Thập Niên 80: Đại Vương Hải Sản Làm Giàu

Chương 19: Chân Tướng

Vì giữa trưa rất nắng, trái lại bên cạnh bãi bùn không có người đi qua, nhưng Hào Hào không phải ở yên tại chỗ không cử động, cậu bé vừa lẩm bẩm vừa đi loanh quanh. Đang lẩm nhẩm hăng say, đột nhiên có bóng người lọt vào trong tầm mắt.

Không phải là người khác, đúng là Hứa Thu Yến cô nhỏ của Hào Hào.

Hứa Thu Yến cũng thực xui xẻo, thi vào trường đại học thất bại thì không nói, vốn định tuyệt thực uy hϊếp mẹ cho cô ta học lại một năm, đâu biết mẹ cô ta không thèm để ý. Sau đó cô ta muốn tìm bạn học cùng lớp kể khổ, chỉ trong vòng một tiếng, hôn sự của bạn học Vương Tiểu Phượng cũng đã định xuống…

Lúc này Hứa Thu Yến không chỉ trong lòng lạnh lẽo, cô ta còn vô cùng luống cuống, loại cảm giác lo âu không biết tiền đồ ở đâu này, suýt nữa bức điên cô ta.

Cô ta vốn muốn đi dạo lăng quăng giải sầu, dù sao trên đường cũng không có người nào, kết quả đúng dịp như vậy, trời bảo cô ta đυ.ng phải cháu trai cả Hào Hào đang lảm nhảm.

“Cháu học bà tám niệm kinh à? Lăn qua lộn lại chỉ nói hai câu như vậy? Cái gì mà cha cháu khi nào trở về, cha cháu sẽ không trở về nữa!”

Hào Hào phản bác theo bản năng: “Cô nói linh tinh! Cha cháu ra biển bắt cá, cha chắc chắn sẽ trở về. Cô út cô gạt người khác, gạt người là con chó nhỏ.”

Hứa Thu Yến tức giận tới mức hất miếng bánh đường trắng mới cắn mấy miếng trong tay cậu bé, gương mặt hung dữ quát cậu bé: “Hứa Quân Hào cháu nghe kỹ cho cô! Cha cháu sẽ không trở về, cha cháu đã chết! Có nghe thấy không, cha cháu đã chết, vĩnh viễn vĩnh viễn đều không trở về nữa, sau này cháu sẽ không còn gặp lại anh ấy, anh ấy đã chết đã chết đã chết đã chết!”

Bánh đường trắng rơi xuống con đường đá, sau khi lăn một vòng thì dính vào bụi đất màu xám.

Trong đôi mắt to đen như mực của Hào Hào nhanh chóng chứa đầy nước mắt, bánh đường trắng ở trong tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, trong đầu đều là những lời cô út của cậu bé vừa rống to.

Cha…

Đã chết sao?



Đứa bé năm tuổi sao có thể chịu đả kích như vậy, sau khi bị cô ruột của mình rống ra chân tướng, Hào Hào lập tức ngây ngốc tại chỗ, giống như người mất hồn.

Thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của cậu bé, tất cả tức giận trong lòng Hứa Thu Yến đều tiêu tán, không cảm thấy chút bực tức nào, chỉ cảm thấy toàn thân tràn ngập vui sướиɠ.

Đáng tiếc, loại cảm giác thoải mái này duy trì chưa tới ba giây, vừa rồi Hứa Thu Yến rống quá to, đừng nói là mấy nhà lân cận, cho dù là nhà họ Hứa cách mấy trăm mét đều có thể nghe thấy cô ta gần như khàn giọng la to.

Nhà họ Hứa…

Bà cụ Hứa ăn đầy bụng tức ở khu văn phòng mới trở về nhà, bà ta chắc chắn không dám đối nghịch với bác gái chủ nhiệm, chỉ có thể nghĩ biện pháp buộc con dâu Lưu Tú Hồng tự mình chủ động tái giá. Đang suy nghĩ, chỉ trong nháy mắt bà ta nghe thấy tiếng rống to.

Bà cụ Hứa: …!!!

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ thấy bà cụ Hứa như một cơn gió chạy ra khỏi cửa. Trước sau chỉ hai ba giây, bà ta đã đi tới ven đường, không nói hai lời trực tiếp giơ bàn tay như quạt hương bồ của bà ta lên, tát vào mặt con gái Hứa Thu Yến.

Nhanh, tàn nhẫn, chuẩn.

Hứa Thu Yến căn bản không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy dòng lực mạnh từ má phải mình đánh úp lại. Ngay sau đó cả người cô ta bị ném đi, ngã mạnh xuống mặt đất.

Vừa mới hét to, mấy hộ gần đó cũng lục tục ra cửa xem tình hình, dù sao vừa rồi Hứa Thu Yến mắng rất to, phối với cô ta ý nói gần nói xa, gần như có thể dễ dàng mơ mộng ra một vở kịch.

Kết quả khi người ta bưng đồ ăn từ trong nhà ra xem, đúng lúc thấy được cảnh tượng đẫm máu, người tố chất tâm lý hơi kém chút, không giữ vững làm rơi bát trong tay choang một tiếng xuống đất.

Không đợi tên xui xẻo kia đau lòng bát nhà mình, bà cụ Hứa đã cao giọng mắng.

Sự việc là như vậy sao? Bà cụ Hứa mới mở miệng, lúc này dùng sự thật biểu lộ Hứa Thu Yến thực sự là con ruột của bà ta, đồng thời cũng dùng thực lực chứng minh mẹ của cô ta chính là mẹ của cô ta.

“Hứa Thu Yến mày đúng là con chó không có lương tâm!”

“Mày nói người nào đã chết? Mày mới chết thì có!”

“Đó là anh trai mày, anh cả từ nhỏ đã thương mày nhất!”

“Tao đánh chết con chó sói mắt trắng này!”

Mắng còn không phải trọng điểm, trọng điểm ở chỗ mỗi lần bà cụ Hứa mắng đều phối thêm một động tác, đúng là dùng bàn tay đánh, chỗ nào đau thì đánh chỗ đó, có thể dùng bao nhiêu lực thì dùng bấy nhiêu.

Mấy cái tát đánh xuống, yến mùa thu ấy à, không khác lắm đã thành heo mẹ mùa đông, còn là loại sắp xuất chuồng.