức kéo Hoa Hoa tránh đi. Không lâu sau liền nhìn thấy mấy người dân trong trấn áp giải La Kim đang bị trói chặt đi ngang qua.

Có lẽ là cảm giác được sự tồn tại của Nhuế Nhất Hòa, nên lúc La Kim đi tới chỗ lối rẽ thì đột nhiên vùng vẫy, rồi di chuyển về hướng ba người Đan Tiểu Dã đang nấp.

Người áp giải cô ta không phòng bị, suýt nữa đã để cô ta giãy thoát.

Mấy người liền hợp sức khống chế La Kim, những nam nữ không dám đi lên trước thì lấy đá ném cô ta. Lại có trẻ con gọi cô ta là “Quái vật”, lại bị người lớn đuổi đi.

Đợi đoàn người đi qua, Đan Tiểu Dã mới nói: “Em nhớ không sai thì hướng này chắc là sẽ thông đến Cổ Hí lâu”.

Tức là nói người trong trấn cũng muốn thiêu chết La Kim.

Hồi nãy Đan Tiểu Dã có trở lại nhà khách một chuyến, lúc đó La Kim vẫn còn đang yên lành ở trong phòng, nên chắc chắn là sau khi cậu ta đi, người trong trấn mới xông vào nhà khách.

Bây giờ bầu không khí trên trấn rất căng thẳng, muốn nghe ngóng xem Khương Nhã chôn ở đâu không dễ, mà Na Bà rõ ràng sẽ không nói cho bọn họ biết.

Nhuế Nhất Hòa không rành giao tiếp với người khác lắm, bèn ở một bên chơi với Hoa Hoa.

Nên Đan Tiểu Dã chỉ có thể kiên trì bắt chuyện với người khác. Cậu ta thật sự không mong mình sẽ dựa vào việc dựa hơi mà sống tiếp, dù sao cũng phải có chút tác dụng chứ. May là lúc cậu ta trở về nhà khách lấy đường thì có giấu thêm một bao thuốc lá. Cậu ta từng thấy Mạnh Tư Lộ kết giao tình với người khác thế nào, chỉ cần là hỏi thăm người ta thì cứ tặng thuốc lá trước.

Đàn ông trấn Vong Sơn đều hút thuốc.

Cậu ta đi tới một bên, nhưng cũng không dám cách sếp Nhuế xa quá. Không lâu sau Đan Tiểu Dã đã gặp một ông chú đi tới, cậu ta liền vội vàng chặn người lại, tặng thuốc lá. Ông chú bèn hỏi: “Học sinh à?”

Đan Tiểu Dã: “Rõ ràng lắm ạ?!”

Ông chú: “Chắc chắn cậu chưa từng hút thuốc”.

Đan Tiểu Dã: “Thật ra có lén rít một hơi, sặc quá!”

Ông chú nghe xong liền cười: “Cậu muốn hỏi thăm tôi chuyện gì?”

Đan Tiểu Dã: “...” Cậu ta rất muốn hỏi sao mà chú nhìn ra được là tôi có chuyện muốn hỏi thăm vậy?

Ông chú: “Nói đi cậu học sinh!”

Đan Tiểu Dã liền nói cậu ta muốn hỏi thăm chuyện của Khương Nhã, ông chú cảm thấy “Khương Nhã” nghe quen quen, nhưng nói cô ngốc thì ông ta mới phản ứng được.

“A, là cô ngốc mà Na Bà nuôi hả? Trước đây chết rồi, là tự sát.”

Trước khi tìm người hỏi thăm thì Đan Tiểu Dã đã bịa ra một đoạn nói dối, nhưng lúc nói ra vẫn có hơi lấp vấp.

Cậu ta giả mạo là người nhà đã vứt bỏ Khương Nhã, bây giờ hối hận muốn tìm lại người thân.

“Tôi tới trên trấn mới biết người đã không còn, giờ muốn đến trước mộ phần thắp một nén nhang”.

