Đoàn Tàu Vô Hạn

Chương 26: Tặng quan tài (Mười)

Mặc dù Đan Tiểu Dã không biết sự tình xảy ra trước đó, nhưng chứng kiến một người bị hóa thành tro bụi ngay trước mắt mình cũng đủ khiến cậu ta sợ hãi đến suýt ngất. Đồng thời, cậu ta cũng kinh ngạc vô cùng trước sức mạnh của ngài đội trường. Kinh ngạc một lúc lâu, cậu ta mới hoàn hồn, lén lút kéo ống tay áo của Nhuế Nhất Hòa: “Buổi trưa ăn mì được không? Đừng bắt sứ giả… không, ngài đội trưởng, là ngài đội trưởng. Sếp Nhuế, đừng bắt ngài đội trưởng phải nấu cơm nữa.”

Nhuế Nhất Hòa: “Tối qua đã ăn mì rồi, buổi trưa tôi không muốn ăn mì nữa đâu. Tôi muốn ăn cơm hơn. Không phải tôi chê cậu nấu mì không ngon, mà là nếu tôi muốn ăn mì thì lúc nào cậu làm cho tôi cũng được. Còn cơm do ngài đội trưởng nấu không phải muốn ăn là được ăn đâu. Phải có chút may mắn và duyên phận nữa.”

Ẩn ý: Tôi đâu có ngốc, sao lại bỏ lỡ cơ hội này được.

Đan Tiểu Dã rất muốn hỏi cô ăn uống quan trọng hay tính mạng quan trọng, nhưng chỉ sợ rằng cô sẽ trả lời là ăn uống quan trọng hơn… Nghĩ đến phó bản của sếp Nhuế lúc trước đã nhiều lần kɧıêυ ҡɧí©ɧ sứ giả dẫn đường, cuối cũng cũng rút lui an toàn, cậu ta quyết định không nhọc lòng vì chuyện này nữa, dù sao thì có lo lắng cũng chẳng ích gì.

Ngài đội trưởng dường như không nghe thấy họ đang nói chuyện, nheo mắt hút cho xong điếu thuốc. Sau đó, anh ta lạnh nhạt liếc Nhuế Nhất Hòa rồi xoay người đi vào nhà bếp, trong sự thảng thốt của Lý Lãng.

Một lúc sau, có tiếng nhóm lửa xắt rau vọng ra từ trong nhà bếp.

Lý Lãng phục sát đất, giơ ngón tay cái về phía Nhuế Nhất Hòa thì thầm: “Lợi hại!”

Lần đầu tiên cậu ấy gặp được một người còn chán sống hơn mình.

Nhuế Nhất Hòa không thèm để ý cậu ấy, còn Đan Tiểu Dã bắt đầu trò chuyện với cậy ấy. Từ chỗ của Lý Lãng biết được trong lúc mình có mặt đã xảy ra chuyện gì. Cậu ta ho khan vài tiếng, rồi bắt đầu kể lại những chuyện mình đã mắt thấy tai nghe sau khi cậu ta và sếp Nhuế chia nhau ra.

Ở trấn trên đã xuất hiện cương thi, mọi người rất sợ hãi. Bốn cụ già đức cao vọng trọng của trấn đã cùng đến gặp Na Bà. Đan Tiểu Dã tình cờ gặp nhóm người này, nên đã lặng lẽ đi theo sau họ.

Na Bà như thể biết trước sẽ có khách ghé thăm nên cửa đã được mở sẵn. Cũng giống như lần trước, khách chỉ vừa qua cửa, bà ấy đã đứng sẵn giữa sân mà cất giọng hát.

Chiếc mặt nạ bà ấy đeo cũng giống như lần trước. Bà ấy bắt đầu hát: “Ta là phán quan hung tàn nhưng tâm địa lương thiện. Nắm giữ vận mệnh luân hồi, trừ ác hành thiện. Hôm nay đến nhân gian, kết án sinh tử cho tiểu quỷ.”

Đan Tiểu Dã phát hiện lần này không cần Ngụy Ngọc Cầm phiên dịch, cậu ta cũng có thể hiểu được Na Bà đang hát gì.

Tiếp sau đó, Na Bà lấy hơi một lát rồi lại hát tiếp: “Tính cay nghiệt, thân dơ bẩn, đại quỷ trong lòng hoảng hốt. Cánh tay trần, kêu leng keng, đại quỷ cắn răng xúc động.”

