Lâm Kiều nhận nhiệm vụ lúc đang rối bời, phải đến công ty khoa học kỹ thuật lớn nhất thành phố Bắc để lấy hợp đồng đã được bàn trước đó không lâu.
Ông chủ công ty của Lâm Kiều tự mình móc nối hợp tác, văn bản của hợp đồng được đưa ra rất nhanh, là một đơn đặt hàng lớn chiếm hai phần ba doanh số tiêu thụ. Nhưng sau đó công ty liên tiếp cử hai đợt người đi nhưng lại chưa thể nắm được bản chính đầy đủ điều khoản của bên kia trong tay.
Lâm Kiều cũng chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, không biết vì sao mà việc này lại rơi xuống người cô.
Dù sao bình thường rảnh rỗi không có việc gì làm, Lâm Kiều cũng không từ chối. Lúc trước cử nhiều người đi như vậy mà còn chưa lấy về được, thế nên dù cô không lấy được thì cấp trên cũng sẽ không trách cứ.
Cũng chỉ là đi một chuyến mà thôi.
Người phụ nữ mặc chiếc đầm màu trắng phối với giày cao gót đen, dịu dàng khéo léo tự gọi xe, nhanh chóng tới tòa nhà chính của “tập đoàn Bắc Xuyên”.
“Xin chào, tôi là trợ lý tổng giám đốc của Thương nghiệp Vinh Thịnh - Lâm Kiều, tới tìm tổng giám đốc Tiếu - Tiếu Phàm của quý công ty lấy hợp đồng.”
Lâm Kiều tạm thời nói bừa một cái tên có vẻ vang dội cho mình, nếu không dùng thân phận ở “văn phòng thư ký” thì chị gái lễ tân cao ngạo này chắc sẽ không quan tâm tới cô đâu.
“Cô Lâm Kiều, tổng giám đốc Tiếu đang chờ cô ở phòng 2108 lầu 21.” Cô lễ tân gọi điện thoại xác nhận, nhanh chóng báo cô đi lên.
Tập đoàn Bắc Xuyên nổi tiếng đúng là khác biệt một trời một vực với công ty nhỏ của mình. Chỉ cần nhìn thiết kế và trang trí tinh xảo của tòa nhà lớn cũng đủ khiến Lâm Kiều không khỏi thầm khen ngợi trong lòng, càng không cần bàn tới nhân viên mang giày da đi tới đi lui, tinh thần phấn chấn thoải mái giống như ánh mặt trời buổi sáng vậy.
2108 là một phòng làm việc riêng khá lớn. Cách trang trí còn khiến một người sống giữa những cao ốc như Lâm Kiều cảm thấy thứ gì trong căn phòng này đều đẹp đẽ đắt giá.
Cửa thủy tinh kéo khép hờ, Lâm Kiều giơ tay gõ cửa, còn chưa lên tiếng tự giới thiệu, đã nghe thấy một giọng nói trầm thấp ở bên trong: “Vào đi.”
Lâm Kiều có chút gấp gáp, khi vào cửa cũng không chú ý, thuận tay đóng lại.
Lúc này người đàn ông đang lười biếng nằm trên ghế sofa mới xoay người lại, anh giữ nụ cười như có như không, gương mặt quen thuộc khiến Lâm Kiều lùi về sau một bước theo bản năng.
Lâm Kiều: “…”
“Đã lâu không gặp, bé lẳиɠ ɭơ.” Người đàn ông dần dần tới gần, không cho phép cô chống cự rồi ôm lấy eo cô, khí thế ép người khiến Lâm Kiều không thở nổi.
“Tổng… tổng giám đốc Tiếu…” Lâm Kiều hơi nghiêng người muốn tránh khỏi anh. Anh lại càng tới gần, Lâm Kiều đã ngửi thấy mùi vị đàn ông trưởng thành trên người anh, không biết lý do tại sao huyệt nhỏ lại ra nước, bây giờ cô vừa ướt vừa ngứa.
“Tiếu Phàm là trợ lý đặc biệt của tôi.” Trần Hoài Xuyên kiên nhẫn sửa cho cô, bàn tay to lớn vuốt ve bờ mông vểnh cao của người phụ nữ. Anh giống như một con thú hoang chuẩn bị hưởng thụ bữa trưa, nắm chắc thắng lợi quan sát đến từng ngõ ngách của con mồi, giống như đang tự hỏi phải xuống tay từ chỗ nào trước.
Thân thể của người phụ nữ vừa thơm vừa mềm, nhưng nơi ngon miệng nhất đương nhiên chính là cái huyệt dâʍ đãиɠ vừa chặt vừa ướt lại biết ngậm gậy thịt rồi.
Người đàn ông nói đến đó thì ngừng, Lâm Kiều cũng hiểu lúc này mình thật sự trở thành dê vào miệng cọp rồi.
Cô cụp mắt không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của người đàn ông, tầm mắt lại vô thức dừng trên thứ to lớn gồ lên thành hình ở đũng quần của anh.
Người đàn ông cười khẽ, dứt khoát ấn tay cô lên chỗ kia rồi nói: “Cảm nhận được chứ?”
Lâm Kiều thẹn đến đỏ mặt, muốn giật tay lại, người đàn ông nhân cơ hội đó đè cô lên bàn sách, mạnh mẽ hôn môi cô rồi đưa đầu lưỡi vào.
Cánh môi dây dưa với nhau, hai người mυ'ŧ mát lẫn nhau, đầu lưỡi đảo qua mọi nơi trong khoang miệng đối phương, trao đổi nước bọt ngọt lành trong miệng, từ nhanh đến chậm, cảm nhận được người phụ nữ dưới thân không hề kháng cự, Trần Hoài Xuyên mới luồn bàn tay để sẵn trên vòng eo thon gọn của người phụ nữ xuống dưới váy, vuốt ve từ cặp đùi trơn bóng nhẵn mịn của cô đi lên.
“Đúng là mẹ nó lẳиɠ ɭơ, ướt đẫm hết rồi.” Kéo chiếc qυầи ɭóŧ dính đầy dâʍ ɖị©ɧ kia ra, bên trong chính là cái hang nhỏ anh nhung nhớ suốt nhiều ngày.
Ngón tay của người đàn ông vẫn chưa đi vào con đường mê hoặc hút hồn kia vội.
Anh kiềm chế, cách một lớp qυầи ɭóŧ đầu ngón tay xoa huyệt nhỏ của người phụ nữ theo tiết tấu.
“Đừng… Đừng xoa nữa… Sẽ có người tiến vào… A…” Lâm Kiều lắc mông muốn né tránh, nhưng người đàn ông thì không tốt tính lắm, dứt khoát dùng sức cắm vào hoa huyệt thấm đẫm dịch trơn ướt, khiến Lâm Kiều kêu la thất thanh.
Không phải bởi vì đau, mà do huyệt nhỏ được thỏa mãn sung sướиɠ.