Sau khi Lâm Kiều về đến nhà vẫn rửa mặt tập thể dục như bình thường, nói chưa tới hai câu với Lưu Vĩnh Quân đã trở về phòng của mình nghỉ ngơi.
Nhưng suốt 1 giờ đặt đầu nằm xuống, cô không thể nào đi vào giấc ngủ.
Rõ ràng cơ thể được người đàn ông cho ăn no cũng không còn trống rỗng nữa, nhưng cô lại không thể bình tĩnh được, hễ nhắm mắt lại là nghĩ đến cơ bắp rắn chắc của Trần Hoài Xuyên. Anh đè cô lên bàn làm việc chơi, bắn hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong miệng cô, anh ôm cô vào ngực mình làm sạch huyệt nhỏ cho cô…
Lâm Kiều tỏ vẻ không hề quan tâm gì ở trước mặt anh, nhưng thật ra đầu óc của cô đã sớm chỉ còn mỗi anh thôi.
Trần Hoài Xuyên… Trần Hoài Xuyên…
Kẹp chiếc gối ở giữa hai chân, Lâm Kiều thấp giọng gọi tên của người đàn ông, thân thể cuộn tròn dùng gối cọ xát nơi đó của mình.
Căn phòng yên tĩnh, mãi đến khi có một tiếng ting, điện thoại của Lâm Kiều đột nhiên truyền đến âm thanh nhắc nhở có tin nhắn.
Một tin nhắn đến từ người liên hệ lạ.
Lâm Kiều ấn mở theo bản năng, sau khi nhìn thấy hình ảnh thì khuôn mặt nhỏ hết hồng lại bạch, không biết là xấu hổ hay tức giận.
Hình ảnh mờ mờ, có thể nhìn thấy một cây gậy thịt thô tím được một chiếc qυầи ɭóŧ màu đen quấn quanh.
Qυầи ɭóŧ của cô, gậy thịt của Trần Hoài Xuyên.
Cho nên, giờ này khắc này, Trần Hoài Xuyên cũng giống như cô, mất ngủ nghĩ đến đối phương để thủ da^ʍ sau?
Trong lòng xuất hiện ngọt ngào khó tả, nhưng suy nghĩ vài giây, Lâm Kiều lưu hình ảnh xuống, sau đó kéo dãy số kia vào sổ đen.
Tưởng tượng đến cảm giác gậy thịt của Trần Hoài Xuyên cắm mình lêи đỉиɦ, Lâm Kiều cởϊ qυầи lót trên người ra, học cách ban ngày của anh mà nhét vào miệng mình, ngay sau đó mở đùi ra, ngón tay tái xanh xoa nắn lung tung nơi riêng tư ướŧ áŧ, kẹp lấy hạt ngọc cọ xát qua lại.
“Ưm…”
Muốn bị chơi nơi đó, Trần Hoài Xuyên, đến chơi tôi đi.
Tốc độ kẹp của người phụ nữ càng lúc càng nhanh, hai mảnh thịt non bị xoa vừa hồng vừa sẫm, dâʍ ɖị©ɧ tràn trề làm ướt đẫm, hạt ngọc trai sưng to, đến khi huyệt nhỏ lêи đỉиɦ phun ra một dòng nước, Lâm Kiều mới ngậm qυầи ɭóŧ của mình mệt mỏi ngủ thϊếp đi.
Mà bên kia, người đàn ông vẫn chưa xuống được nên chỉ có thể nhớ lại bầu ngực to trắng mềm như cục bột của người phụ nữ, dùng miếng vải dệt màu đen kia cuốn lấy cây gậy to dài rồi di chuyển lên xuống, sau mấy trăm nhịp mới rêи ɾỉ bắn ra.
Lâm Kiều cho rằng mình và Trần Hoài Xuyên từ đây đã nước sông không phạm nước giếng, nhưng qua mấy ngày yên bình, chưa được bao lâu cô lại lần nữa rơi vào tay người đàn ông.
Không biết Trần Hoài Xuyên phái người đưa hợp đồng tới từ khi nào, chủ tịch vui mừng không thôi, còn đặc biệt mở tiệc cảm ơn cấp cao với “tập đoàn Bắc Xuyên” để chúc mừng cuộc hợp tác lâu dài lần này, còn cố ý điểm danh muốn Lâm Kiều tham dự, nói là lần này Lâm Kiều dùng không ít công sức cho lần hợp tác này.