Ông chú ngoắc ngón tay, Đan Tiểu Dã lại không hiểu, thế là liền thở dài siết chặt thuốc lá trong tay cậu ta: “Học sinh, buông ra đi!”

Đan Tiểu Dã lúng túng, mặt đỏ bừng.

“Học sinh, có lửa không?”

Đan Tiểu Dã lắc đầu: “Tôi không có.”

Trước khi đi, cậu ta lấy gói thuốc là do linh tính mách bảo, nên đâu có nghĩ tới sẽ cầm theo bật lửa.

Ông chú liền có chút không vui, nhưng nể tình thuốc lá nên vẫn chỉ đường: “Cậu đến sườn núi Lão Nha xem thử. Tự sát là chết bất đắc kỳ tử, ai chết bất đắc kỳ tử đều chôn ở đó.”

Đan Tiểu Dã vội nói cám ơn.

Ông chú khoát khoát tay, cái bật lửa từ trong túi rơi ra, rớt xuống đất.

“Học sinh, cậu nhặt giúp tôi cái.”

Đan Tiểu Dã cảm thấy có hơi kỳ lạ, sao mà người này có bật lửa lại còn hỏi cậu ta. Nhưng mà cậu ta hy vọng có thể hỏi ông chú vài câu nên cũng không có nghĩ nhiều, liền khom người xuống nhặt.

“Đan Tiểu Dã.”

“Anh ơi, anh ơi...”

“Đan Tiểu Dã, cậu làm cái gì vậy?”

Là tiếng của sếp Nhuế và Hoa Hoa, họ đang gọi mình à? Nhưng sếp Nhuế gọi mình làm gì?

Đan Tiểu Dã vẫn duy trì tư thế nhặt đồ vật, ngẩng đầu, thấy sếp Nhuế nắm tay Hoa Hoa đi về phía cậu ta. Đầu óc cậu ta trong chốc lát có hơi choáng, ngây ngốc nói: “Em nhặt cái bật lửa.”

Nhuế Nhất Hòa nheo mắt, lại hỏi lần nữa: “Nhặt cái gì?”

Đan Tiểu Dã: “Cái bật lửa.”

Nhuế Nhất Hòa: “Cậu nhìn kỹ xem đó là cái gì!”

Đan Tiểu Dã còn tin sếp Nhuế hơn tin chính bản thân mình. Cậu ta nghe vậy liền dụi mắt, tập trung nhìn lại, trên mặt đất nào có bật lửa gì, rõ là một đống giấy tiền vàng chóe.

Đấy là thứ đốt cho người chết!

Đan Tiểu Dã sợ run, lại nhìn chung quanh, nào có còn thấy bóng dáng ông chú đâu nữa.

Nhuế Nhất Hòa chờ cảm xúc cậu ta ổn định lại, mới nói: “Chỉ trong nháy mắt là cậu biến mất tiêu.”

Sau khi Đan Tiểu Dã đi, cô ngay lập tức ý thức được có gì đó sai sai, liền nắm tay Hoa Hoa chạy khắp nơi tìm kiếm. May mà trên người Đan Tiểu Dã có con rối gỗ cô làm, để cô có thể cảm ứng được vị trí đại khái. Chứ nếu không... nếu cô tìm được người trễ, ai biết cậu ta nhặt giấy tiền lên sẽ xảy ra chuyện gì.

Trong lòng Đan Tiểu Dã vẫn còn sợ liền không dám lại cách xa sếp Nhuế nửa bước. Lúc này cậu ta cực muốn làm một đứa trẻ, có thể giống Hoa Hoa nắm tay sếp Nhuế, vậy sẽ có cảm giác an toàn biết là bao.

Cậu ta nghĩ rồi liền nói lại những lời vừa nãy mình trao đổi với ông chú.

“Sếp Nhuế, chị cảm thấy lời ông ta nói có thật không?”

“Đi xem thử là biết thật giả thôi.”

