Đoàn Tàu Vô Hạn

Chương 4: Tang lễ của cô La (3)

Lò sưởi trong sảnh lớn đang cháy, củi cháy vang lên tiếng ‘răng rắc, bùm bụp’.

Chỉ còn lại một người con trai lớn có khí chất rất giống học sinh chưa nhanh chóng quay mặt tránh ra. Cậu ta ước chừng chưa tới mười tám tuổi, thoạt nhìn có khuôn mặt gầy gò và có vẻ là người ít khi vận động.

Người phụ nữ đeo đao đã đi tới cửa lớn, khi quay đầu lại thì nhìn thấy cảnh này, cô ấy dịu dàng như nước mà nói với người con trai lớn: “Tiểu Mạnh, nhiệm vụ dạy học đó giao cho cậu nhé. Cậu cứ coi như làm người tốt việc tốt, không chừng còn có thể nhận được báo đáp đấy!”

Trước khi cô ấy rời đi còn cười cỗ vũ với người con trai lớn và nói thêm một câu: “Đừng kéo dài quá nhiều thời gian.”

“Được ạ, chị Kỷ.”

Nghiêm Tuấn mời Tiểu Mạnh ngồi xuống. Anh ta biết, đứng nói thì vài câu đã nói xong. Nhưng một khi ngồi xuống sẽ vô thức sinh ra một loại ám thị tâm lý ‘muốn nói chuyện thêm một lúc nữa’.

Tiểu Mạnh hoàn toàn không phát hiện được ý đồ nhỏ của anh ta. Cậu ta nhìn thoáng qua chiếc ghế với vẻ ghét bỏ, nhưng cũng không từ chối mà ngồi xuống nói: “Nơi chúng ta có mặt tên là Linh giới, là nơi con người sẽ tới sau khi chết. À, người ở đây đều gọi thế giới chúng ta ở khi còn sống là… Nhân gian giới.”

Nhuế Nhất Hòa chú ý tới đôi găng tay cao su Tiểu Mạnh đang đeo. Cậu ta thích sạch sẽ sao?

Đan Tiểu Dã giơ tay: “Xin hỏi…”

“Đợi tôi nói xong đã.” Tiểu Mạnh lườm Đan Tiểu Dã rồi nghiêng người về phía trước, không để lưng chạm vào lưng ghế.

“Có hai đoàn tàu chạy trong Linh giới, thật không may, chúng ta vừa vặn là phe đối lập và tôi không có gì để dạy cho lính mới.”

Đan Tiểu Dã ngậm miệng.

Tiểu Mạnh giải thích: “Có điều, các người cũng không cần nghi ngờ tôi sẽ nói láo, những điều này đều là lẽ thường tình. Phó bản cấp D cũng không tồn tại khả năng đối kháng của các phe. Nếu tôi đã quyết định ở lại lãng phí thời gian quý báu thì sẽ không làm chuyện điên rồ không hợp lý.”

Nhuế Nhất Hòa thầm phàn nàn: ‘Rõ ràng người này có lòng tốt, nhưng nói chuyện lại không đáng yêu gì cả.’

Tiểu Mạnh nhìn đồng hồ rồi nói tiếp: “Thế giới này không có tính khoa học, cũng không có chủ nghĩa duy vật. Dẫn đường là NPC tuyệt đối không thể đắc tội, là sự tồn tại đặc thù ‘thuyết minh bối cảnh’ với game thủ trong phó bản. Những manh mối anh ta cho ra đều chân thật, hữu hiệu. Phó bản vô cùng nguy hiểm, nhưng những thứ đó cũng không phải tùy tiện có thể đại khai sát giới. Mục tiêu của game thủ chính là lấy được vật phẩm nhiệm vụ bằng mọi giá, quá thời gian tương đương nhiệm vụ thất bại, các người sẽ không muốn biết sẽ có kết cục gì đâu.”