Lâm Kiều không còn cách tránh né, chỉ có thể căng da đầu đồng ý tham gia bữa tiệc này.
Cũng may trên bàn tiệc không chỉ có một mình Lâm Kiều là nữ.
Không biết chủ tịch mời 4 5 nữ sinh viên vẫn chưa tốt nghiệp từ nơi nào, sắp xếp tiếp đón vài vị khách bên tập đoàn Bắc Xuyên, trong đó có cả tổng giám đốc Trần - Trần Hoài Xuyên.
Mọi người đến rất nhanh.
Lâm Kiều im lặng giả vờ không quen biết Trần Hoài Xuyên trên bàn cơm, từ đầu đến cuối Trần Hoài Xuyên cũng không hề liếc mắt một chút gì, hai người ăn ý giả câm vờ điếc, không ai liên quan tới ai trên bàn tiệc.
Có điều dù gì Lâm Kiều cũng không có thân phận cao quý như Trần Hoài Xuyên, còn chưa ăn được hai miếng cơm đã bị nhóm lãnh đạo đẩy đến hàng đầu, kính rượu với từng vị khách.
Uống ba ly rượu trắng xuống bụng, cổ và gương mặt của Lâm Kiều đều đã phiếm hồng. Đến lúc tới chỗ Trần Hoài Xuyên, cơ thể cô đã hơi chao đảo, nhưng vẫn đứng thẳng bưng chén rượu nói: “Tổng giám đốc Trần, ngưỡng mộ tên tuổi đã lâu.”
Người phụ nữ uống hơi nhiều, vài giọt rượu trắng chảy xuống theo khóe miệng, sau đó chảy vào rãnh ngực sâu của cô.
Trần Hoài Xuyên chỉ khẽ gật đầu, uống một ngụm tượng trưng, không hề tỏ vẻ vừa lòng hay không vừa lòng với Lâm Kiều.
Kính rượu ba vòng, những gì nên nói cũng đã nói xong rồi, mọi người cũng ăn ý mà bắt đầu làm vài chuyện khác.
Chủ tịch nhét tay vào chiếc váy của cô gái bên cạnh, khóa kéo quần cũng bị kéo ra, dưới bàn có không ít động tác nhỏ, người phụ nữ bên cạnh Trần Hoài Xuyên thậm chí còn biến mất dưới bàn.
Khăn trải bàn tối màu ngăn cản ánh mắt muốn nghiên cứu của Lâm Kiều, nhưng Lâm Kiều không cần nghĩ cũng biết người phụ nữ đang làm gì người đàn ông dưới bàn.
Một cảm giác chua xót nảy lên, Lâm Kiều cảm thấy mình đã không thích hợp ở lại tiếp, cô mới cầm túi hỏi chủ tịch: “Chủ tịch, bây giờ tôi đi trước được?”
Ngón tay của chủ tịch đang bị nơi chật hẹp của cô gái hút lấy, hơn nữa trên bàn cơm cũng chỉ có một nhân viên nữ “ăn không ngồi rồi” là Lâm Kiều, lại là một người phụ nữ có chồng đã kết hôn nhiều năm, chủ tịch không làm khó, chỉ làm động tác nhỏ ý bảo cô rời đi.
Khi Lâm Kiều rời đi còn liếc mắt qua Trần Hoài Xuyên “áo mũ chỉnh tề” như không có việc gì làm, rõ ràng anh đang được cô gái trẻ liếʍ láp dươиɠ ѵậŧ, trên mặt lại không có một chút kỳ lạ nào mà thưởng thức rượu, giống như một tên không hề làm chuyện gì xấu.
Cô rầu rĩ tức giận, cuối cùng vẫn đóng cửa rời đi.
Rõ ràng là mình chủ động muốn phân rõ giới hạn với anh, nhưng lúc Trần Hoài Xuyên làm như không quen biết mình ở trên bàn cơm, Lâm Kiều lại cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Nghĩ đến cây gậy thịt to lớn mình thương nhớ đang bị người phụ nữ khác liếʍ, anh còn làm cô gái đó lêи đỉиɦ giống lúc chơi mình, tâm trạng của Lâm Kiều càng thêm khó bình tĩnh.