Đoàn Tàu Vô Hạn

Chương 22: Tặng quan tài (Sáu)

“Na Bà, Na Bà!”

Giọng nói trong trẻo truyền đến từ phía sau. Một cô bé dơ bẩn nhảy chân sáo chạy vào trong sân, cơ bản không thèm nhìn ba người đang đứng như cột gỗ ngoài cửa.

Bím tóc sừng dê trên đầu cô bé lắc lư qua lại, chạy tới trước mặt cụ già. Bà cụ bị cắt ngang nên không hát nữa. Đặt bút lông và tờ giấy vàng trên chiếc bàn thấp sang một bên, bàn tay vươn ra phía sau đầu tháo mặt nạ xuống.

Đó là một gương mặt già nua, nếp nhăn dày đặc. Bất cứ ai nhìn thấy khuôn mặt này đều sẽ cảm thấy bà cụ này rất ư là già cỗi, chẳng còn bao nhiêu thời gian thì sẽ nằm trong quan tài.

Điều kỳ lạ là đôi mắt của bà ấy rất có hồn, mí trên lỏng lẽo che hơn nửa con mắt, chỉ còn lại một khoảng hở nhỏ và ngắn, để lộ một nửa tròng đen. Nhưng chính đôi mắt như vậy dường như có thể nhìn thấu tâm hồn của một người. Đây là một cụ già khiến người khác sợ hãi.

Cô bé lại không hề sợ bà ấy chút nào, nắm chặt lấy vạt áo, không ngừng lè lưỡi ra ngoài, hình thù quái dị. Na Bà không nói gì, đi vào nhà lấy một nắm kẹo cho cô bé.

Cô bé không kịp chờ đợi mà xé một viên kẹo, lúc cho vào miệng, một dãi nước miếng trào ra từ khoé miệng. Nhuế Nhất Hòa nhìn ra cô gái này là một kẻ ngốc.

“Na Bà, Na Bà, cô ngốc đâu? Cô ngốc đâu?”

Cô bé rất thích lặp lại trong lúc nói chuyện.

Na Bà: “Mất rồi.”

Cô bé: “Mất rồi là sao ạ?”

“Thì mất rồi là mất rồi.”

Na Bà lại lấy một nắm kẹo cho cô bé: “Cháu đi chơi đi, bà có khách ngoài cửa.”

Đây là cuộc đối thoại mà Nhuế Nhất Hòa mò mẫm suy đoán để khôi phục lại, trong miệng Na Bà chỉ còn lại một chiếc răng cửa hàm trên, dù có nói chậm cũng không dễ nghe rõ.

Cô bé chưa đi khỏi, ngồi trên ngưỡng cửa, vừa nghịch giấy kẹo, vừa hát: “Lợi miệng, há miệng nôn, tiểu quỷ không có lưỡi đỏ. Nuôi chó lớn, dáng vẻ xấu xí, tiểu quỷ không dám ra đường. Khà khà khà…”

Giọng của cô bé giòn tan, không giống Na Bà, chữ thốt ra cứ mơ hồ không rõ. Nhưng so với giọng điệu ghê rợn của bà ấy thì điệu hát dân gian này từ miệng cô bé hát ra, càng lộ vẻ quỷ dị.

Bây giờ trong đầu của Nhuế Nhất Hòa toàn là hai câu này. Giống như lướt màn hình, bên trong tự động phát ra.

Lúc Na Bà nhìn chăm chú, Nhuế Nhất Hòa bước qua ngưỡng cửa, đi vào trong sân. Cô nhìn lướt qua sơ bộ, trong đống mặt nạ chi chít thì có ba chiếc quen thuộc.

Một chiếc là mặt nạ đầu trâu, từng xuất hiện trên đường vào thị trấn, doạ Tôn Học Chính đang lái xe sợ chết khϊếp, sau đó bị Sứ giả dẫn đường đưa đi.

Một chiếc từng được treo trên tường trống của quầy hàng. Mặt xanh nanh vàng, mắt lồi tóc đỏ, treo thành hàng.

Một chiếc là Quan Nhị Gia, các cửa hàng trong thị trấn đều cung… không, có một cửa hàng không cung cấp, chính là nhà họ La.

Quay đầu nhìn, Đan Tiểu Dã đứng trước cửa, chân nhấc lên giữa không turng, nhưng giống như bị gán chú định thân vậy, không thể hạ xuống.

Nguỵ Ngọc Cầm vừa mới đứng ngoài cửa, bây giờ cách cửa ba mét.

Nhuế Nhất Hòa: “…”

“Bà ở bên ngoài chờ tôi đi.”

Nguỵ Ngọc Cầm thở phào nhẹ nhõm. Đan Tiểu Dã gật đầu lia lịa. Na Bà thật sự rất kinh khủng, chỉ cần nhìn bà ấy một cái, trong lòng đã thấy hoảng, càng nhìn lại càng sợ hãi. Trong lòng Đan Tiểu Dã bài xích việc đến gần bà ấy.

Nhuế Nhất Hòa chỉ vào chiếc mặt nạ mặt xanh nanh vàng, mắt lồi tóc đỏ và hỏi: “Đây là gì ạ? Bán thế nào?”

“Mặt nạ tiểu quỷ.”

Na Bà nói xong, lấy chiếc mặt nạ tiểu quỷ xuống.

“Tôi không cần tiền, tặng cô đó.”

Tay của Na Bà nhìn có vẻ trẻ hơn gương mặt của bà ấy, không có nhiều nếp nhăn, thô ráp và khỏe khoắn. Đây là bàn tay của một nghệ nhân.

Nhuế Nhất Hòa không nhận, lắc đầu nói là không cần nữa. Na Bà treo chiếc mặt nạ trở lại vị trí cũ, đồng thời cũng mất hứng trò chuyện với cô. Bà ấy cầm chiếc mặt nạ mẫu thô sơ ban đầu, rồi khắc từng chút một.

Nhuế Nhất Hòa nói thêm gì nữa, bà ấy cũng không trả lời. Bà ấy giống như đột nhiên bị điếc, không nghe thấy âm thanh bên ngoài. Cô đi tới đi lui trong sân, bà ấy cũng mặc kệ.

Nếu người ta đã hào phóng, vậy dĩ nhiên cô phải nhìn cho rõ. Nhuế Nhất Hòa giống như một nhà nghệ thuật thưởng thức tác phẩm nghệ thuật, quan sát tinh tế. Mặt nạ của người hiền, hoà nhã dễ gần, đoan trang hiền lành. Mặt nạ của người hung ác sẽ khiến người ta sinh ra sợ hãi, không dám tới gần quá mức. Đây chắc là bản lĩnh của người điêu khắc mặt nạ.