Thấy Tiểu Mạnh chuẩn bị rời đi, Nhuế Nhất Hòa gọi cậu ta lại.

“Vị quản gia có kể câu chuyện đồng thoại cho các người chưa?”

Tiểu Mạnh: “?”

Người dẫn đường thật sự cũng không nói cái gì đó với game thủ đoàn tàu Thiên Đường.

Nhuế Nhất Hòa: “Cậu biết Thẻ gỗ hối lộ không?”

Tiểu Mạnh trợn to hai mắt, vừa kinh ngạc vừa thở dài: “Trưởng tàu của các người xuống Huyết bản rồi. Đó là đạo cụ nhằm vào người dẫn đường, có thể nâng cao mức độ hảo cảm ban đầu của người dẫn đường với game thủ. Tôi cũng chưa từng thấy, chỉ từng nghe chị Kỷ nói tới mà thôi.”

… Quả nhiên vì Thẻ gỗ hối lộ nên đã khiến game thủ đoàn tàu Địa ngục trở thành khách quý, còn game thủ đoàn tàu Thiên đường là người khách không được hoan nghênh.

Nhuế Nhất Hòa kể cho Tiểu Mạnh câu chuyện ‘rất lâu rất lâu hồi xưa’ không sai một từ nào.

Tiểu Mạnh có được manh mối quan trọng như vậy, mở miệng nói: “Cảm…” Nói một cách khô khan. Sở trường của cậu ta là châm chọc người khác, vì vậy rất khó để nói cảm ơn một cách chân thành.

Nhuế Nhất Hòa: “Không cần cảm ơn, người tốt sẽ có báo đáp.”

Tiểu Mạnh: “…”

“Cạch, cạch, cạch.”

Từ trên tầng truyền đến tiếng đế giày bước trên bậc thang, là tiếng vang đặc biệt phát ra từ giày cao gót của cô La. Quả nhiên, không bao lâu đã thấy cô La đi xuống, trong tay đang ôm một bó hoa đỏ tươi như máu. Vết thương trên mặt cô ấy vẫn chưa được xử lý, trông rất thảm hại.

“Có người ở đây thật tốt quá rồi.” Cô La nhấc làn váy tới chào, sau đó mới tao nhã đi đến trước mặt bốn người rồi nói: “Tôi còn nghĩ rằng có thể cùng với Raymond hoàn thành công việc chuẩn bị đám cưới, kết quả tôi đã đánh giá quá cao năng lực của chúng tôi. Vu Thần ở trên! Cũng may có các người ở đây, hy vọng các người có thể thu thập đủ hoa loa kèn đỏ trước khi mặt trời lặn cho tôi. Tôi cần lá của loại hoa này để làm thuốc trị thương… Tôi nghĩ các người có hiểu được, không có cô dâu nào muốn mang khuôn mặt không hoàn mỹ để cùng với người yêu tuyên thệ kết làm vợ chồng trước thần linh cả. Hoa hái được cũng đừng tùy tiện vứt bỏ, cần đặt toàn bộ hoa trên bàn thờ theo tập tục. Nếu không, hoa loa kèn đỏ tươi sẽ dễ dàng đưa tới những thứ không tốt… A! Còn có rất nhiều chuyện phải làm. Nếu chỉ có bốn người các người, chắc chắn rất bận rộn đấy.”

Tiểu Mạnh lắng nghe một cách thiện chí, cậu ta triệu tập toàn bộ đồng đội tới.

Cô La rất hài lòng nói tiếp: “Các người còn phải ủi phẳng lễ phục để ở tầng hai, dọn dẹp một lần tất cả mọi nơi trong lâu đài trừ tầng ba, phải dọn dẹp đến mức cực kỳ sạch sẽ…”

“Lili… Lili…”

Tầng trên vang lên tiếng gọi của ngài Raymond, cô La vội vàng lên tầng.