Cơ mà đợi lát nữa lại đi tiếp. Nhìn thời gian, bọn họ ra ngoài đã gần hai giờ, không bằng về nhà khách trước, nghe thử người khác đã nghe ngóng được thứ gì. Manh mối càng nhiều càng dễ làm việc.

Hoa Hoa nói phải về nhà, cô bé vẫy tay với hai người rồi chạy đi.

Nhưng hai người không phải người về sớm nhất, Ngụy Ngọc Cầm và Bạch Mạt Lị còn về trước cả họ.

Không chỉ Nhuế Nhất Hòa, cả ông lão Lâm Chấn Bang và Lý Lãng cũng không ngờ hai người họ cùng nhau ra ngoài, cuối cùng lại có thể bình an cùng nhau trở về.

Chín người chơi đi ra ngoài thì trở về đủ chín, không thiếu một người nào.

Trong thời gian những người chơi rời đi, quầy hàng từng bị cướp sạch, trên kệ hàng trống rỗng không còn dư lại cái gì. Không chỉ có vậy, nguyên liệu nấu ăn trong nhà bếp cũng bị cầm đi, đồ gia vị bị lục lung tung, ngay cả drap giường vỏ chăn trong phòng nhà khách đều bị lấy mất.

Ngụy Ngọc Cầm hoảng đến mức xoay vòng vòng.

“Nếp có bị trộm không vậy?”

Ngoại trừ Nhuế Nhất Hòa và Lý Lãng, tất cả mọi người đều trúng độc cương thi, không có nếp thì không được.

Mạnh Tư Lộ đáp: “Tôi chia nếp thành bốn phần giấu ở mấy chỗ khác nhau, không thể bị lục ra được”.

Kết quả bốn phần nếp mà anh ấy giấu, một phần cũng không bị tìm ra.

Việc này khiến cho Nhuế Nhất Hòa phát hiện Mạnh Tư Lộ chẳng những làm việc chu đáo mà còn rất có thiên phú giấu đồ.

Ngụy Ngọc Cầm vào nhà bếp nấu cháo nếp, bà ấy vừa lấy nếp vừa mắng đám người trong trấn là đồ ăn cướp, ngay cả cái nồi tốt một chút cũng không chừa lại, giờ sợ là bà ấy chỉ có thể lấy hũ sành nấu cháo thôi.

Bạch Mạt Lị thì ra ngoài tìm táo đỏ và đường mía, nói mình mệt mỏi, muốn uống chút vị ngọt.

Trán của người đẹp trầm lặng ít nói Tô An Dao bị thương, Nhuế Nhất Hòa tiện tay dùng vu thuật trắng giúp cô ta phục hồi. Sau đó lại nói với Mạnh Tư Lộ và Lữ Địch cùng ra ngoài với mình rằng cái vết thương này là do bị một người đàn bà chanh chua dùng chai bia đập trúng.

Lữ Địch chửi mát: “Còn không vì dò la tin tức à, thế mà người đàn bà kia liền cho rằng Tiểu Tô đang dụ dỗ chồng bà ta. Chồng mình là cái bộ dạng gì bà ta không tự ý thức được à?”

Tô An Dao cúi đầu rất thấp, khẽ nói cảm ơn Nhuế Nhất Hòa.

Nhuế Nhất Hòa nói: “Không cần cảm ơn, mọi người hỏi thăm được gì rồi?”

Tất cả mọi người đều có thu hoạch, hơn nữa tin tức nghe được rất nhất trí. Khương Nhã chôn ở sườn núi Lão Nha. Chỗ này là bãi tha ma nổi danh ở Vong sơn. Chết bất đắc kỳ tử, chết do phạm kiêng kỵ, chết mà không tên không tuổi... tóm lại không phải cái chết bình thường đều sẽ được chôn ở sườn núi Lão Nha.

Tập tục của Vong Sơn là như thế.

Tô An Dao còn hỏi thăm rằng muốn đến sườn núi Lão Nha thì phải đi thế nào.

Ngụy Ngọc Cầm nấu cháo nếp xong, các người chơi xì xụp uống một chén, chuẩn bị lên đường.