Cô nhìn chiếc mặt nạ tiểu quỷ kỹ nhất, cảm thấy những thứ treo trên giá này không sống động như những gì cô nhìn thấy trên tường của quầy hàng, mất đi vài phần bản chất xấu xa của ma quái.

Cô vừa nhìn những chiếc mặt nạ kia thì nảy sinh sự chán ghét. Hơn nữa, chúng giống như còn sống vậy. Cô mãi chưa vào phòng, chỉ đứng bên ngoài nhìn vào trong.

Cứ chờ như vậy ước chừng được ba mươi phút, thấy Na Bà hoàn thành xong chiếc mặt nạ bán thành phẩm, treo trở lại trên giá, rồi lấy một chiếc khác sơn màu lên.

Lúc này Nhuế Nhất Hòa mới quyết định rời khỏi, lúc ra ngoài còn chu đáo giúp Na Bà khép cửa lại.

Đan Tiểu Dã thấy cô đi ra thì thở phào nhẹ nhõm, vội hỏi: “Chúng ta đi đâu đây?”

“Trước tiên trở lại khách sạn, xem Mạnh Tư Lộ còn đó hay không.”

Nhuế Nhất Hòa nói xong, nghĩ đến việc chờ chút thuận tiện ghé quầy hàng tìm thử xem những thứ đại loại như bánh quy, mỳ ăn liền, sữa xem có hay không, ăn chịu trong tiệm trước đã.

Vận may của cô cũng không tồi, trên đường gặp Mạnh Tư Lộ và một già một trẻ. Suy nghĩ của game thủ thâm niên cũng tương tự vậy, quyết định làm rõ vấn đề tiền thật biến thành tiền âm phủ. Không tìm được Tôn Học Chính nhưng có thể nhờ Mạnh Tư Lộ đưa họ đi tìm Trịnh Tiểu Tùng.

Ông lão Lâm Chấn Bang nói: “Những tờ tiền âm phủ vừa đúng bảy mươi hai tấm… nhưng tôi cảm thấy vấn đề không phải ở tiền. Xấp tiền đó là Sứ giả dẫn đường cho, sẽ không trực tiếp dẫn đến các game thủ phạm quy. Có lẽ anh ta chưa nói hết sự thật, nhưng tuyệt đối sẽ không có nửa câu giả dối. Cho tới nay, tôi đã vào tám phó bản, cộng thêm Sứ giả dẫn đường ‘tặng quan tài’, tổng cộng tiếp xúc với chín Sứ giả dẫn đường. Đừng thấy Sứ giả dẫn đường có tính cách khác nhau, nhân phẩm không đồng nhất, nhưng ý nghĩa họ tồn tại trong phó bản đều như nhau. Thứ nhất, sắp xếp cho game thủ bối cảnh thân phận phù hợp trong phó bản. Thứ hai, cung cấp manh mối quan trọng cho game thủ, hướng dẫn game thủ hoàn thành nhiệm vụ. Thứ ba, giữ gìn quy tắc đặc thù.”

Nhuế Nhất Hòa không ngờ ông ấy lại nhìn ra tâm tư của cô, phát hiện cô đang nghi ngờ Sứ giả dẫn đường. Sự dạy dỗ này tuyệt đối là ý tốt.

Cô nghiêm túc lắng nghe, ghi nhớ trong lòng. Cô đáp: “Ông hiểu phó bản và Sứ giả dẫn đường hơn tôi, ông cảm thấy chỗ nào xảy ra vấn đề.”

“Tôi cũng không tiện nói chỗ nào có vấn đề. Nhưng nghi ngờ Sứ giả dẫn đường thì chắc là sai hướng rồi.”

Lâm Chấn Bang suy nghĩ rồi nói: “Họ xảy ra chuyện có thể không phải vì tiền, là vì nguyên nhân khác mà chúng ta còn chưa phát hiện. Nếu thật sự có vấn đề với tiền, vậy tiền cũng có thể bị đổi.”

Đan Tiểu Dã: “Chúng ta không thể trực tiếp tìm nơi chôn quan tài sao? vậy thì có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi.”

Cậu ta vừa nói xong, cảm thấy mình nói ra điều gì ngu ngốc.

Vật phẩm trong nhiệm vụ lần này là ‘một nén nhang tại nấm mồ’, nhang thơm đã trao cho game thủ. Vật phẩm trong nhiệm vụ của phó bản lần trước là ‘tro cốt của cô La, cũng đưa cho mỗi người họ một hũ tro cốt. Hũ tro cốt dùng để đựng tro cốt, đốt nhang ở nấm mồ thì coi như hoàn thành nhiệm vụ.

Trong phó bản trước, cô La, La Lệ là một người còn sống sờ sờ, muốn ra tay với tro cốt của cô ấy, ai ra tay thì người đó tiêu tùng.

Chuyện mà đám game thủ thật sự nên làm là theo gợi ý của ông quản gia và manh mối phát hiện trong lâu đài, suy đoán ra còn có một cô La, lại nghĩ cách lấy cho được tro cốt của cô ấy.

Hai chị em đối đầu, game thủ cũng có cơ hội trốn thoát.

Lần này cũng vậy, có vẻ như game thủ tìm được mảnh đất để chôn quan tài là xong. Ai biết địa điểm có lịch sự hay không, thời gian nhập thổ cũng chẳng có yêu cầu gì, làm không xong thì liệu có phải chôn cỗ quan tài này hay không cũng chưa chắc.

Quả nhiên, ông lão Lâm Chấn Bang yêu quý lên tiếng: “Muốn hoàn thành nhiệm vụ, cuối cùng chắc chắn phải đi tới bước này. Suy nghĩ của cậu ngay thẳng, đánh trúng điểm yếu. Tặng quan tài, tặng quan tài, chắc chắn phải nhập thổ vi an. Nhưng Sứ giả dẫn đường kêu chúng ta nghỉ ngơi tại nhà khách ba đêm trong thị trấn, không hẳn là vô duyên vô cớ. Chúng ta muốn điều tra người nằm trong quan tài là ai, chết thế nào, lúc sinh thời có quan hệ gì với người nhà họ La… điều tra càng kỹ thì nhiệm vụ lấy vật phẩm càng đơn giản.”

Vì cách nói chuyện đầy khích lệ của ông ấy, Đan Tiểu Dã không cảm thấy xấu hổ chút nào. Sự ngượng ngùng khi nói sai đều biến mất, khó tránh khỏi việc nhớ đến ông nội của mình, đột nhiên nước mắt của cậu ta chực trào.