Mấy phút sau, có tiếng kêu sợ hãi của phụ nữ, tiếng gào giận dữ của đàn ông, tiếng ghế đổ và tiếng hô hấp đè nén. Những game thủ dưới tầng chỉ cần lỗ tai không điếc thì đều có thể nghe ra cô La lại bị đánh rồi.

Có game thủ líu lưỡi: “E rằng chúng ta còn chưa hái hoa về thì cô La đã bị đánh chết rồi.”

Chị Kỷ: “Có thời gian rảnh vậy không bằng lo nghĩ cho cái mạng nhỏ của mình chút đi.”

Đối với game thủ mà nói, cô La bị đánh chắc chắn là một chuyện tốt. Hôn lễ biến thành tang lễ, nhiệm vụ mới có tiến triển. Có điều, giai đoạn bây giờ chỉ có thể làm việc theo chỉ thị của NPC. Lễ phục quan trọng không thể để người mới hưởng, cô La để họ chọn quét dọn hay ra ngoài tìm hoa loa kèn đỏ.

Nhuế Nhất Hòa chọn quét dọn.

Đan Tiểu Dã tích cực giơ tay: “Tôi cũng quét dọn.”

Nghiêm Tuấn không lên tiếng, lặng lẽ đi theo Tiểu Mạnh rời khỏi lâu đài cổ vì được phân công đi tìm hoa loa kèn đỏ.

Động tác quét dọn của Đan Tiểu Dã quá mạnh nên khiến xung quanh toàn là bụi bay mịt mù.

Nhuế Nhất Hòa lặng lẽ cách xa cậu ta.

Đan Tiểu Dã không vui, cậu ta cảm thấy hành vi của Nghiêm Tuấn là một sự phản bội hai người họ. Cậu ta còn trẻ, là một học sinh chưa từng trải qua đòn hiểm của xã hội, cho rằng những người cùng ngồi một chiếc xe lại cùng trải qua sinh tử thì đều là bạn.

Thực tế chút đi! Với sáu người do chị Kỷ dẫn đầu thì nhìn sao cũng đều không phải người mới lần đầu vào phó bản, cơ hội sống tiếp khi đi theo game thủ thâm niên chắc chắn lớn hơn so với ba người mới đi xông loạn như ruồi nhặng không đầu.

Nhuế Nhất Hòa không làm như vậy vì cô tin chính mình… Với lại, game thủ thâm niên cũng không phải ai nhờ vả cũng đều làm phải không? Cô cảm thấy chị Kỷ không hứng thú với ba người họ.

Nhuế Nhất Hoa thôi nghĩ ngợi vẩn vơ, cô quét sạch sàn nhà đồng thời tháo toàn bộ mũ và áo giáp cần di chuyển ra rồi kiểm tra. Bất cứ lúc nào thì việc hiểu thêm về hoàn cảnh bản thân đang ở chắc chắn là điều đúng đắn.

Chỗ này là nơi có dấu vết sinh sống của cô La, một NPC quan trọng, vì vậy nhất định có thể tìm ra manh mối có ích.

… Nhìn sơ mũ và áo giáp kỳ lạ nhất dường như không có gì khác thường, ít nhất bên trong chỉ có giá đỡ mũ, áo giáp và không có gì khác.

Nhưng một bức tranh trên hành lang đã thu hút sự chú ý của cô.

Cảnh vật chính trong bức tranh này là hai ngọn tháp cao nối liền với các bộ phận ở giữa, phần đỉnh tháp khác biệt được khảm một viên ngọc trai lớn tỏa ra ánh sáng êm dịu giữa bầu trời đêm.

Ngọc trai lớn như vậy còn được khảm vỏ sò trên tường, nhìn rất đẹp.

Nhuế Nhất Hòa tới gần nhìn dòng chữ nhỏ bên dưới, cô phát hiện mình có thể xem hiểu chữ trong phó bản: “…Công trình tiêu biểu Pori, ngọn hải đăng đôi, minh châu Pori.”

