Thập Niên 80: Đại Vương Hải Sản Làm Giàu

Chương 30: Hậu Chiêu

“Kế hoạch hóa gia đình à, chuyện này con có nghe nói. Lão thủ trưởng đã sớm nói, nam nữ ngang hàng, con gái cũng có thể gánh nửa bầu trời. Tương lai, mỗi nhà đều là một đứa bé, nam nữ đều không khác gì nhau.” Hàn Viễn Chinh thuận miệng nói xong, vừa nói vừa cầm giỏ trúc đổ cá sống vào trong vại ở cửa nhà bếp, hai con cá sắp chết thì lấy ra, trực tiếp mổ bụng.

Kết quả cá còn chưa gϊếŧ, mẹ anh đã tức giận nói.

“Đúng vậy! Lão thủ trưởng là nói nam nữ ngang hàng, sinh nam sinh nữ đều như nhau. Nhưng con sinh sao? Con không nghe lời mẹ nói, cũng nên nghe lời lão thủ trưởng nói đúng không? Con dâu của mẹ đâu? Cháu trai của mẹ… Cháu gái của mẹ đâu?”

Bình tĩnh mà xem xét, chủ nhiệm phụ nữ vẫn muốn ôm cháu trai hơn. Nhưng con người ấy à, có đôi khi có lòng tham thật, nhưng cũng có đôi khi rất dễ đạt được thỏa mãn. Kể từ khi con trai cả mười sáu mười bảy tuổi bà ấy đã bắt đầu quan tâm hôn sự, cho tới bây giờ đã qua bảy tám năm, đừng nói là cháu trai, ngay cả con dâu cũng chưa cưới vào cửa. Cũng chính vì vậy, tiêu chuẩn của bà ấy chậm rãi giảm xuống, chỉ cầu xin con trai cưới vợ rồi nói chuyện khác.

Thấy con trai không hé răng, bà ấy lại nói: “Lần trước dẫn con đi gặp cô gái nhà họ Trương ở đội ngư nghiệp Hạp Khẩu thế nào? Trái lại con nói chuyện đi, cảm thấy tốt không, mẹ sẽ chuẩn bị phần lễ hỏi định chuyện này trước. Nếu con thực sự không thích, mẹ lại thu xếp giúp con lựa chọn một người tốt hơn.”

“Gấp cái gì?”

“Sao không thể sốt ruột được? Con có biết không, mẹ của Hứa Quốc Cường, sáng sớm tinh mơ hôm nay đã nói với bên ngoài, tìm một nhà chồng tốt cho con gái út của bà ta. Con gái út của bà ta mới bao nhiêu tuổi? Mới tốt nghiệp cấp 3 đấy. Người ta sốt ruột như vậy, mẹ thì sao?”

“Mẹ đừng nói tới con gái út của nhà họ Hứa, mẹ trăm ngàn lần đừng kéo bọn con cùng chỗ.”

“Không nói tới cô ta, vậy mẹ nói con gái của nhà họ Trương ở Hạp Khẩu! Con nói đi, có được không!”

Hàn Viễn Chinh chần chừ một lát, một lúc lâu sau mới nói: “Mới gặp mặt một lát, chưa nói tới có được hay không. Mẹ, cho dù mẹ vội ôm cháu nội, cũng nên để con lựa người mình thích đúng không? Như vậy đi, mẹ xem khắp nơi trước được không?”

Năm 80, trong thành phố đã lưu hành tự do yêu đương, nhưng mà trong thôn Tiểu Ngư bọn họ, hơn phân nửa vẫn là do trưởng bối giúp đỡ đáp cầu dắt mối. Đương nhiên, hiện giờ cũng không như trước, cho dù còn có người xem mắt kết hôn, nhưng đa số vẫn chừa chút thời gian xem khắp nơi.

Cho dù chủ nhiệm phụ nữ sốt ruột tới mấy, cũng chắc chắn ngóng trông con trai và con dâu tương lai hòa thuận hạnh phúc, nếu bà ấy thích, con trai không thích, cuộc sống tương lai sẽ thế nào?

“Được rồi, nhưng mà mẹ cảnh cáo trước, nếu có đối tượng vậy thì phải để cô gái nhà người ta ở trong lòng, nghiêm túc một chút. Lão thủ trưởng từng nói, không lấy kết hôn làm mục đích yêu đương thì chính là giở trò lưu manh!”

Có mẹ làm chủ nhiệm phụ nữ, chắc chắn có một đống ưu đãi, nhưng chỗ hỏng cũng không ít. Giống như trước mắt, gặp chuyện gì cũng sẽ kéo theo lời trích dẫn của lão thủ trưởng, quả thực khiến người ta đau răng đau đầu.

“Được rồi được rồi, do mẹ định đoạt.”

Thấy con trai cuối cùng cũng ăn mềm, chủ nhiệm phụ nữ cảm thấy hơi thở phào nhẹ nhõm một hơi. Bà ấy suy nghĩ, thu phục con trai cả khó nhất trước, tranh thủ trước tết làm rượu mừng, năm sau bà ấy có thể ôm cháu nội. Đương nhiên bên con trai út cũng không thể buông tha, hôn sự của con trai cả vừa giải quyết, thì có thể nâng hôn sự của con trai út lên chương trình hội nghị, có lẽ chưa tới hai năm, bà ấy đều có cháu trai cháu gái.

Sầu xong chuyện nhà, chủ nhiệm phụ nữ bắt đầu chuẩn bị công việc đại hội.

Mấy năm nay, quốc gia xây dựng kinh tế, bởi vậy không ba ngày hai bữa mở đại hội như mấy năm trước. Đương nhiên, nên nói chuyện chính sách vẫn phải nói, khu văn phòng có phòng truyền thanh, khắp nơi trong đội đều trang bị loa to, vừa có chuyện nói hai tiếng, đảm bảo truyền khắp mỗi góc trong đội.

Nhưng mà công tác kế hoạch hóa gia đình là trọng điểm, chủ nhiệm phụ nữ đặc biệt bảo người thông báo xuống, chạng vạng ngày kế sẽ mở đại hội ở bãi phơi cá, đến lúc đó các đội viên có câu hỏi gì, có thể giải đáp ngay tại chỗ.

Ý nghĩ này không tệ, nhưng mức độ chấp hành lại khó ngoài tưởng tượng.

Trông cậy vào đám người quê mùa không đọc sách mấy ngày trong thôn Tiểu Ngư hiểu rõ loại chuyện như “kế hoạch hóa gia đình”, “sinh ít trẻ con chăn heo”, độ khó tương đối cao.

May mắn, chủ nhiệm phụ nữ còn có hậu chiêu.