Dáng vẻ của Lý Lãng buồn bã ỉu xìu, mặt ủ rũ lên tiếng: “Ông nội Lâm, ông chưa nói với cậu ta, manh mối và nguy hiểm là tương đương nhau.”

“Cháu thật lắm lời.” Lâm Chấn Bang: “Đừng dọa cho bạn nhỏ sợ. Chỉ có những người thận trọng và mạnh dạn mới có thể trở nên mạnh mẽ trong phó bản, nếu nhát gan thì chỉ cách thất bại không xa.”

Trong phó bản, thất bại tương đương với chết. Đan Tiểu Dã cảm thấy hổ thẹn vì lúc nãy không dám vào cửa của Na Bà… Lần sau, lần sau cậu ta nhất định tranh thủ vượt qua ngưỡng cửa.

Nhuế Nhất Hòa yên lặng nghe, đồng thời cũng quan sát hai ông cháu nhà này. Cô phát hiện ông lão Lâm Chấn Bang giống như mặt trời mọc, tinh thần phấn chấn bừng bừng, tích cực thông quan. Lý Lãng trước sau như một, thê lương không tả, đứng đó không nói chuyện mà luôn tản ra năng lượng phụ, so với ông lão chân chính thì càng giống một ông cụ gần đất xa trời.

“Tới rồi, chính là nơi này.”

Mạnh Tư Lộ dừng lại, có vẻ nghi ngờ gãi gãi trán mình: “Buổi sáng lúc tôi qua đây, tường vây không có nghiêng lệch gì cả, cửa lớn cũng không hỏng đến mức này.”

Nói tường vây chỉ lệch một chút là đã điểm tô cho bức tường này. Nhuế Nhất Hòa nghi ngờ nếu vươn tay chọc một cái, bức tường có thể sụp cho cô xem. Còn về cửa lớn, còn tàn hơn cả cửa nhà bếp trong nhà khách, vỏ bọc trên ván cửa cũng gần như bong ra.

Còn về bên trong… Nhuế Nhất Hòa đẩy cửa, bị tro bụi trên đỉnh đầu rơi xuống làm sặc đến ho khan. Bên trong giăng đầy mạng nhện, không biết căn nhà tồi tàn này đã bao lâu chưa có ai ở. Có một bức tường đã sụp, lớp bùn vàng trên bề mặt giường cũng sớm rơi sạch, lộ ra những viên gạch không đều nhau.

Mạnh Tư Lộ lui ra ngoài rồi lại đi vào, nói liên thanh: “Là nơi này, không sai đâu… chuyện này là sao?”

Nhuế Nhất Hòa soi mói: “Nếu buổi sáng mấy người thấy có một người phụ nữ xinh đẹp đang gội đầu trong sân này, Trịnh Tiểu Tùng chắc chắn sẽ không cảm thấy là gặp người đẹp, mà sẽ cảm thấy là gặp ma đẹp.”

Mạnh Tư Lộ: “…”

“Ưm…”

Một âm thanh yếu ớt phát ra từ căn nhà tồi tàn. Nhuế Nhất Hòa đến gần một chút, không muốn đi vào, chuẩn bị nhìn bên tường. Cô sợ một khi đi vào, ngôi nhà này sẽ sụp mất.

Nhưng cô nghe thấy có tiếng sột soạt truyền đến, từ một nửa tường phía sau sụp xuống có một cánh tay đen sẫm và da bọc xương, giống như chân gà kho, nắm lấy cổ tay của Nhuế Nhất Hòa. Mặc dù cô phản ứng nhanh, nhưng vẫn bị túm lấy tay áo.

“Thịch…”

Nhuế Nhất Hòa tiện tay cầm một viên gạch gõ lên móng vuốt vài cái, mỗi lần gõ đều dùng hết sức. Viên gạch bị vỡ vụn, xương trong móng vuốt cũng tan tành.

Ông lão Lâm Chấn Bang lấy ra một lá bùa vàng, kẹp giữa giữa ngón trỏ và ngón giữa của bàn tay phải, đi vào phòng điều tra.

“Tiểu Nhuế, đừng đánh, đó là Trịnh Tiểu Tùng.”

Ông lão Lâm Chấn Bang hét lên bên ngoài. Nhuế Nhất Hòa im lặng đặt viên gạch còn lại một nửa xuống.

Móng vuốt và cánh tay có màu giống như thịt lợn đã được phơi khô lâu ngày, da bọc trực tiếp vào xương, thịt trên người anh ta không biết đi đâu mất rồi. Tay đã như vậy, cơ thể cũng tưởng tượng được. Cho dù ông lão Lâm Chấn Bang có hoả nhãn kim tinh cũng không thể lập tức khôi phục lại diện mạo của xác khô. Có thể nhận ra Trịnh Tiểu Tùng hoàn toàn là vì trên người xác khô vẫn còn mặc quần áo.

Khi Nhuế Nhất Hòa đi vào cửa, động tác của xác khô từ từ đưa tay về phía cô. Nếu không phải Nhuế Nhất Hòa xác định mình và Trịnh Tiểu Tùng nói tổng cộng không quá năm câu, mọi người đều mới quen nhau… thì cô cũng nghĩ người này có chấp niệm gì đó với mình.

Xác khô vùng vẫy, cố gắng bò ra ngoài cửa. Nhuế Nhất Hòa đổi hướng, anh ta cũng đổi theo. Sau vài lần thì có thể phát hiện xác khô thật sự không có tư duy của chính mình.

Nhuế Nhất Hòa chợt nhớ ra, cô vẫn có mối thù đặc biệt với vu nữ BUFF, miêu tả như sau: ‘Cô là một ngọn đèn sáng trong bóng tối, luôn thu hút sự chú ý của một số sinh vật nào đó.’

Sinh vật nào đó, chính là kiểu sinh vật này ư?

Ông lão Lâm Chấn Bang lật hai túi của xác khô, có Nhuế Nhất Hòa ở đây, ông ấy cơ bản không lo người khác chạm mình thế nào, một lòng một dạ bò về phía Nhuế Nhất Hòa. Kết quả dễ dàng tìm thấy một đống tro tàn trong túi anh ta, giống như vật còn sót lại sau khi đốt giấy.

Ông lão Lâm Chấn Bang xác nhận không còn manh mối nào khác, dùng bùa chú đốt xác khô.

Mạnh Tư Lộ rất áy náy: “Tôi không biết chuyện lại như vậy…”

Anh ấy quay đầu bỏ đi, thật ra là chút tức giận người cộng tác không phân rõ nặng nhẹ, là tên lưu manh háo sắc. Nếu anh ta cứ kéo người đi, có lẽ Trịnh Tiểu Tùng sẽ không chết… Đương nhiên, kết cục cũng có thể là trong nhà này có hai cái xác khô.