Cô nheo mắt lại.

Thời gian trôi qua hơn hai tiếng, bọn họ đã quét gần xong tầng một. Nhuế Nhất Hòa và bạn học Đan Tiểu Dã rất ít khi làm việc nhà, quá trình từ tay chân luống cuống tới thành thạo đủ để khiến thân thể cùng tinh thần vô cùng mỏi mệt.

Mà đây vẫn chỉ là quét dọn qua loa…

Đan Tiểu Dã: “Làm việc nhà thật sự không phải một chuyện dễ dàng.”

Nhuế Nhất Hòa đỡ cái eo đau nhức, đồng ý hết mình.

Khi hai người đi lên tầng hai đều ăn ý không nhắc chuyện cầu thang cũng cần dọn sạch. Nhuế Nhất Hòa nhìn chị Kỷ ở trong căn phòng bên phải cầu thang, cô ấy đang cùng hai người hợp sức dùng một vật có hình dáng kỳ lạ, có thể là bàn là để xử lý lễ phục nam đang treo.

Một game thủ nam đeo kính nhìn thấy hai người họ thì vênh mặt hất hàm sai khiến: “Mau quét xong rồi ra ngoài hái hoa.”

Nhuế Nhất Hòa không thèm nhìn anh ta, mắt nhìn thẳng rồi đi về phía bên trái. Khi vào phòng thì cô gặp chút khó khăn, trên thảm trải sàn và giường đơn đều có máu của Nghiêm Tuấn, nên xử lý thế nào đây?

Cô ngồi xổm xuống thử dùng khăn lau thì phát hiện máu đã khô, liếc mắt nhìn xung quanh chợt nhìn thấy dưới giường có thứ gì đó phản quang. Cô lập tức đưa tay tới, khi chạm vào thì thấy sàn nhà trơn dính, nó giống với sợi tóc bôi quá nhiều dầu xả.

Một cơn đau nhói từ mắt trái khiến hai chân Nhuế Nhất Hòa như nhũn ra, suýt nữa ngã khuỵ xuống đất. Cô cố chịu đựng cơn buồn nôn và đau đớn để tóm lấy thứ đồ nhỏ bé kia… Có lẽ đó là một mặt dây chuyền.

Cô đứng dậy và ra xa giường một chút, cô nhìn thấy rõ bên dưới gầm giường đúng là sợi tóc màu đen.

Những sợi tóc lúc nhúc này thuộc về người con gái đứng quay lưng về phía giường với cô.

Lần thứ nhất xuất hiện cảm giác bỏng rát ở mắt trái, cô nhìn thấy người con gái này ở ngoài cửa sổ xe.

Lần thứ hai xuất hiện sự bất thường ở mắt trái, trong xe đã xuất hiện hơn một trăm ảo ảnh.

Lần thứ ba, là kèm theo tiếng kèn ca tụng địa ngục trong trạm xe… Nhưng cũng có thể là một dự báo trước sắp sửa nhìn thấy chủ quầy báo.

Đây là lần thứ tư… sự bồn chồn của mắt trái dường như đang báo hiệu, nhắc nhở cô phải cẩn thận.

Nhuế Nhất Hòa nhẹ nhàng hít một hơi, ánh mắt dời xuống. Không có gì dưới váy dài trắng, cô gái tóc đen không có chân.

“Vì sao cô muốn gϊếŧ tôi?”

Giọng nói này trầm thấp khàn khàn, tựa như vọng tới từ nơi rất xa.

Nhuế Nhất Hòa: “Tôi đâu gϊếŧ cô.”

“Vì sao cô muốn gϊếŧ tôi?”

Nhuế Nhất Hòa: “Cô tìm nhầm người rồi.”

Cô lùi về sau cách xa cô gái và cẩn thận không dẫm lên nùi tóc đen. Khi cô bước gần tới cửa, cô gái kia cũng không động đậy, cô thở phào nhẹ nhõm.