Bạch Mạt Lị chép miệng, nói trong nồi còn chút. Nếp khó có, để tôi uống hết khỏi bỏ phí.

Tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên, mỗi người một chén lớn, vậy mà Bạch Mạt Lị còn uống tiếp được, bụng không đáy à???

Chỉ có Ngụy Ngọc Cầm là rất vui. Bà ấy cảm thấy mình ngoại trừ biết nấu cơm ra thì không có ưu điểm gì. Thứ mình nấu có người thích ăn, khiến cho bà ấy cực kỳ có cảm giác thành tựu, thế là liền cười ha ha: “Đưa chén đây, tôi múc cho cô!”

Bạch Mạt Lị cúi đầu hừ một tiếng: “Không phải tôi thích thím, mà là thích cháo nếp thím nấu thôi”.

Ngụy Ngọc Cầm nghe vậy liền tức chống hông: “Vậy cô tự múc đi!”

Bạch Mạt Lị: “...”

Nhuế Nhất Hòa ở bên cạnh nhìn thì cảm thấy hai người mới thật thú vị. Nhưng mà nếu nói ai có khả năng là quỷ nhất trong chín người... vậy sẽ là một trong hai vị này. Tính ra cô cảm thấy khả năng Ngụy Ngọc Cầm là quỷ sẽ cao hơn, bởi vì Bạch Mạt Lị là người duy nhất không có làm vỡ chậu sành trong tất cả mọi người. Chuyện này trước đây là chuyện xấu, nhưng đặt vào hoàn cảnh bây giờ lại biến thành một chuyện tốt lớn.

Nhưng chỉ từ vẻ ngoài lại không nhìn ra cái gì.

Hơn nữa từ khi bắt đầu tiến vào phó bản, hai mắt không có chút kỳ lạ nào. Đã không nóng lên, cũng không lạnh xuống, khiến cho Nhuế Nhất Hòa cũng có hơi nghi ngờ năng lực nhìn thấy ma của mình đã biến mất rồi.

Lái xe đến dưới chân sườn núi Lão Nha chỉ cần mười phút.

Tô An Dao nói với Nhuế Nhất Hòa, cứ lái thẳng về phía trước, tới chỗ rẽ thứ hai thì quẹo phải, đi thêm một đoạn đường dốc nữa là đến rồi.

Sườn núi Lão Nha không hổ là bãi tha ma. Đường thì khó đi, cỏ dại mọc đầy, trên ruộng dốc gồ lên từng ụ đất nhỏ. Đây đều là mộ huyệt, nhưng ngay cả tấm bia nghiêm chỉnh cũng không có. Mộ hoặc là bị đè bởi mấy khối đá, hoặc bị cắm một khúc cọc gỗ, càng quá đáng hơn là phía trên để mấy thứ như chén bể giày rách nữa.

Nhưng đâu là mộ Khương Nhã? Nên tìm kiểu gì đây?

Lý Lãng nói: “Khương Nhã vừa chết được một thời gian, chắc là gần đây mới hạ táng. Đất trên mộ hẳn là rất mới mới phải.”

Nhuế Nhất Hòa liếc một vòng, phát hiện mộ lâu ngày rất dễ phân biệt, nhưng mộ mới gần đây lại không dễ nhận ra. Cô tìm mấy cái mộ giống như mới đào đất, để Lý Lãng phân biệt.

“Tôi chỉ nêu ý kiến mà thôi, đâu có nghĩa tôi có ánh mắt phân biệt được mộ mới mộ cũ đâu.” Lý Lãng bèn đề nghị: “Hay là chúng ta đào đại một cái thử xem, nhỡ đâu may mắn...”

Nhuế Nhất Hòa: “Rồi, được, tôi đi lấy xẻng”.

Lý Lãng: “...”

Tùy tiện vậy luôn hả?

Giờ tôi muốn nói đề nghị hồi nãy là nói giỡn còn kịp không?