Trên đường ra khỏi trại phòng, ông lão Lâm Chấn Bang hỏi Nhuế Nhất Hòa về dự định tiếp theo. Cô trả lời là định đến nhà họ La xem thử.

Ông lão Lâm Chấn Bang nói địa chỉ của nhà họ La cho cô: “Có một con hẻm dài ở cuối phía đông của trại phòng, là một con dốc lớn. Ngôi nhà ba tầng ở giữa con dốc là nhà họ La, phía trước và sau nhà đều nuôi chó, lúc mọi người đi thì nhớ cẩn thận một chút.”

Nhuế Nhất Hòa cũng không định che giấu manh mối quan trọng của Na Bà, cô ngẩng đầu lên kêu Đan Tiểu Dã nói hết những gì mình chứng kiến. Dù sao mục tiêu của mọi người trong phó bản cấp D là như nhau, cũng không có sự khác biệt phe phái, hỗ trợ chính là cùng có lợi.

Khi Đan Tiểu Dã nói xong, Nhuế Nhất Hòa bổ sung: “Không có người trốn trong nhà của Na Bà, bà ấy ở một mình.”

Sau đó cô chậm rãi nói: “Lúc tôi thấy bà ấy, tay trái của Na Bà cầm giấy vàng, tay phải cầm bút lông, miệng cũng không hề nhàn rỗi. Khua chiêng gõ trống nhạc đệm là từ đâu đến? Chắc chắn bà ấy không phải người bình thường.”

Đan Tiểu Dã và Nguỵ Ngọc Cầm: “…”

Chà, họ hoàn toàn không để ý đến chuyện này. Thật khủng khϊếp, đáng sợ quá.

Nhuế Nhất Hòa: “Cô ngốc mà cô bé nhắc đến cũng rất quan trọng, nghe ngóng từ cô bé thì dễ dàng hơn so với Na Bà.”

Người trong trấn hiển nhiên vô cùng kính sợ Na Bà, không dám nói về chuyện của bà ấy. Ông lão Lâm Chấn Bang gật đầu nói là biết rồi, ông ấy sẽ tìm cơ hội nghe ngóng từ người khác. Hai nhóm tách ra ở ngã tư.

Ba người của nhóm Nhuế Nhất Hòa dựa theo chỉ đường của ông lão Lâm Chấn Bang, chẳng mấy chốc đã tìm tới nhà họ La. Trong nhà vắng lặng, vài con chó đang nằm sấp ở sân trước và sân sau, họ còn chưa đến gần, con chó đã cảnh giác nhìn xung quanh, chắc là đánh hơi được mùi.

“Mọi người đừng vào trong.”

Với thân thủ của Nhuế Nhất Hòa, muốn đi vào cũng phải cẩn thận một chút. Nếu Đan Tiểu Dã và Nguỵ Ngọc Cầm dám tới gần thì chờ bị chó rượt đi. Đám chó to xác này cũng không có buộc dây hay đeo rọ mõm, con nào cũng hung dữ, đều là từng thấy máu.

“Sếp Nhuế, chị nhớ cẩn thận đó.”

Đan Tiểu Dã nói xong, Nguỵ Ngọc Cầm cũng kêu cô cẩn thận.

Khi bóng lưng của hai người biến mất ở cuối con dốc dài, Nhuế Nhất Hòa mới bắt đầu hành động. Cô ném vài viên đá xuống sân, con chó sủa gâu gâu liên hồi. Một lúc sau, cửa sổ trên tầng hai mở ra, La Ngân thấy xung quanh chẳng có ai, liền mắng con chó đừng sủa nữa.

Đợi La Ngân rụt đầu trở vào, Nhuế Nhất Hòa lập lại chiêu cũ. Sau vài lần, La Ngân hùng hổ đi xuống lầu, dạy dỗ con chó lớn.

Nhuế Nhất Hòa nhân cơ hội đi vào từ cửa sổ đang mở ở tầng một, trong suốt quá trình không phát ra tiếng động nào. La Ngân cơ bản không biết trong phòng khách lại có thêm một người, còn quát con chó lớn định chạy vào nhà, cho nó ngồi xuống.

Con chó lớn đành uất ức ngồi xuống, có phải đang gầm gừ hướng về phía phòng?

Nhuế Nhất Hòa định chuẩn bị đứng lên, vừa ngẩng đầu thì thấy chiếc mặt nạ quen thuộc treo dưới bàn ăn, mặt xanh nanh vàng, mắt lồi tóc đỏ… là mặt nạ tiểu quỷ.

Đôi mắt lồi đó nhìn cô chăm chú, miệng hé mở hình như đang cười nhạo cô. Mặt nạ tiểu quỷ tỏ ra khinh thường, có nét mặt khiến người ta chán ghét. Cô rùng mình một cái, lặng lẽ leo lên tầng hai. La Ngân dạy dỗ chó xong, đóng cửa lớn rồi quay về phòng.

Nhuế Nhất Hòa nghe thấy giọng chửi rủa của của La Ngân và hiệu ứng âm thanh của trò chơi.

La lão đại và La Thẩm ở tầng ba, hai vợ chồng chia phòng ngủ. La lão đại nghiện thuốc nặng, La Thẩm là người rất luộm thuộm. La Kim ở nhà, trong phòng đóng chặt cửa cũng không có động tĩnh gì, cô muốn mở cửa đi vào xem có manh mối hay không, cũng may cửa đã bị khóa bên trong.

La Kim chắc nghĩ đó là em trai, chỉ là đá cửa phòng hai lần cảnh cáo người bên ngoài.

Cô cũng không tìm thấy manh mối có giá trị hay quan trọng nào, chỉ phát hiện số mặt mạ tiểu quỷ nhiều đến lạ thường. Có tro rơi trong ngăn kéo, dưới bàn cũng có, trong tủ áo cũng có… Cô vốn dĩ muốn xem thử dưới giường có giấu thứ gì không, kết quả xương rồng dưới gầm giường dính trên giá đến sít sao toàn là chi chít mặt mạ tiểu quỷ.

Nhiều mặt nạ như vậy, người nhà họ La không phát hiện ư? Họ vẫn yên ổn, chẳng xảy ra chuyện gì. Rốt cuộc chuyện này là thế nào?

Đồ bày trí ở tầng một có một nửa là mới, Nhuế Nhất Hòa nhanh chóng xem qua một lượt. Địa điểm cuối cùng cần điều tra chính là nhà bếp, cô vừa mở cửa kính ra thì đã ngửi thấy mùi tanh nồng nặc, tại bếp lò có thịt cắt thành miếng lớn đặt trên đó. Nhà bếp không có cửa sổ, mờ mịt u ám.

