Đam Mê Cháy Bỏng

Chương 15: Có phải bị ông xã liếm sướng rồi không?

Sau khi ra Lâm Kiều mềm như vũng nước bị người đàn ông ôm vào gara ngầm.

Ngửi thấy mùi hương pha trộn giữa thuốc lá và rượu, lúc xuống lầu thân thể của cô run lên, nhìn sườn mặt góc cạnh của người đàn ông, trái tim Lâm Kiều đập rất nhanh.

Mỗi một giây ở bên người đàn ông này đều đặc biệt.

Trần Hoài Xuyên vốn muốn lên xe sẽ tàn nhẫn làm người phụ nữ này một trận, nhưng người phụ nữ lại dịu dàng nằm trong ngực liếʍ cằm và hầu kết của anh, hoàn toàn không ầm ĩ chút nào, vừa quyến rũ vừa ngoan.

Anh rất hưởng thụ thời khắc này, ôm lấy cô, đốt một điếu thuốc để dỗ dành “chú chim to” có vẻ muốn sải cánh của mình.

Dâʍ ɖị©ɧ đã bị Lâm Kiều liếʍ sạch sẽ hết, cái miệng nhỏ lại ngậm cằm của người đàn ông rồi mυ'ŧ vào, đầu lưỡi mềm mại liếʍ láp lớp râu lún phún trên gương mặt nhợt nhạt của anh, vừa tê dại vừa thoải mái.

Trần Hoài Xuyên bị hút đến mức nổi gân xanh, nơi đó cứng thì không cần nói, ngay cả cơ bắp cả người cũng cứng ngắc. Anh hít mạnh điếu thuốc, véo cằm người phụ nữ phả vào miệng cô.

“Khụ… Khụ…” Lâm Kiều bị sặc đến ho khan, vành mắt cũng phiếm hồng.

Người đàn ông lại tìm miệng cô rồi ngậm vào.

Cái miệng nhỏ thơm ngọt của người phụ nữ vừa ướt vừa mềm, khiến người ta đắm đuối y như nơi lẳиɠ ɭơ kia của cô.

Môi răng dây dưa cùng nhau, đầu lưỡi trêu đùa, liếʍ láp từng chút thịt non trong miệng nhau, Lâm Kiều dựa dẫm ôm lấy bả vai và cổ của người đàn ông, Trần Hoài Xuyên đỡ một tay giữ mông cô, một cái tay khác giữ chặt eo cô, ôm chặt cô vào l*иg ngực.

Chuyện nam nữ hoan ái, một cái huyệt ướŧ áŧ, một cây gậy cứng rắn, dù là ai cũng không từ chối được. Bọn họ chỉ chìm đắm trong nụ hôn ướŧ áŧ, nghiêm túc hết lòng hôn đối phương, giống như muốn hòa lẫn vào xương cốt nhau.

Môi bị liếʍ cắn đến mức vừa hồng vừa sưng, khoang miệng ướt dầm dề cũng trao đổi không ít chất lỏng với nhau, lúc hai người tách nhau còn kéo ra một sợi chỉ bạc khêu gợi.

Lâm Kiều ngoan ngoãn liếʍ sạch sợi chỉ bạc kia.

“Sao lại ngoan như vậy? Bị ông xã liếʍ sướиɠ rồi đúng không?” Trần Hoài Xuyên lau khô khóe miệng ướŧ áŧ của cô, ngón tay thô ráo mơn trớn đôi môi căng bóng.

Lâm Kiều cúi đầu không nói lời nào.

Trong lòng cô đang rất loạn.

“Kêu anh ta không cần tới đón em, bây giờ tôi sẽ đưa em về.” Trần Hoài Xuyên sửa sang lại quần áo cho cô.

Rõ ràng đêm nay anh vẫn chưa được thỏa mãn, thế nhưng bầu không khí đêm nay lại đột nhiên trở nên tốt đẹp vì sự ngoan ngoãn của Lâm Kiều, thậm chí anh còn chấp nhận đè ép ham muốn của mình xuống, chỉ muốn ở bên cô thêm vài phút.

Nếu cô luôn ngoan như vậy thật tốt.

Nếu cô… Nếu cô không phải người phụ nữ của người khác thì tốt biết bao.

Lâm Kiều vẫn không nói lời nào.

Cô dựa vào trong ngực của người đàn ông, hơi thở ấm áp phả lên cổ anh, cái miệng nhỏ sưng đỏ đột nhiên mυ'ŧ lên lớp thịt mềm trên cổ Trần Hoài Xuyên. Cái miệng nhỏ hút rồi thả, chặt rồi lỏng, khiến tiếng thở của người đàn ông dần dần trở nên nặng nề, thỉnh thoảng cô lại dùng đầu lưỡi liếʍ an ủi một cái, lặp đi lặp lại, mãi đến khi để lại một vết đỏ trên cổ người đàn ông mới hài lòng.

“Có thích không?” Lâm Kiều cười nhợt nhạt.

Thích, thích muốn chết. Trần Hoài Xuyên cúi đầu muốn hôn cô.

Lâm Kiều nhanh nhẹn tránh thoát đi, cơ thể trắng nõn bò xuống khỏi thân thể của người đàn ông, ngồi xổm xuống trước hông anh.

Cô nhớ rõ đêm nay anh vẫn chưa bắn lần nào.

Lúc cái miệng nhỏ nuốt qυყ đầυ vào, Trần Hoài Xuyên kêu rên một tiếng.

Người phụ nữ dường như rất thích gậy thịt của anh, liếʍ vô cùng say mê.

Miệng của cô ướt quá.

Người đàn ông giữ lấy khuôn mặt nhỏ trắng hồng như đánh phấn của cô, nhắm hai mắt cảm nhận cô đang liếʍ láp. Thật mềm, ưm, hai viên ngọc chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ cũng tới lượt, anh còn chọc sâu vào cổ họng cô.

Nghĩ đến lần trước cắm đau miệng của người phụ nữ, lần này Trần Hoài Xuyên rất cẩn thận. Cắm vào theo độ cong cổ họng của cô, rút ra, sau đó chậm rãi nhét vào, tuy rằng hành hạ mình nhưng lại thỏa mãn ý nguyện muốn liếʍ gậy thịt của người phụ nữ. Biết cô thích ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ nên anh chậm rãi tích lại, sau một cú nhấp vào sâu cổ họng mới bắn hết tất cả ra cho cô, không chừa lại giọt nào.