“Cô muốn đi đâu?”

Giọng nói trầm thấp, khàn khàn quen thuộc lại vang lên phía sau Nhuế Nhất Hòa.

Nhuế Nhất Hòa phát hiện cô gái váy trắng đứng bên giường đã biến mất. Cô cứng ngắc quay đầu lại, nhìn thấy tóc đen dày đặc gần trong gang tấc… và một con mắt ẩn trong mái tóc. Con mắt đó có màu đỏ tươi, đυ.c ngầu đang cố chấp nhìn chằm chằm vào cô.

“Cô muốn đi đâu?”

Nhuế Nhất Hòa giơ dụng cụ dọn dẹp bên cạnh lên trước mặt: “Đi dọn dẹp.”

Cô gái váy trắng: “…”

“Ùng ục, ùng ục.”

Máu tanh tràn ra khắp nơi, máu đặc dính trào ra từ trong vết nứt trên sàn nhà. Chùm tóc giống như rắn nước trắng mịn bơi trong máu.

Nhuế Nhất Hòa: “Xong rồi…”

Giọng cô gái váy trắng không trầm thấp mà ẩn chứa một tia kí©ɧ ŧɧí©ɧ: “Vì sao cô muốn gϊếŧ tôi?”

Nhuế Nhất Hòa nghiêm túc nhìn cô ta, giận dữ nói: “Cô đừng làm vậy nữa, còn tiếp tục như vậy nữa thì thật sự không thể quét dọn được căn phòng này nữa đâu.”

Cô gái váy trắng: “…”

“Sếp Nhuế, chị đang nói chuyện với ai vậy?”

Đan Tiểu Dã đứng ở cửa nhìn vào trong: “Đây, thế này, cái này…”

Chết tiệt, một phòng máu, đã sắp tràn ra ngoài rồi. Một cô gái đang chạy ra ngoài, vừa nhìn lại… là sếp Nhuế.

“Chạy mau, đứng ngẩn ra làm gì?”

Sếp Nhuế vỗ vai cậu ta.

Đan Tiểu Dã: “Ôi, chân em mềm nhũn, không cử động nổi.”

Nhuế Nhất Hòa: “… Ờ.”

Đan Tiểu Dã: “Ôi ôi ôi!”

Cậu ta thật vô dụng, một người con trai hẳn hoi lại cần con gái kéo chạy. Cậu ta không làm được gì chỉ gây trở ngại là giỏi nhất.

Hai người chạy một mạch đến tầng một, Nhuế Nhất Hòa phát hiện cô gái váy trắng không đuổi theo, lúc này cô mới nhìn dây chuyền trong tay nhờ ánh sáng tự nhiên từ ngoài lâu đài cổ chiếu vào.

Đây là một mặt dây chuyền đá quý màu xanh, ở giữa mặt đá quý hình bầu dục có một giọt chất lỏng màu đen sẽ theo sự lay động của dây chuyền đá quý mà chảy vào trong đá quý.

Mặt sau đá quý khắc hai chữ… La Đan.

Đan Tiểu Dã lại gần nhìn: “Sợi dây chuyền này thật đặc biệt… Đợi đã, dây chuyền này nhìn rất quen. Có phải cô La cũng có một sợi không?”

Đúng, cổ áo lễ phục mà cô La mặc rất thấp, trên chiếc cổ xinh đẹp có đeo một sợi dây chuyền giống hệt.

Thật lâu thật lâu trước kia, ở một nơi tên là Pori, có một cô gái trẻ mất hết người nhà sống ở đó… Người quen biết cô gái trẻ đều gọi cô là minh châu Pori tới từ phương Đông.

Bức tranh tầng một… ‘Song châu Pori’, minh châu Pori có hai viên.

Lili… Lệ Lệ… La Lệ?

Đan Lệ?

Nhuế Nhất Hòa dường như đã nghĩ ra điều gì đó.