Nhuế Nhất Hòa đến gần xem thử, phát hiện là thịt heo thì khẽ thở phào nhẹ nhõm. Có tiếng bước chân của La Ngân trên lầu, Nhuế Nhất Hòa vội trốn bên trong phòng chứa đồ bên cạnh thang lầu.

La Ngân đi vào bếp, chắc là vì nhấc vật nặng, tiếng bước chân vang lên cũng thật nặng nề. Tiếp theo, cậu ta mở cửa, gọi chó vào ăn. Hoá ra đống thịt heo sống đó là để cho chó ăn, chẳng trách có thể nuôi chó nhà mà còn hung dữ hơn cả chó săn.

Nhuế Nhất Hòa vốn định nhân cơ hội rời khỏi, nghĩ đến La Ngân vừa đang chơi game trong phòng, còn nghe thấy tiếng gõ bàn phím. Trong nhà có máy tính! Có máy tính, có mạng, không chừng có thể tra ra được gì đó.

Cô đi vào phòng của La Ngân, ngửi thấy mùi chân thối nồng nặc. Cô chưa ngồi xuống ngay, trước tiên thu nhỏ giao diện trang trò chơi, thấy cặp tài liệu có đề chữ ‘chụp lén’ đặt trên bàn. Cô mở ra thì toàn là video nam nữ cởi đồ, địa điểm quay phim rất thống nhất, chính là ở khách sạn số một tại Vong Sơn.

Tên khốn này đã lắp camera trong phòng khách sạn.

Nhuế Nhất Hòa mở tập tài liệu ngày gần đây nhất, không bất ngờ khi thấy hình dáng của các game thủ trong này. Cũng may các game thủ đều mặc đồ và đang ngủ, cậu ta cũng không chụp nội dung riêng tư nào cả.

Nếu tên khốn này cũng lắp camera trong sân thì tốt quá rồi… nhìn thấy đoạn video về âm thanh bên trong quan tài, dọa cho cậu ta chết ngất.

Nhuế Nhất Hòa vừa suy nghĩ, vừa mở trang web lên. La Kim, La Ngân, khách sạn số một tại Vong Sơn… thử tìm kiếm từng thứ một.

Cô nghĩ vậy, vừa mới gõ chữ La thì bị người từ phía sau đẩy mạnh, nửa người trên ngã ra ngoài cửa sổ.

Có kinh nghiệm trốn thoát dưới sự đuổi gϊếŧ của La Lệ, Nhuế Nhất Hòa biết lúc này suy nghĩ bình tĩnh quan trọng hơn bất cứ điều gì khác. Cô không hề hoảng chút nào, không vội bắt lấy trọng tâm, tránh rơi từ tầng hai xuống. Cô cũng không vội quay ra sau, xác nhận xem thứ gì tấn công cô. Mà tay trái cầm lấy điện thoại, tiến vào trạng thái hoá ma. Một giây tiếp theo, cô lại bị đẩy mạnh một cái.

Tầng hai không cao, nhưng nếu cắm đầu xuống đất, dù là độ cao một mét cũng có thể vặn gãy cổ, bị mất mạng tại chỗ.

Tay phải của Nhuế Nhất Hòa chạm đất trước, ngón tay dài và mảnh của trạng thái hoá ma lấy đi phần lớn sức lực. Cô vừa bò dậy từ mặt đất thì lập tức chạy ra ngoài… không chạy thì e là bị La Ngân phát hiện. Nếu bị một đàn chó đuổi theo, cộng thêm kẻ địch đang ẩn nấp trong bóng tối, chắc chắn không còn đường sống.

Cô vẫn ngẩng đầu lên nhìn, không thấy có người trên tầng hai.

Cô vừa chạy được bảy tám mét thì cảm giác phía sau có chó đuổi theo và sủa vang. Nhưng Nhuế Nhất Hòa đã ngoặt vào trong ngõ hẻm nên La Ngân cơ bản chưa thấy cô, lại cảm giác con chó hôm nay cứ sủa bừa nên gọi nó lại.

Nhuế Nhất Hòa vừa thở phào nhẹ nhõm thì lại bị người ở phía sau đẩy một cái, đầu bị đập vào bức tường cứng ngắc bên cạnh, đau đến mức muốn chửi đổng.

“Ai?”

Chịu đựng cơn đau từ xương đầu vỡ vụn, cô nhìn thấy phía sau là một bộ móng vuốt. Kết quả móng vuốt bị hoá ma chỉ phát ra âm thanh giòn giã trong không khí, không gặp bất kỳ trở ngại nào. Chung quanh không có người… cũng chẳng có ma. Cô suy nghĩ, trước tiên về khách sạn trước, cẩn thận đề phòng tình huống chung quanh.

Mười mấy phút sau đều không có chuyện gì, cô cũng không buông lỏng cảnh giác. Khi đi qua một con hẻm hẹp, đột nhiên điện thoại trong túi rung lên. Nhuế Nhất Hòa hơi mất tập trung, phía sau xuất hiện một thế lực đẩy cô về phía trước.

Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, Nhuế Nhất Hòa giơ tay phải lên chắn trước mắt, mới không để tròng mắt yếu ớt trực tiếp va vào tảng đá sắc bén. Tay phải cứng rắn xé nát cái đầu kỳ lạ nhô ra khỏi tường. Tại sao thứ đó cứ luôn tấn công phía sau cô?

Tình huống vừa rồi, nếu trực tiếp đẩy cái đầu thì cô cơ bản không kịp phản ứng. Không đúng, nếu thứ đó muốn chạm vào chỗ nào của cô thì chạm, trực tiếp bẻ cổ của cô thì chẳng phải đơn giản hơn à. Vấn đề trở lại điểm ban đầu… tại sao chỉ tấn công cô từ phía sau?

Nhuế Nhất Hòa suy nghĩ, chắp tay phía sau. Các ngón tay của bàn tay phải hoá ma chạm vào một vật cứng và lạnh băng, phần nhọn là răng nanh, độ cong trên khoé miệng với trò đùa ác ý hiện lên vui vẻ, mặt ngoài bóng loáng là vì sơn thuốc màu.

Cô đã biết thứ dính trên áo khoác là gì. Cô bình tĩnh cởϊ áσ khoác ra, vốn không bất ngờ khi thấy một chiếc mặt nạ tiểu quỷ. Chắc đây là bị dính từ nhà họ La, không đoán được là từ lúc nào.