Kinh nghiệm từ La Kim và La Ngân cho Nhuế Nhất Hòa biết, những gì Na Bà hát không đơn giản chỉ là ca từ, thực chất đó chính là lời phán quyết dành cho nhân vật.

‘Miệng mồm lanh lợi, há miệng nôn, tiểu quỷ không còn đầu lưỡi đỏ.’ Đó chính là La Kim. Cô ta đã biến thành một quái vật không có lưỡi, đến cả miệng cũng không còn.

‘Nuôi con chó lớn, thật xấu xí. Tiểu quỷ không dám bước ra đường.” Chính là La Ngân. Mặt cậu ta nổi đầy mụn mủ, dung mạo bị hủy. Cương thi sợ ánh sáng, chỉ gϊếŧ người xong rồi lặng lẽ trốn đi, còn không phải là không dám bước ra đường sao.

Hai câu này vừa nghe đã biết, ‘Tính cay nghiệt’ là nói La Thẩm, còn “Cánh tay trần’ là La Lão Đại

Nhuế Nhất Hòa: “Tiếp theo thì sao?”

Mọi người đã đến trước cửa của Na Bà, cố gắng tìm cách thỉnh Na Bà xuống núi.

Những người này cũng thật có thể diện, Na Bà hát xong thì đặt mặt nạ lên bàn rồi cùng họ ra ngoài. Đi đến ngã tư thì đi không nổi nữa, thực sự thì bà ấy cũng đã già quá rồi.

Sau đó, người trong trấn mới đem kiệu đến khiêng bà ấy, khiêng một mạch đến một nơi mà Đan Tiểu Dã chưa bao giờ đặt chân đến.

Trông giống như một nhà hát cổ nhưng đã bị bỏ hoang.

Hóa ra người dân trong trấn đã chuyển thi thể những người bị La Ngân cắn chết đến đây.

La Ngân cũng bị trói ở đây.

Na Bà nói, số thi thể này phải được hỏa thiêu, còn phải thiêu cả La Ngân. Cậu ta đã là cương thi rồi, không thể nào trở lại thành người được. Hơn nữa, phải kiểm tra trong thị trấn còn con cương thi nào nữa không, phải tìm cho ra để hỏa thiêu hết. Thiêu xong thì tai họa sẽ được giải.

Có người hỏi Na Bà vì sao La Ngân lại trở thành cương thi. Ánh mắt Na Bà u ám liếc nhìn người đó nói có thể do La Ngân đã làm chuyện gì đó tổn hại đạo trời nên bị báo ứng. Nếu không thì do mộ phần tổ tiên nhà họ La chôn cất không ổn.

Có thể thấy người trong trấn rất sợ Na Bà.

Thật ra, Đan Tiểu Dã cũng sợ bà ấy.

Bốn cụ già đức cao vọng trọng cũng rất sợ Na Bà, rất khách sáo mà xin bà làm giúp một buổi lễ cúng bái. Na Bà đồng ý, sau đó yêu cầu những người không liên quan rời đi hết.

Ngay sau đó, nhà hát cổ lập tức bị giải tỏa. Hầu hết người dân trong trấn đều bị đuổi đi hết. Đan Tiểu Dã cũng không dám ở lại, cậu ta ở lại thì rất dễ bị trông thấy.

Người dân trấn Vong Sơn rất bài xích người ngoài. Cậu ta sợ rằng ai đó sẽ đem chuyện trong trấn xuất hiện cương thi liên hệ với những game thủ.

Trên đường trở về, cậu ta gặp được Ngụy Ngọc Cầm.

Thím này đang đứng trong một hẻm nhỏ, lẩm bẩm nói chuyện một mình. Đan Tiểu Dã hơi do dự không biết có nên đi qua đó chào hỏi không. Vừa nhấc chân thì trông thấy Ngụy Ngọc Cầm đã chạy như bay đi mất.

Cậu ta không còn lựa chọn nào khác đành phải quay về trước.

Nhuế Nhất Hòa và Lý Lãng nghe xong, liền cảm thấy để quan tài trong sân nhỏ có vẻ không ổn lắm. Để ai đó nhìn thấy thì rất phiền phức… Nếu người khác hỏi vì sao mang theo quan tài rỗng thì phải làm thế nào? Rồi, trước đó trong quan tài đặt cái gì? Không dễ mà trả lời được.