Rõ ràng mặt nạ trong tay khá nặng nhưng cô lại không hề có cảm giác gì khi bị dán ở sau lưng. Cô tức giận đem bóp nát chiếc mặt nạ, vứt bên đường.

Lúc về tới nhà khách là đã hơn năm giờ. La Thẩm đang ăn hạt dưa trước cửa, thấy người vào cửa là Nhuế Nhất Hòa, bà ta còn liếc mắt một cái, lạ là trong nhà bếp có động tĩnh.

“La Kim trong đó.” Bây giờ Đan Tiểu Dã đã ngầm hiểu Nhuế Nhất Hòa, vừa thấy nét mặt cô thì biết cô đang nghĩ gì.

“Sếp Nhuế, vết thương trên đầu chị là sao vậy?”

Trán của sếp Nhuế bị bầm tím một mảng, trông rất đáng sợ.

Nhuế Nhất Hòa: “Không sao, cậu đi nói với mọi người một tiếng, phải cẩn thận mặt nạ.”

Cô kể ngắn gọn về những gì mình gặp phải trong nhà họ La. Đan Tiểu Dã nghe xong thì tỏ ra nghiêm túc trả lời. Nhuế Nhất Hòa rửa sạch vết thương, lấy điện thoại từ trong túi ra, phát hiện khóa mật khẩu và khóa vân tay, lại không thấy người gọi là ai nên cất trở lại vào túi.

Chín game thủ đã trở về, không ai xảy ra chuyện gì cả. Ông lão Lâm Chấn Bang và Đan Tiểu Dã đều nghe ngóng tình hình về cô ngốc, tổng hợp cuộc đời bình ổn của cô ngốc tương đối hoàn chỉnh.

Cô ngốc đúng như tên gọi, là một cô gái bị thiểu năng trí tuệ. Khi cô ấy lên năm tuổi, bị người nhà bỏ rơi trên một ngọn núi gần đó, xém chút chết đói, là Na Bà đã nhặt cô ấy về.

Na Bà bảo cô ấy gọi mình là sư phụ, dạy cô ấy làm mặt nạ. Có người từng nghe Na Bà nói, kẻ ngốc có tấm lòng trong sáng, làm mặt nạ tốt hơn cả Na Bà từ khi sinh ra đã bắt đầu cầm dao khắc. Nhưng không ai tin, cảm thấy Na Bà muốn làm cô ngốc nổi tiếng trước, sau này không bị chết đói.

Ai cũng không ngờ tới, cô ngốc lại chết trước Na Bà. Cô ngốc dùng dao cắt cổ, máu phun lên chiếc mặt nạ do chính tay mình khắc. Tại sao một kẻ ngốc lại biết tự sát? Chắc là quá ngốc, không biết cầm dao đâm mình thì sẽ chết chứ gì!

Nhuế Nhất Hòa: “Cô ấy tự sát từ lúc nào?”

Đan Tiểu Dã: “Tám ngày trước.”

Đang nói chuyện thì cửa nhà bếp mở ra, người phụ nữ đi vào là La Kim. Cô ta dùng khẩu trang che mặt, lặng lẽ xếp từng món ăn trên khay lên bàn.

Thịt cắt sợi chiên, thịt miếng xào, thịt hâm lại, còn có một bát canh thịt to, trên bàn cơ bản không một bóng rau nào cả.

Tô An Dao nói: “Sao toàn là thịt thế này?”

La Thẩm: “Hi hi, không phải chê tôi không cắt thịt cho mấy người ăn hay sao? Bây giờ toàn là thịt còn không hài lòng. Thịt đắt lắm đấy, nấu cho mấy người ăn mà còn có gì không vừa ý nữa đây. Từng người một, đều lắm chuyện.”

La Kim không ngừng đẩy bà ta ra ngoài.

“Được rồi được rồi, tôi về đây.” La Thẩm: “Cổ họng vẫn chưa thể nói chuyện được sao?”

La Kim gật đầu.

La Thẩm: “Mẹ thấy La lão nhị đúng là tên lang băm… con sớm về nhà đi.”

La Kim trở lại nhà bếp, cầm bát đũa, sau đó đi lên tầng hai.

Đa số game thủ cả ngày chưa ăn uống gì, bụng đã bắt đầu hát không thành kế, lúc này không kịp chờ đợi bắt đầu ăn.

Nhuế Nhất Hòa cầm đũa lên. Thịt cắt sợi quá lửa. Thịt miếng cho quá nhiều tinh bột, thịt dính thành một cục. Thịt hâm lại rán đến khét. Cô buông đũa xuống, tới quầy hàng chọn hai túi bánh quy, uống nước khoáng rồi chậm rãi ăn. Cô vừa ăn vừa thở dài, khiến Đan Tiểu Dã không còn cảm giác ngon miệng.

“Hay là tôi xuống bếp nấu bát mỳ cho chị?”

Đan Tiểu Dã: “Nhà tôi mở tiệm mỳ, cái khác thì không được nhưng tay nghề nấu mỳ có thể kiếm sống.”

Vào lúc này, dường như có hàng nghìn vì sao rơi vào đôi mắt to phân rõ đen trắng. Đan Tiểu Dã nhận lệnh đi vào nhà bếp, hai phút sau thì hô toáng lên từ bên trong.

“Sao vậy?”

Nhuế Nhất Hòa chạy vào đầu tiên, phát hiện nét mặt Đan Tiểu Dã đang yên lành lúc này lại vô cùng khó coi. Ngón tay cậu ta chỉ vào đống củi, khó khăn lên tiếng: “Là Phó Huy.”

Sau đó cậu ta che miệng, đẩy những game thủ chen ngoài cửa, lao vào nhà vệ sinh.

“Oẹ…”

Đan Tiểu Dã có phản ứng kịch liệt như vậy, vốn không phải vì có nhiều máu tanh tại hiện trường. Phó Huy nằm trong đống củi và đã chết từ lâu. Các game thủ gan dạ đem xác của anh ta từ trong đống củi ra, đặt nằm dưới đất. Xác của anh ta tương đối hoàn chỉnh, trên cổ có vết thương rõ ràng, là bị người ta siết cổ đến chết.

Ngoài ra, trên người anh ta còn có rất nhiều vết dao kỳ lạ… thịt ở gò má bị cắt rời, miếng thịt lớn trên cánh tay, phần thịt ở ngực cũng bị cắt rời. Kiểu cắt này không giống như cố tình giày vò, mà giống như dùng thịt của anh ta vào việc có ích vậy. Vậy thịt của anh ta đi đâu rồi? Món ăn trên bàn là dùng thịt gì?

“Oẹ…”

Người bình thường như Lý Lãng không cách nào tiếp nhận, mặt đơ ra và nói: “Không thể nào chứ? Thức ăn trong phó bản bình thường đều không có vấn đề gì, cùng lắm thì khó ăn một chút.”

Mặt của ông lão Lâm Chấn Bang cũng tái nhợt.

“Đúng, không thể nào đâu…”

Trong tình huống này, La Kim vừa đi từ tầng hai xuống thì bị đám đông tập hợp chặn lại.

“Cô đúng là có tâm lý biếи ŧɦái mà.”

Lý Lãng oán hận mắng một câu, như có mối thù sâu nặng mà kéo khẩu trang của cô ta nhưng bị gương mặt dưới lớp khẩu trang doạ một phen.

Miệng của La Kim không thấy đâu cả. Cô ta đẩy Lý Lãng, chạy vào nhà bếp, cầm lấy dao phay. Nhưng cô ta không nhắm lưỡi dao vào game thủ bên ngoài mà là nhắm vào mình, cứa một vệt dài ở vị trí miệng.

Không có máu chảy ra, nhưng hiện trường lại đầy mùi máu tanh. Sau đó, cô ta vứt dao đi, lấy một bát thịt trong tủ ra, không ngừng nhét vào miệng, nhai ngấu nghiến rồi nuốt vào bụng. Đột nhiên cô ta dừng lại, gắt gao che miệng, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ.

“Oẹ…”

Cô ta nôn. Trong cái ‘miệng’ rộng là cái hố đen ngòm, không có lưỡi. Cô ta vừa nuốt thịt vào thì đã nôn ra ngoài, đau khổ há to miệng nhưng không phát ra tiếng. Sau đó, ‘miệng’ của cô ta hoàn toàn khép lại. Lý Lãng xụ mặt tới trói La Kim lại, nhốt trong căn phòng trống trên tầng hai.

Nhuế Nhất Hòa: “Tôi thấy cô ta khá là cố chấp với máu thịt của con người, sẽ không nỡ lấy ra cho chúng ta ăn.”

Lời nói này khiến mọi người cảm thấy đỡ hơn một chút. Ông lão Lâm Chấn Bang ở trong nhà bếp tìm thấy 0.25kg thịt heo chưa dùng hết, bầu không khí tốt hơn.

Các game thủ từ từ bắt đầu hồi tưởng cảm giác ăn thịt cắt sợi, thịt miếng, dần dần tin tưởng thức ăn trên bàn là dùng thịt heo bình thường nấu ra. Nhưng cho dù là vậy, cũng không có ai muốn động vào món ăn trên bàn nữa.

Thời gian còn sớm, nhưng đám đông sau khi chịu sự khϊếp sợ thì tinh thần uể oải, ai về phòng nấy.

Đan Tiểu Dã: “Sếp Nhuế, chị còn ăn mỳ không?”

Nhuế Nhất Hòa đang định gật đầu thì nghe cậu ta nói: “Vẫn phải ăn thôi, em tới quầy hàng tìm cái nồi mới chưa dùng đến, nấu một bát mỳ ngon. Chị một bát, em một bát. Đúng, em cũng muốn ăn, để bụng đói suốt là không được.”

Nhuế Nhất Hòa: “…”

Bạn học Đan chịu đả kích có hơi lớn rồi thì phải.

Nhuế Nhất Hòa dở khóc dở cười nhìn cậu ta tìm cái nồi mới, chui vào trong bếp. Cô về phòng mở đèn, kiểm tra từ trên xuống dưới một lần xem có mặt nạ tiểu quỷ hay không. Không tìm thấy thì tâm trạng cô đỡ hơn một chút. Cô ngáp một cái, lấy sổ ghi chép của Đan Tiểu Dã ra, sắp xếp các manh mối trước mắt có được.

Bóng đèn hơi nhấp nháy, lại loé sáng lần nữa.

Nhuế Nhất Hòa ngẩng đầu, ‘bùm’ đèn cháy lên. ‘Rầm’ cửa đóng lại. ‘Két két’ rèm cửa đóng lại.

Cô nhạy bén phát giác được nguy hiểm ập đến, nhưng vì trong đêm tối không thể thấy vật mà tim đập rộn lên. Tay phải hoá ma, nhận ra đối phương cố tình tạo ra một môi trường đen tối, cô quyết định thoát khỏi căn phòng.

Cô lao về hướng cửa phòng. Một cơ thể cứng ngắc chặn cô lại. Tên này không cao lắm… tương đương chiều cao của Sứ giả dẫn đường.

Hai tay cô vô tình bị bắt lấy, nhất thời không cách nào giải thoát, có thứ bén nhọn cứa vào làn da cô, chắc là móng tay. Móng tay của đối phương sắc bén, lực rất mạnh.

Trời quá tối, không nhìn rõ đường nét của kẻ tập kích, chỉ cảm giác khí tức mát lạnh phả ào cổ cô…

“Ưm…”

Cô đã bị cắn. Thứ đó đang uống máu cô. Ma cà rồng ư? Hay là cương thi? Trong khi máu của Nhuế Nhất Hòa bị hút, vẫn cảm nhận rõ ràng cảm xúc của đối phương. Tên đó giống như đang nếm thử món ngon tuyệt vời, cảm xúc dâng trào, vô cùng vui vẻ.

Máu của cô không phải khó uống đến mức khiến La Lệ nôn liên tục ấy chứ? Lẽ nào khẩu vị của quái vật bản sao còn có sự khác biệt?

Không, thứ đó cắn vào phía bên phải cổ. Khoan đã, trạng thái của anh ta có gì không đúng. Cả người thả lỏng, giống như thoải mái đến cực hạn xuất hiện cảm giác choáng váng. Trạng thái này giống như một người thích rượu mà uống đến hơi say.

Nhuế Nhất Hòa nắm bắt cơ hội, dùng sức đẩy anh ta một chút. Chỉ có thể đẩy được một chút, sức của đối phương quá lớn. Cô cười mỉa trong lòng, nhanh chóng nghiêng đầu, hất cổ bên trái lên.

Răng nanh sắc bén đâm vào làn da không có chút phòng bị nào, miệng lớn của kẻ tập kích trong bóng tối hút vào khiến anh ta mụ mị… ‘oẹ’.

Nhuế Nhất Hòa đã chuẩn bị từ lâu, đá văng kẻ tập kích ra, cào về phía trái tim của đối phương. Ai ngờ đối phương uống vào một ngụm kịch độc, đang ưỡn ẹo thắt lưng, kéo xuống vài sợi tóc.