Với một chút liên tưởng, các game thủ sẽ trở thành tội đồ mang tai họa cương thi đến trấn Vong Sơn.

Tuy rằng Nhuế Nhất Hòa biết rõ… trong quan tài này đích thực đã từng đặt cương thi, cương thi còn chạy ra khỏi quan tài. Nhưng chuyện của nhà họ La… đặc biệt là chuyện La Ngân trở thành cương thi, không liên quan gì đến cương thi lẽ ra đang phải nằm trong quan tài kia.

Cho nên bọn họ mang quan tài đặt lại vào trong xe. Bên trong rỗng không nên không sợ làm ồn vào ban đêm.

Mười hai giờ, các game thủ lục tục trở về khách sạn.

Người trở về đầu tiên là Ngụy Ngọc Cầm và Bạch Mạt Lị.

Ngụy Ngọc Cầm nhìn thấy Đan Tiểu Dã còn cười cười với cậu ta. Khi bị hỏi vì sao vừa nhìn thấy cậu ta lại bỏ chạy thì bà ấy nói rất kỳ lạ: “Tôi không có gặp cậu! Cậu nói tôi đứng một mình trong hẻm của Trại phòng à? Không thể nào, tôi và Mạt Lị chưa bao giờ tách nhau ra.”

Bạch Mạt Lị: “Đúng vậy, hai chúng tôi luôn đi cùng nhau. Chắc chắn anh bị hoa mắt rồi.”

Đan Tiểu Dã: “…” Cậu ta sởn hết gai ốc.

Cậu ta khẳng định, tuyệt đối, nhất định không nhìn lầm.

Trở về tiếp theo là ông cụ Lâm Chấn Bang, Lữ Địch và Tô An Dao.

Nhuế Nhất Hòa nghĩ thầm người xảy ra chuyện có lẽ là Mạnh Tư Lộ.

Game thủ này khá trầm mặc. Điều khiến cô nhớ nhất về người này chính là trạng thái tinh thần luôn luôn ổn định.

Không ngờ Mạnh Tư Lộ cũng đã trở về rồi. Anh ấy hổn hển vác theo một bao gạo đi vào, tiện tay lấy một chai nước khoáng trên kệ uống một hơi cạn sạch. Anh ấy ngồi xuống: “Mệt chết đi được. Người trong trấn đều đang tranh giành gạo nếp ở siêu thị, tôi cũng giành được một bao…”

Anh ấy lấy trong túi ra hai củ tỏi, đặt lên bàn.

“Còn tranh cả tỏi nữa, tôi cũng làm theo. Sức chiến đấu của mấy cô mấy chú mãnh liệt thật.”

Trong trấn mất bao lâu mới phát hiện cương thi, cách đối phó với cương thi thì ai cũng biết. Móng lừa đen, máu chó mực… những thứ này khó kiếm nhưng riêng gạo nếp thì có bán ở siêu thị. Trấn Vong Sơn này ở nơi hẻo lánh, dân trí cũng không cao, nhưng một khi xảy ra chuyện lớn thì mọi người liền trở nên sáng suốt vô cùng.

Về việc tỏi có hữu ích hay không thì rất khó nói.

Thứ này hẳn là có tác dụng đối với ma cà rồng hơn.

Anh ấy nhớ ra một lúc sau khi ăn tỏi, trên người sẽ phát ra mùi lạ khó ngửi. Cương thi và ma cà rồng đều uống máu người, nếu được lựa chọn hẳn là sẽ không chọn máu có mùi tỏi.

Gạo nếp dùng để nấu cháo khi trước đều tìm được trong bếp, ở quầy hàng không có bán gạo nếp. Có lẽ La Kim cảm thấy gạo thóc giá trị thấp, vừa nặng vừa chẳng lời lãi bao nhiêu. Bán thứ đó thì thà bán một số mặt hàng lãi cao như thuốc lá, rượu chẳng hạn.

Tuy nhiên, bảy trong chín game thủ đã trúng độc cương thi, gạo nếp là thứ cần thiết nhất.

Anh ấy chẳng cần nghe ngóng tin tức gì, mất một buổi sáng đổi lại được một bao gạo nếp… Chuyện này làm quá đúng.

Bạch Mạt Lị: “Anh lấy đâu ra tiền?”

Mạnh Tư Lộ nháy mắt, đầu ngón cái và đầu ngón trỏ của tay phải cọ cọ vào nhau: “… không cần tiền, nhân lúc lộn xộn mà khoắng thôi.”

Ngụy Ngọc Cầm khen anh ấy thông minh nhanh trí, những game thủ bị trúng độc cương thi cũng sôi nổi tán đồng.

Lúc này, cửa nhà bếp mở ra, ngài đội trưởng bưng một mâm thức ăn đi ra.

Ông lão Lâm Chấn Bang: “Vị này là…”

Lý Lãng: “…”

... Chết tiệt, thật khó mà giải thích.

Cậu ấy tiu nghỉu chẳng muốn nói nhiều, nhưng ông cụ Lâm Chấn Bang là người cậu ấy vô cùng kính trọng, đành giải thích ngắn gọn thân phận của ngài đội trưởng có chút nhức đầu này.

Ông cụ Lâm Chấn Bang nghe xong cũng cảm thấy khó xử.

“Xem tôi này, lúc trước còn thề thốt rằng thân phận của sứ giả dẫn đường chắc chắn không có vấn đề gì. Ai cha, bị vả mặt đến là đau. Tôi không nên nhìn bản sao mà luận anh hùng như vậy, không nên cậy có kinh nghiệm mà phủ nhận sự nghi ngờ của cô… Tổn thất lớn quá! Thiệt thòi cho cô quá.”

Tiếp tục làm theo lời của ‘sứ giả dẫn đường’ này… kết cục chắc chắn là toàn quân bị tiêu diệt.

Nghĩ đến đây, ông lão Lâm Chấn Bang liền sởn tóc gáy. Ông ấy còn ngoan cố dùng thân phận game thủ thâm niên để ngăn cản Nhuế Nhất Hòa làm chuyện đúng đắn, vậy ông ấy phải gánh bao nhiêu phần trách nhiệm đây!

Ông ấy thành thật kiểm điểm lại những sai lầm của mình và xin lỗi Nhuế Nhất Hòa vì những chuyện xảy ra trước đó.

Nhuế Nhất Hòa vốn dĩ cũng không giận, cô xua tay bảo mình không để bụng.

Một mâm thức ăn được bày lên bàn.

Gà luộc, cà tím xào thịt bằm và khoai tây sợi.

Món mà Nhuế Nhất Hòa gọi là ‘gà ba cốc’, thịt viên sốt xì dầu và khoai tây muối tiêu.

Từ đầu, cô đã gọi món ăn dựa theo những nguyên liệu mà cô biết là có sẵn trong bếp. Ngài đội trưởng lại cố tình dùng những nguyên liệu giống y như vậy nhưng lại nấu thành ba món chẳng dính dáng gì đến ba món cô đã gọi.

Đúng là một người kỳ lạ.

Đúng rồi, ngài đội trưởng còn hấp một nồi bánh bao.

Nhuế Nhất Hòa: “……”

Bởi vì cô nói muốn ăn cơm, nên vị này liền hấp một nồi bánh bao làm món chính.

Lại nữa rồi! Lại nữa rồi!

Không làm yêu cầu là kiên trì cuối cùng của ngài đội trưởng.

Trong lúc các game thủ nói chuyện, ngài đội trưởng im lặng dọn xong các món rồi lạnh lùng ngồi xuống.

Không chỉ là ngồi xuống, mà anh ta còn cầm một bộ chén đũa.

Thức ăn trên bàn thoạt nhìn có vẻ rất ngon… Bánh bao vừa mềm vừa phồng, tỏa hương thơm ngào ngạt. Tuy nhiên, ngoại trừ Nhuế Nhất Hòa, các game thủ khác đều tự giác tránh xa cái bàn ra... Sao cũng được, không ai muốn mất mạng chỉ vì vài miếng ăn.

Vị sứ giả dẫn đường này bị làm sao vậy?

Vừa xuất hiện bầu không khí liền trở nên chết chóc ngay.

“Tình huống thế này tuyệt đối không bao giờ xảy ra lần thứ hai!”

Sứ giả dẫn đường buông ra một câu không đầu không đuôi.

Nhưng các game thủ có mặt nghe xong đều hiểu cả.

Nhuế Nhất Hòa cắm cúi ăn, một lúc sau mới phát hiện ngài đội trưởng đang nhìn mình chằm chằm. Liền gật đầu không tỏ ý kiến gì.

"Ôi chao, anh nấu ăn thật là ngon quá đi! Số một!"

Ngài đội trưởng: “……”

Ai nói với cô điều này vậy?