Tấn công qua lại, Nhuế Nhất Hòa đã hoàn toàn không biết móng vuốt bắt được nơi nào. Trong lúc đánh nhau, tay trái lại mò được một vật.

“Sếp Nhuế, chị có sao không?”

Đan Tiểu Dã phá cửa vào, mang ánh sáng vào phòng.

“Rầm…”

Kẻ tập kích tông cửa sổ bỏ chạy.

“Tôi không sao.”

Phải dành thời gian để tiêm chủng ngừa bệnh dại.

Đan Tiểu Dã: “Trông chị không có vẻ là ổn đâu ạ.” Trên áo toàn là máu.

Nhuế Nhất Hòa nhìn xuống, thấy bát mì bị vỡ dưới đất bên ngoài. Sợi mì trắng rơi xuống đất, dính vào tro. Cô khịt mũi, ngửi thấy mùi của dầu mè.

Nhuế Nhất Hòa: “Thơm thật.”

Bụng réo ục ục.

Đan Tiểu Dã: “…”

Nhuế Nhất Hòa: “…”

Đan Tiểu Dã: “Tôi đi nấu lại hai bát?” Cậu ta thật sự không dám nấu nữa, vừa nấu mỳ thì xảy ra chuyện.

Nhuế Nhất Hòa: “Lát nữa hẵng nói… tôi mở quan tài trước.”

Đan Tiểu Dã: ?

Không thể sai được, lúc nãy cô vô tình mò trúng đỉnh đầu của kẻ tập kích. Trừ tóc ra, còn chạm vào một vật cứng, sờ vào có cảm giác quen thuộc. Đó là một chiếc mặt nạ, chiếc mặt nạ có sừng trên đỉnh… Trong số mặt nạ cô từng thấy, chỉ có một chiếc mặt nạ đầu trâu là phù hợp với đặc điểm này.

Đó là chiếc mặt nạ đầu trâu đeo trên mặt của Sứ giả dẫn đường, chiếc mặt nạ đầu trâu bị Sứ giả dẫn đường lấy đi. Vốn dĩ nên đeo trên mặt, vì muốn hút máu của cô nên đẩy mặt nạ lên trên một chút.

Điều này có thể giải thích tại sao Sứ giả dẫn đường chưa từng gặp mặt lại rất để ý đến cô… lại là thù hận của vu nữ đang quấy phá.

Trịnh Tiểu Tùng, Tôn Học Chính vì tiền âm phủ mà Sứ giả dẫn đường cho nên mới xảy ra chuyện, thứ bám lấy Tôn Học Chính đã nói rất rõ. Nó là vì tiền mà đến, kêu anh ta đưa tiền cho nó.

Sứ giả dẫn đường kỳ quái cảnh báo game thủ không được mở quan tài. Việc mở quan tài thì rất có thể bại lộ bí mật của anh ta.

Suy nghĩ nhanh chóng hiện lên trong đầu của Nhuế Nhất Hòa, xé rách tơ nhện quấn trong quan tài từng chút một.

Lý Lãng luôn chú ý tới quan tài dưới cây hoè, lập tức ngăn cô: “Cô làm gì vậy?”

Nhuế Nhất Hòa: “Tôi muốn mở quan tài ra xem thử.”

“Cô điên rồi hả?”

Lý Lãng nghiêm túc quan sát biểu hiện của cô, trong lòng nghi ngờ cô có phải bị thứ gì làm mụ mị rồi không. Nhưng kết luận buộc phải đưa ra là cô rất tỉnh táo, tỉnh táo muốn mở quan tài.

“Cô quên Sứ giả dẫn đường từng nói là không được mở quan tài hay sao?”

Nhuế Nhất Hòa: “Lời anh ta nói thật sự đáng tin sao?”

Lý Lãng: “Sứ giả dẫn đường sẽ không nói dối.”

Nhuế Nhất Hòa: “Nếu anh ta không phải là Sứ giả dẫn đường thì sao?”

Bây giờ bằng chứng và trực giác nói cho cô biết, Sứ giả dẫn đường có vấn đề, nên mở quan tài ra xem thử.

“Tôi chỉ từng thấy người không tuân theo quy tắc của Sứ giả dẫn đường sẽ chết, cũng chưa nghe qua Sứ giả dẫn đường có thể bị quái vật bản sao thay thế. Điều kiện chết khi mở quan tài có thể không chỉ liên quan đến mình cô, cũng sẽ gây họa tới mọi người.” Ông lão Lâm Chấn Bang: “Cô có bằng chứng gì?”

Tất cả bằng chứng trước mắt Nhuế Nhất Hòa đều không thể coi là chứng cớ rành rành. Ít nhất thì nó không đủ để thuyết phục ông lão Lâm Chấn Bang và Lý Lãng.

“Tôi sẽ tìm được bằng chứng.”

Sau khi cô bị ngăn cản, ngược lại không vội vàng như vậy. Cô cho tay vào túi, đợi ăn mỳ, mò lấy điện thoại. Đột nhiên nhớ đến… La Kim đang ở trên lầu, cô ta có biết mật mã mở khóa của La Ngân không?

Nhuế Nhất Hòa nói một tiếng với Đan Tiểu Dã, hào hứng chạy lên tầng hai.

La Kim nằm dưới đất, nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên, hai mắt sáng ngời. Nếu cô ta có miệng, nước bọt sẽ rơi nhỏ giọt.

Nhuế Nhất Hòa: “Đừng bị vẻ ngoài mê hoặc nữa. Tôi ngửi thì thơm nhưng ăn thì thối.”

Cái tên vừa mới uống máu của cô chắc chắn phải chịu thương tổn không nhỏ. Cô nghĩ vậy, giống như hũ rượu có cơ quan từng xuất hiện trong rất nhiều bình thư, vừa là rượu ngon, vừa là thuốc độc. Thay đổi qua lại, không dễ dàng khiến người ta mắc bẫy. Chính vì không biết độc tính thế nào, có thể làm chết quái vật bản sao.

Hoàn hồn lại, La Kim giống như một con sâu lông, nhúc nhích đến bên chân cô.

Nhuế Nhất Hòa lấy điện thoại đưa tới mặt bà chủ đã biến thành quái vật, lạnh lùng hỏi: “Cô có biết mật mã không?”

Trong mắt của La Kim không thấy điện thoại, vẻ mặt tham lam. Tuy muốn cắn một miếng mà cũng không có miệng, chỉ có thể lấy đầu cọ vào tay mình, vừa cọ vừa chảy nước mắt.

Nhuế Nhất Hòa: “…”

Cô thở dài, bắt lấy ngón tay cái của La Kim đưa gần đến điện thoại.

“Đinh.”

Điện thoại mở khoá.